Đế quốc đệ nhất sủng hôn

Chương 114: Mở ra phiến đá bạch ngọc



Nói tới chỗ này, mặt Sa Nặc Nhân đã đầy nước mắt. Tộc nhân của cậu bất hạnh, mỗi một chuyện đều là thương tổn sâu sắc, mỗi người tử vong đều là nỗi hận rất sâu, chỉ cần cậu còn sống, liền không thể quên mối hận này, cùng với những thương tổn đó.

Xích Linh vẫn luôn yên tĩnh nghe, từ khiếp sợ ban đầu, lúc sau là đau lòng, đến cuối cùng chỉ còn lại cảm giác nhói đau trong tim. Anh đau lòng Sa Nặc Nhân, còn nhỏ như vậy, đã trải qua nhiều chuyện đau khổ, thương tổn của em ấy, em ấy đau, cố gắng nuốt hận, không có đem em biến thành xác chết di động chỉ vì báo thù mà sống, cũng không vì những thứ đám người kia dạy dỗ, mà khiến em vứt bỏ bản thân, em tích cực rộng rãi, lạc quan hướng về phía trước, không thể không nói, mỗ phụ của em ấy, đã giáo dưỡng em rất tốt.

Anh hôn nước mắt trên mặt Sa Nặc Nhân, đau lòng tột đỉnh, anh nhớ những câu anh từng hỏi cậu lúc còn ở trong nhà giam của Hội đảm bảo quyền lợi cho Arthur. Anh hỏi Sa Nặc Nhân có sợ chết không, Sa Nặc Nhân trả lời là, so với chết, cậu càng sợ không có được tự do.

Cậu bị nhốt gần 10 năm, đã không thể chịu nổi bất cứ trói buộc nào nữa.

"Bảo bối đừng khóc, sau này còn có tôi, còn có Thư Nhai, chúng ta đều là người thân nhất của em, tôi bảo đảm với em, sau này Tinh Diệu Đế quốc sẽ là chỗ dựa của Thủy Ủy tộc, sẽ không để bất luận người nào bắt nạt mọi người nữa." Xích Linh nhẹ giọng an ủi cậu.

Sa Nặc Nhân không nhịn được khóc ra, nằm úp sấp ở trong ngực nam nhân chân tâm yêu thương cậu, khóc cực kỳ lâu, mãi đến tận khi mệt ngủ thiếp đi.

Xích Linh ôm cậu vào giường, thay cậu đắp kín mền, lau nước nơi khóe mắt, trầm mặc một lúc lâu, đứng dậy rời khỏi gian phòng, gõ cửa phòng sát vách.

Thư Nhai ra mở cửa, thấy là Xích Linh, không có hỏi nhiều, để người vào phòng trước.

Xích Linh nhìn y, đôi mắt của Thư Nhai rất đỏ, hiển nhiên là vừa mới khóc xong.

"Ngươi đều nghe thấy." Xích Linh nói ra câu khẳng định.

Bộ tộc bọn họ quen dùng tinh thần lực, thời điểm Sa Nặc Nhân nói ra chuyện này, quên mất tạo ra bình phong tinh thần lực, Thư Nhai chỉ có thể vì cậu mà tạo ra tấm chắn cách âm, cũng vì thế nghe được toàn bộ.

"Ta không nghĩ tới, cậu ấy sẽ tín nhiệm ngươi như vậy." Thư Nhai đối với Xích Linh vẫn luôn rất phòng bị, nam nhân này khiến cho y cảm thấy nguy hiểm, khí tức trên người hắn rất mạnh, sóng năng lượng cũng vượt qua tất cả mọi người.

Xích Linh nhìn y, tuyên bố chủ quyền, "Lần này trở về, chúng tôi sẽ kết hôn."

Thư Nhai đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chỉ có thể cười khổ, "Thủy Ủy tộc nhân chú trọng nhất là huyết thống tinh khiết, chưa bao giờ cùng ngoại tộc thông hôn, cái này cũng là một phương pháp bảo tồn tinh thần lực siêu cao, nhưng mà bây giờ, đến cùng còn bao nhiêu tộc nhân còn tồn tại cũng không biết được, còn nói gì huyết thống."

Xích Linh biểu tình lãnh túc, "Ta đáp ứng Nặc Nặc, sẽ bảo hộ bộ tộc các ngươi."

Biểu tình của Thư Nhai cũng trở nên nghiêm túc, "Dưới ánh mắt của ta, văn minh của các người còn không có cao bằng văn minh của chúng ta, ngươi muốn bảo hộ như thế nào?"

Xích Linh nói: "Không có trận chiến nào không thắng nổi kẻ địch, dù có mạnh hơn nữa cũng sẽ có nhược điểm."

Thư Nhai vì khí thế kiên quyết không từ bỏ của hắn làm cho động tâm, y có thể nhìn ra được, hắn là thật tâm với Á Liên, bằng không cũng sẽ không cho bọn họ thân cận, "Điều kiện của ngươi là cái gì?"

Xích Linh lãnh đạm nói: "Nặc Nặc chính là bạn lữ của ta, ngươi cho là còn cần điều kiện gì nữa?"

Đối với Xích Linh mà nói, Sa Nặc Nhân là bạn lữ của anh, tộc nhân của cậu cũng là con dân của anh, không có đạo lý bỏ mặc.

Thư Nhai đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần hắn nói ra điều kiện gì, nhất định sẽ thận trọng cân nhắc quan hệ của Á Liên với hắn. Nhưng là, không nghĩ tới hắn lại hỏi ngược lại một câu như vậy, sau đó, biểu tình của Thư Nhai cũng trở nên thong dong hơn, "Hi vọng ngươi có thể đối tốt với cậu ấy."

"Đó là đương nhiên." Đối tốt với Nặc Nặc, đó là chuyện đương nhiên.

Trên đường trở về Tinh Diệu Đế quốc, Sa Nặc Nhân đã nói cho y tình hình hiện tại của Đế quốc, tuy rằng Xích Linh đã từng là một Vương tử nóng phỏng tay, nhưng hiện nay, Vương tử nổi tiếng nhất Đế quốc hiển nhiên không phải hắn, mà là một người khác tên Xích Kính. Thư Nhai suy nghĩ một chút, nói: "Nếu cần giúp đỡ, ta sẽ toàn lực hỗ trợ."

Xích Linh nhíu mày, "Ngươi muốn chia sẻ kỹ thuật chế tạo cơ giáp thần bí của bộ tộc các ngươi?"

Thư Nhai cười khổ, "Kỹ thuật chế tạo cơ giáp của bộ tộc chúng ta, phỏng chừng đã không còn là bí mật." Cái đám văn minh cao đẳng đó sẽ không thể nào bỏ qua cơ hội nghiên cứu tốt như vậy.

Xích Linh quyết tâm bảo vệ tộc nhân của Sa Nặc Nhân, nhất định phải nỗ lực nâng cao thực lực của bản thân cùng thực lực của Đế quốc mới được.

Tiếng gõ cửa truyền đến, Thư Nhai đi ra mở cửa, đứng ngoài cửa chính là Công Ngọc Diễm, Công Ngọc Diễm bỗng nhiên nhìn thấy một gương mặt xa lạ, cho là mình đi nhầm, lui về, nhìn lại số phòng, không sai mà, đây là gian phòng của Thư Nhai a?

Lại nhìn vào bên trong, liền thấy Xích Linh ngồi trên ghế salon, thăm dò hỏi một câu, "Ngươi là Thư Nhai?"

Thư Nhai gật đầu, Công Ngọc Diễm thở phào nhẹ nhõm, đây là dịch dung đi, dọa hắn giật mình.

Thấy không thể nói chuyện cùng Thư Nhai, hắn liền quay sang nói với Xích Linh: "Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Những người khác đều đang tìm ngươi, gia tộc của bọn họ đều phái người tới đón những người khác, muốn ta nói với ngươi một tiếng."

"Đã biết." Xích Linh cũng không muốn giữ bọn họ lại, anh còn rất nhiều chuyện muốn làm, không rảnh đi tiếp đón bọn họ, liền không ra gặp đám người kia.

Trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, có thể sống sót trở về đã không dễ dàng, huống hồ bọn họ căn bản đều là con trai độc nhất trong nhà, sinh hài tử không dễ dàng, Xích Kính lại nói dối tin tức bọn họ gặp nạn, các nhà phỏng chừng đều vội vã đem người đón về mới an tâm.

Bên này, Sa Nặc Nhân cũng không có ngủ bao lâu, liền bị tiếng gõ cửa đánh thức, người tới là Karni, hắn cũng liên lạc với Nhã Đạt Đế quốc, không lâu sau sẽ có người đến đón hắn, hắn tới đây là để cáo biệt với Sa Nặc Nhân, đồng thời mời cậu tới Nhã Đạt Đế quốc làm khách.

Karni lần thứ hai lấy ra bảo bối tìm được trong di tích cổ, phóng khoáng nói: "Ngươi ở bên trong di tích cổ đào được thực vật gì vậy, có thể cho ta nhìn một chút không?"

Đôi mắt Sa Nặc Nhân còn rất đỏ, "Đương nhiên có thể." Từ trong không gian giới chỉ lấy ra một gốc cây bảy màu chu ngọc.

Karni hiếu kỳ quan sát gốc thực vật đang đặt trên bàn, quả thực là trước đây chưa từng thấy loại cây này, "Này có thể nuôi sống sao?"

"Chắc là có thể đi." Sa Nặc Nhân cũng không quá chắc chắn.

"Ngươi đào được mấy cây?" Karni hỏi.

"Sáu cây." Sa Nặc Nhân nói.

Ánh mắt Karni sáng lên, "Có thể cho ta một gốc không? Ta lấy đồ vật đổi với ngươi, bảo bối của ta ngươi có thể tùy ý lựa chọn, thế nào?"

Sa Nặc Nhân cũng động tâm, cậu vẫn luôn nghĩ đến cái tụ khí lồng kia, thế nhưng lấy một gốc cây thực tài hi hữu để đổi lấy bảo bối của người ta, lại cảm thấy băn khoăn.

Cậu suy nghĩ một chút, nói: "Gốc cây này gọi là bảy màu chu ngọc, nó là dược thực, dược tính cụ thể ra sao, ta còn chưa kiểm tra, ngươi muốn thật sao?"

Karni khẳng định gật đầu, "Ta mang về nhìn một chút, nói không chừng cấp bậc cũng không tệ lắm đâu? Ngươi muốn cái gì?"

Sa Nặc Nhân do dự một chút, cầm lên mảnh đá trắng trong kia, Karni tràn đầy không muốn nhìn cậu, Sa Nặc Nhân biết hắn thích nhất là khối đá này, chỉ vào một viên cầu đen sì sì kia, "Cái này có thể cho ta không?"

Karni không khỏi cao hứng, mấy thứ đồ trong đó, hắn không thích nhất chính là viên cầu đen sì đó, nhìn qua căn bản không có tác dụng gì, liền vội vàng gật đầu, "Được, cái này cho ngươi."

Sa Nặc Nhân cầm tụ khí lồng, dị thường hưng phấn, "Cảm tạ."

Karni đem bảy màu chu ngọc thu vào bên trong không gian của mình, cầm lấy khối đã trắng kia, liền xoắn xuýt không biết có nên mở ra nhìn hay không, hắn rất hiếu kì bên trong sẽ có cái gì.

Sa Nặc Nhân nhìn thấu tâm tư của hắn, "Nếu không mở ra thử xem?"

Karni sốt sắng nói: "Vạn nhất thật sự là bệnh độc thì làm sao bây giờ?"

Sa Nặc Nhân lắc đầu, "Hẳn là không phải, những quái vật kia là do phòng thực nghiệm nghiên cứu ra, cũng không phải bệnh độc có thể lây lan, lúc ta ở trong phòng thí nghiệm kia còn thấy rất nhiều tiêu bản đặt trong khoang chứa ngâm trong chất lỏng."

Karni sau khi suy tính, nóng lòng muốn thử, "Kia mở ra nhìn?"

Sa Nặc Nhân: "Được."

Karni: "Ngươi đến hay ta đến?"

Sa Nặc Nhân: "Đây là đồ của ngươi, đương nhiên ngươi tới."

Karni cũng không chối từ, phóng thích tinh thần lực, để các tia tinh thần lực tiếp xúc với mảnh đá bạch ngọc, khối đá đột nhiên phát ra ánh sáng, nó đang hấp thu tinh thần lực của Karni, Karni duy trì rất khổ cực, vốn cho là phiến đá muốn hút khô tinh thần lực của hắn, đúng vào lúc này, phiến đá đột nhiên xuất hiện hào quang chói lọi, bắn ra một cái hình ảnh không gian ba chiều ở trong không trung.

Hai người đều chấn động rồi, hình chiếu lập thể trong không trung kia rõ ràng là một bộ cơ giáp! Không... Không đúng, hình thể của nó so với cơ giáp nhỏ hơn, đang dùng tốc độ chầm chậm xoay tròn, 360 độ hiện ra trước mắt hai người. Cơ giáp kia màu sắc sáng rõ, lại giống như một người mặc áo giáp kim loại đứng ở nơi đó, hình thể tao nhã nhỏ dài, hoàn toàn không có cảm giác cồng kềnh của cơ giáp. Hình ảnh xoay tròn hai vòng, xuất hiện một nhóm phù hiệu, đây cũng là một loại ngôn ngữ, Sa Nặc Nhân nhớ tới lúc đó cái máy kia cũng có xuất hiện mấy cái phù hiệu như vậy.

Sa Nặc Nhân vội vàng phóng thích căn nguyên ý thức lực, muốn nhớ kỹ những phù hiệu đột nhiên xuất hiện này, bất kể là chữ viết không quen biết hay hình vẽ. Cái cơ giáp lập thể kia chính là một loại giải thích, mỗi một bộ phận đều có đồ họa thiết kế chỉ dẫn rất tỉ mỉ, cái thiết kế này phi thường tinh xảo, kì diệu khiến Sa Nặc Nhân cảm thấy kinh ngạc. Nửa thân trên của cơ giáp chưa được phân chia hoàn toàn, Karni đột nhiên hoàn hồn, rút về tinh thần lực, hưng phấn nhảy lên, "Ta thật sự tìm được bảo bối! Đây mới thực sự là bảo bối! Ha ha!"

Chờ đến khi chú ý thấy Sa Nặc Nhân đang nhìn hắn, lúng túng nói: "Xin lỗi Nặc Nặc, xấp tài liệu này đối với Nhã Đạt Đế quốc rất trọng yếu."

Sa Nặc Nhân gật đầu, "Ta hiểu được." Vật trọng yếu như vậy, đương nhiên không thể cho người khác xem, cho dù là bằng hữu, bọn họ cũng là người của quốc gia khác nhau.

Karni lại nói: "Nặc Nặc, nếu như ngươi có thể đến Nhã Đạt Đế quốc với ta, chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu nó..., nha đúng rồi, ngươi học dược tề, đối với cơ giáp chưa chắc đã cảm thấy hứng thú, nếu như ngươi thích, coi như ngươi xem không hiểu cũng không sao, ta có thể dạy ngươi."

Sa Nặc Nhân lắc đầu, "Không cần, không sao đâu."

Karni khổ sở nói: "... Xin lỗi."

Sa Nặc Nhân tiếp tục lắc đầu, "Ta hiểu được."

Karni cũng không ở lại thêm, chạy đi giống như một cơn gió, hắn nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây, hiện tại liền đi, dù hắn có phải mua một chiếc phi thuyền mới hắn cũng không tiếc!

Karni vừa mới đi, Sa Nặc Nhân liền lục tung tùng phèo tìm đồ vật, cậu muốn đem những thứ vừa nhìn thấy được ghi chép ra, nếu không sẽ quên mất. Cậu theo trí nhớ tìm được giấy và bút lông, nằm nhoài trên bàn bắt đầu viết viết vẽ vời, cả người tinh thần tập trung cao độ, ngay cả một cái đánh dấu nhỏ bên cạnh linh kiện cũng không bỏ qua.

Lúc Xích Linh tiến vào, thấy Sa Nặc Nhân không có ở trên giường ngủ, mà là nằm nhoài trên bàn viết vẽ thứ gì đó, "Đang viết gì?"

Sa Nặc Nhân không rảnh trả lời anh, cái tay không ngừng, "Đừng để ý tới em, em phải nhanh chóng ghi chép ra, nếu không sẽ quên mất."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status