Đạo chu

Chương 538: Kỳ nghỉ


Song đám người Hồng Liên cũng không có chờ lâu. Một bóng hình quen thuộc đã xuất hiện ở ngoài cửa. Cậu nhóc nhỏ tuổi xuất hiện trước cửa và một nụ cười quen thuộc đập vào mắt bọn họ. Âm thanh mang theo tình cảm ôn nhu đối với những bé gái: “Tiểu Y, Diễm Linh Cơ, Hồng Liên, Lộng Ngọc, Tuyết Nữ, Minh Châu, Hồ Mị Nhi, Phi Yên, Tử Nguyệt. Cả Đại Tư Mệnh, anh vợ cùng với Hiểu Mộng nữa. Ta đến đây đón mọi người về nhà. Một năm nay, mọi người vất vả rồi!”

Thân ảnh Hồng Liên vọt tới, đôi bàn tay bé nhở mở ra trực tiếp ôm trầm lấy Vũ Vô Cực. Giọng nói mang theo vài phần nức nở: “Tên vô lại, tên ngu ngốc này... tại sao bây giờ ngươi mới tới? ngươi có biết bản cô nương sắp nhớ ngươi đến phát điên rồi sao? Đồ ngốc, đồ ngốc...” Bàn tay nàng đánh vào người Vũ Vô Cực mà không mang chút sức mạnh nào.

Bản thân Vũ Vô Cực cảm giác có chút xấu hổ và có lỗi, ngón tay chỏ đưa lên gãi gãi sống mùi và cười qua loa: “Xin lỗi!”

“Chúng ta còn tưởng chàng đã sớm quên chúng ta rồi cơ!” Hồ Mị Nhi dùng âm thanh nơn nớt và nũng nhịu nói với Vũ Vô Cực. Bộ dạng đáng yêu của cô bé lúc này thực sự làm cho người cảm giác được trìu mến. Ngón tay chỏ hơi uyển chuyển từ miệng đưa ra: “Các chị em đều sắp nhớ chàng đến phát điên rồi đây?”

Tiểu Vũ thấy được cảnh này thầm mắng trong lòng: “Một đám nữ nhân không biết xấu hổ? Tên đó thì có gì tốt chứ? Chỉ được cái vẻ ngoài, sao có thể bằng được Tiểu Linh!? Ân... Mình vì cái gì lại nhớ đến Tiểu Linh, tên ngốc đó rồi!?” Đầu Tiểu Vũ theo đó lắc lắc vài cái đem hình ảnh trong đầu mình đuổi ra bên ngoài.

Thời điểm cũng là buổi chiều tối, đám người Vũ Vô Cực rời đi. Bất quá làm cho Vũ Vô Cực có chút ngạc nhiên là bạn cùng lớp Tiểu Vũ cũng trở về nhà cùng với đoàn người Vũ Vô Cực. Trong lúc đi ra ngoài, Tiểu Vũ không nghĩ tới mình lại phải đi bộ một đoạn ra khỏi thành. Nguyên nhân vì Vũ Vô Cực đặt xe ngựa ở bên ngoài thành. Điều này làm cho Tiểu Vũ không hiểu, trong thành không phải cho phép xe ngựa đi vào bên trong sao?

Mọi người đặc biệt là mấy cô bé gái đều bu xung quanh bu lấy Vũ Vô Cực. Lúc này, bọn họ đi về phía một khu vực cât cối hơi rậm rạp và ít người. Trời cũng theo đó tối lại, Tiểu Vũ cũng trở nên khó hiểu mở miệng hỏi: “Các ngươi... nơi này đâu có chiếc xe ngựa nào? Chúng ta vẫn cần phải đi bộ tiếp sao?”

Bàn tay Vũ Vô Cực vấy ra, một vật khá lớn đột nhiên xuất hiện trong mắt đám người. Ở đây chỉ có duy nhất Tiểu Vũ theo đó trợn tròn mắt ra kinh ngạc nhìn về phía cảnh này. Một vật có hình thù dài dài hình hộp chữ nhật. Nó nằm lẳng lặng ở trên mặt đất đồng thời có hình dáng khá kỳ quái. Ở bên trong còn có sắp đặt các ghế ngồi.

“Phi thuyền!” Hồng Liên mở to tròn con mắt nhìn cảnh này: “Chàng khi nào chế tạo ra thứ này vậy? Hình dạng của nó thực sự quá xấu đi!” Miệng cô bé liên tục chê bai đối với Vũ Vô Cực. Thấy như vậy, Vũ Vô Cực không biết phải nói gì. Sức một mình hắn tạo ra con xe phù không này đã là tốt lắm rồi.

“Các ngươi...” Tiểu Vũ kỳ quái thấy được sắc mặt của mọi người không có kinh ngạc cũng chẳng có bàng hoàng. Dường như họ đã sớm biết thứ này, nó làm cho Tiểu Vũ cũng vì thế mà tò mỏ. Ngón tay chỏ chỉ chỉ về phía chiếc xe phù không nói: “Các ngươi đừng nói với ta đây là xe ngựa chứ? Không có ngựa làm sao có thể kéo động chiếc xe như vậy!?”

“Đúng là đồ quê mùa!” Hồng Liên mở miệng châm chọc nói.

“Cô nói cái gì?” Tiểu Vũ tức giận phản bác. Ngay sau đó con mắt cô bé chuyển sang thấy được Vũ Vô Cực đã mở ra cánh cửa xe tiến vào bên trong. Chiếc xe này là một chiếc xe mui trần. Tiểu Y ngay lập tức chiếm vị trí đầu tiên trong chiếc xe ở sát bên cạnh Vũ Vô Cực. Tốc độ của nàng rõ ràng so với những cô bé khác nhanh hơn.

Điều đó cũng chẳng làm Tiểu Vũ ngạc nhiên, điều làm Tiểu Vũ ngạc nhiên nhất là chiếc xe vậy mà bắt đầu lơ lửng lên trên trong không trung. Rõ ràng giữa gầm xe và mặt đất có một khoảng cách. Mọi người theo đó lục tục lên xe. Tiểu Linh chỉ có thể nhìn sang Tiểu Vũ và mở ra cánh cửa xe mời nói: “Tiểu Vũ, cô vào trong đi. Chúng ta còn phải lên đường nữa!”

“Thứ này... thực sự có thể đi sao?” Tiểu Vũ có chút lo lắng hỏi: “Nó có an toàn không?” Vẻ mặt cô bé tràn ngập lo lắng. Đối với sự vật lạ, Tiểu Vũ tràn ngập đề phòng.

“Yên tâm đi! Chiếc xe này còn an toàn hơn xe ngựa nhiều!” Tiểu Linh đáp lại, vẻ mặt tràn ngập tự tin: “Hơn nữa ta sẽ ngồi ngay bên cạnh cô. Như vậy cô yên tâm rồi chứ?”

“Ai... ai muốn ngồi cảnh ngươi chứ?” Cổ Tiểu Vũ rướn ra một cái, đồng thời động tác vô cùng nhí nhảnh nhanh chóng. Thân ảnh giống như một con thỏ con hiếu động đã chui tọt vào trong xe. Tiểu Linh thấy vậy lắc lắc đầu sau đó trực tiếp ngồi vào bên cạnh Tiểu Vũ đem chiếc xe cũng đóng lại.

Trước con mắt mở to vì kinh ngạc của Tiểu Vũ, chiếc xe theo đó bắt đầu trực tiếp lơ lửng bay vút lên không trung. Ánh mắt cô bé khẽ liếc ra thấy được rừng cây cũng dần dần thu nhỏ trong đôi mắt cô bé. Rừng cây đen tối cũng chỉ toàn một màu đen khi trời trở về tối. Một âm thanh ở phía trước phát ra: “Ngồi chắc!”

Vụt! Đột nhiên cảnh sắc trước mặt mọi người theo đó vặn vẹo lại. Khi mà cảnh sắc hiện rõ trong mắt bọn họ thì họ thấy được những điểm sáng ở phía trước mặt mình. Ở phía xa đó là một toà thành khổng lồ. Họ có thể nhìn rõ được dưới ánh sáng còn có những điểm đen đang di chuyển. Đó là những người đi lại trong toà thành khổng lồ khá lớn kia.

“Đến rồi, ngồi cho chắc. Chúng ta cần hạ cánh!” Vũ Vô Cực quay đầu về phía sau khé bảo. Sau đó chiếc phi thuyền từ không trung dần dần hạ xuống.

“Chuyện gì vữa xảy ra vậy!?” Tiểu Vũ hoàn toàn không hiểu mở miệng hỏi: “Chúng ta đã đến rồi sao? Nhà của mấy người không phải ở thành Thiên Đấu sao? Từ thành Thiên Đấu đến thành Nặc Định cũng có vài ngày đi.”

“Chúng ta đã đến thành Thiên Đấu rồi!” Vũ Vô Cực nhàn nhạt mở miệng nói: “Phía dưới đã có xe ngựa chờ sẵn. Chúng ta sẽ ngồi xe ngựa tiến vào thành.”

Tiểu Vũ hoàn toàn không tin được rằng mình đã đến thành Thiên Đấu. Ngay cả khi cô bé ngồi lên trên xe ngựa vẫn chưa tin tưởng điều này. Cho đến khi cô bé đi mở ra rèm cửa thấy được cồng thành to lớn. Ở trên đó có một cái biển ghi rõ Thiên Đấu thành thì cô bé mới tin tưởng mình đã đến thành Thiên Đấu.

Chiếc xe với lệnh bài của Độc Cô Bác, không có bất cứ người nào dám ngăn chặn. Những binh lính còn cực kỳ cung kính mở cửa đối với đám người đưa tiễn. Trở về toà trang viên cực lớn của Độc Cô Bác, Tiểu Vũ lại cảm thán nói: “Thật là lớn đây! Đây chính là nơi các ngươi đang sống sao?”

Ở trên suốt đường đi, Tiểu Vũ cũng nói không ngừng. Đặc biệt với cả những thứ thú vị, Tiểu Vũ không ngừng nghỉ mở miệng hỏi. Hỏi đến mức làm cho mọi người thấy phiền chỉ có Tiểu Linh là kiên nhẫn từ từ giải đáp cho cô bé.

“Các vị tiểu thư, hai vị thiếu gia!” Một người quản gia là một hồn sư đối với đám người Vũ Vô Cực cung kính chào hỏi: “Các vị đã trở về rồi sao?”

“Độc Cô Bác...” Vũ Vô Cực đặt tay sau lưng, dáng vẻ thong thả hỏi: “Ông ấy đã trở về rồi sao?”

“Tất nhiên là ta đã trở về rồi!” Một âm thanh cười sang sảng phát ra. Không biết từ khi nào lão già đã đứng cùng với một cô bé ở nơi đó. Dáng vẻ Độc Cô Bác vui vẻ, tinh thần phấn chấn. Hắn mở miệng nói: “Thằng nhóc... mọi người cũng đã mệt mỏi rồi. Trở lại trước đó tắm một cái đi sau đó dùng bữa tối cùng lão phu và cháu gái. Di... chúng ta có thêm một vị khách nữa sao?”

“Tiền bối Độc Cô Bác...” Tiểu Vũ giả dạng dáng vẻ ngoan ngoãn cười khẽ nói: “Con chào ngài! Vị chị gái này thực xinh đẹp, ta là Tiểu Vũ, bạn của Tiểu Linh trong học viện Nặc Định!” Bản thân Tiểu Vũ cũng giới thiệu có chút sơ sài. Đây là lần đầu tiên cô bé gặp gia trưởng nên có chút lo lắng.

“Em gái, ngươi thật là đáng yêu!” Cô bé tóc tím đứng gần Độc Cô Bác mở miệng cười khẽ: “Chị là Độc Cô Nhạn. Mọi người thường gọi ta là Nhạn Tử, ngươi cũng có thể gọi ta chị Nhạn Tử nếu ngươi muốn!”

“Được a!” Tiểu Vũ cười một cách thân thiện nói: “Vậy em gọi chị là chị Nhạn Tử đi!” Khi nói cô bé cũng ra vẻ cực kỳ nũng nịu và dễ thương. Chọc cho Độc Cô Nhan cảm giác được tràn ngập tình yêu thích thú với một vật xinh đẹp và dễ thương.

“Đám nhóc này... vừa về còn rất mệt mỏi đi!” Độc Cô Bác cười một cách thân thiện, lão đưa tay vuốt nhẹ chòm râu đã có phần mượt mà của mình mà nói: “Tất cả vào nhà đi, đứng ở ngoài nhà như vậy sao? Chẳng phải để người ta nói lão phu đường đường một Phong Hào Đấu La không biết đạo đãi khách hay sao?”

Tiếng Phong Hào Đấu La rơi vào trong tai Tiểu Vũ làm cho cô bé thân thể theo đó giật bắn. Cả người theo đó run lên vài cái. Hành động này làm cho vài người ở đây để ý đến. Đặc biệt trong đó còn có Tiểu Linh nói: “Tiểu Vũ, cô làm sao vậy?”

“Không... không có sao?” Tiểu Vũ thân thể run rẩy vài cái sau đó cô bé bài trừ tươi cười mở miệng: “Tiểu Linh, ta đột nhiên nhớ mình có việc gấp còn chưa có làm. Ở nơi đó ta để quên một món đồ quan trọng. Ta muốn trở về lấy ngay bây giờ.”

“Tối như vậy cô định đi nơi nào?” Tiểu Linh mở miệng khó hiểu: “Trời tối như vậy, ra ngoài thành là rất khó. Nếu không có lệnh bài, thủ vệ cũng sẽ không cho cô ra ngoài thành đâu. Hãy cứ ở lại đây đi, thứ gì? Ngày mai ta sẽ trở lại học viện để lấy cho cô!”

“Nhưng...” Tiểu Vũ chỉ nói câu này nhưng dừng lại ở đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status