Đàn ông đích thực không giả gay

Chương 87: Chờ ông đây học xong, nhất định sẽ thêu bức Thanh minh thượng hà đồ Lên người anh!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cá Chết

***

"Chúc mừng các bạn cuối cùng đã lựa chọn ở lại. Vì đã đổi thành lớp học đặc biệt, chúng ta phải thêm quy định cho trật tự lớp học."

Auston mỉm cười nhìn đám học sinh của y, những học sinh mới chưa từng nếm trải cách thức làm việc của Auston đều ngẩn ngơ nhìn y, căn bản không phản ứng kịp.

"Xin các bạn hãy đeo vòng tay mà robot quản gia phân phát cho mọi lúc mọi nơi, vòng tay này sẽ ghi chép tình trạng cơ thể của các bạn, một khi vượt quá phạm vi chỉ tiêu bình thường, vòng tay sẽ reo cảnh báo, nó sẽ bảo vệ các bạn. Trong hai ngày tiếp theo này, tôi sẽ đưa các bạn đi trải nghiệm hình pháp khắc nghiệt nhất trần đời. Mỗi ngày các bạn chỉ có năm tiếng để ngủ, toàn bộ đồ ăn thức uống được cắt giảm. Bởi ăn quá nhiều, có thể sẽ ói ra."

Auston nói xong, khẽ mỉm cười với bọn học sinh dưới bục, y cười thật dịu dàng, nhưng trong mắt những học sinh ấy, Auston giờ khắc này lại như ác ma bước ra từ địa ngục.

Lộc Minh Trạch từng chứng kiến mặt xấu xa của y, vừa trông thấy nụ cười này liền cảm thấy cả người lạnh tê tái. Auston đến cùng muốn làm gì?

Theo sự hiểu biết của hắn đối với người này, đối phương ngay từ ban đầu đã không đơn thuần muốn tổ chức khóa thực hành Thẩm Trinh học hai ngày liên tiếp chỉ vì bọn tân sinh trường quân đội. Y nhất định có mục đích khác.

Là gì?

Lộc Minh Trạch nhìn mặt Auston chòng chọc, muốn nhìn thấu ý nghĩ của y. Song, đối phương chỉ liếc mắt nhìn hắn, Lộc Minh Trạch thậm chí còn chưa kịp giao lưu ánh mắt với y tí tẹo nào. Hắn vô thức nhìn Steven bên cạnh, cậu ta chẳng những không có chút ý thức nguy cơ, đáy mắt còn tràn ngập sự háo hức và mong đợi muốn thử.

... Đồ M.

Auston bỗng rũ mắt, nhìn tân sinh đứng gần y nhất, mỉm cười nói: "Binh sĩ này, lúc cậu trông thấy những món hình cụ kia đã tỏ vẻ chán ghét, lí do là gì vậy?"

Người bị điểm tên không ngờ sự biến hóa cảm xúc nhỏ bé của mình cũng bị Auston bắt gặp, cậu ta vô thức lắc đầu, song dưới ánh nhìn chăm chú cố chấp của Auston, cuối cùng vẫn cúi đầu.

"Không cần phải cảm thấy xấu hổ, mỗi người đều có cái thích ghét riêng, cậu không thích môn Thẩm Trinh cũng có thể thông cảm được. Cậu là một người thiện lương, không cần vì sự mềm lòng của mình mà ngại mở miệng."

Cậu trai kia vội vàng đứng nghiêm lại: "Báo cáo huấn luyện viên! Không phải em không thích môn Thẩm Trinh, buổi học công khai đầu tiên của huấn luyện viên em đã từng nghe, thích vô cùng. Chỉ có điều, em có chút nghi vấn."

Auston hòa ái nhìn cậu ta: "Nghi vấn gì?"

Cậu học viên sốt sắng liếm đôi môi: "Thẩm vấn phạm nhân không phải là để khai thác tin tức hữu dụng từ miệng họ sao? Nếu là để gây đau đớn cho phạm nhân, khiến họ khuất phục, có thể dùng máy tính tính toán hình cụ gây đau đớn nhất, chứ không phải bày ra đủ loại hình cụ, thử nghiệm từng cái một, việc này khiến em cảm thấy thật nguyên thủy và man rợ. Dẫu sao chúng ta là xã hội văn minh, dụng hình có mục đích mới có thể gọi là thẩm vấn, hình cụ đa dạng, sẽ chỉ làm người ta liên tưởng đến thứ sở thích vặn vẹo."

Cậu học viên nói xong liền quy củ đứng nghiêm, đợi Auston trả lời, Lộc Minh Trạch quả thực muốn nhảy cẫng lên cho học viên dũng cảm này một tràn vỗ tay. Suy đoán "gãi đúng chỗ ngứa" này nha, chắc mẩm có sở thích vặn vẹo rồi.

Ai ngờ Auston chẳng lộ chút hoang mang, y vẫn mỉm cười: "Đây là một câu hỏi rất hay, cậu tên là gì?"

Học viên kia có chút hốt hoảng, chớp cặp mắt to màu ngọc lục bảo: "Báo cáo huấn luyện viên, em là số 13702, Lawrence Taylor."

Lộc Minh Trạch vô thức liếc nhìn Auston, đối phương tâm linh tương thông mà nhìn sang, quét mắt qua hắn, như đang cảnh cáo Lộc Minh Trạch an phận. Auston rất nhanh đã dời mắt, nói với cậu học viên kia: "Lawrence, cậu là một người giỏi suy nghĩ."

Y nói rồi nhìn những người khác dưới bục: "Trong quá trình học tập, nếu các bạn gặp vấn đề, hi vọng cũng có thể bày tỏ tương tự như cách của Lawrence, chứ không phải đắm chìm trong ảo tưởng của bản thân, sẽ khiến các bạn càng lún sâu trong hiểu lầm, hiểu chưa?"

Những người khác cùng hô lên: "Rõ, thưa huấn luyện viên."

Auston mỉm cười, nói: "Vậy bây giờ, tôi muốn giải thích một chút, sự tất yếu của việc thay đổi cực hình."

"Thay đổi cực hình là thay đổi hình cụ trong quá trình thẩm vấn, ở đây tôi nói rõ trước, mục đích dụng hình không phải làm phạm nhân cảm thấy đau đớn, mà là làm bọn họ sợ hãi. Tôi đã từng thu thập rất nhiều vụ án trong lịch sử liên bang, tiến hành mô phỏng kết hợp phân tích một số lượng lớn dữ liệu vụ án bằng máy tính trung ương, sau đó phát hiện, mỗi một loại hình cụ có tác dụng đối với phạm nhân gần như là tương đương nhau. Mà điều này lại không hợp lý, đau đớn do một cây kim gây ra, với đau đớn do một cái roi da gây ra, làm sao có thể giống nhau?"

Auston nói rồi lấy ra một cây kim và một cái rói trên giá bày hình cụ, giương ra trước mắt mọi người, sau đó hỏi: "Thế nhưng máy tính trung ương sẽ không sai, ai có thể nghĩ ra nguyên nhân trong đó không?"

Lộc Minh Trạch vô thức nuốt nước miếng, ánh mắt Auston lập tức lia sang: "Ryan? Hóa ra cậu ở lớp này à, vậy cậu nói chút xem."

"..."

Hắn chẳng làm gì cũng bị điểm danh, tật xấu gì vậy trời. Điều này khiến hắn nghĩ về mấy giáo viên chủ nhiệm tận lực chiếu cố đứa trẻ thân thích trong nhà trước đây trên trái đất.

Song người chung quanh đều đang nhìn Lộc Minh Trạch, hắn cũng không thể không biết, thế là do dự nói: "Bởi vì...những trường hợp ấy phát sinh trên cơ thể những phạm nhân khác nhau, những cá thể khác nhau không thể đánh đồng với nhau được."

Auston gật gù tán thưởng: "Đúng là nguyên nhân này, những cực hình khác nhau sẽ tạo hiệu quả khác nhau, cũng sẽ mang lại trải nghiệm về thể chất và tâm lý khác nhau cho các người bị tra tấn. Tuy nhiên, những người khác nhau có sức chịu đựng khác nhau đối với hình pháp, có người sợ kim, lại không sợ roi da. Cho nên trong quá trình thao tác thực tế chỉ dựa vào máy tính, sẽ xuất hiện sai sót rất lớn, cần phải có người chỉ đạo, không ngừng thay đổi hình phạt với những người khác nhau, cũng lựa chọn kiểu hữu hiệu nhất trong đó. Cải tiến trong quá trình thí nghiệm và thực hành, đây chính là ý nghĩa tồn tại của Thẩm Trinh học."

Y nói rồi nhìn về phía cậu học viên ban đầu đặt nghi vấn, mỉm cười hỏi: "Lawrence, cậu hiểu chưa?"

Cặp mắt ngọc lục bảo của Lawrence long lanh ngấn nước, cậu ta ngước đầu nhìn Auston: "Hiểu! Thưa huấn luyện viên."

Auston lại nói với mọi người: "Các bạn, đã rõ chưa?"

Mọi người đồng loạt đáp vang dội: "Rõ! Thưa huấn luyện viên!"

Lộc Minh Trạch cảm giác Auston lại thu phục thêm một phiếu fan cuồng.

Rốt cuộc vào chủ đề chính, Auston nói, vì để cho mọi người có thể nắm bắt chuẩn xác tác dụng của các loại hình cụ, và cái gọi là "giới hạn chịu đựng", nhất định phải cho tất cả mọi người tự trải nghiệm các loại hình cụ.

"Bởi vì quá trình dạy học của chúng ta không dụng hình thật, cho nên hình phạt tạo ra với các bạn có thể nhẹ hơn rất nhiều so với thực tế, cũng sẽ không tạo thành thương tổn thực sự nào. Nhưng nếu có người muốn cảm thụ sự khác nhau trong đó, có thể tự mình yêu cầu tăng thêm cường độ trừng phạt."

Auston mỉm cười nói: "Binh sĩ nào muốn phát triển về phương diện này, có thể tăng cường luyện tập, hoặc liên hệ với tôi."

Auston vừa mới nói xong, Lộc Minh Trạch đã nhanh chóng chộp lấy Steven bên cạnh, đề phòng cậu ta trốn ra ngoài, biểu cảm của đối phương như một con Husky ngửi thấy mùi thịt, lúc nghe thấy câu cuối cùng của Auston, liền mặc kệ cuộc đời.

"Ông bình tĩnh chút đi! Tương lai ông phải thừa kế gia nghiệp nhà ông mà! Học tra tấn có thể có tiền đồ gì chứ, đến ngục giam làm trợ thủ cho giám ngục sao?"

Steven nhìn Auston chăm chú, cắn răng lầu bầu: "Tôi đi làm trợ thủ, tôi muốn làm trợ thủ cho hầu tước Auston, hay để tôi bưng trà rót nước cho hầu tước cũng được!"

"Ông là M đấy hở?!"

Hai người họ nhỏ giọng tranh chấp, trong lúc đó Auston đã phát hiện sự kì lạ bên này, y nhìn về phía Lộc Minh Trạch, giương cằm với hắn: "Ryan, cậu lên đây."

Lộc Minh Trạch cứng đờ ra. Auston mỉm cười, hỏi: "Cậu cảm thấy học Thẩm Trinh không có tiền đồ?"

Lộc Minh Trạch bất lực lắc đầu, gần như muốn chạy trốn: "Không phải, tôi không có..."

"Vậy có thể phiền cậu lên đây chút không."

Auston ngắt lời Lộc Minh Trạch: "Giúp tôi làm mẫu cho các bạn được không?"

"..." Không được!!!

"Nhân tiện cho cậu cảm thụ chút sức mạnh của Thẩm Trinh học. Tôi không mong ngành học mà tôi dạy bị đánh giá là "không có tiền đồ"."

Auston nói xong câu này, dẫn tới một trận cười vang của những học viên khác, Steven thấy Lộc Minh Trạch đứng như trời trồng, giơ tay xung phong nhận việc: "Huấn luyện viên! Em! Em cũng muốn giúp thầy!"

Gavin vội vàng kéo tay cậu ta xuống, nín cười nói: "Ông đừng chộn rộn, hầu tước đang trả thù Ryan đấy."

Quả nhiên, Auston uyển chuyển từ chối hảo ý của Steven: "Rất vui vì cậu thích môn học này, nhưng tôi mong có thể xua tan sự hiểu lầm của Ryan đối với chương trình học của tôi hơn, lần sau có cơ hội, tôi sẽ nhờ cậu giúp một tay."

Steven không thể làm gì khác hơn là buông tay, cậu ta đố kị vận may của Lộc Minh Trạch chết đi được, lấy cùi chỏ thọc ngực Gavin: "Tại sao cậu ta lúc nào cũng được hầu tước chọn vậy, tôi cũng muốn tiếp xúc thân mật với hầu tước!"

Gavin nhìn Lộc Minh Trạch mắt trợn trừng, lóng ngóng tay chân(1) bước lên bục giảng, cảm khái nói: "Mật ngọt của ông, là thạch tín của Ryan đấy, cậu ấy lên đó chẳng vui vẻ gì đâu."

"Cậu ta rõ là được lợi mà ra vẻ!"

Bài làm mẫu đầu tiên là trấn nước, vì bục giảng cách khá xa chỗ các học viên đứng, nên khi họ thì thầm với nhau các học viên không thể nghe được. Auston buộc cổ tay Lộc Minh Trạch lên một bàn quay màu trắng, Lộc Minh Trạch nhìn y, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Gần đây tôi đâu có đắc tội gì với anh nhỉ."

Aus đưa lưng về phía học viên, cài dây vào eo hắn: "Không có, cậu rất tốt."

"Vậy anh còn bảo tôi lên!"

Auston cười cười, cách hắn rất gần: "Ai bảo em nói học Thẩm Trinh không tiền đồ, em đang phủ định sự nghiệp của tôi, tôi rất thất vọng."

"Đó là thuận miệng..."

"Hơn nữa, tôi cũng không muốn dùng người khác làm làm mẫu." Auston giải thích bằng giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi: "Không phải đã nói với em rồi sao, việc giảng dạy Thẩm Trinh rất đặc biệt trong mắt tôi, làm mẫu cần phải tiếp xúc thân mật, trừ em ra tôi không muốn để người khác đảm nhiệm."

"Cái rắm! Bộ trước đây anh chưa từng dùng những người khác làm ví dụ giảng bài chắc?!"

Auston mỉm cười, nói: "Đây là lần đầu tiên, em là người đầu tiên."

Lộc Minh Trạch trợn mắt nhìn y, chẳng thốt nên lời. Hắn còn phải cảm tạ y hay sao?!

Auston quay người nói với các học viên dưới bục: "Trấn nước là hình phạt tạo ra bởi nghẹt thở và nỗi sợ nước của người bị thẩm tra, nếu người bị thẩm tra có cảm giác đặc biệt với nước, sẽ tạo ra hiệu quả không tưởng."

Y vừa nói vừa nhẹ nhàng xoay bàn quay ngược xuống, Lộc Minh Trạch từ đứng thẳng dần biến thành đầu hướng xuống dưới, dưới bàn quay là bể nước sâu không thấy đáy, Lộc Minh Trạch chỉ có thể nhìn mặt nước cách mình ngày càng gần. Ngay một khắc trước khi nước nhấn chìm hắn, bàn quay chợt ngừng, Lộc Minh Trạch theo bản năng nhìn về phía Auston, đối phương cúi đầu hỏi hắn: "Binh sĩ, cậu biết bơi không?"

Lộc Minh Trạch nhìn y chòng chọc hồi lâu, cắn răng nói: "Biết."

"Chú ý nhé."

Dòng nước lạnh băng chậm rãi nhấn chìm hắn từ đỉnh đầu, Lộc Minh Trạch hít sâu một hơi, nhắm mắt lại theo bản năng. Hắn vốn không sợ nước, nhưng khi đầu bị dìm xuống nước lại không giống thế, lòng nảy sinh cảm giác sợ hãi kỳ quái khó giải thích.

Auston cũng không có hạ thủ lưu tình với hắn, y giải thích rằng bởi vì Lộc Minh Trạch đã học bơi, có lẽ sẽ có kỹ thuật nín thở, cho nên sẽ kéo dài thời gian hơn người bình thường một chút.

"Huấn... Huấn luyện viên, thời gian hơi dài, Ryan đã bất động rồi! Kéo cậu ấy lên đi!"

Lộc Minh Trạch ở trong nước nghe tiếng Gavin, hắn thở ra bong bóng khí, âm thầm +1 độ hảo cảm cho Gavin.

"Người biết bơi sao có thể không chịu nổi trong thời gian ngắn như vậy, không cần sốt ruột. Trên tay Ryan có vòng giám sát, sẽ không phát sinh nguy hiểm. Tiếp theo tôi muốn dạy mọi người cách quan sát đối tượng bị thẩm tra có đạt đến giới hạn chịu đựng không trong tình huống không mang vòng giám sát."

Lộc Minh Trạch nghe y nói vậy, liền thở ra bong bóng khí, sau đó ra sức vùng vẫy trong nước, làm cả vùng nước sụt sùi bọt, cơn vùng vẫy giãy giụa kéo dài khoảng chừng ba mươi giây, mà ngoài kia ngày càng nhiều học viên cảm thấy sợ hãi và lo lắng.

"Huấn luyện viên! Cậu... cậu ấy hình như không chịu nổi nữa rồi!"

Auston liếc Lộc Minh Trạch một cái, bình tĩnh lắc đầu: "Vẫn chưa tới lúc."

Cảm giác nghẹt thở rốt cuộc cũng ùa tới, Lộc Minh Trạch không giãy dụa nữa, mà thả chậm tốc độ, trông như bị đuối nước, vòng tay của hắn lóe ánh đỏ cảnh báo, lúc này đã không còn ai nói chuyện, tất cả đều sốt sắng nhìn Auston, y lại chỉ nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch, làm như không thấy cái vòng tay.

Lộc Minh Trạch không ngừng rủa thầm Auston, hắn ở dưới nước lại càng ngày càng khó chịu, rốt cuộc bắt đầu giãy dụa lần hai. Lần này cuối cùng cũng coi như không giả tạo như hai lần trước, bọt nước hỗn loạn lạ thường, thỉnh thoảng dưới nước có âm thanh mơ hồ, không biết có phải lại đang chửi rủa hay không.

Các học viên ở đó đã ngồi không yên, bọn họ dường như thực sự cảm nhận được nỗi tuyệt vọng và thống khổ của Lộc Minh Trạch dưới nước, thậm chí có người ôm chặt cổ mình, không tự chủ mà hít thêm không khí. Auston lại bình tĩnh vô cùng, y đang đợi thời cơ. Vùng vẫy một chốc, cuối cùng, cơ thể Lộc Minh Trạch vô thức co quắp, Auston bỗng xoay bàn quay, lôi Lộc Minh Trạch ra khỏi nước.

Người kia vừa nổi lên mặt nước liền hít lấy hít để: "Trời ạ! Đồ biến thái! Anh muốn tôi ngộp chết à?!"

Phần đồng phục nửa người trên ướt sũng, nước nhỏ tí tách, lớp vải dán lên da, để lộ vòng eo săn chắc, một giọt mồ hôi chậm rãi chảy dọc eo. Lộc Minh Trạch há to miệng thở hổn hển, lồng ngực phập phồng gấp gáp vì thiếu không khí. Song "cảnh sắc" như vậy có lẽ chỉ có Auston gần sát Lộc Minh Trạch mới thấy được, sự chú ý của những người khác đều là: Ryan mắng huấn luyện viên.

Auston nheo mắt lại, đưa tay nhẹ nhàng kéo vạt áo Lộc Minh Trạch, che cơ thể của hắn lại. Y khoan thai nói: "Mắng chửi cũng là phản ứng bình thường, có người thậm chí còn thẹn quá hóa giận nhổ nước miếng vào người tra tấn. Nhưng đây cũng là một mức "thành công", cho thấy việc mà bạn đã làm với kẻ đó đã thành công khiến đối phương tức giận."

Lộc Minh Trạch thầm nghĩ hắn đương nhiên tức giận, hắn còn chưa quên tiểu yêu tinh trong phòng ngủ Auston kia, giờ lại dám ra tay ác độc với như vậy... Gượm đã, lẽ nào mục đích của đối phương chính là đây, gìay vò phế bỏ hắn rồi đi tìm kẻ kia?

... Không được nghĩ xa, suy nghĩ kĩ quá thì sợ lắm.

Auston xoay bàn quay, kéo Lộc Minh Trạch hoàn toàn ra khỏi nước, người kia mới thư thái, há miệng hít thở.

Auston dùng khăn mặt ấn ấn mấty vệt nước cho hắn, cười hỏi: "Ryan, cảm giác thế nào?"

Lộc Minh Trạch gần như muốn mắt trợn trắng: "Khó chịu!"

"Vậy mà cậu còn nghịch bậy, làm bộ không chịu nổi."

Lộc Minh Trạch không phủ nhận, học viên dưới bục đã bội phục sát đất: "Huấn luyện viên, làm sao thầy biết Ryan ban đầu là giả vờ?"

Auston cười nói: "Đây cũng là mấu chốt khi thực hiện cực hình, trong trấn nước, người bị thẩm tra rất có thể giả vờ không chống đỡ nổi để bớt chịu khổ, nhưng thực chất không có nghẹt thở. Lúc này, người tra tấn phải quan sát phản ứng cơ thể của họ để đưa ra phán đoán. Khi cơ thể người bị thẩm vấn vô thức co giật, thì nói rõ, họ thật sự đã đến giới hạn."

Không biết Lộc Minh Trạch có đang nghe hay không, hắn chỉ rũ mắt dựa vào bàn quay há miệng thở hổn hển, tóc tai ướt nhẹp dính bết trước mắt, toát ra một vẻ đẹp khi bị ngược đãi, thậm chí khiến người ta muốn chạm vào...

Auston bỗng vươn tay tròng khăn mặt lên đầu Lộc Minh Trạch, dùng sức chà xát mấy lần, triệt để lau hắn khô ráo. Có vẻ bảo hắn làm mô hình người cho mình không phải là một lựa chọn chính xác.

Lộc Minh Trạch bị y lau tới lau lui mà chả hiểu gì, muốn tránh thoát, Auston lại ấn đầu hắn xuống, ra hiệu cho Lộc Minh Trạch không được quấy phá.

Y vẫn tiếp tục giảng bài: "Những lúc như thế này phải tiếp tục kéo dài hai mươi đến ba mười giây, mới đạt tới giới hạn của con người, nhưng có chút nguy hiểm, người mới như các bạn, không được tùy tiện thử nghiệm."

Mọi người cùng than thở tiếc hận.

Lộc Minh Trạch bị khăn che kín đầu, không thấy tình hình bên ngoài, hắn nghe đến tiếng cười của Auston vọng đến tai: "Các bạn phải luôn nhớ kỹ, Thẩm Trinh là một môn học yêu cầu sự tỉ mỉ, như hội họa hay thêu thùa vậy, hình cụ là kim thêu của người thẩm vấn, tinh thần của người bị thẩm vấn lại là vải thêu, phá hủy tinh thần của người bị thẩm vấn không phải mục đích, làm sao để kiểm soát kim thêu, thêu lên bức tranh mà nó nên có, mới là những điều các bạn cần học được."

"Được rồi, trước tiên giải tán, nghỉ ngơi năm phút."

Lộc Minh Trạch vẫm chưa kịp phản ứng, lập tức cảm nhận được bàn tay Auston chạm vào cổ tay hắn, giúp hắn cởi nút buộc, đối phương ghé vào lỗ tai hắn, dùng âm thanh nhẹ đến mức khó nghe mà nói: "A Trạch, có thể chắc chắn rằng...tôi cực kì muốn châm kim lên cơ thể của em."

Lộc Minh Trạch giật khăn xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây cũng vậy, chờ ông đây học xong, nhất định sẽ thêu bức Thanh minh thượng hà đồ(2) lên người anh!"

———————————

Chú thích:

(1)Nguyên văn 同手同脚: tức là kiểu bước đi ngược đời cùng tay cùng chân.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

(2)Thanh minh thượng hà đồ: nghĩa là "tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh minh", là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc. Các chi tiết kiến trúc, đường sá trong tranh được mô tả kỹ lưỡng với nhiều màu sắc trên một diện tích rộng.Thanh minh thượng hà đồ được vẽ trên một cuộn giấy dài có kích thước 24,8×528,7 cm.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

——————————

Editor: Aus nói về tra khảo như cách chú nha sĩ Seo Moon Jo nói về quá trình tra tấn giết người vậy =))
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status