Đạo chu

Chương 332: Cầm Long công


Những lời này rơi vào trong tai Hàn Phi đều khiến Hàn Phi hoàn toàn đứng hình. Bàn tay hắn đang cầm trong tay ly rượu cũng theo đó mà dừng lại. Đôi mắt cũng vì thế mà mở to hết mức có thể. Giọng nói mang theo vài phần kinh ngạc: “Hai vị vương thúc đã chết?”

“Khi ta đến nơi đó...” Vệ Trang đi về phía bàn uống rượu sau đó trực tiếp ngồi xuống phía dưới. Vẻ mặt Vệ Trang không mang theo chút tình cảm nào. Cảm xúc vô cùng bình thản như mặt nước không dậy sóng đáp lại mọi người: “hai người bọn họ đã chết.” Sắc mặt Vệ Trang lúc này hơi chuyển biến. Trong đôi mắt Vệ Trang, Long Ngạo Thiên rõ ràng thấy được vẻ buồn bực trong đó.

Long Ngạo Thiên tò mò lên tiếng hỏi: “Vệ huynh, ngươi có phát hiện ra được kẻ nào ám sát hai vị thân vương hay không?”

Cạch! Vệ Trang lúc này đem chiếc ly rượu trong suốt đặt xuống mặt bàn. Giọng nói hơi khó chịu đáp lại: “Ta lần theo dấu vết kẻ ám sát hai người đó nhưng đã mất dấu!”Rõ ràng Vệ Trang mất dấu đối phương nhưng hắn vẫn thừa nhận mình để đối phương thoát được. Không thể không nói lúc này, Vệ Trang khá là bằng phẳng.

“Ha...” Long Ngạo Thiên nhếch miệng cười, hai tay ôm ngực của mình nhìn về phía Hàn Phi: “Hàn huynh, xem ra ngươi đã mất một lợi thế đối với Cơ Vô Dạ rồi. Huynh muốn làm gì đây?”

“Ta không nghĩ tới Dạ Mộ lại hành động nhanh đến như vậy!” Đầu Hàn Phi hơi gật xuống, hắn quan sát ba người rồi đưa ra kết luận: “Nhưng, ta rất tò mò người nào có thể thoát khói sự truy đuổi của Vệ Trang huynh trong thành Tân Trịnh này. Người có trình độ khinh công như vậy! Ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hai người. Một người tên là Mặc Nha, người kia tên là Bạch Phụng. Bọn họ đều làm việc cho một người, chúng ta đều biết người đó là ai!”

“Cơ Vô Dạ gian manh xảo quyệt!” Vệ Trang đưa tay cầm lấy ly rượu trong suốt. Bàn tay đưa chiếc ly rượu trong suốt đặt trước mặt mình. Giọng nói Vệ Trang mang theo châm chọc: “Bằng hai thứ kia, ngươi có lẽ sẽ uy hiếp được hắn giao ra quân hưởng. Tuy nhiên ngươi nên cẩn thận cho cùng dứt dậu.”

“Vệ Trang huynh yên tâm...” Hàn Phi cười nâng lên chén rượu sau đó mở miệng nói: “Ta đã tự có tính toán của mình. Hai vị vương thúc chết cũng không chết ảnh hưởng không lớn đến kế hoạch lần này. Đến lúc đó, Vệ Trang huynh cùng Long huynh chỉ cần xem diễn là đến nơi. Trước đó, ta cần đến lao ngục một chuyến xem xét hai vị vương thúc. Hiện tại phải cáo từ Vệ Trang huynh và Tử Nữ cô nương ở đây rồi!”

Tử Nữ mỉm cười nhìn về phía Hàn Phi nói: “Công tử, công tử có nhã hứng có thể đến Tử Lan Hiên bất cứ lúc nào. Tử Lan hiên luôn mở rộng cánh cửa đón tiếp công tử.”

“Đa tạ Tử Nữ cô nương rồi!” Hàn Phi đứng dậy kéo theo Long Ngạo Thiên hai người nhanh chóng rời đi. Lúc này, trời đã tối trên bầu trời treo cao một vầng trăng tròn sáng vằng vặc. Long Ngạo Thiên thở ra một hơi buồn bực nhìn về phía bầu trời. Một áng mây đi đến muốn đem ánh trăng che khuất.

Hai người cùng với nhau tản bộ ở trên con đường cái lớn trong thành Tân Trịnh. Một cợn gió nhẹ nhẹ thôi qua làm cho cây cối phất phơ trong gió. Hàn Phi cầm trong tay chiếc đèn lồng bằng giấy đang lắc lư trong không khí. Mỗi lần cơn gió thổi mạnh đều khiến cho chiếc đèn lắc lư.

Ánh sáng lập loè từ cánh cửa sổ truyền tới từ những căn nhà xung quanh. Đột nhiên một trận sát khí truyền tới làm cho Long Ngạo Thiên hơi kéo lên khoé miệng. Hắn nhếch miệng cười gằn một tiếng nói: “Hàn huynh, xem ra chúng ta gặp rắc rối!”

“...” Hàn Phi khẽ hô lên một tiếng. Vẻ mặt hắn cũng theo đó kinh ngạc nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Lúc này Long Ngạo Thiên quay đầu nhìn về phía con đường rộng lớn ở phía sau lưng mình. Bàn chân Long Ngạo Thiên hơi uyển chuyển và nụ cười có vài phần hài hước xuất hiện trên khuôn mặt của hắn.

Từng đoàn binh lính như hư ảo chạy trong không khí. Bằng mắt thường, hai người có thể thấy xuyên qua thân thể đám binh lính đang cưỡi ngựa mặc áo giáp sắt binh lính Trịnh Quốc trước đây hay mặc. Chúng giống như những bóng ma hiện lên trong mắt hai người. Dưới ánh sáng phản chiếu của ánh trăng, chúng như được bao bọc một đám không khí màu đen. Màu của những bóng ma đó là màu của đen trắng.

Đoàn binh lính này vọt thẳng qua đám người Hàn Phi và Long Ngạo Thiên sau đó tiến về phía cổng thành. Long Ngạo Thiên nhếch miệng cười gằn nói: “Hàn huynh đừng để những thứ này ảnh hưởng đến đôi mắt của mình. Nhiều lúc đôi mắt mình nhìn đến không phải sự thật. Tiên hiên có câu trăm nghe không bằng một thấy, trăm thấy không bằng một sờ, trăm sờ không bằng một dùng. Thế nên quỷ binh chưa chắc như những gì ta đã thấy!?”

“...” Vẻ mặt Hàn Phi tò mò nhìn về phía Long Ngạo Thiên hỏi: “Long huynh, không biết câu nói này là của vị tiên hiền nào nói ra? Ta thực sự chưa từng bao giờ nghe thấy câu này dù câu này, ta cảm thấy thực sự rất đúng...”

“Hàn huynh đừng để những chi tiết ấy...” Bàn tay Long Ngạo Thiên phẩy phẩy, hắn nhún nhún hai chân của mình sau đó cười nói: “Hàn huynh chỉ biết câu này do đại thánh hiền nói ra là được. Nó hoàn toàn chính là chí lý của lẽ sống. Không sai vào đâu được. Mà thôi... việc này dừng ở đây. Hàn huynh hãy nhìn xung quanh kìa...” Đồng thời đầu hắn cũng ngẩng nhìn về phía không trung.

Những dòng khí trực tiếp bao trùm khắp nơi, một người ở nơi đó đang đứng. Toàn bộ dòng khí vẩn đục như hội tụ dưới chân người này. Bất chợt chiếc đèn lồng trong tay Hàn Phi bốc cháy lên ngùn ngụt. Hàn Phi lập tức hoảng sợ đem chiếc đèn lồng ném thẳng xuống phía dưới mặt đất. Đèn lồng trực tiếp bốc lên ngọn lửa hừng hực.

Vụt! Một mũi tên bắn ra trực tiếp bắn thẳng về mặt Hàn Phi. Lúc này Hàn Phi lập tức mở to con mắt của mình thấy được mũi tên cách khuôn mặt mình rất gần rồi. Một bàn tay hữu lực nắm chặt mũi tên trong tay làm nó không tiến thêm được một bước.

Một đám quỷ binh lơ lửng lập loè trong không khí. Đôi mắt của chúng phát ra ánh sáng màu xanh lam giống như ngọn lửa địa ngục. Trong khi đó đôi tay chúng đưa lên, hai thanh kiếm sắc nhọn cầm trong tay chúng bắt đầu quơ múa.

“Hahahàha...” Hai tay Long Ngạo Thiên mở rộng hết cỡ. Mũi tên từ bàn tay của hắn trực tiếp rơi xuống phía dưới mặt đất phát ra tiếng leng keng nho nhỏ. Giọng điệu cười lớn từ miệng Long Ngạo Thiên phát ra: “Ta thấy cái gì thế này? Một đám quạ đen tập hợp với nhau kết hợp với ảo thuật và mấy chất phát quang để lừa trò trẻ con sao?”

“Quạ đen, ảo thuật, chất phát quang...” Hàn Phi lùi về phía sau tránh ở sau lưng Long Ngạo Thiên mở to mắt ngạc nhiên lẩm bẩm những lời này. Dường như hắn đã bắt được một điều gì đó trong lời nói của Long Ngạo Thiên.

“Thú vị thật đấy!” Long Ngạo Thiên mở miệng nói: “Đây chính là cái chân tướng của quỷ binh cướp lương sao?” Vừa nói hắn vỗ nhẹ lòng bàn tay của mình lên mu bàn chân. Tà áo dài màu đỏ phất ra tung bay phấp phới. Năm ngón tay chìa về hướng quỷ bình rồi phất ra một cái: “Đến đây nào, quạ đen! Hy vọng người có thể làm cho ta cảm giác được một chút thú vị!”

Vụt! Một quỷ binh lao thẳng về phía Long Ngạo Thiên. Hai thanh kiếm trực tiếp vươn ra chém thẳng về phía Long Ngạo Thiên.

Phanh! Theo đó trong nháy mắt thân ảnh quỷ binh bị đánh tan. Một đám quạ bay tứ tàn trong đó vài con quạ trực tiếp bị đánh nát rơi thẳng xuống phía dưới mặt đất. Đám lông màu đen lơ lửng rơi xuống mắt đất trong mắt hai người. Long Ngạo Thiên hơi nghiêng đầu nhìn về phía đám quỷ binh nói: “Các ngươi có điều gì thú vị hơn sao?”

Dường như bị Long Ngạo Thiên khiêu khích, lập tức quỷ binh từ bốn phương tám hướng bay lượn xung quanh. Tất cả đều trực tiếp lao về phía Long Ngạo Thiên và Hàn Phi. Chúng hoàn toàn khoá lại mọi góc Long Ngạo Thiên đảm bảo cho Long Ngạo Thiên và Hàn Phi không có cách nào trốn thoát.

“Ngâm...” Một tiếng rồng gầm trực tiếp phát ra. Một con rồng như hư ảo tựa như thật bao bọc lấy hai người Long Ngạo Thiên và Hàn Phi. Nó liên tục quay tròn đem đám quỷ binh trực tiếp đánh tan. Từng con quạ đen bay tứ tán, một số quạ đen bị đánh nắt. Những cọng lông bay tứ tung song con rồng như hưu ảo trực tiếp mở rộng khu vực của mình.

“Ngâm...” Một tiếng âm thanh vang lên khi con rồng nó há một cái miệng cực lớn. Thân thể vọt thẳng về phía một nóc nhà trực tiếp cắn thẳng vào nóc nhà đó.

Ầm! Tiếng nổ lớn vang lên, nóc nhà bị đánh nát. Một bóng đen từ đó vọt lên không trung tránh thoát đòn tấn công này. Long Ngạo Thiên chớp thời cơ nhanh nhất, hắn cười gằn một tiếng: “Muốn chạy sao?” Bàn tay hắn đưa ra trực tiếp lôi kéo ngược về phía mình.

“Cầm Long Công của Thiên Địa gia!” Đang bay nhanh bị trực tiếp lôi kéo thân mình. Người thanh niên thực sự hoảng sợ. Hắn nghe được tiếng ngâm của rồng đã biết lần này hành động thất bại. Ngay lập tức hắn nhảy lên không trung muốn bỏ trốn. Không nghĩ tới đối phương lần này lại nhanh như vậy. Xem ra lần này hắn thực sự đá phải ván sắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status