Đệ nhất sủng

Chương 403: Người đàn ông này, buồn cười không?



“Không phải, sao cháu có thể cảm thấy điều kiện của anh Tĩnh Viễn không tốt chứ?”

Cố Cơ Uyển vội vàng giải thích.

Với điều kiện của Cố Tĩnh Viễn, mình có thể ở bên anh ta, chắc chắn là trèo cao rồi.

Nhưng mà đây không phải là mấu chốt của chuyện này, mấu chốt là, cô và Cố Tĩnh Viễn thật sự không xảy ra chuyện gì.

Chuyện vừa rồi, rõ ràng là có người hãm hại.

Cô nghĩ không ra người nào khác, người duy nhất có thể nghĩ đến chính là Cố Vị Y!

Nhưng, Cố Tĩnh Viễn không muốn nói chuyện bị bỏ thuốc này trước mặt nhiều người như vậy, chuyện này sẽ làm xáo trộn sự bình yên của cả gia đình chỉ trong vài phút.

Như vậy nên giải quyết chuyện này thế nào?

“Bằng điều kiện của cậu hai Cổ, cô gái như cô, cũng coi như là trèo cao rồi.”

Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên.

Mọi người nghe tiếng thì nhìn lại, không ngờ lại là Mộ Tu Kiệt vẫn luôn im lặng.

Cậu cả Mộ cũng đồng ý chuyện này?

Cố Vị Y vô cùng rung động, hoàn toàn không ngờ, quả thật là niềm vui bất ngờ

Cố Cơ Uyển nhìn anh, ngược lại nôn nóng trong lòng lại dân dân bình tĩnh xuống trước ánh mắt cười như không cười của anh.

“Cậu cả Mộ cũng cảm thấy tôi nên đính hôn với anh Tĩnh Viễn sao?”

“Loại chuyện này, phải xem tình cảm của hai người như thể nào, cần gì phải hỏi tôi?”

Mộ Tu Kiệt cười nhạt, cầm ly lên, nhấp một ngụm trà thơm.

Rồi lại nhìn cô, khóe môi vẫn là nụ cười như có như không lúc trước.

“Chỉ là, cậu cả Cố quả thật là một bến đỗ tốt, nếu cô có thể trèo lên, là may mắn của cô”

Đầu ngón tay của Cố Cơ Uyển vô ý thức níu chặt lại, móng tay sắc bén gần như muốn đâm vào da thịt nơi lòng bàn tay mình.

Nhưng trên mặt cô lại càng tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên.

Cô thu lại ánh mắt, nghiêng đầu nhìn Cố Tĩnh Viễn ở bên cạnh.

Cố Tĩnh Viễn cười nhạt nói: "Mọi người cũng đừng ép Uyển Uyển nữa, chuyện này, sau này cháu và Uyển Uyển sẽ bàn bạc lại.. "

“Vì sao còn phải chờ sau này bàn bạc? Bây giờ, nhân lúc tất cả mọi người đều ở đây, không phải nên nói rõ ràng mọi chuyện sao?”

Ông cụ hiểu rõ đạo lý rèn sắt khi còn nóng, rõ ràng nhìn thấy Cố Cơ Uyển cũng không bằng lòng cho lắm.

Nhưng trong lòng ông ích kỷ, chính là muốn giữ Cố Cơ Uyển ở lại bên cạnh mình.

Hơn nữa, ánh mắt con bé này nhìn cậu cả Mộ, thật sự có chút kỳ lạ.

Nhưng bây giờ, rõ ràng cậu cả Mộ đối xử với Vị Y rất tốt, con bé là em gái của Vị Y, cũng không thể thích cùng một người đàn ông với chị mình.

Cứ tiếp tục như vậy, Uyển Uyển sẽ bị tổn thương.

“Ông nội tin tưởng anh Tĩnh Viễn của cháu, sau này chắc chắn sẽ đối xử tốt với cháu, đừng sợ”

Cố Tĩnh Viễn không nói chuyện, chỉ là nhìn Cố Cơ Uyển, cười rất dịu dàng.

Cố Cơ Uyển đón lấy ánh mắt của Cố Tĩnh Viễn, cũng không biết là hờn dỗi hay là cái gì, cuối cùng cô kéo lấy tay anh ta.

Cố Tĩnh Viễn nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô.

Anh ta cười nói: “Ông nội nhất định muốn nói chuyện này trước mặt nhiều người như vậy sao? Ngày mai cháu đến phòng làm việc tìm ông rồi nói, có thể không?”

“Nhưng mà...” Ông cụ vẫn cảm thấy không an toàn, tốt nhất, tối nay ấn định ngày đính hôn luôn.

Đây mới là sắp đặt vẹn toàn.

Mau mau đính hôn, Uyển Uyển sẽ không chạy được rồi!

Cố Thư Hồng thản nhiên nói: “Ba, bây giờ đã trễ lắm rồi, có chuyện gì để ngày mai hãy nói, trước hết để cho bọn trẻ lên trên nghỉ ngơi đã ”

“Đúng vậy, ông chủ, đã trễ như vậy rồi, còn lăn qua lăn lại làm cái gì? Bọn nhỏ muốn đi nghỉ ngơi rồi?”

Quản gia Đinh cũng ra sức nháy mắt ra hiệu cho ông.

Không nhìn thấy tâm trạng của Cố Cơ Uyển rất không tốt sao? Ông già này, sao lại không biết đau lòng con bé nhà người ta một chút chứ?

Không phải ông cụ không đau lòng, chỉ là rất sợ bỏ lỡ cơ hội tốt thế này.

Nhưng mà bây giờ tất cả mọi người đều nói như vậy, nếu ông tiếp tục cố chấp nữa, có lẽ sẽ thật sự khiến cho Uyển Uyển khó xử.

“Được rồi, Tĩnh Viễn, sáng sớm ngày mai cháu đến phòng làm việc của ông, ông và cháu nói rõ ràng chuyện này. Bây giờ.. ”

Ông nhìn Cố Cơ Uyển, lại nhìn Cố Tĩnh Viễn, ra sức trừng một cái.

“Dỗ dành Uyển Uyển nhà chúng ta cho tốt, cũng đừng làm cho cô gái tốt như vậy chạy mất”

“Cháu biết rồi” Cố Tĩnh Viễn gật đầu, đứng dậy.

Nhưng người bây giờ anh ta nhìn lại là Cố Vị Y: “Vị Y, lần trước em hỏi anh tài liệu về ban lãnh đạo trong công ty, anh đã chuẩn bị xong rồi, em đi theo anh lên trên, anh lấy cho em”

“Vị Y muốn tài liệu về ban lãnh đạo?” Lời này, không chỉ khiến ông cụ kinh ngạc, ngay cả Cố Thư Hồng cũng hơi ngạc nhiên.

Cố Tĩnh Viễn lại thản nhiên cười nói: “Sớm muộn gì Cố Thị cũng sẽ là của con bé, để cho cô ấy tiếp xúc chuyện của công ty sớm một chút, tương lai khi tiếp nhận sẽ không bị luống cuống tay chân.”

Mặc dù lời này của Cố Tĩnh Viễn không sai, nhưng, bây giờ ông cụ nhìn anh ta, trong lòng vẫn có mấy phần áy náy.

Thằng bé Tĩnh Viễn này, thật sự là một thằng bé tốt.

Những năm này đi theo bên cạnh ông, không oán không hận làm việc cho Cố Thị, ông bảo nó làm cái gì, nó làm cái đó.

Những năm gân đây, Cố Tĩnh Viễn chưa từng có bất kỷ yêu cầu gì, một cái cũng không.

Ông cụ thở dài một hơi, khẽ gật đầu: “Vậy... các cháu trò chuyện vui vẻ ”

“Ông nội, cháu hơi buồn ngủ, cháu muốn về nghỉ ngơi trước ”

Cố Cơ Uyển cũng đứng dậy, chờ sau khi ông cụ gật đầu đồng ý, cô chào hỏi với mọi người rồi lập tức đi về phía cầu thang xoay tròn.

Cô không nhìn Mộ Tu Kiệt, một cái liếc mắt cũng không.

Bởi vì người đàn ông này đã không còn đáng để cô lưu luyến nữa rồi.

Một chút, cũng không đáng.

Cố Cơ Uyển nặng nề bước đi, trở về phòng dành cho khách của mình.

Thật ra đã tắm rửa thay quần áo, nhưng không biết vì sao vẫn muốn đi tắm lại.

Có lẽ là cảm thấy, cơ thể của mình thật sự rất bẩn, bẩn không nói lên lời.

Cơ thể đã từng bị cậu cả Mộ chạm vào, có thể không bẩn sao?

Cho dù đã tắm rồi, nhưng vẫn rất bẩn.

Cô, rất bẩn, rất bẩn.

Đi vào phòng tắm, cũng không mở nước ấm.

Sắp bước sang năm mới, nước lạnh thấu xương, lạnh buốt khiến cô không ngừng run rẩy, tưởng chừng sắp ngất xỉu.

Nhưng cảnh tượng kia vẫn khiến trong lòng đau nhói, khiến cô từ đầu đến cuối vẫn duy trì tỉnh táo.

Nhưng mà đau đớn, rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Không thuộc về mình, cuối cùng rồi sẽ rời đi.

Còn cân phải đau đớn làm gì chứ?

Nửa tiếng sau, Cố Cơ Uyển quấn khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm.

Bước đi nhẹ nhàng, cơ thể lại vẫn lạnh đến mức run lẩy bẩy!

Nhưng dù thế nào cô cũng không nghĩ đến, vừa đi ra, lại thấy trong phòng có thêm một bóng người.

Anh ngồi trên ghế, đang lạnh lùng nhìn cô.

Cố Cơ Uyển sầm mặt lại, lập tức muốn lùi về phòng tắm, dự định đóng cửa phòng tắm lại.

Nhưng tốc độ của người đàn ông còn nhanh hơn cô tưởng tượng, chỉ mới lùi hai bước, anh đã bước đến trước mặt cô.

Cánh tay căng cứng, cả người Cố Cơ Uyển bị anh kéo lại, va vào trong lông ngực của anh.

Cơ thể cô gái trong ngực lạnh buốt, giống như gậy băng vậy.

Khuôn mặt Mộ Tu Kiệt lập tức tái nhợt, nổi giận: “Cô tắm nước lạnh? Cô điên rồi?”

Cố Cơ Uyển lại chỉ cảm thấy buồn cười.

Trong giọng nói của cậu cả Mộ tràn đầy quan tâm, anh đang lo lắng cho cô?

Chẳng lẽ điều này không buồn cười sao?

Nhất là, vậy mà anh lại kéo cô đi qua, ném lên giường, kéo chăn, đắp kín kẽ từ đầu đến chân cho cô.

Sợ cô bị cảm lạnh ngã bệnh?

Hừ, người đàn ông này, một phút trước còn cố gắng đẩy mình vào trong ngực người đàn ông khác, bây giờ, lại muốn đến giả vờ trưng ra dáng vẻ quan tâm.

Thủ đoạn mỗi lúc mỗi khác, dù sao, cũng chỉ là đang diễn trò.

Diễn tới diễn lui, không mệt sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status