Đấu thần

Chương 297: Tẩy tủy binh khí



Sắc mặt của Tông Kiệt Khánh biến đổi dữ dội, tựa hồ như nằm ở ranh giới có thể bạo phát bất cứ lúc nào, nhưng hình như ánh mắt lạnh lùng của Lý Dẫn Chứng khiến hắn trong nháy mắt phải trấn định trở lại.

Màn kịch này lọt vào tầm mắt của Lý Dật, nhãn thần của hắn hơi có chút lóe lên. Tên Lý Dẫn Chứng này là nhân vật không hề đơn giản...

Nếu không phải có nhân cách mị lực và thân thủ cao cường thì việc gì một kẻ vốn luôn luôn kiêu ngạo như Tông Kiệt Khánh phái nghe lời hắn như vậy chứ?

Còn về khả năng Tông Kiệt Khánh muốn lợi dụng hắn? Chỉ cần suy nghĩ đến đầu óc của vị Tông Đại Thiếu gia này, Lý Dật cảm thấy, khả năng này cực thấp, cực kỳ thấp...

Sau một phen làm ra vẻ ta đây, Lý Dẫn Chứng lại một lần nữa chắp tay với Lý Dật. Tựa hồ vì quan hệ đến thực lực của Lý Dật, thái độ của hắn đã cung kính thêm mấy phần, nhưng vẫn mang theo mấy phần cổ quái, thản nhiên nói:

-Lý Dật các hạ, xung đột vừa rồi của chúng ta hãy bỏ qua không nhắc đến. Nhưng mà...vấn đề ta hỏi, Lý Dật các hạ vẫn nên trả lời một chút thì tốt hơn. Phải biết rằng, sở dĩ chúng ta chất vấn các hạ chuyện đó, chẳng qua là không muốn gây ra hiểu lầm mà thôi! Hơn nữa, nếu nói rõ sự tình ra, mọi người cũng đều là người đến tham gia Tế Thần Huyết Điển, nói không chừng còn có thể linh động hợp tác nữa, đúng không?

Những lời này nói rất hợp tình hợp lý, nhưng trong lòng Lý Dật mặc dù cười giễu liên tục, ngoài mặt vẫn lộ ra biểu hiện có chút suy nghĩ, một lát sau mới thở dài một hơi nói:

-Lý Dẫn Chứng các hạ nói cũng đúng, chúng ta dù sao đều là nhân loại, ở nơi như Đại Đô này, nếu vì hiểu lầm mà động thủ há không phải càng tiện nghi cho những tên Huyết Ma đó sao. Vậy thì xin các hạ hãy hỏi đi... Nhưng mà, ta phải nói trước, hỏi là hỏi nhưng nếu có người nào đó hỏi mà có chủ ý khác, thì đừng trách ta không khách khí!

-Lý Dật! Ngươi nói vậy là có ý gì?

Lý Hạo lúc này tựa hồ cũng không nhịn được, nghe vậy liền lạnh lùng nói.

Lý Dật cười cười nói:

-Thủ đoạn của ta, có lẽ Lý Dẫn Chứng các hạ không biết, nhưng bốn người các vị có lẽ phải biết rõ ta có ý gì chứ, còn cần ta phải nói rõ ra nữa sao?

Sắc mặt của Lý Hạo hơi có chút biến đổi, nhưng không thèm nói lại, sắc mặt của Tông Kiệt Khánh lại khó coi vô cùng. Trái lại hai người Diệp Khinh Vũ và Thần Thần, sắc mặt lại mang theo mấy phần cổ quái, chẳng qua, phỏng chừng cũng có chút suy nghĩ.

Lý Dẫn Chứng nhìn thấy bầu không khí lại trở nên căng thẳng, hắn vội dẫn đắt vào chủ đề câu chuyện, mau chóng nói:

-Lý Dật các hạ vẫn là câu hơi đó, không biết vì sao ngươi phải tới Đại Đô chứ?

Mặc dù đồng dạng vẫn là câu hỏi nàỵ, nhưng ngữ khí của câu hỏi lúc này hoàn toàn khác so với lúc vừa rồi, tôn kính thêm mấy phần, ít đi mấy phần tự cao tự đại.

Lần này, Lý Dật ngược lại cũng không tránh né câu hỏi, chỉ cười thản nhiên nói:

-Vì một chuyện đại sự!

-Không biết là chuyện gì?

Lý Dẫn Chứng nhíu mày nói.

Lý Dật liếc nhìn Lý Dẫn Chứng một hồi, mới thản nhiên nói:

-Ngươi thật sự muốn biết sao?

Lý Dẫn Chứng gật đầu nói:

-Lý Dật huynh đệ cứ nói đừng ngại, ta bảo đảm bất kể ngươi vì chuyện gì mà đến, chúng ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi!

Lý Dật cười lạnh một tiếng, trong nụ cười có rất nhiều sự khinh bi:

-Cho dù là muốn ngăn cản ta, sợ rằng các ngươi cũng không làm được?

Dứt lời, Lý Dật đã tiện vung tay lên, Đoạt Hồn Nhận trong tay áo nhất thời xé gió bay ra, đâm lên mặt đất trước mặt Lý Dẫn Chứng.

Đối với thứ binh khí cổ quái này của Lý Dật, Lý Dẫn Chứng hiển nhiên cũng có nghe nói qua, nhãn Thần của hắn hơi sáng lên nói:

-Đây chính là vũ khí... của Lý Dật huynh đệ?

-Đoạt Hồn Nhận!

Lý Dật đùng lời nói thản nhiên trả lời.

Lý Dẫn Chứng liếc nhìn vài lần, trước mặt sáng ngời, nói:

-Quả nhiên là thần binh lợi khí! Nếu ta không nhìn nhầm, có lẽ là vũ khí cấp 8 đúng không? Vũ khí như vậy, cho dù là trong Tông môn của ta cũng không có được mấy cái, Lý Dật huynh đệ thật là có phúc khí cực tốt!

Nói xong, trong mắt của Lý Dẫn Chứng lóe lên mấy tia tham lam.

Còn mấy người ở phía sau, khí tức trong nhãn Thần lại càng thêm phức tạp, ngoài sự ước ao, đố kỵ, hận thù ra, tựa hồ còn có chứa nhiều tình cảm.

Lý Dật cười lạnh một tiếng, tiện tay nhặt Đoạt Hồn Nhận về, thản nhiên nói:

-Chắc hẳn, Lý Dẫn Chứng các hạ ngươi cũng biết, Tu La Đảo này là một trong chín đại Huyết Sát Chi Địa trong truyền thuyết!?

Khuôn mặt của Lý Dẫn Chứng hơi sáng lên nói:

-Cái này, ta đương nhiên là biết... Chẳng qua, nghe nói nơi Huyết Sát Chi Địa này là nơi tu luyện cực kỳ tốt đối với rất nhiều Công pháp thâm độc... Nhưng Đấu khí Lôi thuộc tính của Lý Dật huynh đệ, đường đường là đấu khí quang minh chính đại, tựa hôò không cần...

Lý Dật hừ một tiếng nói:

-Ai nói là ta tới tu luyện? Đừng nói là ngươi không nhìn ra ý tứ của ta?

Lý Dẫn Chứng ngây người sửng sốt, ánh mắt liếc nhìn về nơi vừa rồi Đoạt Hồn Nhận đâm xuống, mới chần chừ nói:

-Lý Dật huynh đệ chẳng lẽ... Ngươi muốn đem Đoạt Hồn Nhận... Cái này...

Trong lòng Lý Dật khẽ cười thầm, ngoài mặt cười lạnh lùng nói:

-Nhãn lực của ngươi quả nhiên không tệ! Không sai! Lần này ta tới Đại Đô, chính là vì muốn tìm Huyết Nhãn Linh Tuyền, sau đó lợi dụng nước suối của nó, tẩy tủy Đoạt Hồn Nhận của ta, xem nó có thể có cơ hội tiến hóa thành vũ khí cấp 9 hay không!

Mặc dù sớm đã đoán được mấy phần, nhưng sắc mặt của Lý Dẫn Chứng vẫn biến đổi, một lát sau mang theo sắc mặt phức tạp nói:

-Nếu đúng là như vậy thì hy vọng Lý Dật các hạ sẽ có vận khí tốt. Phải biết rằng, xác suất tẩy tủy binh khí thành công không đến một phần mười, nếu thất bại, binh khí tốt như vậy sẽ...

Lý Dật lạnh lùng cắt lời nói:

-Nhưng nếu như thành công, sẽ trở thành binh khí cấp 9... Sự khác biệt giữa binh khí cấp 8 và binh khí cấp 9 như thế nào, ắt hẳn Lý Dẫn Chứng các hạ cũng biết rất rõ chứ!

Sắc mặt của Lý Dẫn Chứng chùng xuống, một lát sau khẽ gật đầu nói:

-Thì ra là vậy, xem ra chúng ta đã hiểu lầm Lý Dật các hạ ngươi rồi... vấn đề này hãy bỏ qua không đề cập tới nữa...

Lý Dật thản nhiên nói:

-Ngươi còn vẩn đề gì cứ tiếp tục hỏi đi!

Lý Dẫn Chứng khẽ gật đầu, mới chậm rãi nói:

-Vậy thì không biết vì sao, trong ba ngày nay Lý Dật huynh đệ ngươi lại không ngừng phát ra khí tức, tựa hồ giống như muốn dẫn dụ người nào đó, điều này là vì sao?

Sắc mặt cổ quái của Lý Dật liếc nhìn Lý Dẫn Chứng mấy lần, sau khi làm đủ tư thái, mới thở dài một hơi nói:

-Nói thật ra, cũng không có chuyện gì quan trọng, nhưng đi cùng ta tới Đại Đô này còn có một đồng bạn, tên là Cổ Thiên. Chỉ là từ ba ngày trước hắn đột nhiên biến mất. Thứ quan trọng để ta tìm ra Huyết Nhãn Linh Tuyền lại nằm ở trên người hắn... Bây giờ hắn lại biến mất không thấy, ta đương nhiên chỉ có thể dùng cách này để thử xem sao, chỉ muốn tìm ra hắn... Bằng không, những ngày tháng vất vả này sợ rằng sẽ trở nên vô ích!

Biểu hiện của Lý Dật khéo léo đến cực hạn, tựa hồ như mang mấy phần đau xót và nghi hoặc, cũng giải thích vô cùng khéo léo những biểu hiện không thích hợp mấy ngày hôm nay. Hơn nữa cách nói này của hắn cũng khiến người ta không thể không tin. Mặc dù ai cũng biết trong lời nói này của hắn khàng định có chỗ nào đó mơ hồ không thật, nhưng mà, nếu ngươi ở dưới tình huống như vậy, còn chờ đợi người ta ăn nói thế nào nữa chứ?

Sắc mặt Lý Dẫn Chứng trở nên quái dị, một lát sau mới liếc nhìn sau người Lý Dật, thản nhiên nói:

-Nếu đã như vậy thi vấn đề cuối cùng này tựa hồ không hỏi cũng biết!

Lý Dật gật gật đầu nói:

-Nếu đã như vậy thi vậy thì ta xin cáo từ trước...

-Chờ một lát, ngươi vẫn không thể đi!

Khi Lý Dật đang chuẩn bị tư thế rời đi, nhưng thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Diệp Khinh Vũ đã nhanh chóng vang lên.

-Ta đang chờ ngươi đây!

Lý Dật đương nhiên biết chỗ quan trọng cuối cùng này cũng là chỗ quan trọng nhất trong hành động lần này của hắn. Lập tức, hắn chậm rãi xoay người, trên mặt vừa vặn để lộ ra một nụ cười châm chọc:

-Không biết, Diệp Tiểu thư ngưoi còn có vấn đề gì cần hỏi sao?

Sắc mặt Diệp Khinh Vũ khẽ biến đổi, một lát sau mới cắn răng nói:

-Lý Dật, ta hỏi ngươi! Tối ba ngày trước! Ngươi ở đâu?

-Ở đâu sao?

Nhãn thần của Lý Dật hơi hơi nheo lại, sau đó mới nói:

-Vấn đề này ta không tiện nói! Lý Dẫn Chứng các hạ, không biết, vấn đề này ta có thể không trả lời có được không?

Lý Dật không trả lời Diệp Khinh Vũ, nhưng quay đầu lại liếc nhìn Lý Dẫn Chứng, điệu bộ này khiến Diệp Khinh Vũ tựa hồ run rẩy toàn thân.

Biểu hiện của Lý Dẫn Chứng cũng có chút xấu hồ, hắn ho khan một tiếng rồi mới nói:

-Chuyện này, Lý Dật các hạ, nếu không phải là chuyện gì đáng ngại, ngươi cứ nói thẳng ra không phải ngại ngần gì!

Lý Dật cười lạnh một tiếng, mới quay đầu lại đưa mắt liếc nhìn Diệp Khinh Vũ, thản nhiên nói:

-Tối hôm đó, có lẽ nên nói là từ tối hôm đó cho đến nay, ta luôn ở trong Hoàng thành...

Nghe vậy thi tựa hồ nhãn thần của từng người ở đây đều hơi nheo lại, đối với tình cảnh mấy ngày này của Lý Dật, bọn họ cũng đã điều tra qua mấy phần, bọn họ vốn đã định liệu. Lý Dật thế nào cũng chối bỏ chuyện này, chỉ là không ngờ rằng, Lý Dật lại trả lời lưu loát như vậy.

Nhãn Thần của Diệp Khinh Vũ cũng lóe lên, chỉ là cắn răng nói:

-Vậy ngươi ở trong Hoàng thành làm chuyện gì?

Lý Dật cười cười, màn kịch này đương nhiên phải diễn cho trọn vẹn, hắn tiện tay hơi vỗ nhẹ lên Thất Tinh Giới Chỉ. Cũng may mà Thất Tinh Giới Chỉ này bình thường đến cực hạn. căn bản không có bất cứ chỗ nào đặc thù, ở trước mặt Diệp Khinh Vũ, từ trong Dung Giới rút ra một Quyển bản đồ hôm đó lấy được từ tay của Cổ Thiên, hơi hơi giơ lên rồi mới thản nhiên nói:

-Căn cứ vào tin tức ta có được, Huyết Nhãn Linh Tuyền tám phần là ở trong Hoàng thành, ta không ở đó, vậy ngươi cảm thấy ta nên ở chỗ nào mới đúng chứ?

Sắc mặt của Diệp Khinh Vũ hơi lạnh lùng, nói:

-Nói như vậy thì, buổi tối ba ngày trước, ngươi quả nhiên ở trong Hoàng thành...

Nói đến đây, nhãn thần của Diệp Khinh Vũ hung hăng hạ xuống trên tay Lý Dật, nhìn quét qua ba chiếc Dung Giới trên tay hắn, nhãn thân có ý tứ hạ xuống trên Thất Tinh Giới Chỉ, thoáng lộ ra vài phần cực kỳ giận dữ nói:

-Lý Dật, nếu bây giờ ngươi giao Thất Tinh Giới Chỉ ra, vậy thì ta có thể để cho ngươi chết toàn thây! Bằng không thì...!

-Thất Tinh Giới Chỉ?

Trên mặt của Lý Dật thoáng hiện ra một tia kinh ngạc, vội xua tay nói:

-Đợi đã! Đợi đã... Diệp Tiểu thư ngươi nói tín vật của Bắc Đẩu Tông, Thất Tinh Giới Chỉ sao?

Diệp Khinh Vũ cười lạnh một tiếng,

-Nếu đã biết, vậy thì ngươi hãy đem thứ đó giao ra đây!

-Giao ra đây?

Sắc mặt của Lý Dật lộ vẻ nghi hoặc, tựa hồ không có chút nào giống như giả bộ:

Diệp Tiểu thư, lời nói này của ngươi thật là kỳ quái! Đế quốc Thiên Phong chúng ta ai mà không biết, ai mà không hiểu. Thất Tinh Giới Chỉ đó chính là tín vật Tông môn của Bắc Đẩu Tông, từ trước đến nay là do Tông chủ chủ quản... Sao bây giờ lại đến tìm ta đòi chứ? Phải biết rằng, ta và Bắc Đẩu Tông các ngươi không có chút quan hệ nào cả!

Sắc mặt của Diệp Khinh Vũ trắng bệch, nhìn chằm chằm vào Dung Giới trong tay Lý Dật, một lát sau tựa hồ mới bình tĩnh lại một chút, nhàn nhạt nói:

-Được rồi, ngươi hãy đem Dung Giới trong taỵ ngươi ra cho ta kiểm tra một phen, nếu đó không phải là Thất Tinh Giới Chỉ, vậy thì ta sẽ đê cho ngươi đi!

-Giao Dung Giới ra, sẽ thả cho ta đi!?

Lý Dật cười lạnh một tiếng, sắc mặt hiện ra biểu hiện ngốc nghếch, nhãn thần của hắn như quấn lấy khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khinh Vũ, rồi mới lạnh lùng nói:

-Diệp Khinh Vũ! Không nên khiến cho ta không để lại cho ngươi một chút thể diện nào, nhưng ngươi thật sự làm ta không chịu được! Nếu không phải nể mặt Mã Thanh huynh. chỉ cần ngươi nói một câu như vậy thì ta đã giết chết ngươi ngay tại đây rồi! Muốn ta giao Dung Giới ra sao? Đầu óc ngươi có vấn đề không đấy?

Lời nói này của Lý Dật thực sự cũng không sai. Trong Đại Lục Đấu Thần này, trong Dung Giới của bất cứ ai cũng đều cất giấu những đồ vật của riêng mình, thậm chí là một số đồ vật không thể thấy lộ diện ra ngoài cho người ta biết được, vì vậy trên Đại Lục Đấu Thần có một quý tắc bất thành văn chính là, không thể tùy tiện đưa ra yêu cầu giống như Diệp Khinh Vũ vừa rồi được. Bởi vì nếu như đưa ra yêu cầu này, nói không chừng hai bên sẽ động thủ đánh nhau to!

Cho nên, hành vi này của Lý Dật cũng có thể hiểu được.

Trên mặt Diệp Khinh Vũ trắng bệch, một lát sau mới hít một hơi, thấp giọng nói:

-Lý Dật, hôm nay nếu ngươi không giao Dung Giới ra, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện còn sống sót rời khỏi đây!

-Chỉ dựa vào ngươi sao?

Lý Dật liếc nhìn hai bên, mới lạnh lùng mỉm cười, nói:

-Đương nhiên, ta không đánh lại năm người các ngươi! Nhưng mà, nếu động thủ ở đây, kết quả của tất cả chúng ta đều là cái chết mà thôi! Trong những ngày này ta đã biết được, ở Đại Đô này, số lượng đám người Huyết Ma Tộc tuyệt đối không ít, cấp bậc Đấu Vương cũng không phải không có! Nếu muốn chết, thì tất cả cùng chết, ai sợ ai chứ?

Lời vừa này vừa nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người đều hơi biến đổi, vẫn là Lý Dẫn Chứng phản ứng nhanh nhất, hắn thở dài một hơi, tựa hồ có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Diệp Khinh Vũ rồi mới hạ thấp giọng nói:

-Diệp Tiểu thư, Lý Thiếu gia chi bằng... Các ngươi hãy nghe ta nói một câu thế nào hả?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status