Đệ nhất sủng

Chương 437: Chí cần bấy giờ cô ở lại



Ở bên anh. vì không chịu được. nên cô... muốn nôn?

Vẻ mặt của Mô Tu Kiệt chưa bao giờ khó coi như lúc này.

Lần đầu tiên trong đời bị một người phụ nữ ghét bỏ. lại còn ghét bỏ đến mức muốn nôn!

Cổ Cơ Uyển vừa đứng lên. đột nhiên cổ tay cảm giác bị siết chặt.

"Cậu cả Mộ..."

Cô bị kéo ra khỏi phòng tắm, lần này bị ném lên giường.

Không kịp vùng dậy, anh lại dùng tay lật cô lại.

"Nếu nhìn thấy tôi là muốn nôn. vậy cũng đừng nhìn!”

Roạt một tiếng, quần áo trên người cô bị anh kéo xuống một miếng vải lớn.

Da thịt trắng noãn lập tức hiện ra trước tâm mắt anh.

“Cậu cả Mộ... "-

Động tác của anh không thể nói là quá thô bạo, nhưng cô lại có thế cảm nhận hơi thở dã thú phát ra từ trên người anh.

Giống như. một con sói hoang!

Lần này, cô thật sự đã giẫm lên ranh giới cuối cùng của anh, khiến anh hoàn toàn phẫn nộ: "Mộ Tu Kiệt. đừng động vào tôi Đừng!"

Cô có thể không quan tâm thân thể của mình rốt cuộc bẩn đến mức nào. nhưng cô không thể không quan tâm đến đứa con ở trong bụng!

"Mộ Tu Kiệt. buông ra. thả... A!”

Quần áo của cô, dường như bị anh xé rách hoàn toàn!

Thân thể cô đang run lẩy bẩy trong tầm mắt anh.

Đáy mắt Mộ Tư Kiệt hiện lên một cỗ đỏ tươi hung ác, khoảng khắc chụp lấy chân cô và muốn thực hiện bước tiếp theo thì bên ngoài của phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập: "Câu cả Mộ, mở cửa!”

Lâm Duệ chạy tới, vội la lên: "Cậu cả Cố. cậu nhà của chúng tôi đã nghỉ ngơi, phiền anh..."

“Uyển Uyển, có phải em ở bên trong không? Uyển Uyển! Em ra đây!"

Giọng nói của Cố Tĩnh Viễn nghe ra được sự lo lắng không nên lời, sau lưng còn có Cố Minh Dương gọi: “Uyển Uyển, em ra đây. mau ra đây!"

Sau đó là tiếng động tranh chấp truyền đến. rõ ràng là Lâm Duệ đang ngăn cản hai người. Nhưng bọn họ có hai người, Lâm Duệ chỉ một mình, có vẻ như khó giữ được vẹn toàn.

Phịch một tiếng. Cố Tĩnh Viễn đạp một đạp vào cửa phòng.

Cảnh cửa phòng nặng nê suýt chút nữa đã bị văng ra.

Sự độc ác trong đáy mắt Mô Tu Kiệt càng nặng, từ trên thân Cố Cơ Uyển đứng dậy, kéo chăn đắp lên người cô.

Đến khi Cố Tĩnh Viễn hạ chân lần thứ hai vào cánh cửa phòng, Mộ Tu Kiệt đã sửa sang xong quần áo trên người, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cánh cửa.

Cửa phòng rốt cục cũng không kiên trì nổi bị Cố Tĩnh Viễn đá văng ra.

Cố Tĩnh Viễn xông vào, Cố Minh Dương đi phía sau anh ta, bước nhanh tiến vào.

Lâm Duệ hết cách, chỉ có thể áy náy nhìn về phía Mộ Tu Kiệt.

Mộ Tu Kiệt không để ý đến anh ta, chỉ nhàn nhạt nhìn về phía người vừa tiến vào.

Nhìn thấy Cố Cơ Uyển đắp kín chăn ngồi ở trên giường. lộ đầu vai ra ngoài. quần áo rõ ràng đã bị xé đôi mắt của Cố Tĩnh Viễn lập tức đỏ lên!

“Anh đã nói. không cần em làm như vậy!”

Anh ta đi tới, cởi áo khoác của mình chùm lên người Cố Cơ yến.

" Về nhà"

Cổ Cơ Uyển kéo chặt áo khoác trên người, lúc từ trên giường bước xuống. hoàn toàn không nhìn Mộ Tu Kiệt.

Cô đi đến bên cạnh Cố Tĩnh Viễn, cúi đầu. không nói lời nào.

Cố Minh Dương hận không thể tự tay đập chết mình.

Đều do anh ta, nếu không phải anh ta nói những lời đó với Uyển Uyển, cô gái này sao có thể chủ động chạy đến đây?

Anh ta trừng mắt với Mộ Tu Kiệt ''Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. đây được coi là chính nhân quân tử sao?”

"Tôi nói tôi là quân tử khi nào?”

Mộ Tu Kiệt khit mũi coi thường lời nói này.

Ánh mắt của anh vượt qua Có Tỉnh Viễn, rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ chừng bàn tay của Cố Cơ Uyển.

Anh đột nhiên nhếch mồi, nụ cười thể này khiến cho phụ nữ điên cuồng, đồng thời cũng khiến cho lòng người lạnh ngắt. -

“Hình như tôi cũng không làm chuyện gi quá đáng, chẳng lẽ không phải cô gái này chủ động chạy đến cho tôi đùa giỡn sao?"

"Mộ Tu Kiệt!" Cố Tĩnh Viễn siết chặt nắm đấm, khớp ngón tay vì bị siết chặt mà phát ra những âm thanh răng rắc.

Cố Cơ Uyên giật giật góc áo của anh ta, thấp giọng nói: “Đúng là em tự mình đưa tới cửa. không liên quan gì đến anh ta!"

Mọt chuyện có lẽ không thương lượng được.

Cô rất bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc đĩ.

“Anh Tĩnh Viên. chúng ta về nhà đi"

Cô không muốn tiếp tục đợi ở nơi này nữa, vĩnh viễn không muốn gặp lại người đàn ông này. Từ sau khi anh nói mình đưa tới cửa để cho anh đùa giỡn, cô đã biết. một chút chờ mong duy nhất từ anh đã hoàn toàn biến mất.

Cố Tĩnh Viễn cắn răng, rồi hít sâu một hơi, ôm Cố Cơ Uyển vào lòng, xoay người rời đi.

"Cô cho rằng. anh ta thật sự có thể giải quyết vấn đề của Có thị?”

Sau lưng, giọng nói lạnh lẽo của Mộ Tu Kiệt truyền đến.

Ánh mắt của anh rơi trên người Cô Cơ Uyển: “Vấn để bây giờ của Có thị, anh ta đã không có cách nào để xử lý!"

Cổ Cơ Uyển dừng chân lại. cắn môi, đầu ngón tay siết chặt.

Cô không hiểu người đàn ông này, nếu đã không có ý muốn giúp đỡ. tại sao còn muốn châm chọc như vậy?

Đây không phải là phong cách làm việc của anh.

Có lẽ, đến ngay cả bản thân Mộ Tu Kiệt cũng không hiểu bây giờ rốt cuộc mình đang muốn làm gì.

Chỉ là trong khoảnh khắc nhìn thấy cô gái này muốn đi theo Cố Tĩnh Viễn rời đi, bỗng nhiên anh có cảm giác như trái tim bị tróc ra.

Giống như cảm thấy một khi cô rời đi, có lẽ cả đời này. thật sự vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh anh.

Mộ Tu Kiệt không thừa nhận mình có quan tâm, có lẽ, anh chỉ là chưa chơi chán người phụ nữ này.

"Tôi thay đối chủ ý"

Anh tiện tay. châm cho mình một điếu ***.

Trên thực tế. Lâm Duệ hiểu rất rõ, lúc này cậu cả hút thuốc chỉ là một cách che giấu một chút cảm xúc.

Nhưng rốt cuộc là che giấu cái gì, có lẽ chỉ có cậu cả mới hiểu rõ chính mình.

Cố Cơ Uyển quay đầu, nhìn Mộ Tu Kiệt, mặc dù anh không nói chuyện, nhưng không biết tại sao, giờ phút này cô dường như hiểu ý của anh.

Mộ Tu Kiệt cười yếu ớt, nhưng ụự cười lại khiển cô nhìn thấy một tia bất an?

Cô nghỉ ngờ rằng mình đã nhìn nhầm.

Anh gảy ngón tay, nhưng tàn thuốc lại không rơi xuống quá nhiều.

Đồ là vì động tác gảy ngón tay này của anh đã làm nhiều lần.

Đây thật sự không phải phong cách làm việc của cậu cả Mộ. vội vàng và bất an như thể, thật sự chưa bao giờ nhìn thấy ở trên người anh.

Bước chân của Cổ Cơ Uyển vô thức lung lay, nhưng một giây sau đã bị Cố Tỉnh Viễn kéo trở lại.

"Em điên rồi sao?“ Cô gái này, vậy mà thật sự muốn ở lại, cô có phải bị ngốc rồi không?

“Không cần chính miệng ông nội đồng ý đưa em tới, chẳng lẽ đây không phải kết quả tốt nhất sao?"

Chuyện này, chỉ cần bọn họ không nói ông nội sẽ không biết.

Bây giờ vấn để của Cố thị. ngoại trừ Mộ Tu Kiệt ra tay, Cố Cơ Uyển thật sự không biết, bọn họ còn có thể làm thế nào?

Trừ phi, có người vạch trần chuyện Cổ Vị Y không phải cháu gái nhà họ Cố và tiến hành điều tra.

Như vậy Cố Vị Y sẽ bị dính tội lừa đảo. trước đó thay thế Cố thị ký hợp đồng, có lẽ sẽ bị phán vô hiệu

Nhưng nếu như vậy, Có Vị Y đương nhiên sẽ phơi bày chuyện Cố Cơ Uyển mới là cháu gái của nhà họ Cố.

Mà chuyện của Cổ Cơ Uyển và Cố Tĩnh Viễn cũng sẽ lên men thêm một bước.

Đến lúc đó, mọi chuyện có lẽ sẽ được giải quyết.

Nhưng như vậy ắt sẽ hủy cả đời Cổ Cơ Uyển.

Cổ Tĩnh Viễn nhẹ đưa tay ôm cô vào lòng, giọng nói mặc dù không nặng nhưng lại rất chân thành.

"Chỉ cần gia đình chúng ta ở bên nhau, cho dù không có Cố thị cũng không sao!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status