Đạo chu

Chương 547: Thành tác thác


Vương quốc Ba Lạp Khắc, phía nam Thiên Đấu đế quốc, cùng Pháp Tư Nặc hành tỉnh tiếp nhưỡng, nói là vương quốc, kỳ thật diện tích của nó chỉ có lớn bằng ba phần tư của Pháp Tư Nặc hành tỉnh, phụ thuộc vào Thiên Đấu đế quốc, một trong tứ đại vương quốc trong cảnh nội của Thiên Đấu đế quốc. Ba Lạp Khắc quốc vương Côn Đức Lạp là đường đệ của quốc vương Thiên Đấu đế quốc Áo Khố Lạp.

Phương Nam của Vương quốc Ba Lạp Khắc, trực tiếp cùng Tinh La đế quốc giáp giới. Bởi vậy, tại trong tứ đại vương quốc của Thiên Đấu đế quốc, lực lượng quân sự của Vương quốc Ba Lạp Khắc là cường đại nhất, cũng có thể nói là cánh cửa của Thiên Đấu đế quốc.

Thiên Đấu đế quốc vốn có mười cái hành tỉnh, sau lại cấp cho tứ đại vương quốc, hình thành sáu phương thế lực, bản thân đế quốc trực tiếp khống chế năm hành tỉnh, tứ đại vương quốc khống chế một cái, còn có một công quốc tiếp cận vương quốc, chiếm cứ một hành tỉnh nhỏ nhất ở phía đông đế quốc.

Trên mặt ngoài, tứ đại vương quốc và một cái công quốc cũng chịu sự thống trì của Thiên Đấu đế quốc, nhưng trên thực tế, năm quốc gia này sớm đã trở thành quốc trung chi quốc, ngoại trừ cần phải tiến cống, hết thảy hoàn toàn tự chủ. Nếu không phải hoàng thất của Thiên Đấu nắm giữ trọng binh, có lẽ nội loạn sớm đã kinh xuất hiện rồi.

Tinh La đế quốc cũng có tình huống cùng loại, bởi vậy, thế của hai đại đế quốc nhìn qua thì mạnh, nhưng trên thực tế, lại đều đang đi xuống dốc. Nói không tốt, là một ngày cục diện của cả đại lục đột nhiên sẽ thay đổi.

Cảnh nội của Vương quốc Ba Lạp Khắc có hai tòa thành thị trọng yếu nhất, một tòa chính là Ba Lạp Khắc vương Côn Đức Lạp ở lại cũng thành Ba Lạp Khắc thành, nơi này là trung tâm chính trị và kinh tế của cả Vương quốc Ba Lạp Khắc. Mà một tòa thành thị còn lại là Vương quốc Ba Lạp Khắc cảnh nội, trung ương của Lập Mã bình nguyên nơi phì nhiêu nhất, có Tác Thác thành của Ba Lạp Khắc được xưng là vựa lúa.

Hai tòa thành thị này đều có trọng binh đóng, là trọng trung chi trọng của cả vương quốc. Tác Thác thành là một tòa đại thành thị, điểm này từ phối trí đệ tam cấp của Vũ hồn chủ điện là có thể nhìn ra. Lúc này vừa qua giữa trưa, trời nóng như lửa, cửa tây thành Tác Thác đi vào ba người tuổi trẻ. Nhìn qua, bộ dáng của bọn họ đều chỉ có hơn mười tuổi, trên người cũng không có mang hành lý gì, hai nữ một nam.

Người thiếu niên thì mặc một bộ quần áo với áo da dài màu đỏ và để hở ngực trần. Thân hình cao lớn đến một thước bảy. Khuôn mặt tuấn mĩ đến yêu dị, mái tóc màu trắng nhẹ nhàng phất phơ trong gió. Bộ ngực hiển lộ ra thân hình săn chắc của hắn với cơ bụng và cơ ngực cuồn cuộn. Vậy mà làn da lại trắng nõn so với nữ nhân còn trắng hơn nhiều. Một kết quả kỳ quái phối hợp giữa cơ bắp cuồn cuộc và làn da trắng nõn. Hắn mặc một chiếc quần dài màu tối và đi một chiếc giày cao gót trắng tinh.

Dáng ngoài thiếu niên cũng đã đủ anh tuấn thì ở một bên khác hai người thiếu nữ cùng độ tuổi khác cũng không kém. Người thiếu nữ với với mái tóc màu đen dài thướt tha mặc một chiếc váy áo màu xanh lam tuyệt đẹp. Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy mị hoặc đến yêu dị. Váy tay áo màu lam với bộ ngực cao vút. Đôi chân trắng nõn thon dài thẳng tắp dẫm trên chiếc giầy cao gót. Nếu như không nhìn thấy khuôn mặt còn non nớt thì mọi người còn cho rằng nàng là người trưởng thành.

Một cô bé khác cũng độ tuổi như vậy nhưng thân hình nàng dù không cao bằng nhưng bộ ngực thì cao vút cũng không kém. Thân hình nàng có vài phần nhỏ xinh nhưng cực kỳ đáng yêu. Mái tóc màu tím ở đằng sau mượt mà phất phơ phía sau đầu. Khuôn mặt hơi tròn với đôi mắt tím và làn da trắng nõn. Nàng mặc một bộ quần áo màu tím cộc tay ở bên tay phải và ống tay dài ở bên trái. Một chiếc váy ngắn ở ngang bắp đùi. Đai lưng to bản buộc chặt lấy eo thon và hai dải lụa dài. Đôi chân dài đẹp dẫm trên giày cao gót màu tím. Chúng được bao bọc trong một đôi tất chân màu tím đầy hoa văn. Bên bắp đùi bên trái còn buộc một cái lục lạc nhỏ băng dây màu đỏ.

“Đây là thành Tác Thác sao?” Đôi tay thiếu nữ tóc đen uyển chuyển đưa lên. Rõ ràng là trời mùa hè, cái nắng trực tiếp chiếu lên da thịt của nàng nhưng nàng lại hoàn toàn không cảm nhận được một chút nóng bức nào. Nụ cười của nàng của nàng tràn đầy mị hoặc khiến cho đám người ở đây không ít ghé mắt nhìn vào. Lại nghe nàng mở miệng nói: “Cũng không có gì khác biệt so với những toà thành khác. Còn kém phồn hoa hơn thành Thiên Đấu.”

Người thiếu nữ tóc tím xinh đẹp ở bên cạnh hơi gật đầu đồng ý. Người thiếu niên cười khổ nhún nhún vai mở miệng nói: “Chúng ta đến nơi này là có mục đích.”

“Cũng là đi trốn đi!” Người thiếu nữ tóc đen mở miệng giễu cợt châm chọc. Ngón tay nàng uyển chuyển đưa lên: “Em nhưng nghe được có ai đó bị người khác uy hiếp. Vì tránh để thất thân nên không có cách nào khác mới bỏ trốn khỏi học viện Thiên Địa đem toàn công việc ném cho sư phụ!”

Lời này ra lập tức làm cho người thiếu niên chột ra. Mắt hắn hơi ngước lên, một cảnh tượng thoáng trong đầu hắn xuất hiện. Một cô bé tóc vàng khoảng chín tuổi cực kỳ đáng yêu. Bất quá đôi mắt màu nâu thì chừng chừng nhìn về phía hắn. Hai tay cô bé niết vào nhau phát ra từng tiếng răng rắc: “Nếu ngươi dám thất thân lần đầu cho mấy người khác vậy đừng trách bà đây không khách khí.”

Uy hiếp đối với người thiếu niên này xem ra còn rất hữu dụng. Vẻ mặt người thiếu niên theo đó chột dạ, hắn cười khổ nói: “Diễm Diễm, em không nên nói như vậy! Anh rời đi cũng là tốt. Học viện Thiên Địa, anh đã sắp xếp đâu vào đấy. Chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Hơn nữa, anh rời đi cũng là tốt cho mọi người. Mọi người thiếu đi anh, họ cũng sẽ tập trung vào tu luyện hơn. Đối với họ là chuyện tốt! Hơn nữa, Diễm Diễm, Thiếu Thiếu... thế giới chỉ có ba chúng ta không tốt hơn sao?”

Diễm Linh Cơ khẽ cười: “Này còn tạm được đi!” Ngón tay Diễm Linh Cơ uyển chuyển nhẹ nhàng đặt ở miệng của mình khẽ cười một tiếng. Bàn tay của nàng khẽ đưa bắt lấy tay Vũ Vô Cực cùng đi song hành với hắn. Tiểu Y theo đó nhưỡng mày, nàng cũng đưa tay bắt lấy tay của hắn sau đó ba người cùng đi song hành.

Tác Thác thành so với Nặc Đinh thành thì lớn hơn rất nhiều, tự nhiên cũng sẽ náo nhiệt hơn nhiều, trên ngã tư đường, tùy ý có thể thấy được binh lính tuần tra, dòng người hối hả xuyên qua không ngừng. Sự xuất hiện của ba người làm cho không ít người ghé mắt. Nam nhân thì ghen ghét với Vũ Vô Cực, nữ nhân thì ghen ghét với hai người thiếu nữ xinh đẹp đi bên cạnh hắn.

Mặc dù như vậy, Vũ Vô Cực cũng không gặp phải tên quý tộc nào thiếu thông minh đi nên trêu chọc ba người này. Dù sao thì không phải đám người bọn họ lúc nào cũng gặp phải trường hợp như vậy. Vì nam nhân đẹp trai sẽ có nữ hồn sư hổ báo lao lên cướp người hoặc nữ xinh đẹp sẽ có nam hồn sư hổ báo lao lên cướp người. Nếu là như vậy những nữ nhân xinh đẹp cũng khỏi đi ra ngoài đường luôn.

Quý tộc cùng với hồn sư tu luyện đều không phải toàn bộ là kẻ ngu. Mặc dù Tiểu Y và Diễm Linh Cơ cực kỳ xinh đẹp nhưng xem cách ăn mặc đám người không phú tức quý. Thân phận có thể rất cao hoặc thực lực rất mạnh. Rất có thể là con em của gia tộc nào đó ra ngoài rèn luyện. Những người như vậy thường có cường giả bảo hộ.

Hồn sư háo sắc sẽ trực tiếp bắt cóc cưỡng hiếp mỹ nữ không thiếu nhưng những người như thế còn sống thì đều có đầu óc. Họ thường điều tra những con mồi trước sau đó mới ra tay. Không phải giống như đám người ngu ngốc trực tiếp nhảy ra ngoài cướp người. Những kẻ như thế sớm đã bị người giết.

“Thời điểm này giữa trưa oi nóng... chi bằng chúng ta tìm chỗ trú trước!” Vũ Vô Cực mỉm cười nhẹ nhàng nói. Vừa nói hắn liếc mắt nhìn về phía một toà tửu điểm rất đáng chú ý. Tửu điếm cao ba tầng, quy mô nhìn qua mặc dù không tính quá lớn, nhưng trang sức bên ngoài lại hoàn toàn đều là hoa hồng màu đỏ, phong cách kiến trúc của cả tòa tửu điếm cũng như là một đóa hoa hồng thật lớn, rất dễ dàng có thể gây cho người trước mặt cảm giác rực rỡ. Ngón tay chỏ khẽ chỉ về phía trước cười nói: “Diễm Diễm, Thiếu Thiếu, nếu không chúng ta chọn nơi này thế nào?”

“Nhà trọ Hoa Hồng sao? Trọ nơi này chúng ta không ngại!” Diễm Linh Cơ hơi mỉm cười, giọng nói tràn đầy mị hoặc, đôi môi hé mở: “Chỉ là, người nào đó không sợ uy hiếp hay sao?” Khẽ liếc mắt quay sang Tiểu Y thấy nàng hơi nhướng mày một cái.

Tiểu Y cũng phát giác ra được Diễm Linh Cơ nhìn về phía mình, hai má cô bé theo đó đỏ lên. Hai tay đan xen đặt ở sau lưng, thân hình lắc lắc vài cái. Dường như Tiểu Y cũng có vài phần xấu hổ. Sau khi trở lại thành trẻ con, tính tình Tiểu Y cũng trẻ hoá không ít.

“Vậy cứ như vậy!” Vũ Vô Cực mỉm cười đem hai người ôm vào trong lòng bàn tay hướng về phía trước: “Hôm nay chúng ta trọ ở đây đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status