Đạo chu

Chương 375: Vội vã rời đi!


Diễm Linh Cơ lập tức vươn tay ra, một đoàn ngòn lửa lập tức bắn ra từ tay nàng đem đám mũi tên này đánh bay. Hàn Phi thấy được cảnh này thì có vào phần kinh ngạc. Bộ dáng Diễm Linh Cơ trong lúc này khiến cho Hàn Phi nhớ đến một người quen thuộc. Yêu nữ đã tấn công vào đại điện cung cấm của Hàn quốc.

Vụt! Thân ảnh của Vệ Trang tốc độ cực nhanh vọt lên không trung. Kiếm khí từ kiếm Vệ Trang trực tiếp phá kiến ra bên ngoài. Nó lau qua Đông quân làm cho vạt tay áo của nàng rách nát. Đồng thời Vệ Trang cũng nhân cơ hội này nhanh chóng tiếp cận Đông Quân.

Ở phía dưới thì Hàn binh trực tiếp dừng lại bắn tên chỉ có Hàn Thiên Thừa, nghĩa tử Hàn Vũ tiếp tục sử dụng cung tiễn hỗ trợ Vệ Trang. Trong khí đó Tử Nữ trực tiếp tiến tới bên cạnh Hàn Phi vì Hàn Phi làm thiếp thân bảo hộ. Nàng không hy vọng Hàn Phi xảy ra bất chắc khi ở nơi này.

Thân hình Đông Quân lập tức lùi lại về phía sau, đôi mắt của nàng nhăn mày lại nhìn về phía Long Ngạo Thiên đang ngồi ở phía dưới mặt đất. Chỉ nhìn thoáng qua, Đông Quân cũng biết rõ tình trạng của Long Ngạo Thiên qua không tốt nắm. Dù sao hắn đã trúng Lục Hồn Khủng Chú, nàng không cần thiết phải kéo dài.

Khi thân thể lui về phía sau vài bước, Đông Quân lập tức kết ấn với tốc độ nhanh chóng. Những ấn kỳ từ bàn tay nàng hoàn tất sau đó phía sau nàng hiển thị ra một đôi cánh giống hệt như đôi cánh của Kim Ô. Đồng thời ngọn lửa trực tiếp khủng bố xuất hiện.

Phừng... Nó hoá thành một con rồng lửa khủng bố trực tiếp quét về phía Vệ Trang đem Vệ Trang đẩy lùi. Sau đó rồng lửa trực tiếp phóng ra đánh thẳng về phía dưới mặt đất. Miệng rộng lửa hung hăng trực tiếp cắn mạnh vào đám người Hàn binh.

A, a, a... Tiếng hét thảm từ đám Hàn binh phát ra. Đồng thời trên người bọn họ cũng bắt một đám lửa khủng bố vô cùng. Chỉ trong một lúc đám người này đã hoá thành một đám xác cháy khét. Mùi thịt nướng truyền ra làm cho người ta có cảm giác buồn nôn.

Thân hình Vệ Trang lập tức dừng xuống phía dưới, ánh mắt hết sức âm trầm nhìn về phía nóc nhà. Nơi đó làm gì còn có thân ảnh của Đông Quân. Nếu có chính là một đám bươm bướm đang đập cánh. Giọng nói Vệ Trang phát ra cực kỳ lạnh lẽo: “Là Mộng Điệp chi độn! Xem ra đối phương có chuẩn bị mà đến...”

Mộng điệp chi độn là Đạo gia độn thuật, nguyên bản là Trang Chu mộng điệp. Tương truyền trăm năm trước, tuyệt đỉnh cao thủ Đạo gia là Trang Chu đã lưu lại một bí kíp về phép độn thuật có khả năng cải biến bố cục không gian để dịch chuyển vị trí. Tuy nhiên bí thuật này cần mượn môi trường trung gian mới có thể phát động.

Rầm, rầm, rầm... Âm thanh vang dội lên khi mà một đám binh lính Hàn quốc đã bắt đầu vì thế mà tập trung ở nơi này. Quả thực trong chốc lát thì cổng thành đã tập trung một đám binh lính Hàn quốc. Chỉ trong thời gian ngắn thì đoàn người Long Ngạo Thiên đã bị vây lại bởi đoàn binh lính Hàn quốc.

“Tứ công tử, Cửu công tử, Hồng Liên công chúa...” Cầm đầu một Hàn binh cung kính với đám người. Song hắn còn chưa chào hỏi hết thì đã bị mắng té tát vào mặt.

“Một đám vô dụng!” Vẻ măt Hồng Liên tràn ngập tức giận, một tay chống eo, một tay chỉ thẳng về phía đám người ở trước mặt này: “Các ngươi canh phòng như thế nào để thích khách lẻn vào Tân Trịnh như vậy hả?”

“Đủ rồi, Hồng Liên!” Hàn Vũ nhẹ giọng nhắc nhở. Dáng vẻ hắn lúc nào cũng ôn tồn và nhẹ nhàng như vậy. Bàn tay hắn chìa về phía đoàn binh lính này nói: “Đây không phải lỗi của bọn họ. Thích khách lần này là cao thủ của Âm Dương gia. Hơn nữa, thiếu nữ này rất có thể là Đông Quân, trưởng lão của Âm Dương gia thần bí. Từng được người mệnh danh là đệ nhất tài nữ của Âm Dương gia!”

Nghe được những lời này thì Tử Nữ kinh ngạc nhìn về phía Hàn Vũ. Không nghĩ tới Hàn Vũ lại biết nhiều về Âm Dương gia như vậy. Đáng tiếc Tử Nữ không biết được Hàn Vũ có xem tác phẩm dâm hiệp Đệ nhất dâm nữ của Dương Âm tông Vương Quân. Nếu trừ đi những cảnh dâm hiệp ra thì những tin tức về Dương Âm tông đổi lại tên Âm Dương gia, Vương Quân đổi thành Đông quân hoàn toàn chính xác đến bảy tám phần. Không thể không nói tin tức của Thiên Địa gia linh thông.

“Phu quân...” Diễm Linh Cơ đứng ở một bên lo lắng nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Đặc biệt khi thấy được Long Ngạo Thiên ngồi khoanh chân dưới đất, mồ hôi cực kỳ nhễ nhại thì vẻ mặt Diễm Linh Cơ càng lo lắng. Nàng không biết lúc này đã bị Hàn Phi chú ý tới.

Bụp, bụp, bụp... Long Ngạo Thiên trực tiếp đưa tay ra trực tiếp điểm lên các huyệt đạo của mình. Hai hàm răng hắn khẽ cắn một cái. Trên bả vai của hắn, Lục Hồn Khủng Chú bắt đàu mờ đi và biến mất. Đến cuối cùng Long Ngạo Thiên từ từ mở ra đôi mắt của mình.

“Vô Vọng...” Hồng Liên thấy được Long Ngạo Thiên đã mở ra đôi mắt của mình, nàng lập tức lo lắng hỏi: “Ngươi.. ngươi cảm giác như thế nào rồi!” Nãy giờ, Hàn Phi giữ lại nàng khiến cho nàng không nổi xung được. Đến bây giờ, nàng đã nhịn hết nổi rồi. Đôi mắt nàng có vài phần ướt át nhìn về phía Long Ngạo Thiên.

“Hô.... Đúng là cấm thuật của Dương Âm tông...” Long Ngạo Thiên tặc lưỡi thở ra một hơi thật dài: “Không hổ là đệ nhất dâm nữ Vương Quân. Nàng lại có thể sử dụng Lục Hồn Khủng Chú lên cơ thể ta. Nếu không phải công pháp Thiên Địa gia chúng ta bá đạo vượt trội hơn so với Dương Âm tông thì ta e sợ phải ngồi ở trên bàn nhìn hương khói bay nghi ngút rồi.”

“Chàng đó...” Đôi mắt xinh đẹp Diễm Linh Cơ mở to trừng mắt nhìn về phía Long Ngạo Thiên với giọng tràn ngập trách móc: “Đến lúc nào rồi chàng còn có thể đùa được!?”

“Ngươi...” Vệ Trang nhăn mày lại, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Long Ngạo Thiên: “Ngươi giải được Lục Hồn Khủng Chú của Âm Dương gia!?”

“Nào có dễ dàng như vậy!” Long Ngạo Thiên thở ra một hơi thật dài lắc lắc đầu: “Ta chỉ đem Lục Hồn Khủng Chú trực tiếp áp chế xuống dưới. Chỉ có thể trở về phân đà Thiên Địa gia. Ở nơi đó, ta mới có thể tìm người giúp ta giải trừ Lục Hồn Khủng Chú. Bằng vào một mình ta là không có cách nào giải trừ thứ này!”

“Long huynh...” Hàn Phi lúc này trực tiếp đứng ra nói chuyện: “Chi bằng huynh ở lại Tân Trịnh. Chúng ta sẽ để người bảo vệ chiếu khán Long huynh.”

“Đúng vậy, lão Cửu nói rất đúng!” Hàn Vũ ôn hoà đứng ra, bàn tay nhẹ nhàng phất phơ ống tay áo: “Long tiên sinh, chi bằng người tiến vào phủ đệ ta nghỉ tạm. Ở nơi đó, Hàn Vũ ta có thể đảm bảo tiên sinh an toàn. Hơn nữa, ta sẽ để người thông báo Thiên Địa gia tiếp ứng cho tiên sinh!”

“Không!” Long Ngạo Thiên phất tay nói: “Nhân còn sớm ta muốn ra khỏi thành. Hiện giờ, thích khách vẫn trốn trong thành Tân Trịnh này, ta ở lại đây không an toàn. Hơn nữa, không biết có còn thích khách nào ở trong thành này không. Rời đi Tân Trịnh, chúng ta đã có người Thiên Địa gia tiếp ứng. Chỉ trở về nơi đó, ta mới có thể cảm giác được an toàn...” Nói xong hắn quay ra nhìn về phía Diễm Linh Cơ nói: “Phu nhân, chúng ta lập tức khởi hành!”

“Long huynh...” Hàn Phi không biết nói gì chỉ có thể đưa tay lên nói nửa câu: “Ngươi...” Cuối cùng mọi thứ hoá thành một tiếng thở dài. Bàn tay hắn chỉ có thể thả lỏng xuống dưới.

Lộng Ngọc ở một bên cũng càng lo lắng nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Nàng chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Long tiên sinh, ngươi đi đường cẩn thận!”

“Vô Vọng, để bản công chúa sai người đưa ngươi đi. Bảo đảm ngươi an toàn!” Hồng Liên lập tức vội vã lên tiếng khuyên can.

“...” Đầu Long Ngạo Thiên lắc lắc trực tiếp từ chối. Hắn vội vã lên tiếng nói: “Hồng Liên công chúa, cảm ơn nàng. Tuy nhiên ta phải từ chối thôi. Nếu kẻ địch muốn lấy mạng ta sẽ sai thích khách không phải loại tầm thương. Nàng nghĩ binh lính Hàn quốc có thể bảo vệ ta!” Nói xong thì Long Ngạo Thiên lập tức hướng về phía xe ngựa mà trèo lên. Bộ dạng hắn có phần khó khăn, Diễm Linh Cơ còn phải trực tiếp đưa tay đỡ Long Ngạo Thiên lên phía trong chiếc xe.

Chui vào trong xe, Diễm Linh Cơ chỉ nhìn mấy người ở đây đều gật đầu một cái. Ở trong xe cũng vang lên tiếng nói vô cùng yếu ớt của Long Ngạo Thiên: “Phu xe đi thôi!” Chiếc dây cương phất lên, xe ngựa bắt đầu chuyển động. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy chiếc xe ngựa nhanh chóng rời khỏi thành và đi xa khuất mắt trước mặt họ.

Đôi mắt Hàn Phi nheo lại, ánh mắt trở nên sắc bén vô cùng: “Vệ Trang huynh, phiền phức ngươi!”

“Ân!” Vệ Trang gật đầu một cái. Dường như hắn cũng biết mình hiện giờ phải làm gì. Long Ngạo Thiên trong lúc này rời đi thành Tân Trịnh là vô cùng nguy hiểm. Hiện giờ Long Ngạo Thiên đắc tội Cơ Vô Dạ lại thêm Âm Dương gia, trên đường hiển nhiên Long Ngạo Thiên sẽ không an toàn rời đi như vậy. Long Ngạo Thiên nhất định sẽ bị người chặn ám sát. Điều này không cần bàn cãi. Vì bây giờ thực lực Long Ngạo Thiên bị suy yếu quá nhiều. Chỉ bằng một mình phu nhân hắn, muốn bảo vệ Long Ngạo Thiên có phần khó.

Ở một bên, Hàn Vũ suy ngẫm điều gì đó. Thực ra trong đầu hắn lúc này suy ngẫm một chút có vì Long Ngạo Thiên mà đắc tội Âm Dương gia cùng với Cơ Vô Dạ hay không? Suy nghĩ mãi đến cuối cùng Hàn Vũ làm ra quyết định. Hắn xoay người rời đi, Hàn Thiên Thừa lẳng lặng đi theo phía sau hắn.

Ở nơi này, chỉ có Tử Nữ như suy nghĩ điều gì đó. Nàng hơi nhăn mày lại, đầu cúi xuống thật thấp. Đôi môi nàng lẩm bẩm một từ mà không ai có thể nghe được. Nếu như có người nào có thể đọc được âm tiết chỉ bằng miệng thì sẽ phát hiện ra Tử Nữ nói hai lời: “Xin lỗi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status