Đệ nhất sủng

Chương 462: Con gái gọi tôi là ba, thì con bé là con gái tôi



Lần này anh phải hộ tống Minh Sơn về nước an toàn, ít nhất phải mất hai ba ngày.

Ngộ nhỡ trên đường gặp phải bất trắc, hoặc gặp phải tập kích, thì thời gian sẽ kéo dài thêm.

Không phải Mộ Hạo Phong chưa từng làm chuyện này, nhưng không hiểu sao tối nay anh lại hơi bất an.

Anh ôm Cố Cơ Uyển vào lòng rồi dịu dàng căn dặn: “Quyên Thy xảy ra chuyện rồi, mấy ngày tới anh lại không ở đây, không ai trông chừng Điềm Điềm được, hay là em dẫn Điềm Điềm đi làm luôn đi, hoặc xin công ty nghỉ phép mấy ngày."

Điềm Điềm không giống Thiên Hiếu, cô bé hoàn toàn không thể tự lo cho mình, nên không thể đưa đi nhà trẻ được.

Sau khi xảy ra chuyện Quyên Thy, chỉ sợ bọn họ sẽ sống trong bóng ma của Quyên Thy một thời gian dài.

Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ sẽ không dám tìm thêm một bảo mẫu.

“Em sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, anh đừng lo lắng, ngược lại là anh, anh nhất định phải bảo vệ tốt chính mình.”

“Anh biết rồi, anh phải giữ lại mạng của mình để quay về đoàn tụ với cô vợ xinh đẹp của anh!”

Mặt Mộ Hạo Phong hơi đỏ lên, trước giờ anh chưa từng nói những lời này, hiếm khi thấy anh nói mấy câu mờ ám thế này.

Cố Cơ Uyển lườm anh rồi khẽ đẩy anh ra: “Anh đi đi, người trong công ty đang đợi anh đó ”

“Được”

Quả thật người trong công ty đang đợi anh.

Vì chuyện xảy ra đột ngột, nên anh không có thời gian chậm trễ.

Mộ Hạo Phong lại hôn lên trán Cố Cơ Uyển, rồi mới buông cô ra, định xoay người rời đi.

Nhưng lúc đi tới cửa thang máy, anh bỗng dừng bước, rồi nhíu mày.

Anh bỗng cảm thấy kỳ lạ.

Trong lòng hơi có cảm giác bất an.

Anh nghiêng đầu, cảnh giác nhìn xung quanh.

Nhưng xung quanh vẫn như ngày thường, không hê có gì cả.

“Sao thế?” Cố Cơ Uyển vẫn đứng trước cửa nhìn anh.

Mi tâm Mộ Hạo Phong từ từ giãn ra.

Anh quay đầu nhìn Cố Cơ Uyển rồi lắc đầu: “Không có gì, em vào trước đi, nhớ khóa cửa cẩn thận.”

“Được, vậy em vào nhà nhé!” Có lẽ là do khi đi ra ngoài, đàn ông luôn sợ rằng vợ và con ở nhà sẽ không được mình che chở, nên không an toàn.

Cố Cơ Uyển cười nhạt, cũng không làm khó anh, mà nghe lời đi vào nhà rồi khóa cửa lại.

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng thang máy mở cửa, Hạo Phong đi rồi.

Cố Cơ Uyển thở dài, rồi xoay người đi vào phòng khách.

Lần này Hạo Phong đi ít nhất là ba ngày, trong ba ngày này, cô phải tự chăm sóc bọn trẻ.

Mặc dù trước đây anh cũng rời đi rồi, nhưng trong nhà vẫn còn Quyên Thy.

Giờ chỉ còn mình cô, cô có thể làm được ư?

Lúc cô đang định vào phòng xem bọn trẻ, thì chuông cửa bỗng vang lên.

Cố Cơ Uyển đi ra cửa ngay, cô không hề nghĩ ngợi đã mở cửa ra: “Có phải anh quên mang gì... ˆ

Cô còn chưa nói xong, đã nhìn thấy rõ người đứng ngoài cửa, Cố Cơ Uyển sửng sốt một lát, định đóng cửa lại ngay.

Lúc nãy cô mở cửa quá nhanh, đáng lý cô nên xem thử người đứng ngoài cửa là ai mới đúng.

Anh đặt một tay lên cánh cửa, ngăn cản động tác đóng cửa của cô.

“Anh muốn làm gì? Mau buông tay ra! Nếu không tôi hét lên đó!”

Cố Cơ Uyển vừa giận vừa gấp gáp đến mức trán rịn ra mồ hôi.

“Giờ này con đã ngủ rồi, nếu em hét lên sẽ dọa con bé thức giấc.”

Mộ Tu Kiệt chỉ hơi dùng sức đã mở được cánh cửa, rồi tự đi vào trong.

“Anh...”

Anh không nói gì, cũng không quan tâm đến sự tức giận của Cố Cơ Uyển, chỉ xoay người đóng cửa lại, thậm chí còn khóa trái cửa.

“Anh mau cút ra ngoài cho tôi!” Cố Cơ Uyển cũng không muốn dọa bọn trẻ sợ, đành phải cố gắp đè thấp giọng.

Mộ Tu Kiệt đi tới ghế sofa rồi ngồi xuống, bảo anh đi ra ngoài là chuyện không thể nào, anh cũng không ngờ mình tới đây lại chứng kiến cảnh tượng Mộ Hạo Phong đã đi xa.

Đúng là ý trời! Ha! Trời cũng muốn tạo cơ hội để anh gặp riêng cô.

“Người đàn ông của em đi rồi?” Mộ Tu Kiệt không biết mình mang tâm trạng gì khi nói ra câu này

Trong lòng anh vốn tồn tại chút ảo tưởng, bọn họ vẫn giống như trước, chỉ là bạn bè của nhau, ảo tưởng Điềm Điềm cũng thật sự không có quan hệ gì với Mộ Hạo Phong.

Có khi nào Điềm Điềm là do cô mang thai khi ở bên anh, rồi sau khi rời đi, cô mới ở bên Mộ Hạo Phong.

Nhưng lúc nãy, anh tận mắt nhìn thấy Mộ Hạo Phong đi ra ngoài, ôm ấp, hôn cô, anh ta còn nói phải quay về sớm để gặp lại cô vợ trẻ của mình.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, tia hy vọng cuối cùng của Mộ Tu Kiệt đã hoàn toàn tan biến.

Cảm giác gần như tuyệt vọng đó thật sự rất khó chịu, nhưng anh vẫn ra vẻ ung dung khi đứng trước mặt cô.

Mặc dù đây là kết quả xấu nhất trong dự đoán.

Cố Cơ Uyển ngẫm nghĩ một lát, rồi nhất thời đề phòng: “Mọi chuyện đều do anh sắp đặt?”

Chẳng lẽ chuyện Minh Sơn bị tập kích là do anh làm?

Cô biết anh và Minh Sơn chẳng hề liên quan đến nhau, nhưng tại sao lại trùng hợp đến thế?

Hạo Phong có chuyện phải ra ngoài, chân trước vừa rời đi, chân sau anh đã tới.

Trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp đến thế à?

Cô nhìn vào mắt Mộ Tu Kiệt, trên mặt càng hiện lên vẻ chán ghét.

Sao người đàn ông này lại ích kỷ như vậy? Chỉ vì ham muốn của riêng mình, mà có thể làm ra chuyện đáng sợ như vậy!

Cố Cơ Uyển đứng cách anh ở chỗ xa nhất, rồi lạnh lùng nói: “Anh ấy sẽ về nhanh thôi, tôi không quan tâm anh muốn làm gì, nhưng anh sẽ không thành công đâu.”

Mộ Tu Kiệt cũng không phản bác, như đang nói cho dù người đàn ông của em về thì có thể làm gì được tôi.

Nhưng sự đề phòng và chán ghét trong đáy mắt cô, lại làm tim anh buồn bực, rất khó chịu.

Cô cho rằng chuyện người đàn ông của cô phải tạm thời rời đi có liên quan đến anh?

Nếu liên quan đến anh, anh sẽ không đứng ngoài cửa lâu như vậy, vừa đứng đã hơn một tiếng đồng hồ.

Nếu thật sự do anh sắp đặt, Mộ Hạo Phong đã sớm không biết ở đâu rồi!

Là do những chuyện anh từng làm trong quá khứ, khiến cô cảm thấy anh là người đáng ghét như thế ư?

Nếu anh giải thích, liệu cô có tin không, tối nay chuyện anh tới đây thật sự chỉ là trùng hợp?

Có lẽ cô sẽ không muốn nghe một chữ, chứ đừng nói là tin.

Mộ Tu Kiệt bỗng đứng dậy, đi tới một căn phòng đang đóng cửa.

“Anh muốn làm gì?” Cố Cố Uyển giật thót tim, vội đứng trước cánh cửa đó.

“Anh muốn gặp Điềm Điềm.” Anh nhớ cô bé suốt buổi chiều, cộng thêm nửa buổi tối.

Anh thật sự rất nhớ cô bé.

Rõ ràng không phải con gái mình, nhưng sau khi nghe thấy cô bé gọi mình là ba, Mộ Tu Kiệt cảm thấy mình bị mê hoặc rồi.

Như thể anh thật sự có một cô con gái vậy.

Anh nhớ cô bé như nhớ Cố Cơ Uyển, nhưng chí ít cô bé sẽ không nói những lời khiến anh khó chịu đến chết, nhưng vẫn phải ra vẻ bình tĩnh.

“Anh không được gặp!” Cố Cơ Uyển tiến lên một bước nói.

Làm một người mẹ, cô phải dùng năng lực của mình để bảo vệ con gái.

Huống hồ, trong phòng không chỉ có Điềm Điềm, mà còn có phiên bản thu nhỏ của anh nữa!

Ngộ nhỡ người đàn ông này nhìn thấy Thiên Hiếu, chắc chắn anh sẽ cho rằng thằng bé là con trai anh, vậy cô phải làm thế nào?

“Con bé cũng không phải con gái anh, anh muốn gặp con bé làm gì? Anh không có tư cách để gặp con người khác!”

Buổi chiều lúc ở đồn cảnh sát, cô đã quan sát được, Mộ Tu Kiệt thật sự tin rằng, Điềm Điềm là con gái Mộ Hạo Phong.

Quả nhiên câu nói này đã làm Mộ Tu Kiệt dừng bước.

Tim anh đau nhói, đau đến mức cả trái tim đều đang run rẩy, nhưng không nói ra được một câu.

“Con bé gọi anh là ba..."

“Đó là vì con bé không hiểu chuyện, ai đối tốt với con bé thì con bé gọi người đó là ba thôi!” Cố Cơ Uyển bịa đặt nói xấu con gái mình.

Bởi vì cô thật sự sợ anh.

Tim Mộ Tu Kiệt vẫn bị ai đó bóp chặt.

Nhưng anh cho rằng, không phải ai cũng có thể nghe thấy một tiếng ba của Điềm Điềm.

Cuối cùng Mộ Tu Kiệt mạnh miệng tuyên bố: “Con bé gọi anh là ba, thì con bé là con gái anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status