Đệ nhất sủng

Chương 276: Không có chút nhân tính



“Cố Cơ Uyển, cô kéo tôi theo làm gì?”

Cố Vị Y ngồi trên nền đất, nhìn bàn tay bị trầy da của mình, tức tới mức suýt khóc.

Người phụ nữ đáng chết này, tự bản thân lăn xuống sườn đồi cũng thôi đi, lại còn phải kéo theo cô, cô ta bị điên à?

Cố Cơ Uyển bị thương còn nặng hơn cô ta, khuỷu tay không biết đụng phải thứ gì, đến bây giờ vẫn còn rát.

“Không phải cô nói với tôi, Tử Lạp bị người ta đẩy xuống sao?”

Cô liếc mắt nhìn Cố Vị Y, vừa lăn xuống, bây giờ ngồi trên mặt đất, trong chốc lát vẫn không dậy nổi.

“Tôi có lòng tốt nói cho cô, cô lại lấy oán báo ân?” Cố Vị Y thật sự muốn đánh cô một trận.

Thậm chí cô ta lúc nãy đã ra tay, muốn cho cô một cái bạt tai, nhưng ai ngờ, Cố Cơ Uyển lúc này, dù là thân thủ hay phản ứng, đều vượt quá tưởng tượng của cô ta!

Cô ta đánh người không thành công, ngược lại tự tặng cho một mình một cái bạt tai.

Cố Vị Y bây giờ, bên cạnh không có ai có thể giúp đỡ, hoàn toàn không có chút ưu thế.

Trừ việc khóc và mắng người, còn có thể làm gì?

“Sao tôi biết được có phải âm mưu của chị hay không?” Cố Cơ Uyển đứng dậy, cố gắng muốn nhìn rõ xung quanh. Lúc Cố Vị Y nói Tô Tử Lạp bị mấy cô gái đẩy vào trong rừng, Cố Cơ Uyển quả thực không tìm thấy Tô Tử Lạp, Mộ Khải Trạch lại quay về thuyền thay đồ rồi.

Lúc đó bên cạnh cô không có ai, để đảm bảo không phải âm mưu của Cố Vị Y, chỉ có thể kéo theo Cố Vị Y vào theo.

Cố Vị Y đồng ý đi theo, thực ra lúc ban đầu cũng là vì muốn xem kịch hay.

Ai cũng đoán được, nhất định là những người phụ nữ đó muốn đối phó với Cố Cơ Uyển, mới đẩy Tô Tử Lạp.

Ai ngờ, sau khi đi vào, chỉ nhìn thấy bóng của mấy cô gái.

Họ đuổi theo thì phát hiện nơi này có chút bất thường, càng ngày càng lạ.

Thậm chí, cuối cùng đi tới tận sườn đồi.

Có người muốn đẩy Cố Cơ Uyến xuống, Cố Cơ Uyển lại tiện tay bắt lấy, trực tiếp kéo cả cô ta xuống theo.

Sau đó thành bộ dạng như hiện tại.

Cố Vị Y cũng đứng dậy, biết bản thân không đánh lại được Cố Cơ Uyển, lúc này, cũng không dám quá đắc tội với cô.

Có gì đợi về rồi nói.

Vừa bước về phía trước mấy bước, Cố Vị Y không cẩn thận giẫm phải một cái hố.

Ở trong hố không biết là có cỏ dại gì, cô ta bây giờ đang mặc bikini, chân giẫm vào lập tức cảm thấy đau.

“AI” Cố Vị Y hét lên thảm thiết: “Con nhỏ đê tiện kia còn không mau tới giúp, đau chết tôi rồi!”

Cố Cơ Uyển quay đầu nhìn cô ta, mặt không chút biểu cảm: “Ai là con nhỏ đê tiện hả?”

“Ngoài gọi cô ra, còn có thể gọi ai?” Cố Vị Y vừa nói xong, lập tức phát hiện ra bản thân mình bị lừa. Lớn như này mà còn mắt lừa, bản thân thật ngu ngốc mà!

“Mau tới giúp đi, chân tôi đau chết đi được!” Cô ta vội vàng nói.

Cố Cơ Uyển vẫn lạnh lùng nhìn cô ta, không có chút gì gọi là có ý muốn quay lại giúp đỡ.

“Cái hố chỉ có như vậy mà tự mình không dậy được sao? Vẫn là quen có người khác hầu hạ, cho rằng ở đây cũng có người hầu hạ cô sao?”

Đợi một lát nữa có phải đứng dậy thấy chân bẩn rồi, còn muốn cô giúp lau chân?

Người phụ nữ này, lúc nào cũng sống trong sự ảo tưởng của bản thân, ảo tưởng bản thân là công chúa hay là nữ hoàng? Hoặc là hoàng hậu?

Thật sự hài hước.

Cố Vị Y tức tới mức đỏ bừng mặt, tức giận nói: “Tôi là chị của cô”

“Tôi còn là em gái cô sao, chân tôi bẩn rồi, sao cô còn không tới liếm sạch cho tôi?”

“Cố Cơ Uyến! Cô...Cô trước đây không phải như vậy!” Cố Vị Y tức tới mức bật khóc.

Cô không như trước đây, Cố Cơ Uyển vốn là còn chút thương tình cô ta, định tiện tay đẩy cô ta lên.

Nhưng, hai chữ “trước đây” lập tức khiến lòng cô nguội lạnh.

Trước đây? Là nói kiếp trước sao?

Chính là do bản thân quá ngốc, mới bị bạn bè thân thích hại, bản thân thì có kết cục chết thảm ở đầu đường.

Trước đây? Cố Vị Y cô ta xứng đáng nhắc đến hai chữ “trước đây” sao?

“Muốn dậy thì tự mình dậy, không muốn dậy thì cô cứ ở đây một mình đi.

Cố Cơ Uyển xoay người rời đi, tiếp tục tìm đường ra.

Cố Vị Y tức đến mức phát khóc, cô ta đường đường là cô chủ tương lai cao cao tại thượng của nhà họ Mộ! Cô ta sinh ra đã cao quý như vậy!

Bây giờ tự mình rơi vào hố còn phải tự mình bò lên!

“Đồ đê tiện! Cô đứng lại cho tôi, đồ đê tiện! Đồ đê tiện...Cố Cơ Uyển, Cơ Uyển, đợi tôi với, đợi tôi.."

Cố Cơ Uyển thật sự cứ thế mà đi, để mình cô ta ở lại trong cái hố đen xì này.

Cố Vị Y thật sự rất sợ hãi, sợ sau khi bản thân ở lại, sẽ có mấy con rắn độc hay thú dữ gì đó xuất hiện.

Rắn độc... Không! Trong hồ, không phải sẽ có mấy loại như rắn độc chứ?

Cố Vị Y bị dọa tới mức vội vàng bò lên, vừa thấy chân mình toàn bộ đều là bùn đất, bẩn thỉu như vậy, cô ta vừa tức vừa đau lòng.

Bẩn quá đi mất!

Cô ta khó khăn lắm mới bò lên, đuổi theo Cố Cơ Uyển đang ở phía trước.

“Đồ đê tiện! Cởi đồ của cô ra, lau sạch cho tôi!”

Cô ta bây giờ vẫn còn đang mặc bikini, còn Cố Cơ Uyển vào lúc chập tối đã quay lại thuyền thay đồ thể thao.

Chân cô ta toàn là bùn đất vô cùng bẩn, đợi lúc trở về, sao mà gặp người khác được?

“Cô! Cởi đồ ra!" Cố Vị Y đuổi theo, đưa tay ra kéo quần áo của Cố Cơ Uyển.

Con nhỏ đê tiện này, trước đây cái gì cũng nghe theo cô, dù cho cô ta bảo cô cởi đồ xuống lau bùn cho cô ta, sau đó lại mặc lên, cô cũng sẽ đồng ý.

Nhưng bây giờ...

Bốp một tiếng, Cố Cơ Uyển vung tay tát một cái, đánh cho cô ta đơ người!

“Cố Cơ Uyển..."

“Tôi không biết cô lấy đâu ra cảm giác mình hơn người, cảm thấy bản thân mình có thể ra lệnh cho tôi cởi đồ lau bùn cho cô.”

Cố Cơ Uyển nhìn cô ta, ngoài giễu cợt ra còn có cả khinh thường.

“Tôi không phải là mấy con chó cô nuôi, tôi từ trước đến giờ cũng chẳng được lợi lộc gì từ cô, Cố Vị Y, cô không cảm thấy yêu cầu này rất điên rồ sao?”

Đúng vậy, không phải quá đáng, mà là điên rồi!

Vì người bình thường, sẽ không thể nói ra những lời quá đáng như vậy, trừ khi đầu óc có vấn đề!

“Tôi là chị của cô!” Cố Vị Y cuối cùng đã định thần lại sau khi bị đánh, giơ tay xông lên muốn đánh người.

Con đê tiện đáng chết này! Cô lại dám đánh cô ta! Đây là lần thứ hai trong một buổi tối, cô ta bị bạt tai!

“Tôi đánh chết cô!”

Cố Cơ Uyển lùi bước, Cố Vị Y lập tức xông lên, trượt chân ngã ầm một tiếng trên mặt đất.

Đầu gối hình như đụng phải thứ gì đó, đau tới mức nước mắt của cô ta rơi không ngừng.

“Huhu, huhuhuhu....”

Cố Cơ Uyển tiếp tục tiến lên phía trước, không quan tâm đến cô ta.

Cố Vị Y thật sự muốn mình kiêu ngạo một chút, không để ý đến con nhỏ đê tiện kia.

Nhưng...nhưng xung quanh thật sự rất tối, tuy rằng có ánh trăng, nhưng vẫn tối tới mức đường ở dưới chân cũng nhìn không rõ.

Nếu như cô ta không đi theo, thì sau khi Cố Cơ Uyển đi khỏi đây, bản thân cô ta sẽ thật sự bị bỏ lại.

“Đồ đê tiện, đợi tôi, huhu...”

Cô ta vừa đi vừa khóc, liền đưa tay lên mặt lau nước mắt, không ngờ trên tay toàn bùn, làm bẩn hết cả mặt.

Cố Vị Y tức giận hận không thể ngất luôn ra đây, nhưng cô ta hiểu rõ con đê tiện Cố Cơ Uyển kia, nếu như cô ta ngất rôi, Cố Cơ Uyển nhất định

sẽ giả bộ như không thấy gì, bỏ cô ta ở lại.

Con đê tiện này, không có chút nhân tính nào.

“Huhu...” Cô ta xông lên theo Cố Cơ Uyển.

Cố Cơ Uyển lạnh giọng: “Còn muốn ăn thêm bạt tai, thì có thể tiếp tục lấy quần áo tôi lau mặt, tôi sẽ cho cô biết mùi vị của mặt sưng là thế nào.”

Cố Vị Y lập tức dừng bước, khóc ầm lên: “Đồ đê tiện, huhuhu..."

Đột nhiên, Cố Cơ Uyển dừng bước, đứng khựng lại.

Ở phía trước, có một đám người đang tìm kiếm.

Mắt có Cố Vị Y lập tức rực sáng, muốn xông lên phía trước.

Nhưng Cố Cơ Uyển lại ngăn cô ta lại, thấp giọng nói: “Ngu xuẩn! Đó không phải người của cậu cả Mộ!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status