Danh môn nhất phẩm quý nữ

Quyển 2 - Chương 16: Ngũ muội muội là khuê nữ


Diệp lão phu nhân sửng sốt, sắc mặt lập tức trầm xuống, hất tay vứt thẳng ly trà xuống đất.

Mấy nha đầu bà tử trong phòng liền cúi thấp đầu.

Lý ma ma vội đuổi hạ nhân ra ngoài.

"Ngũ nha đầu, ngươi sao có thể nói chuyện như thế?" Cái gì là tự vả miệng? Ánh mắt Diệp lão phu nhân chỉ toàn tức giận.

Nếu có khả năng bà sẽ làm thế sao? Biết rõ Định Quốc Công sẽ xem thường, biết rõ sẽ chịu ngược đãi, còn bị người ngoài châm chọc, nhưng chuyện bà làm không phải vì Diệp gia sao?

Nếu không phải vì Diệp gia, bà sao có thể đưa mặt tới cửa để người ta vũ nhục?

Tất cả đều vì Diệp gia!

Nhưng nha đầu chết tiệt này vừa nói cái gì?

Tự vả miệng?

Có Hoàng hậu chiếu cố, ngày tháng ở trong của cung sẽ thuận lợi hơn chút.

Dung Hoa khẽ cười, nhẹ giọng: "Chẳng lẽ là cháu gái nghe lầm sao? Rõ ràng người bên ngoài đều nói tổ mẫu yêu thương cháu gái, cho nên cự tuyệt đề nghị kết thân với thế tử Phương gia." Lúc nàng nói chuyện, ánh mắt trong suốt như nước, tựa như hoàn toàn vô tội.

Cơn tức trong lòng Diệp lão phu nhân không thể nuốt xuống.

Nghĩ tới nghĩ lui, Chiêu Vương kia tuy sống không được mấy tháng nhưng người ta là thân vương, cửa này không thể kết thân, vẫn là Phương gia tốt hơn!

Lần trước bà cự tuyệt là vì đề cao cháu gái của mình, lần này Diệp gia cúi đầu là được!

Diệp Di Nguyệt bên cạnh nhìn Diệp lão phu nhân tức giận, sau đó liền nhìn Dung Hoa, nhỏ giọng: "Ngũ tỷ tỷ, chắc tỷ hiểu lầm ý của tổ mẫu rồi, tổ mẫu chỉ nói đi thăm thế tử, nào có ý gì khác."

Nói xong, nàng ta liền cúi đầu, khóe miệng cong lên.

Gả cho Phương Húc, tới lúc đó tỷ ấy đừng hòng sống yên!

"Tổ mẫu." Diệp Cẩm Bạc luôn im lặng nghe các nàng nói chuyện lúc này lên tiếng, "Nếu đã từ chối, vậy cũng không cần tới cửa nữa. Ngũ muội muội nói không sai, tổ mẫu dẫn muội ấy đi, bên Phương gia không phải tro tàn lại cháy sao? Phương Húc kia là tên háo sắc, hắn không phải thứ tốt đẹp gì!"

Diệp Cẩm Bạc ăn nói hiên ngang, cũng cho Dung Hoa ánh mắt an tâm, nhưng nàng trực tiếp xem nhẹ.

"Bạc Nhi!" Diệp lão phu nhân nhíu mày nhìn Diệp Cẩm Bạc, "Tứ muội muội của cháu ở trong cung như đi trên băng mỏng, sống không dễ dàng gì, lần trước là ta không cẩn thận đắc tội Hoàng hậu nương nương, lần này tới Phương gia là để xin lỗi Phương phu nhân... Tứ muội muội cháu nếu được Hoàng hậu quan tâm, cuộc sống của ngài ấy có thể nhẹ nhàng đi rất nhiều."

Nói xong, Diệp lão phu nhân dùng đôi mắt đầy ẩn ý nhìn Dung Hoa.

"Tổ mẫu..." Diệp Cẩm Bạc gọi một tiếng nhưng rồi cũng dừng lại, sắc mặt tái nhợt.

Nghĩ tới muội muội còn ở trong cung, thân là huynh trưởng, người thân, hắn nên giúp đỡ cho nàng.

Nhưng... Hi sinh Ngũ muội muội để bảo vệ Tứ muội muội cùng vinh hoa phú quý của Diệp gia, hắn không cam lòng!

Hắn thật sự rất thích nàng!

Thích nhiều năm như vậy, từ lúc nàng còn nhỏ, hắn đã thích nàng! Người hắn thích sao cso thể chắp tay nhường cho kẻ khác?

Không thể!

Cho dù là tổ mẫu và Tứ muội muội, là Diệp gia cũng không thể!

Hắn không cam lòng!

Đáy mắt Diệp Cẩm Bạc hiện lên tia kiên quyết, hai tay siết chặt nhìn Dung Hoa.

Nếu đã như thế, vậy hắn sẽ mang nàng rời đi, rời khỏi nơi này!

Tìm một nơi không ai quen biết, mai danh ẩn tích, bọn họ còn có thể danh chính ngôn thuận làm một đôi phu thê bình thường, không bị người đời thóa mạ!

Cho nên, ý niệm rời đi vừa hiện lên như cỏ dại điên cuồng muốn trào ra ngoài!

"Thân là con cháu Diệp gia, Diệp gia sinh dưỡng các ngươi, các ngươi phải vì Diệp gia mà cống hiến, chờ gia tộc cường thịnh đi lên, các ngươi ở bên ngoài cũng có thể đứng thẳng người!" Diệp lão phu nhân nghiêm túc nhìn ba người, nói.

Mặc kệ là nhi tử hay nữ nhi của Diệp gia, bọn họ đều phải giác ngộ việc này, có thể vì gia tộc là việc, đó là kiêu ngạo! Là nam tử, về sau ra ngoài gặp bằng hữu đồng liêu có thể ngẩng cao đầu, là cô nương, sau khi xuất giá, có nhà mẹ đẻ hiển hách, ở nhà chồng cũng có thể đứng thẳng người, kẻ khác không dám khi dễ!

Diệp lão phu nhân nhìn chằm chằm Dung Hoa, thấy nàng không có phản ứng, cơn tức vừa dịu đi liền nổi lên: "Các ngươi nghe rõ hết chưa?"

Thân là cô nương Diệp gia càng phải coi Diệp gia đi đầu!

Diệp Cẩm Bạc cúi đầu, trầm mặc không nói.

Sắc mặt Diệp Di Nguyệt trắng bệch, ngoan hiền đáp: "Cháu gái xin ghi nhớ lời tổ mẫu dạy bảo."

"Bạc Nhi, Lục nha đầu, hai đứa về phòng trước đi."

Đây rõ ràng là có chuyện muốn nói riêng với Dung Hoa.

"Vâng, tổ mẫu." Diệp Di Nguyệt đứng lên, hành lễ.

Diệp Cẩm Bạc lo lắng nhìn Dung Hoa, nhưng rốt cuộc vẫn theo Diệp Di Nguyệt rời đi.

Trong phòng trở nên yên ắng không một tiếng động.

Dung Hoa mỉm cười, cúi đầu.

Lão thái bà này đúng là máu lạnh vô tình, vì gia tộc mà có thể hi sinh hạnh phúc của cháu trai cháu gái!

Nàng không khỏi suy nghĩ, không biết bà ta có biết thân thế của mình hay không.

Không biết có phải vì Diệp Thế Hiện hành sự cẩn thận quá mức hay không mà tới hiện tại nàng vẫn không tra ra được cái gì là hồng nhan tri kỷ.

Nàng có khả năng rất lớn được ông ấy nhận nuôi.

Về thân thế của mình, có lẽ Nhan thị từng nói với lão phu nhân, hoặc cũng có thể phụ thân Diệp Thế Hiên đã nhắc tới bà ta.

Một khi đã biết, bà ta không phải càng lợi dụng nàng tới triệt để sao?

Khóe môi Dung Hoa khẽ cong lên.

Nếu nàng và Diệp gia thật sự không có một chút quan hệ huyết thống, cho dù Diệp gia có nuôi dưỡng nàng mười mấy năm cũng không thể bán nàng đổi lấy vinh hoa phú quý! Ơn dưỡng dục nhất định phải báo, nhưng nàng tuyệt đối không dùng hạnh phúc cả đời mình ra đánh đổi.

"Ngũ nha đầu, cháu nháo nhào, dọn ra khỏi nhà, một mình sống bên ngoài, tổ mẫu và đại bá đều theo ý của cháu, nhưng hôn nhân đại sự này đều do chúng ta làm chủ, không phải chuyện cháu muốn làm gì thì làm!" Diệp lão phu nhân lên tiếng đánh tan bầu không khí trầm mặc.

Dung Hoa ngẩng đầu, mỉm cười: "Lời tổ mẫu nói cháu gái đương nhiên nghe hiểu, tuy Diệp gia nuôi dưỡng cháu nhiều năm nhưng cháu gái cho rằng hưng vinh của gia tộc là phải dựa vào nỗ lực của mọi người, nếu dùng hôn nhân để đổi lấy, người ngoài không phải nói Diệp gia chúng ta nịnh nọt sao? Diệp gia là dòng dõi thư hương, thanh lưu thế gia... Sao có thể làm ra chuyện này?"

Luôn miệng nói vì thanh danh của Diệp gia, còn không phải là bán hôn sự của cháu gái đổi lấy vinh hoa phú quý của Diệp gia sao?

Diệp lão phu nhân tức giận quát: "Ngũ nha đầu, cháu nhỏ tuổi thì biết cái gì? Trưởng bối nói thế nào, cháu nghe là được, hôn nhân đại sự của cháu đã có ta và đại bá cháu làm chủ, chẳng lẽ bọn ta muốn hại cháu sao?" Nói tới đây, bà ta thở dài một tiếng, "Ngũ nha đầu, nữ tử trên đời này đều phải như vậy, cho dù là huân quý thế gia, bọn họ đều không phải thế sao? Được ăn ngon mặc đẹp, đương nhiên phải vì gia tộc mà trả giá!"

Có cô nương nhà giàu nào không dùng liên hôn để củng cố lợi ích của gia tộc?

Sắc mặt bà ta trở nên nghiêm khắc: "Chờ giải quyết xong chuyện với Quốc Công phủ, cháu phải đi cùng ta!"

"Cháu gái không đi." Dung Hoa thu lại ý cười, nhìn thẳng vào người đối diện, "Phương Húc là hạng người nào, trong kinh thành này có ai mà không biết?"

Trong lòng mọi người đều rõ ràng, có gia đình đứng đắn nào dám gả nữ nhi qua đó?

"Nha đầu ngươi còn dám tranh luận!" Diệp lão phu nhân tức giận, chỉ tay vào Dung Hoa.

Lý ma ma ở cạnh vội khuyên: "Lão phu nhân bớt giận, Ngũ tiểu thư tuổi còn nhỏ, ngài từ từ dạy dỗ là được." Nói xong, bà ta lại nhìn Dung Hoa, cười nói, "Ngũ tiểu thư, lời đồn bên ngoài có thể tin được sao? Chẳng qua là tin vịt mà thôi, hơn nữa công tử thế gia lúc còn trẻ có ai mà không nhất thời ham chơi chứ?"

Diệp lão phu nhân tức giận nói: "Chuyện này cứ quyết định thế, chính ngươi tự chuẩn bị đi, ta không cho phép ngươi nói nửa chữ không được!"

Mặc kệ Phương gia thế nào, chuyến này bọn họ bắt buộc phải đi để Hoàng hậu ở trong cung không làm khó Di Tần nương nương.

Bà ta tiếp tục: "Tứ tỷ tỷ của ngươi còn ở trong cung, các ngươi là tỷ muội, giữa tỷ muội vốn dĩ phải giúp đỡ lẫn nhau."

"Đúng vậy, Ngũ tiểu thư, người cứ nghe lời lão phu nhân đi." Lý ma ma gật đầu phụ họa.

"Phương thế tử còn trẻ tuổi, về sau từ từ khuyên răn là được, sau này trưởng thành sẽ hiểu chuyện hơn một chút." Diệp lão phu nhân lại nói, "Hơn nữa, chúng ta chỉ đi thăm bệnh, không phải chuyện gì khác! Lần trước tổ mẫu đã từ chối, bọn họ sẽ không nhắc lại hôn sự này, ngươi cứ an tâm đi theo là được."

"Lần trước cự tuyệt, lần này còn không phải vì mở lời với Phương gia, Diệp gia chúng ta đổi ý, hiện tại muốn kết cửa thân này sao?" Dung Hoa cười hỏi.

Sắc mặt Diệp lão phu nhân đen như đáy nồi.

Lý ma ma vội khuyên: "Ngũ tiểu thư, mọi chuyện lão phu nhân làm đều vì Diệp gia, vì các vị thiếu gia và tiểu thư. Nếu thật sự bị ghi hận..."

Câu kế tiếp Lý ma ma không nói rõ, nhưng Diệp lão phu nhân và Dung Hoa đều hiểu.

Bị Hoàng hậu nương nương và Phương gia ghi hận, Diệp gia chắc chắn phải chịu khổ.

Diệp lão phu nhân âm trầm nhìn Dung Hoa: "Lời ta nói, cháu tự ngẫm lại đi, khi nào có tin tức, ta sẽ phái người qua đón cháu."

Đây còn không phải muốn bán nàng, sau đó tranh thủ nịnh nọt Hoàng hậu sao?

Dung Hoa đứng lên, hành lễ, nói: "Lời tổ mẫu nói cháu gái hiểu, có điều cháu giá chắc chắn sẽ không tới Phương gia, ngay cả khi... Ngay cả khi hôm đó tổ mẫu không từ chối Hoàng hậu nương nương, cháu gái cũng dám kháng chỉ."

"Ngươi... Thật to gan!" Diệp lão phu nhân ngồi thẳng người, ngón tay run rẩy chỉ vào Dung Hoa, "Ngươi vừa nói cái gì? Lời đại bất kính này cũng dám nói ra hả? Diệp gia nuôi dưỡng bao nhiêu năm, sách thánh hiền ngươi đọc đều quên hết rồi sao? Cái gì là kháng chỉ? Ngươi có biết mình đang nói gì không? Có biết hậu quả phía sau không? Có biết nó mang tới cho Diệp gia bao nhiêu tai họa không hạ? Nha đầu này... Đúng là không biết phép tắc!"

"Cháu gái đương nhiên biết, cho nên cháu gái thật lòng cảm tạ hậu ái của tổ mẫu." Dung Hoa bình tĩnh đáp.

Diệp lão phu nhân thịnh nộ: "Ngươi biết? Vậy còn dám nói cái gì kháng chỉ thế hả?" Đúng là đồ ngỗ nghịch bất hiếu! Kháng chỉ, nàng muốn kéo cả Diệp gia chết chung sao?

Dung Hoa cung kính trả lời: "Đây là ý của cháu gái, cháu tin tổ mẫu sẽ biết, trong lòng sẽ có cách xử lý!"

Diệp lão phu nhân cả giận chỉ vào Dung Hoa: "Đồ ngỗ nghịch bất hiếu! Diệp gia ta sao lại dạy dỗ ra đồ bất hiếu như ngươi vậy hả? Mấy thứ này ngươi học từ đâu? Từ tiện nhân Nhan thị kia sao? Nghe nói ả ta tới tìm ngươi hai lần đúng không? Đúng là mẫu thân thế nào thì nữ nhi thế ấy! Cút, cút ra ngoài, trở về suy nghĩ cho ta!"

Dung Hoa lại hành lễ, xoay người ra ngoài.

"Bà xem thái độ này của nàng ta là cái gì hả?" Diệp lão phu nhân tức giận đập bàn.

"Lão phu nhân bớt giận, Ngũ tiểu thư còn nhỏ, từ từ dạy lại là được." Lý ma ma rót trò cho Diệp lão phu nhân, sau đó duỗi tay giúp bà ta thuận khí, nhẹ giọng khuyên.

"Lâm gia bên kia nó còn dám tới cửa từ hôn, lần này nếu thật sự hạ chỉ tứ hôn, ta xem nó có dám thật sự kháng chỉ không!"

"Lão phu nhân, tính tình Ngũ tiểu thư tùy hứng giống Nhị lão gia, dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, người từ từ nói chuyện là được."

Đúng vậy, nhi tử mất sớm cũng bướng bỉnh như thế, năm đó muốn hắn nạp thiếp cũng tốt không ít công sức!

Diệp lão phu nhân trầm giọng: "Cùng là nữ nhi của lão Nhị, tính nết nàng ta quá bướng bỉnh, Lục nha đầu ngược lại nhu thuận hơn nhiều."

"Lục tiểu thư quả thật là người ôn hòa." Lý ma ma gật đầu, lại hỏi, "Vậy chúng ta đưa thiệp qua Phương gia không? Ngũ tiểu thư..."

"Ngày mai bà đi đi." Cũng không thể vì nha đầu kia mà không đi! Đáy mắt Diệp lão phu nhân hiện lên tia tàn nhẫn, "Nếu nha đầu chết tiệt kia không nghe lời, Diệp gia ta cứ coi như không có đứa cháu gái này!"

"Lão phu nhân, Ngũ tiểu thư không được người quan tâm, không có gia tộc bảo vệ, tương lai biết phải làm sao? Lão phu nhân, không được, Nhị lão gia chỉ có một đích nữ này thôi!" Lý ma ma biết bà ta nhất thời tức giận, liền vội khuyên nhủ.

"A!" Diệp lão phu nhân thở dài, "Hi vọng Châu Nhi ở trong cung có thể thuận lợi.

"Chắc chắn." Lý ma ma nhẹ giọng.

Diệp lão phu nhân tiếp tục: "Lát nữa kêu lão Đại truyền tin cho nương nương, ngoài cung đã có chúng ta ra mặt giải quyết, trong cung chỉ còn biết dựa vào nàng."

..............................

Thấy Dung Hoa ra ngoài, Túy Đồng và Lưu Tô cùng đi tới. Túy Đồng quan tâm hỏi: "Tiểu thư, người không sao chứ?"

Dung Hoa lắc đầu: "Đi thôi, chúng ta trở về."

Thái độ nàng đã thể hiện rõ, cũng hi vọng Diệp lão phu nhân nghe vào tai.

Hai người gật đầu.

"Ngũ tỷ tỷ."

"Ngũ muội muội."

Vừa ra khỏi viện của Diệp lão phu nhân, ba người liền gặp Diệp Di Nguyệt và Diệp Cẩm Bạc đang ở ngoài chờ.

"Ngũ tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?" Diệp Di Nguyệt lo lắng hỏi.

"Ngũ muội muội, tổ mẫu nói gì với muội." Diệp Cẩm Bạc cũng sốt ruột hỏi.

Một người hận không thể khiến nàng đau khổ, một người có mục đích riêng!

Dung Hoa trả lời: "Không sao, đa tạ Tam ca và Lục muội quan tâm."

"Ngũ tỷ tỷ, tổ mẫu cũng vì tốt cho tỷ, tỷ đừng cãi lời người." Diệp Di Nguyệt dịu dàng nói, "Hôn sự giữa tỷ và Lâm gia tổ mẫu và đại bá đã giải quyết, còn lần này... Tổ mẫu một lòng vì Diệp gia chúng ta, Phương thế tử gia thế hiển hách, phong lưu tuấn tú, Ngũ tỷ tỷ, tỷ..."

Dung Hoa trừng mắt một cái, Diệp Di Nguyệt liền thay đổi lời nói, mỉm cười: "Ngũ tỷ tỷ lâu rồi không về, có muốn muội cùng tỷ về Hải Đường uyển xem một chút không?"

Dung Hoa cười hỏi Diệp Di Nguyệt: "Lục muội muội cảm thấy Phương thế tử tốt vậy sao? Không bằng ta nhờ Tứ tỷ tỷ giúp muội cầu xin ân điển với Hoàng hậu nương nương. Ta nghĩ, tổ mẫu, đại bá và Tứ tỷ tỷ chắc chắn sẽ đồng ý."

"Ngũ tỷ tỷ, muội không có ý này..." Sắc mặt Diệp Di Nguyệt trắng bệch, lập tức ngậm miệng.

"Lục muội muội nhớ kỹ, bản thân không muốn thì đừng đẩy cho người khác." Dung Hoa dạy dỗ một câu, rồi nói, "Ta về trước."

"Ta tiễn muội." Diệp Cẩm Bạc vội đi theo.

Cả đoạn đường Diệp Cẩm Bạc không nói gì, mãi tới cửa, hắn mới lên tiếng: "Ngũ muội muội, muội không cần lo lắng, Tam ca ca sẽ giúp muội."

"Đa tạ Tam ca."

"Ngũ muội muội, muội nghe ta nói..." Diệp Cẩm Bạc duỗi tay kéo ống tay áo nàng lại.

Dung Hoa vung tay áo tránh đi, Lưu Tô liền tiến lên bắt lấy tay Diệp Cẩm Bạc.

"Nha đầu chết tiệt, còn không buông tay!" Cơn đau truyền tới, trán Diệp Cẩm Bạc lập tức bày ra một tiếng mồ hôi lạnh, thấy Lưu Tô không có ý định buông tay, hắn vội nhìn Dung Hoa, nói, "Đau, Ngũ muội muội mau kêu nàng ta buông tay."

Dung Hoa không thèm nhìn, lập tức xoay người.

"Nể tình tiểu thư gọi ngươi một tiếng Tam ca, lần này ta tạm tha, lần sau ta sẽ phế một cánh tay của ngươi." Lưu Tô lạnh giọng nói, sau đó buông tay, đi theo Dung Hoa.

"Tam đệ, Ngũ muội muội." Dung Hoa vừa đi liền nghe tiếng Diệp Cẩm Cần gọi phía sau, lập tức dừng bước xoay người.

Quả nhiên, Diệp Cẩm Cần, còn cả Ngọc di nương đang đi tới.

"Ngũ tiểu thư, Tam thiếu gia." Ngọc di nương uốn gối chào hỏi.

"Nhị ca." Dung Hoa thi lễ, sau đó mỉm cười nhìn Ngọc di nương, "Ngọc di nương."

"Nghe nói Ngũ tiểu thư quay về, tiện thiếp liền vội qua bên lão phu nhân, không ngờ lại gặp người ở đây. Ngũ tiểu thư đang định đi sao?"

"Ừ." Dung Hoa cười gật đầu.

"Lâu rồi không trở về, người ở lại thêm một lát đi, tiện thiếp vừa phân phó phòng bếp làm mấy món tiểu thư thích." Ngọc di nương hòa ái nói.

"Cảm ơn di nương, lần sau đi."

"Cũng được." Ngọc di nương không khuyên nhiều, kêu nha đầu tiến lên, duỗi tay cầm lấy tay nải, "Trong này có ít điểm tâm và trái cây, trái cây là từ thôn trang mới mang tới, còn rất tươi."

"Tạ di nương." Dung Hoa kêu Túy Đồng nhận lấy.

"Ngũ muội muội, ta đưa muội về." Diệp Cẩm Cần nói.

"Không cần đâu, huynh ở lại trò chuyện cùng tổ mẫu đi, huynh cũng sắp rời kinh rồi." Dung Hoa khéo léo từ chối, sau đó cáo từ lên xe ngựa rời đi.

Diệp Cẩm Cần cầm cổ tay bị đau, dưới bóng cây che chắn ánh sáng mặt trời, trong mắt một mảnh âm lệ.

Ngọc di nương xoay người, thấy hắn như vậy thì không khỏi nhớ lại tình hình khi nãy, một ý niệm đột nên lóe lên, chẳng lẽ...

Ngay sau đó bà lập tức lắc đầu, dẹp bỏ ý niệm vớ vẩn kia. Không đâu!

.........................

Xe ngựa vừa ra khỏi Diệp phủ, Dung Hoa liền hỏi: "Hiện tại Kỷ thị sao rồi?"

Lưu Tô nhẹ giọng trả lời: "Vừa rồi nô tỳ có lén đi xem, bệnh tình của bà ta thật sự không nhẹ, sắc mặt tái nhợt, trông vô cùng tiều tụy. Nếu nô tỳ nhìn không lầm, bà ta là bị hạ thuốc."

Ai hạ thuốc, đương nhiên không cần nói cũng biết.

Không phải Diệp lão phu nhân thì chính là Diệp Thế Lâm.

Túy Đồng cảm thán: "Đúng là ác độc! May mà tiểu thư anh minh dọn ra ngoài sống!"

Dung Hoa mỉm cười: "Cũng may bà ta sinh ra nữ nhi biết tranh đua, nếu không..." Hiện tại có Diệp Di Châu, bà ta ít nhất cũng có thể sống thêm mấy năm!

Bằng không, bà ta sẽ không qua được năm nay!

"Tiểu thư, nếu lão phu nhân thật sự muốn mang người tới Phương gia..." Túy Đồng lo lắng hỏi.

Vừa rồi trong phòng nói chuyện, nàng và Lưu Tô đều nghe được hết.

Tiểu thư nhà mình yêu hận rõ ràng, chắc chắn sẽ không khuất phục.

Vạn nhất Diệp lão phu nhân thẹn quá hóa điên, mắng tiểu thư bất hiếu, tin này một ghi truyền ra ngoài, tiếng xấu phải gánh trên người cả đời, có khi còn ảnh hưởng tới con cái của tiểu thư sau này.

Cho dù nàng không phải nữ nhi của Diệp gia nhưng Diệp gia lại có ân dưỡng dục, hơn nữa trên danh nghĩa tiểu thư lại là đích nữ của nhị phòng Diệp gia, Diệp lão phu nhân và Diệp Thế Lâm đương nhiên là trưởng bối của nàng. Một khi sự tình nháo lớn, chuyện tiểu thư không có huyết mạch với Diệp gia truyền ra ngoài, vậy đối với thanh danh của tiểu thư càng bất lợi. Người đời sẽ mắng nàng bất hiếu bất tôn, vong ân phụ nghĩa!

Dung Hoa khẽ cười: "Với Diệp gia mà nói ta vẫn còn hữu dụng, tổ mẫu và đại bá sẽ không để thanh danh của ta bị hủy hoại."

Từ chối hôn sự với Lâm gia, Diệp gia vẫn có thể ngoài mặt đối xử tốt với nàng, đây còn không phải vì nàng hữu dụng sao?

Dung mạo của nàng chính là yếu tố quan trọng nhất.

Diệp lão phu nhân và Diệp Thế Lâm sao có thể dễ dàng hất nước bẩn lên người, phá hoại thanh danh của nàng?

Nàng không phải cục bột, tùy ý để bọn họ nhào nặn!

Có điều, hôn sự này... Hiện tại phải nghĩ cách giải quyết triệt để, bằng không sẽ có lần thứ hai, thứ ba!

"Có điều, tiểu thư đã có Vương gia và công chúa che chở, người không cần phải lo lắng." Túy Đồng cười nói.

Nụ cười trên gương mặt Dung Hoa cứng lại.

Chu Hành a! Cũng không biết độc trên người y khi nào mới giải được?

Tâm tình theo đó mà đi xuống.

.......................

Cả buổi tối Diệp Thế Lâm và Diệp lão phu nhân thương nghị.

Hôm sau, Diệp Thế Lâm vào cung, sai người truyền lời cho Diệp Di Châu.

Nhận tin xong Diệp Di Châu cũng ổn định tâm trạng, ngay sau đó lập tức thay y phục qua Phượng Tường Cung.

Diệp DI Châu đợi bên ngoài cả nửa canh giờ mới được triệu vào.

Vào chính điện, Diệp Di Châu liền theo quy củ quỳ xuống: "Nương nương, thần thiếp thay tổ mẫu dập đầu nhận tội với ngài."

Ánh mắt Phương Hoàng hậu hiện lên tia rét lạnh: "Bình thân đi."

"Tạ nương nương ân điển." Diệp Di Châu nói lời cảm tạ, nhưng vẫn không đứng dậy, cứ quỳ dưới đất, "Nhân duyên giữa Ngũ muội muội và Lâm thế tử chưa đoạn, cho nên hôm đó tổ mẫu mới từ chối ý tốt của nương nương, có điều nương nương yên tâm, hai ngày nay tổ mẫu và gia phụ thân thiếp đã giải quyết xong, hiện tại Ngũ muội muội là khuê nữ."

Chuyện Kính Huệ công chúa tiến cung nàng ta chắc chắn biết, nhưng mục đích của bà ấy nàng thật không rõ.

Phương hoàng hậu cười lạnh, nhìn Diệp Di Châu, hỏi: "Cho nên, ý của Di Tần là..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.9 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status