Dạy hư em trai mất rồi phải làm sao đây

Chương 194



Edit: Qiezi

Mỗi khi có đệ tử mới nhập môn, làm sư huynh chưởng môn, hắn phải quan tâm nhiều một chút, đôi khi còn vì chuyện này khiến cho các sư đệ khác bất mãn, quả thực làm hắn dở khóc dở cười.

Thiệu Tu Văn âm thầm xoa tay, loại chuyện này cũng không có cách gì giải quyết, chỉ có thể —— để Từ Tử Dung quen dần đi. ╮(╯▽╰)╭

Dù sao sư đệ của hắn được hắn giáo dục tốt như thế, phỏng chừng Từ Tử Dung cũng có thể thông suốt… Chứ nhỉ?

Lại trải qua năm ngày, bầu không khí giữa tiểu đội bốn người này hòa hoãn hơn rất nhiều, chí ít không còn lúng túng như trước kia, cái này cũng nhờ Thiệu Tu Văn nỗ lực.

Kỳ thực sau đó Từ Tử Nham đã nghĩ thông, hiện tại Bạch Hoa kém xa trong tiểu thuyết, chí ít không có huyết mạch Chân Long, ngọc bội của hắn không thể kích phát không gian được, không có không gian cũng không có biện pháp luyện dược, một chiêu rút củi dưới đáy nồi này của anh, hầu như đã cắt đứt con đường tu tiên của Bạch Hoa.

Nếu Bạch Hoa không tạo thành uy hiếp, Lâm Khiếu Thiên tựa hồ cũng không phải vấn đề gì lớn…

Có suy nghĩ này, Từ Tử Nham lập tức thả lỏng, đối xử với Lâm Khiếu Thiên như một tu sĩ bình thường.

Bởi vậy, quan hệ giữa hai người trở nên hòa hoãn không ít, làm Từ Tử Dung bực bội không thôi…

“Ca ca, ta hơi lạnh.” Từ Tử Dung không nhìn hai người đang trò chuyện vui vẻ với Từ Tử Nham, vẻ mặt bình tĩnh nhào vào lồng ngực ca ca.

Từ Tử Nham, Lâm Khiếu Thiên, Thiệu Tu Văn: …

Từ Tử Dung giống như lơ đãng nhìn một vòng, chớp mắt: “Ca ca, các ngươi tiếp tục trò chuyện, không cần phải để ý đến ta.”

Nội tâm Từ Tử Nham rít gào, ai con mẹ nó có thể ôm một người lớn, nói chuyện phiếm với người khác!

“Phụt…” Cuối cùng Thiệu Tu Văn không nén được cười ra tiếng, hắn vội vàng quay mặt đi, vai run rẩy một lúc lâu mới xoay đầu lại, cười với Từ Tử Nham: “Lệnh đệ thực sự rất… Thú vị.”

Từ Tử Nham bị trêu chọc đến đỏ cả mặt, giận dữ trừng mắt nhìn Từ Tử Dung.

Từ Tử Dung lơ đễnh, y đã đạt được mục đích, bị ca ca nhìn cũng không có tổn thất gì.

Lâm Khiếu Thiên nhíu mày, khẽ dời mắt, trải qua biểu hiện mấy ngày nay, trong mắt hắn Từ Tử Dung quả thực là một hài tử chưa lớn, cả ngày quấn lấy ca ca của mình, hắn thực sự không hiểu, rốt cuộc Bạch Hoa coi trọng y ở chỗ nào?

Tuy nói hắn không còn quá để ý đến Bạch Hoa, nhưng chính mắt thấy tình địch mình lại là một nhân vật như vậy, Lâm Khiếu Thiên vẫn khó tránh khỏi buồn bực.

Luôn cảm thấy thất bại đến quái lạ…

“Tử Nham, ngươi có từng đến cực Tây rèn luyện?” Thiệu Tu Văn cười cười, rốt cuộc có thể dời đề tài câu chuyện.

Từ Tử Nham cố gắng bỏ qua cái thân thể ấm áp trong lòng, lắc đầu: “Chưa từng, nhưng ta nghe sư phụ nói qua, có người nói cuộc chiến nơi đó cực kỳ thảm thiết.”

“Đúng vậy.” Thiệu Tu Văn thở dài: “Cách năm năm cực Tây sẽ chiêu mộ chiến sĩ một lần, lần trước những đệ tử Lưu Ly Kiếm Tông của chúng ta đến đó, chỉ có một người còn sống, cuộc chiến nơi đó quá tàn khốc.”

Từ Tử Nham im lặng, tuy rằng anh chưa từng đích thân tới chiến tuyến cực Tây, nhưng có trải nghiệm lần trước ở Ô Đề Thành, anh hoàn toàn có thể tưởng tượng, chiến tuyến cực Tây giống như một cuộc máu tanh vắt thịt, không ngừng cắn nuốt máu thịt của nhân loại và yêu thú…

Có lẽ là ý thức được cái đề tài này vô cùng trầm trọng, Từ Tử Nham và Thiệu Tu Văn đều rơi vào im lặng, ngược lại là Lâm Khiếu Thiên không nói nhiều lại đột nhiên mở miệng: “Tu sĩ vốn nghịch thiên mà đi, nếu chết ở cực Tây, vậy chỉ có thể nói người này thiếu hụt cơ duyên. Dù sao ngoại trừ cực Tây, tu sĩ chết trong các loại bí cảnh cũng không ít, chẳng qua là chết ở nơi khác nhau mà thôi.”

Từ Tử Nham rất tán thành những lời này của Lâm Khiếu Thiên, cuộc chiến cực Tây rất tàn khốc, nhưng các loại đấu tranh cướp giật thiên tài địa bảo giữa các tu sĩ cũng cực kỳ thảm thiết.

Bất luận là cực Tây hay là những bí cảnh khác, nói cho cùng cũng là vì tranh một cơ duyên.

Cho dù là nam chính Bạch Hoa trong tiểu thuyết, cũng phải trải qua vài lần hiểm tử hoàn sinh mới đạt được các loại bảo vật bình bộ thanh vân*.

(Bình bộ thanh vân: một bước lên mây)

Từ Tử Nham hơi suy nghĩ, khẽ bóp ngón tay Từ Tử Dung, Từ Tử Dung không hiểu nên nhìn ca ca, lại không hiểu thu hoạch được một nụ cười ôn nhu.

Nắn nắn ngón tay hơi lạnh trong lòng bàn tay, Từ Tử Nham đột nhiên lóe lên tia khí khái!

Cho tới nay, bởi vì Bạch Hoa nên anh luôn cảm thấy bó tay bó chân, nhưng nghe Lâm Khiếu Thiên nói, anh đột nhiên phát hiện, thế giới này rộng lớn như vậy, anh hoàn toàn không cần phải câu nệ một quyển tiểu thuyết nho nhỏ.

Cho dù Bạch Hoa là nam chính quyển tiểu thuyết kia thì thế nào? Cho tới bây giờ, trên đời này không có thứ tình yêu tự dưng sinh ra, anh không cần để ý tới quyển tiểu thuyết này, Bạch Hoa lại thông đồng với vô số người, nói cho cùng, chỉ cần mình có thực lực đủ mạnh, cho dù tương lai thực sự xảy ra tai ương Hấp Huyết Trùng, Bạch Hoa kia cũng sẽ không dám đánh chủ ý lên người Từ Tử Dung!

Ngẫm lại hiện tại, bởi vì cánh bướm như anh vỗ cánh, đã có vô số người biến đổi số phạm, thậm chí ngay cả những thứ chưa từng được đề cập trong tiểu thuyết cũng bắt đầu lộ ra, anh hoàn toàn có năng lực phát huy bản thân trên bầu trời rộng lớn hơn.

Nói cho cùng Bạch Hoa cũng chỉ nhờ vào Tinh Nguyên Đạo Thể của hắn, so sánh thì thiên linh căn hệ lôi đáng sợ của anh có ưu thế hơn, dù sao song tu cũng phải xem đối tượng, nhưng lôi linh căn thì thuộc về bản thân Từ Tử Nham.

Hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, Từ Tử Nham lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Bạch Hoa là nam chính thì thế nào?

Anh xem qua quyển tiểu thuyết kia, anh có toàn bộ ký ức nguyên thân, thậm chí anh còn có một người yêu trùng sinh, cùng với —— Phương Cách vô dụng.

(Phương Cách đang tiến hóa: QAQ)

Có nhiều bàn tay vàng như vậy, kỳ thực… Anh cũng có thể trở thành nam chính, đúng không!

Mỹ nhân trong ngực (Tử Dung: …), tiểu đệ ở bên (Lâm Khiếu Thiên, Thiệu Tu Văn: = =), thỏa mãn điều kiện khởi điểm nam chính…

Từ Tử Nham vì liên tưởng của mình mà rùng mình một cái, anh huơ huơ tay, cố gắng xóa đi ý niệm không đáng tin cậy này, dứt khoát quay lại đề tài đang nói.

Tuy rằng trong đầu nghĩ nhiều, nhưng thực tế trong mắt người khác, Từ Tử Nham chỉ ngẩn người trong chớp mắt.

Thiệu Tu Văn nhìn Từ Tử Nham mỉm cười hòa ái với đệ đệ, trong lòng yên lặng thắp nến cho Từ Tử Nham. Tử Nham ơi Tử Nham, ngươi có biết ngươi càng cưng chiều đệ đệ như vậy, y sẽ càng ngày càng quấn lấy ngươi? Đây là tự làm bậy không thể sống!

Mọi người lại quay về đề tài ban đầu, nhưng nội dung cũng đã chuyển từ cực Tây sang Đấu Chiến Tháp.

Vì bảo mật, lúc trước, bất luận là Đường Thiên Lang, La Vân hay là Tống Bạch Cầm đều không tiết lộ bất kỳ chuyện gì về Đấu Chiến Tháp cho đệ tử trong môn hạ biết, ngay cả Vô Trần cũng không biết rõ ràng, chỉ miễn cưỡng đoán được, những người này đã từng phát hiện một nơi rèn luyện rất tốt, nhưng dường như nơi này có hạn chế gì đó, cách một đoạn thời gian mới có thể sử dụng, hơn nữa còn hạn chế nhân số.

Là người đều có tư tâm, tuy Vô Trần là chưởng môn Lưu Quang Tông, nhưng cũng không tiện ép La Vân giao địa điểm ra, dù sao cách hai mươi năm mới có thể sử dụng, dù thực sự biết, ông phải phân phối hai danh ngạch đáng thương này thế nào?

Thay vì đến lúc đó đau đầu, còn không bằng cứ làm như cái gì cũng không biết, tùy ý để La Vân tự liên hệ với Đường Thiên Lang, một chưởng môn như ông mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Đường Thiên Lang và Tống Bạch Cầm có ý tưởng giống nhau, cho nên bí mật này vẫn truyền lưu giữa ba người, chỉ đệ tử được bọn họ mang đi Đấu Chiến Tháp mới có thể biết.

Liên quan đến Đấu Chiến Tháp, Đường Thiên lang cũng không giải thích quá nhiều, chỉ dẫn bọn họ tiến vào một di tích cổ.

Lộ trình tiến vào di tích cổ có thể nói là chấn động lòng người, dọc đường đi Đường Thiên Lang không ngừng vẽ gì gì đó trên hư không.

Có chữ bùa, có trận đồ, Từ Tử Nham nhìn hoa cả mắt nhưng cũng không nhìn ra cái gì, ngược lại là Từ Tử Dung đăm chiêu nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói với ca ca: “Sợ rằng xung quanh đây bày không ít trận pháp, nếu tùy tiện đi vào, chết cũng không biết chết thế nào.”

“Tiểu tử không tệ.” Đường Thiên Lang liếc nhìn Từ Tử Dung: “Ngươi rất rành trận pháp”

“Có đọc lướt qua.” Từ Tử Dung rất khiêm tốn.

“Có thể hiểu thủ thế của ta, cũng đủ để chứng minh ngươi rất giỏi.” Sau khi Đường Thiên Lang khen một câu thì không nói gì nữa, hết sức chăm chú xuyên qua các loại sát trận do ông và La Vân, cùng với Tống Bạch Cầm cùng nhau bày ra.

Những trận pháp này đều là vì phòng ngừa người khác phát hiện nơi này nên mới bố trí, trải qua nhiều năm tu tu bổ bổ như vậy, so với ban đầu còn ác liệt hơn ba phần.

Vì vậy đại trận này là dung hợp ý niệm của ba người khác nhau, cho nên ngay cả Đường Thiên Lang cũng phải cẩn thận một chút.

Mãi cho đến khi bọn họ thấy được bức tường gãy đổ ở xa xa, Đường Thiên Lang mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, động tác trên tay dần chậm lại.

Cũng không nghĩ đến ngay sau khi Đường Thiên Lang cho rằng tất cả trận pháp đều bị phá hỏng, một lôi cầu cực kỳ nhỏ đột nhiên từ phía sau ông xông ra.

Đường Thiên Lang thân là tu sĩ nguyên anh kỳ, đương nhiên phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt bao xung quanh mình ba tầng lá chắn linh lực, không ngờ tới lôi cầu không chút thu hút lại xuyên qua từng tầng lá chắn linh lực, đột ngột đánh vào người Đường Thiên Lang.

Bùm…

Lôi cầu nổ, không có lực sát thương gì, nhưng làm tóc Đường Thiên Lang dựng đứng lên, nhìn thoáng qua Đường Thiên Lang như tức đến dựng tóc gáy, làm người cực kỳ sợ hãi…

Trên thực tế, Đường Thiên Lang cũng thật sự bị chọc giận, rõ ràng cái này chính là La Vân đào hố hãm hại ônng, không ngờ rằng ông cẩn thận như vậy nhưng vẫn bị mắc bẫy.

“Khụ khụ…” Đường Thiên Lang ho khan hai tiếng, dùng Tịnh Trần Thuật xử lý sạch sẽ.

Mấy người khác đều âm thầm xoay mặt đi, cố gắng kiềm nén không để tiếng cười phát ra.

Đường Thiên Lang ngầm nghiến răng, La Vân đáng chết, không phải lần trước chỉ làm một vũng nước rơi vào người hắn thôi sao, tên khốn nạn này còn dám không cho mặt mũi, làm ta mất mặt trước đồ đệ của mình. Không được! Trở về phải trừng trị hắn!

Đáng tiếc Đường Thiên Lang đã quên, lần trước ông gài bẫy La Vân, La Vân cũng mang theo đồ đệ của mình tới…

(Tống Bạch Cầm: = = Các ngươi oan oan tương báo khi nào mới dứt đây…)

Sau khi tiến vào di tích cổ, Từ Tử Nham lập tức nhìn thấy mãn mục thương di*, khắp nơi toàn ngói vỡ, chỉ có vài bức tường đổ nát miễn cưỡng chống đỡ gió sương tập kích.

(Mãn mục thương di: ý chỉ trong tầm mắt tràn ngập bi thương)

Vòng qua lớp đá vụn này, mọi người đi thẳng quang cầu ở trung tâm, trải qua hai mươi năm chờ đợi, rốt cuộc quang cầu này cũng tản ra ánh sáng Đường Thiên Lang cực kỳ quen thuộc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status