Đấu la đại lục 4: Chung cực đấu la

Chương 274: Ta có bí mật


Dịch: Đức Thành

Sau đó Lam Hiên Vũ lại lần lượt đi lấy từng viên tinh hạch của những con bị Nguyên Ân Huy Huy giết lúc trước. Ngoại trừ giữ lại một viên tinh hạch quái thú thủ lĩnh, tất cả số còn lại hắn đều giao cho Lam Mộng Cầm. Lam Mộng Cầm cũng rất vui vẻ đối với thứ này, nàng cầm lấy viên tinh hạch tím kia mà xem với một bộ dáng yêu thích không buông tay. Nữ hài tử thì có ai là không thích thứ xinh đẹp đây chứ? Nếu không phải lúc này Đống Thiên Thu đang minh tưởng khôi phục, vậy chắc chắn Lam Mộng Cầm sẽ phải chia sẻ cảm thụ lúc này với nàng.

Trong trận chiến đấu lúc trước, người tiêu hao lớn nhất không thể nghi ngờ là Nguyên Ân Huy Huy, nhưng người đầu tiên khôi phục lại vẫn là hắn. Lam Hiên Vũ vẫn luôn quan sát tỉ mỉ bên người Nguyên Ân Huy Huy, hắn phát hiện, Nguyên Ân Huy Huy không chỉ có tốc độ khôi phục rất nhanh, mà ngay cả thương thế trên người cũng cấp tốc khôi phục trong quá trình này, chỉ qua một hồi nhắn ngủi, khí tức cả người Nguyên Ân Huy Huy đã trở nên bình ổn lại. Lại một lát sau đã bắt đầu khôi phục lại hướng trạng thái ban đầu.

Khó trách người ta dám hành động một mình, lại còn dám không ngừng đánh giết quái thú. Nếu không phải lúc trước gặp tình huống đặc biệt, đồng thời xuất hiện hai con Đại Đỗ Tử Điêu, vậy chỉ sợ tên này thật sự có thể tiếp tục săn giết như vậy. Thật sự là mạnh mẽ a! Ngẫm lại người ta ngũ hoàn tu vi, nhìn lại mình mới chỉ có hai mươi ba cấp hồn lực, Lam Hiên Vũ không khỏi âm thầm thở dài, giữa người và người, khoảng cách làm sao lại lớn như vậy chứ?

Nguyên Ân Huy Huy mở hai mắt. Hắn vừa liếc liền thấy được Lam Hiên Vũ đang đứng bên cạnh mình. Hai chân hắn hơi dùng sức, bắn người mà lên. Nguyên Ân Huy Huy so với Lam Hiên Vũ thì còn thấp nửa cái đầu, hắn phải hơi ngước đầu mới có thể thấy được đôi mắt của Lam Hiên Vũ.

"Cảm ơn." Nguyên Ân Huy Huy lại một lần nữa nói ra cảm tạ.

Lam Hiên Vũ mỉm cười lắc đầu: "Không cần cảm ơn. Ta cũng nói rồi, mọi người là người một nhà nha. Tinh hạch ta lấy ra cho ngươi rồi. Con tới sau xem như chúng ta giết, cái này của ngươi." Nói xong, hắn đưa viên tinh hạch Đại Đỗ Tử Điêu tới cho Nguyên Ân Huy Huy.

Nguyên Ân Huy Huy sửng sốt một chút, Lam Mộng Cầm, Lâm Đông Huy cùng Vũ Thiên ở bên cạnh cũng có chút kinh ngạc. Lúc trước Lam Hiên Vũ giữ lại một viên tinh hạch Đại Đỗ Tử Điêu, bọn hắn vẫn đều cho rằng hắn muốn giữ cho chính mình, không ai nghĩ hắn lại lấy ra cho Nguyên Ân Huy Huy, hình như hành động này không quá tương xứng với cái tính cách thích chiếm lợi của hắn lúc trước a!

Mới vừa rồi hắn còn dẫn mọi người một mực đi theo lợi dụng Nguyên Ân Huy Huy đó? Mà cũng thật sự chiếm lợi được không ít. Vậy mà giờ tên này lại không nuốt hết tiền lời sao? Mà nếu bọn hắn không ra tay thì rất có thể Nguyên Ân Huy Huy sẽ bị giết chết, đây chính là ân cứu mạng. Theo lý mà nói, coi như bọn hắn có cầm hết chiến lợi phẩm thì Nguyên Ân Huy Huy cũng sẽ không thể nói gì. Làm sao lúc này Lam Hiên Vũ lại bỏ đồ ra như vậy chứ?

"Cầm lấy đi!" Lam Hiên Vũ thấy Nguyên Ân Huy Huy sững sờ như vậy, lại giơ giơ viên tinh hạch tới trước mặt hắn.

Nguyên Ân Huy Huy lắc đầu: "Ta không thể nhận. Các ngươi đã cứu ta, làm sao ta có thể đòi chiến lợi phẩm nữa đây? Ta vô cùng cảm tạ các ngươi. Nếu không phải các ngươi cứu thì có lẽ ta đã chết. Nơi này thật đáng sợ, ta có thể đi theo các ngươi chứ?"

Lam Hiên Vũ nói: "Nếu ngươi đã thấy sợ thì làm sao còn hành động một mình như vậy chứ?"

Nguyên Ân Huy Huy nháy nháy mắt, nói: "Ta có bí mật không thể để người ta biết, cho nên ta chỉ có thể hành động một mình."

Lam Mộng Cầm ở bên cạnh liếc mắt, nàng chỉ cảm thấy hình tượng gã ngũ hoàn này trong lòng mình đã ầm ầm sụp đổ. Những người khác đều không khỏi lộ ra thần sắc khác thường. Bí mật? Chính miệng ngươi còn nói mình có bí mật, vậy cái bí mật này của ngươi còn có thể giữ được bao lâu đây? Chẳng ai ngờ rằng, gã Nguyên Ân Huy Huy với tu vi ngũ hoàn, có thực thực mạnh nhất trong đợt khảo sát tổng hợp, vậy mà hắn lại đơn thuần tới như thế, thực sự là cách biệt một trời một vực với cái vẻ ngoài lanh lợi bí hiểm kia.

Lam Hiên Vũ đột nhiên kéo tay Nguyên Ân Huy Huy, nhét viên tinh hạch màu tím vào trong tay hắn, nghiêm túc nói: "Cầm lấy, chúng ta không thể chiếm lợi từ bằng hữu. Con Đại Đỗ Tử Điêu đó cứ tính ngươi giết, viên tinh hạch này vũng chính là của ngươi. Nếu ngươi có bí mật, vậy chúng ta cũng không tiện hỏi, ngươi về sau có tính toán gì không?"

Nguyên Ân Huy Huy nhìn viên tinh hạch vừa bị nhét vào trong tay mình, khuôn mặt đẹp đột nhiên hơi đỏ lên, ánh mắt hắn nhìn về phía Lam Hiên Vũ lại thay đổi, lộ ra vẻ mặt cảm động: "Ca ca, ngươi thật tốt. Ta cũng không biết tiếp theo nên làm gì nữa. Quái thú ở đây rất đáng sợ, chúng cứ gặp là đều muốn giết ta. Ta có thể di cùng ngươi hay không? Chỉ là..." Nói đến đây, bộ dáng hắn lộ rõ vẻ đang muốn nói lại thôi.

Tiền Lỗi xoay người sang chỗ khác, hắn sợ mình nhịn không được. Thật sự đứa nhỏ Nguyên Ân Huy Huy này đơn thuần đến mức như một bông hoa trắng vậy, chỉ sợ bị Hiên Vũ đem bán cũng phải ngồi đếm tiền cho hắn mất.

Lam Hiên Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta qua một bên nói." Hắn liền kéo Nguyên Ân Huy Huy đi đến một bên.

Tiền Lỗi khẽ thở dài: "Trời cao ơi! Đại địa ơi! Loại người này cũng có thể tu luyện tới ngũ hoàn, thật không công bằng. Ta thông minh cơ trí như vậy, tinh thần lực sắp đạt tới Linh Hải cảnh, vậy mà tu vi lại kém xa hắn, thật chính là..."

"Tinh thần lực của ngươi cũng không bằng hắn." Lam Mộng Cầm dội cho bắn một gáo nước lạnh.

Lúc này Lam Hiên Vũ đã kéo Nguyên Ân Huy Huy đi đến một bên, thấp giọng nói: "Chúng ta nhiều người như vậy, ngươi cũng không thể nói bí mật của mình ra chứ! Ta thấy một mình ngươi hành động như vậy, hẳn là do bị bí mật này làm hạn chế đúng không? Đây là chuyện riêng tư, ngươi không cần nói cho chúng ta. Để ta đoán một chút, có phải nếu ngươi một mực ở cùng chúng ta, vậy bí mật này sẽ có khả năng bại lộ?"

Nguyên Ân Huy Huy khẽ gật đầu, kinh ngạc nói: "Đúng vậy, làm sao ngươi biết?"

Lam Hiên Vũ nghĩ thầm: Ngươi đã nói rõ ràng tới như vậy, nếu ta còn đoán không được thì chẳng phải ta thành đồ đần rồi sao?

Lam Hiên Vũ trầm ngâm nói: "Nơi này đúng là rất nguy hiểm, mặc dù thực lực cá nhân của ngươi rất mạnh, nhưng hảo hán cũng không chịu nổi đàn sói. Mà bí mật của ngươi lại không thể bại lộ, không có cách nào ở cùng chúng ta, việc này có chút mâu thuẫn. Nên làm cái gì mới phải đây?"

Nguyên Ân Huy Huy cũng lập tức mang một dáng vẻ đắn đo. Sau một lát, Lam Hiên Vũ nói: "Ngươi xem thế này có được không, bí mật của ngươi là cái gì thì chúng ta không biết, nhưng có phải chỉ cần chúng ta không quá mức tiếp cận ngươi là sẽ không nhìn ra hay không?"

Nguyên Ân Huy Huy gật gật đầu, nói: "Chỉ cần không nhìn kỹ thì hẳn là sẽ không nhìn ra, dù sao ta cũng mới mười hai tuổi."

Khóe miệng Lam Hiên Vũ khẽ giật giật, hắn cảm thấy, nếu mình còn nói thêm vài câu, có lẽ bí mật này của Nguyên Ân Huy Huy sẽ thật sự lộ tẩy.

"Vậy thế này đi." Lam Hiên Vũ nói: "Ngươi vẫn tự hành động một mình, chúng ta sẽ theo ngươi một khoảng cách khá xa, hộ vệ chung quanh cho ngươi. Nếu chung quanh có quái thú thì chúng ta liền giúp ngươi giải quyết. Mà nếu gặp phía trước thì ngươi tự giải quyết. Nếu quái thú quá mạnh chúng ta sẽ lên giúp ngươi, bảo hộ ngươi. Như thế nào?"

Nguyên Ân Huy Huy vui mừng quá đỗi, nhưng rất nhanh hắn lại có chút ngượng ngùng nói: "Này làm sao được! Tất cả mọi người là cùng nhau tham gia khảo hạch, thế này quá gây chậm trễ cho các ngươi. Mà thật ra ta cũng không biết nên đi như thế nào. Ta không hiểu nhiều về cái thiết bị định vị này." Nói xong, hắn lắc lắc cổ tay.

Lam Hiên Vũ nói: "Không có việc gì, ta sẽ nói cho ngươi biết hướng đi đại khái. Có điều, ngươi nói kéo dài thời gian làm hại chúng ta, cái này đúng là có hơi phiền toái. Nếu chỉ có mình ta hoặc một tiểu tổ ba người còn dễ một chút, chúng ta cũng có thể giết một ít quái thú. Nhưng bây giờ chúng ta bên này có ba tiểu tổ, mọi người chúng ta chia đều chiến lợi phẩm, ai cũng muốn mình có thể thi đậu học viện Sử Lai Khắc, nếu chiến lợi phẩm không đủ cũng hết sức phiền toái. Ngươi xem thế này được không, nếu chúng ta ở phía sau bảo vệ ngươi, những quái thú mọi người giết sẽ tính chung lại, ngươi lấy được chiến lợi phẩm thì chia cho chúng ta một chút, được không?"

Nguyên Ân Huy Huy nháy nháy mắt, nói: "Được! Đương nhiên có thể."

Lam Hiên Vũ thử thăm dò nói: "Vậy ngươi chia ba thành?

Nguyên Ân Huy Huy lập tức nói gấp: "Như vậy sao được?"

Lam Hiên Vũ cau mày, trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ tiểu tử này chỉ đang giả ngu thôi sao? Sau đó hắn lại thấy Nguyên Ân Huy Huy nói: "Không phải các ngươi chia đều sao? Mặc dù ta không đi cùng các ngươi nhưng cũng xem như gia nhập đoàn đội, ta cũng chia đều! Sao có thể chiếm lợi của các ngươi chứ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status