Đạo chu

Chương 534: Thâm Hải Ma Kình Vương chết oan uổng


“Phục hay không?” Thân hình Tiểu Vũ trực tiếp bị xích luyện kiếm trói chặt lại. Những lưỡi sắc bén giống như xương cá quấn vào thân hình Tiểu Vũ đem quần áo Tiểu Vũ rạch nát để lộ ra làn da trắng nõn hồng hồng. Không thể không nói khả năng không chế kiếm Xích Luyện của Hồng Liên thức đáng kinh ngạc. Nó hoàn toàn không tổn thương Tiểu Vũ chút nào: “Con thỏ nhỏ? Sau này ngoan ngoãn làm đàn em của bản cô nương đi!” Giọng nói giễu cợt từ đôi môi đỏ của Hồng Liên phát ra.

“Không phục!” Tiểu Vũ dãy dụa khó chịu song kiếm Xích Luyện bó chặt cô bé khiến cho quần áo cô bé nếu như cử động mạnh sẽ rách nhiều hơn. Nó làm cho Tiểu Vũ không có dám cử động mạnh, hai hàm răng nghiến lại ken két phát ra: “Ngươi dựa vào vũ khí có gì ghê gớm chứ? Nếu có giỏi vậy mau thả ra. Chúng ta quyết đấu bằng tay không?”

“Ý...” Vẻ mặt Hồng Liên mang theo hài hước dí dỏm khẽ kéo dài một lời. Con mắt to tròn tràn đầy hứng thú nhìn về phía Tiểu Vũ nói: “Con thỏ nhỏ này, vẫn còn không phục sao? Cô thử cử động một chút xem? Có hay không tin kiếm Xích Luyện của ta không có mắt. Nếu như cô vẫn ngoan cố, Xích Luyện Kiếm sẽ từ từ siết chặt. Lúc đó e rằng quần áo cô cũng khó mà giữ được. Tin tưởng đến lúc đó, những tên học viên nam thối tha này rất có hứng thú quan sát một con thỏ bị lột sạch lông.”

Đám học viên nam đang đứng ở phía xa cảm giác được nằm cũng trúng tên. Tất cả không khỏi dùng tay che ngực, mặt co quắp. Bất quá ánh mắt thì lại mang theo lửa nóng hừng hực nhìn về phía Tiểu Vũ bị đám vũ khí bó trụ lại. Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của đám học viên nam, cả người Tiểu Vũ đánh rùng mình một cái. Một cảm giác uất ức nghẹn ở cổ họng đã biến thành nức nở.

“Ô... ô... Ngươi, ngươi ác ma này... cô chết không được tử tế!” Đôi mắt Tiểu Vũ đã nhạt nhoà hai hai hàng lệ nóng, hình dáng này thực làm cho người thương tâm: “Cô bắt nạt ta... ô... ô...”

Hàng lông mày Tiểu Linh khẽ nhăn lại, mi mắt cũng theo đó xụp xuống. Hắn nhìn Hồng Liên một cái rồi nói: “Hồng Liên, cô dừng tay lại đi. Tiểu Vũ cũng được một bài học rồi. Chúng ta đừng tính toán với một đám trẻ con.” Tiểu Y ở một bên cũng hơi liếc mắt qua Tiểu Vũ và quay đầu nhìn Hồng Liên. Đầu có bé hơi gật xuống ý bảo Hồng Liên dừng lại.

Trong đám người học viên nam cũng có chút thương tâm khi thấy được Tiểu Vũ bị người bắt nạt như vậy. Vương Thánh không đành lòng vội vã đưa bàn tay lên nhưng thân thể hắn hơi run run có vẻ khá sợ Hồng Liên: “Chị Hồng Liên, chị thả Tiểu Vũ ra đi. Hẳn cô ấy biết sai rồi!”

“Hừ...” Hồng Liên trực tiếp vung tay lên, thanh kiếm Xích Luyện như xương cá trực tiếp rút lại sau đó gập lại thành một thanh kiếm thẳng như một đám xương cá ép chặt vào nhau. Tiểu Vũ thoát được vây, nàng lập tức bắt đầu khóc oà lên sau đó chạy về phía bên trong học viện mà đi. Bàn tay không khỏi đưa lên che mấy chỗ quần đám quần áo bị rách nát.

“Đám nhóc các ngươi!” Hồng Liên chống nạnh, ánh mắt uy hiếp quét về phía đám người Tiếu Trần Vũ hỏi: “Còn có ai không phục!” Đám học viên nam cả người bị thương hơi sợ hãi nhìn về phía nhau. Tất cả đều cho nhau một ánh mắt.

Đám học viên nam dường như đã hội tụ với nhau và tất cả không hẹn mà cùng cúi đấu với Hồng Liên nói: “Chị Hồng Liên, chúng em ra mắt chị!” Bộ dạng mười phần kính trọng.

“Tốt!” Hồng Liên cười nhẹ gật đầu nói: “Sau này ta sẽ là chị cả của học viện này. Các ngươi nghe rõ chưa hả? Phàm có người không phục có thể khiêu chiến ta, ta đều không ngại ứng chiến chút nào?” Miệng phát ra âm thanh tràn ngập tự tin.

...

Đôi chân Vũ Vô Cực có chút lảo đảo, cả thân thể cũng cảm giác không được thoải mái. Vừa rồi cuộc chiến cũng không dài nhưng thực sự làm cho Vũ Vô Cực thắng hiểm. Hắn hoàn toàn lợi dùng đạo thư và đạo nhãn cùng với thế chất của mình đem nghiền áp đổi thủ mà thôi. Nếu như trong trận chiến bước vào đệ tam trọng như vậy hắn rất có thể đối mặt với ba người giống như mình. Đến lúc đó e rằng lại một phen khổ chiến cửu tử nhất sinh.

Nói cửu tử nhất sinh thì hơi quá, dù sao hắn cũng không chết được. Đơn giản là lại đầu thai trở thành một đứa bé mà thôi. Song con đường võ tu sợ lại phải bỏ dở giữa chừng. Bàn tay Vũ Vô Cực hơi lật ra lấy ra một chiếc lo có chứa một đám chất lỏng phát ra quang mang.

Thứ này chính là tam quang thần thuỷ được tổng hợp từ ba loại chân thuỷ hấp thu quang mang của nhật, nguyệt, tinh. Chúng tạo ra ba loại chân thuỷ kịch độc nhưng nếu như kết hợp với nhau theo tỉ lệ nhất định sẽ tạo ra tam quang thần thuỷ. Không những có thể chữa thương, bổ sung năng lượng, bài trừ độc tố. Một thứ thánh phẩm có thể rèn luyện thân thể lẫn thần hồn. Chính lý do đó mà võ hồn Đại Sư mới có thể tiến hoá thành Hoàng Kim Thánh Long.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, thân ảnh Độc Cô Bác theo đó rơi xuống mặt đất. Trong tay hắn cầm một vật khá là đặc biệt. Hai dạng đồ vật một chiếc bình hoàng kim sặc sỡ cùng với một cái túi cực lớn. Độc Cô Bác thấy được thân ảnh chật vật của Vũ Vô Cực thì đưa tay ném hai thứ đồ này. Khi thấy được Vũ Vô Cực bắt được thứ này thì lão nắm lại tay đặt ở miệng ho khan vài tiếng: “Đây là hai thứ mà ngươi cần!”

“Chuyện này không tệ chút nào!” Vũ Vô Cực cười đem tinh thần lực thẩm thấu vào bên trong nói: “Không những thu được hồn hoàn của Thâm Hải Ma Kình, hồn cốt còn có cả cái thân thể khổng lồ của nó. Thân thể khổng lồ của nó mặc dù bị lôi kiếp đánh cháy đến nhưng vẫn là bảo vật vô giá. Di...” Vũ Vô Cực nhăn mày mở miệng hỏi: “Lão độc vật, hồn cốt đâu!?”

“Hồn cốt a... nó...” Độc Cô Bác trầm ngâm một chút. Hắn không biết nói dối như thế nào cho phải. Bản thân có chút chần chờ.

“Đừng đùa nữa...” Bàn tay Vũ Vô Cực đưa ra phẩy phẩy: “Hồn cốt 100 vạn năm ta đã thấy ông đạt được nó. Thứ này ta cần nghiên cứu nó để tạo ra hồn cốt 100 vạn năm. Nó rất cần thiết nếu không ta cũng không ta cũng không cần mạo hiểm bẫy chết một con hồn thú như vậy. Giao ra đây đi, lão độc vật!” Bàn tay hắn lại đưa ra phẩy phẩy vài cái.

“Được rồi!” Từ trong không gian trữ vật Độc Cô Bác lấy ra một vật. Đôi mắt Độc Cô Bác có chút lưu luyến. Bàn tay đưa ra nhẹ nhàng vuốt ve khối xương cốt này. Bất đắc dĩ Độc Cô Bác không đành lòng ném thứ này cho Vũ Vô Cực. Đó là một khối xương cốt tương tự như xương cột sống, chẳng qua trên mặt nó còn có những khối xương nhỏ khác gắn vô, đúng là Thân thể hồn cốt. Toàn thân một màu tím oánh nhuận, giống như là do thủy tinh tím đúc thành. Kì dị nhất chính là, nó tự mình phóng xuất ra năng lượng hình thành nên một cái lốc xoáy màu tím, nâng đỡ nó.

“Đây là trăm vạn năm hồn cốt sao?” Vũ Vô Cực cầm thứ này trong tay, đôi mắt nheo lại sau đó lẩm bẩm nói: “Quả thực có chút khác biệt so với vạn năm, mười vạn năm hồn cốt. Bất quá vẫn có thể chế tạo ra được. Chỉ là sẽ tốn nhiều công thu thập hồn hoàn một chút mà thôi!”

“Có thể chế tạo!?” Con mắt Độc Cô Bác trợn to lên hết cỡ. Vẻ mặt bàng hoàng nhìn về phía Vũ Vô Cực hỏi: “Thật hay giả?” Chỉ thấy Vũ Vô Cực cầm thứ này trong tay khẽ đánh giá rồi thu vào không gian trữ vật không có thèm để ý đến lão. Độc Cô Bác đành ho khan vài tiếng: “Thằng... Người anh em Vô Cực, lão phu có chuyện muốn thương lượng với ngươi!”

“Tạo nên mấy thứ này cần rất nhiều hồn hoàn!” Vũ Vô Cực bình thản mở miệng nói: “Sau này việc này chỉ có thể giao cho ông rồi, lão Độc Vật. Yên tâm đi, thứ tốt không thiếu chút nào. Bất quá muốn tạo ra thứ này nhưng tiêu tốn không ít hồn hoàn đâu. Đến lúc đó, phải làm phiền ông rồi. Đường nhiên, ta không thể nào để ông làm không công đúng không, tiền bối Độc Cô Bác!?”

Nụ cười châm chọc của Vũ Vô Cực với Độc Cô Bác làm cho mặt già của lão đỏ ửng lên. Lão ho khan vài tiếng rồi nói: “Việc của lão phu mà. Chúng ta đã thoả thuận với nhau. Không có chút cực nhọc nào. Mà nếu có cực nhọc một chút cũng không sao?” Vũ Vô Cực nhìn về phía Độc Cô Bác bĩu môi khinh thường. Song lão cũng chẳng thèm để ý, chỉ cần đạt được vài cái hồn cốt 100 vạn năm là được.

Hồn hoàn đám người Vũ Vô Cực thu lại bằng cách tách hồn hoàn từ hồn thú. Hồn thú mất đi hồn hoàn thì chúng sẽ yếu đi. Tuy nhiên sau một thời gian chúng sẽ khôi phục lại. Đồng thời khi chúng khôi phục lại cũng sẽ có được lợi thế vô cùng lớn đó là trong thời gian đầu, tốc độ tu luyện của hồn thú tăng vô cùng cao. Cao đến mấy chục lần so với bình thường. Chiết tách hồn hoàn giống như người hiến máu theo định kỳ một cách hợp lý vậy, không những không có hại cho sức khoẻ mà còn tăng lên sức khoẻ.

Từ không gian trữ vật, Vũ Vô Cực lấy ra xe phù không rồi nói: “Trở về thôi! Ta thực sự không nhịn được muốn nghiên cứu hồn cốt và hồn hoàn 100 vạn năm này rồi!”

Nghe được lời này Độc Cô Bác cũng cực kỳ phấn khích. Song hắn cảm giác được bi ai cho cái con hồn thú tên Thâm Hải Ma Kình gì đó. Thực lực Thâm Hải Ma Kình sợ rằng cực hạn đấu la cũng khó là đối thủ của nó. Dường như nó đã gần thần nhất. Bất quá nó lại chết trong tay một thằng nhóc con có thực lực chỉ như hồn sư hai ba hoàn. Chết một cách cực kỳ khó coi, bị lôi kiếp giết chết.

Lôi kiếp Vũ Vô Cực trải qua trông rất bình thường nhưng nào có bình thường cho Độc Cô Bác nghĩ. Nó vốn là thiên địa đại đạo giáng xuống kiếp phạt đối với người sáng tạo ra hệ thống tu luyện mới. Cơ bản chính là cửu tử nhất sinh. Ngay cả Vũ Vô Cực có được đạo thư và đạo nhãn cũng chật vật vô cùng. Đừng nói đến Thâm Hải Ma Kình Vương.

Lôi kiếp sẽ theo thực lực và nghiệp lực của người độ kiếp mà thay đổi. Chính vì vậy mà Vũ Vô Cực mới đấu thai hoá thành trẻ con chặt đứt một phần nhân quả nghiệp lực. Thứ hai đến bây giờ hắn cũng giết rất ít hồn thú tránh tạo ra nghiệp lực. Thâm Hải Ma Kình Vương đã giết không biết bao nhiêu sinh linh, nghiệp lực quấn thân nặng nề. Không chết mới là lạ đâu. Loại kiếp lôi này, dù cho thần dính vào đi nữa cũng có khả năng chết như thường. Thần còn dễ chết hơn so với một đứa bé mới sinh nếu như cả hai dính vào lôi kiếp loại này. Đây là vì sao loại lôi kiếp này bá đạo và đáng sợ như thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status