Đấu la đại lục 3: Long vương truyền thuyết

Chương 396: Hào hiệp chịu thua, co được dãn được


Biên soạn: Đức Uy

---

Ngay ở trước mặt nhiều người như vậy, chủ động hướng về Đường Vũ Lân vấn an, điều này có ý vị gì? Bất quá lại rất rõ ràng. Hắn chịu thua, đại biểu cho Vũ Ti Đóa, Từ Du Trình, Dương Niệm Hạ, Trịnh Di Nhiên, Ngũ Đại Thiếu Niên Thiên Tài hướng về Đường Vũ Lân cùng đồng đội của hắn, nhận thua. Đồng thời chân chính thừa nhận vị trí lớp trưởng của Đường Vũ Lân.

Vốn là những bạn học khác ít nhiều trong lòng còn có chút do dự. Dù sao, ngày hôm qua Đường Vũ Lân bọn họ tuy rằng thắng, nhưng cũng là thắng hiểm. Luận về thực lực cá nhân, Lạc Quế Tinh năm người vẫn luôn kiệt xuất. Nhưng vào giờ phút này, Lạc Quế Tinh lại chấp nhận chịu thua, cũng là mang ý nghĩa, ở trong lớp năm nhất, không còn có người nào có thể dao động được vị trí lớp trưởng của Đường Vũ Lân. Từ thời khắc này trở đi, hắn mới là lớp trưởng chân chính của năm nhất.

Đường Vũ Lân sau một thoáng ngơ ngác, trên mặt một lần nữa lộ ra vẻ mỉm cười, hướng về hắn gật đầu, liền đi về vị trí của mình.

Lạc Quế Tinh rất tự nhiên cũng trở về chỗ ngồi, nét mỉm cười thường ngày lại xuất hiện ở trên khuôn mặt, tựa như chỉ vừa làm ra một việc nhỏ bé không đáng kể vậy.

Trịnh Di Nhiên vào lúc này đứng ở bên người Dương Niệm Hạ, bĩu môi, "Chẳng trách Từ Du Trình ngày hôm qua chịu thua, nói mình không sánh được với Lạc Quế Tinh. Cái tên này đúng là lợi hại nha! Ta tự hỏi không làm được chuyện mặt dày như vậy."

Dương Niệm Hạ khoan thai nói: "Học một chút đi, co được dãn được, đại trượng phu phải vậy. Bất quá, cùng Đường Vũ Lân so ra, Lạc Quế Tinh thiếu một phần đại khí, lòng dạ cùng ánh mắt đều kém hơn hắn một chút. Vũ Lân làm lớp trưởng, bây giờ nhìn lại, vẫn đúng là có bản lãnh!"

"Ngươi phục rồi?" Trịnh Di Nhiên ngẩng đầu nhìn hướng về Dương Niệm Hạ.

Dương Niệm Hạ hỏi ngược lại: "Ngươi còn không phục?"

Trịnh Di Nhiên hừ một tiếng, "Ta và các ngươi không giống nhau, Độc Hồn Sư chúng ta chú ý chính là một đòn giết chết, thực lực của hắn cường hãn thì thế nào? Một khi trúng Bích Lân Xà Độc của ta, cũng đủ làm cho hắn muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Ta tại sao lại phải phục?"

Dương Niệm Hạ nhún nhún vai, nói: "Tùy ngươi vậy. Ta về chỗ ngồi trước."

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Trịnh Di Nhiên xem thường, thấp giọng nói: "Loài vớ vẩn."

Ánh mắt của nàng một lần nữa rơi vào trên người Đường Vũ Lân, bản thân nàng kỳ thực cũng không hề phát hiện, ánh mắt của mình đối với Đường Vũ Lân, nếu nhìn kỹ, trong lúc vô tình cũng phát sinh một chút biến hóa. Mà sự biến hóa này, nàng không muốn thừa nhận.

Buổi học như trước, đối với trận đấu ngày hôm qua, Thẩm Dập cùng Vũ Trường Không cũng không hề tiến hành bất kỳ tổng kết gì. Sự thực bày ra ở trước mắt, có thể gia nhập Sử Lai Khắc học viện, ai mà không phải là người tuyệt đỉnh thông minh, tự mình phán đoán là được.

Trên chiến trường, thứ quan trọng, vĩnh viễn là kết quả.

Thực lực mạnh đến đâu, cuối cùng thua, cũng vẫn là thua.

Trái lại, mỗi ngày đi học là thời điểm mà Đường Vũ Lân cảm thấy thoải mái nhất. Hiện tại tinh thần lực tu vi của hắn cũng không hề kém, trí nhớ rất tốt, những thứ học ở trên lớp đều có thể dễ dàng ghi nhớ, thân thể thừa dịp đi học này có thể ung dung thả lỏng cho đến giữa trưa. Buổi chiều còn phải tiếp tục tiến hành luyện tập Đoán Tạo Thuật, buổi tối tu luyện hồn lực. Còn thực chiến, hắn tạm thời không có quá nhiều thời gian để củng cố.

Ba ngày sau chính là buổi giao lưu của bọn họ với lớp năm hai. Ba ngày thôi, lâm trận mới mài gươm cũng không có tác dụng gì, ngay cả những thành viên của năm hai ra trận bọn họ cũng không biết được, nên cũng không thể chuẩn bị gì.

Nguyên Ân Dạ Huy cùng Nhạc Chính Vũ có lẽ tất nhiên sẽ tham gia, đối với bọn hắn, Đường Vũ Lân đã cùng các bạn thương lượng qua chiến thuật một chút. Chỉ là không biết sau khi tiến vào tứ hoàn cảnh giới, hiện tại Nguyên Ân Dạ Huy đến tột cùng đã mạnh tới trình độ nào.

Ba ngày sau.

"Ngày hôm nay ta sẽ đích thân đi xem hai lớp các ngươi tranh tài. Học viện sẽ cung cấp một số điểm cống hiến làm phần thưởng cho đội thắng cuộc." Thái Nguyệt Nhi hướng về Thẩm Dập, Vũ Trường Không và các lão sư của lớp năm hai đang đứng ở trước mặt mình, nói rằng.

"Vâng" Vũ Trường Không cùng Thẩm Dập liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn về phía các lão sư của lớp năm hai, đều hơi kinh ngạc.

Thái lão là Ngoại viện viện trưởng, bình thường kỳ thực vốn không quá quản sự. Đến cảnh giới này của nàng, đa phần đều tập trung thời gian cho tu luyện. Là một Hồn Sư, coi như là tiến vào cảnh giới Phong Hào Đấu La cũng không phải nhất lao vĩnh dật *, nhất định phải không ngừng tu luyện, củng cố bản thân, ổn định năng lượng khổng lồ của mình. Hơn nữa còn phải ôn dưỡng Đấu Khải, trì hoãn tuổi già.

*khổ một lần, sướng cả đời

Nhưng từ sau khi khóa tân sinh này nhập học, sự quan tâm của Thái lão đối với tân sinh năm nhất rõ ràng tăng lên nhiều.

Vị Ngân Nguyệt Đấu La này không chỉ xuất hiện một lần khi lớp năm nhất này đi học. Thời điểm thi đấu nội bộ của năm nhất, ngoại trừ Thánh Linh Đấu La làm trọng tài cùng trị liệu sư ra, Thái lão kỳ thực cũng ở đó, chỉ có điều bà ta ở vị trí mà bọn học sinh không nhìn thấy được mà thôi.

"Không hoan nghênh?" Thái lão liếc mấy vị trước mặt này một chút.

"Đương nhiên hoan nghênh." Thẩm Dập vội vàng nói. Thái lão bình thường sẽ không quan tâm chút chuyện nhỏ này chứ!

"Vậy thì đi thôi." Thái lão thể hiện ra đầy đủ phong thái hô phong hoán vũ của bà.

Vũ Trường Không cùng Thẩm Dập cũng có chút bất đắc dĩ, bọn họ sáng sớm vốn là đã chuẩn bị đi Luận Bàn Lôi để cùng lớp năm hai bắt đầu so đấu, lại bị Thái lão nhắn một tin nhắn kêu lại đây.

Thái lão làm Ngoại viện viện trưởng, sự quan tâm của bà tương đương với việc đem cuộc thi đấu này tăng lên cấp học viện, không còn là giữa nội bộ các lớp nữa. Nhưng chuyện này Thẩm Dập cùng Vũ Trường Không cũng không hề muốn nhìn thấy. Kém một lớp, vốn không phải là một tuổi, mà là ba tuổi, chính bọn họ cũng không hề nghĩ rằng lớp năm nhất có thể giành thắng lợi.

Dù Thiếu Niên Thiên Tài Bảng có đến năm người đều ở trong lớp năm nhất, nhưng sau khi tiến vào học viện, chí ít trước khi tốt nghiệp, tất cả các số liệu bên trong học viện đều là bảo mật. Xếp hạng của bọn họ sẽ không hề phát sinh biến hóa. Ở Sử Lai Khắc học viện học tập ba năm, tăng lên không phải là một chút.

Bị học viện quan tâm, nếu như thua quá thảm, đối với năm nhất tuyệt đối là sự đả kích không nhỏ.

Luận Bàn Lôi ngày hôm nay trở nên phi thường náo nhiệt, học viên năm nhất cùng năm hai từ rất sớm đã có mặt.

Tuổi tác học viên lớp năm nhất phổ biến từ 13 – 14 tuổi, trong khi đó tuổi tác phổ biến của năm thứ hai lại là từ 15 – 17 tuổi. Bởi vì thời gian nhập học chỉ có giới hạn thời gian tuổi tác cao nhất, nhưng lại không có yêu cầu về tuổi tác tối thiểu, nên lúc này mới tạo thành phương diện tuổi tác không đồng đều.

Năm nhất bên này, bọn học sinh đều có chút nóng lòng muốn thử, mà năm thứ hai bên kia, nhìn qua có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Chênh lệch một lớp, rõ ràng trầm ổn hơn rất nhiều.

Phía trước nhất của năm thứ hai, đứng ở nơi đó rõ ràng là Nguyên Ân Dạ Huy.

Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện ngay, các học viên lớp năm hai đối với nàng đều vô cùng tín phục, thời điểm hơi có chút động tĩnh, chỉ cần một ánh mắt của nàng nhìn qua, ngay lập tức sẽ yên tĩnh trở lại.

Dù sao, tập thể lớp năm hai rõ ràng nhìn như một thể thống nhất.

Sau khi lớp năm nhất trải qua cuộc đấu nội bộ hôm trước, bầu không khí đã kinh biến trở nên hài hòa hơn nhiều. Ngay cả Lạc Quế Tinh đều chịu thua, các học sinh khác càng không có lý do gì lại nhằm vào Đường Vũ Lân. Chỉ là tập tính trước khi tiến vào Sử Lai Khắc học viện cũng không dễ dàng cải thiện như vậy mà thôi…

Đường Vũ Lân vẫn luôn nhìn kỹ Nguyên Ân Dạ Huy ở đối diện, Nguyên Ân Dạ Huy cũng đang nhìn hắn. Song phương không hề giao lưu, hiện tại bọn họ đều lấy thân phận lớp trưởng đại diện cho mỗi lớp của mình. Ở trong trận thi đấu giao lưu hôm nay, họ chính là đối thủ của nhau.

Đúng vào lúc này, các vị lão sư nối đuôi nhau đi vào.

Người đi trước nhất là người mà mấy ngày trước bọn họ vừa gặp, chính là tuyệt sắc dung nhan, Thánh Linh Đấu La Nhã Lỵ. Cùng nàng sóng vai mà đi, rõ ràng là Ngoại viện viện trưởng, Ngân Nguyệt Đấu La Thái Nguyệt Nhi, Thái lão. Nhưng Đường Vũ Lân kinh ngạc phát hiện, Thái lão lại cố hết sức đi sau Nhã Lỵ nửa bước.

Đều là Phong Hào Đấu La, hơn nữa dưới tình huống địa vị Thái lão ở học viện vốn cao cao tại thượng như vậy, lại vẫn phải đi sau Thánh Linh Đấu La nửa bước. Chuyện này ý nghĩa là, ở trong Sử Lai Khắc học viện, địa vị của Thánh Linh Đấu La còn phải ở bên trên Thái lão.

Thánh Linh Đấu La năng lực chủ yếu là phụ trợ trị liệu! Địa vị có thể cao đến trình độ như thế này, trong đó khẳng định có điều bí ẩn ảo diệu gì đó…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status