Đế sư xuất sơn

Chương 229



Chương 229

Ret ret!

Hà Tổ Nghi cảm giác lồng ngực mình lạnh ngắt, áo sơ mi mỏng manh bị xé toạc ra, để lộ phần da thị trắng mềm trước ngực. Hà Tố Nghi khẽ kêu thành tiếng, cả người không kiềm được mà bắt đầu run bần bật, cô đờ đẫn giương mắt nhìn Tăng Ngọc Dung trân trân, ánh mắt dần dần trở nên mờ mịt: “Tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy, tại sao…”

Tăng Ngọc Dung nhìn cô, nói với giọng hờ hững: “Mày rắp mưu hại con trai tao, giờ lại còn hỏi tao cái gì? Tao nói cho mày biết, nếu không chịu khai kẻ đứng đẳng sau mọi truyện là đứa nào thì nhất định tao sẽ cho mày biết thế nào là sống không bắng chết!”

Với Tăng Ngọc Dung mà nói, Hà Tố Nghi có thể hưởng thụ sự giàu sang phú quý ở nhà họ Hoàng như vậy hoàn toàn là dựa cả vào con trai bà hết, sau khi Hoàng Mạnh trăm tuổi thì người nằm giữ gia tộc Ái Tân Giác La chính là Hoàng Thanh Triều rồi, thể thì với tư cách là mẹ đẻ của anh ta thì địa vị của bà ta sẽ tôn quý, có khác nào Thái Hậu đâu!

Bởi vậy, Hoàng Thanh Triêu chính là tất cả của bà ta!

Là nền móng cho hết thảy quyền lợi của ba ta! Chắc chắn rằng bà ta sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào gây ra uy hiếp đối với Hoàng Thanh Triêu! “Bà cứ giết tôi đi!”

Cô thà chết còn hơn là bị làm nhục thế này, trên gương mặt của Hà Tổ Nghi thoáng lộ vẻ khổ sở, dù rằng đây là một xã hội rất cởi mở, thế nhưng sự trinh liệt hắn sâu trong xương cốt của cô thì lại vẫn cứ ngoan cường như người con gái thời xa xưa! “Muốn chết à? Nào có dễ dàng như vậy!”

Tăng Ngọc Dung cười khẩy một tiếng: “Hại con trai tao đến nước này rồi, phải dày vò mày cho hả cơn giận này mới được chứ!”

“Hai đứa chúng mày còn đứng đó làm cái gì, cho dù con điểm này đáng chết lắm nhưng mà cơ thể cũng ra gì đó chứ, cứ coi như là bà đây thưởng cho lũ chúng mày cả đi!”

“Tạ ơn bà ạ! Tạ ơn bà!”

Hai gã đàn ông liên tục nói cảm tạ, hai mắt hừng hực toả sáng, từng bước từng bước đến gần Hà Tố Nghỉ tựa như hai con sói đói khát! “Đừng có đến đây!”

Đột nhiên, Hà Tổ Nghi phẫn uất quát lên một tiếng, ánh mắt thà chết không sờn rà quét từng người một trong ba gã đàn ông, sau rốt thì cố định lại trên gương mặt của Tăng Ngọc Dung, tiếng nói của cô tựa như tiếng hô hoán đến từ địa ngục, lạnh buốt vô hồn: “Hà Tổ

Nghi tôi đây có làm quý cũng sẽ không tha cho bà đâu!” Nói đoạn, cô kẹp lưỡi vào giữa hai hàm răng, đương định cần lưỡi tự vận thì ngay vào lúc thời khác nguy cấp đó chợt có một bóng người chạy vot vào trong, cung kính nói với Tăng Ngọc Dung rằng: “Bẩm bà, gia chủ có lệnh, bảo mang cô gái này qua đó ạ!”

Tăng Ngọc Dung nhíu mày cau có: “Mang đi đâu? Mang nó đi làm cái gì?”

“Chuyện này…. Bẩm bà, tôi không biết được ạ!”

Tăng Ngọc Dung ngẫm nghĩ một lát rồi mới hừ lạnh một tiếng: “Coi như con ranh này gặp may!

Trong khuôn viên sân vườn rộng lớn, trời đã sắp rạng tỏ, Hà Tổ Nghi bị tạt nước ướt nhẹp cả người, gió sớm lạnh buốt vờn qua khiến cả người cô run lẩy bẩy vì lạnh, trong đình viện, đèn đóm sáng trưng, đang có rất nhiều người đang đứng trong đó, lẳng lặng hững hờ.

Hoàng Mạnh ngồi trên ngôi cao nhìn xuống, nhìn dáng vẻ thê thảm của Hà Tổ Nghi thì mặt mày nhíu lại, song cũng không nói thêm gì, chỉ lạnh nhạt mở miệng rằng: “Còn chưa chịu nhận tội à?”

Hà Tổ Nghi cười cay đắng: “Ông bắt tôi phải nhận tội gì?”

“Tôi thì đã làm chuyện gì sai?”

“Cái con ranh này, đến lúc này rồi mà vẫn còn cứng mồm được, xem ra là vẫn chưa thẩm đòn đúng không!”

Giọng nói chua ngoa của Tăng Ngọc Dung vọng đến, Hà Tố Nghi hơi nghiêng đầu sang, chẳng nói năng gì, nhưng trong đôi mắt kia thì lại chính là sự phẫn nộ tột cùng. “Một đứa rác rưới như mày mà lại dám trợn mắt lên nhìn bà lớn vậy à?”

“Người đâu, đến móc mất nó ra cho ta! “Từ từ đã!”

Bất chợt Hoàng Mạnh mở miệng, rồi lại ngừng trong một chốc, ông ta nói rằng: “Về chuyện này, hãng còn phải bàn bạc thêm.”

Tiếp đó, ông ta nhìn sang Tăng Ngọc Dung, bảo: “Cả nhà chúng ta chuyển lên đế đô, chuyện này hoàn toàn là quyết định tạm thời nếu như cô ta thực sự đã bày kế với Hà Thanh Triệu thì làm sao biết được lịch trình của nhà ta trước như vậy?”

“Hơn nữa, kiểu con gái chân yếu tay mềm như cô ta, chỉ sợ có muốn làm chuyện tổn hại đến Hà Thanh Triêu cũng còn chẳng được nữa là.”

“Ba ơi, ba đừng nhìn cái vẻ ngoài đáng thương của nó mà bị lừa ba ạ!”

Tăng Ngọc Dung gườm gườm nhìn Hà Tố Nghi một cách ác ý, chẳng biết vì sao mà chưa chi đã chụp cái mũ đó lên đầu cô rồi, bà ta nói: “Lúc nửa đêm nửa hôm vắng tanh vắng ngắt, một đứa con gái bình thường khi không sao lại xuất hiện ở cái chốn không người như thế được?”

“Như con thấy đó mà, có khi là do con ranh này cổ ý làm bộ yếu ớt không xương, Thanh Triều thì lại tính tình thiện lương, nhất định thấy thể bèn đi lên hỏi han, nhân lúc Thanh Triêu không để ý thì đám đồng đảng của con bé này mới ập tới đánh úp Thanh Triêu, thể rồi đám đồng đảng thì chạy biến, còn cô ta thì làm bộ như thể người không liên quan, không chỉ phủi sạch nghi ngờ hướng về minh, lại còn có thể nhận được thiện cảm từ người nhà họ Tống chúng ta nữa!”

“Đã bảo nơi an toàn nhất chính là nơi nguy hiểm nhất mà, cái trò khôn vặt này chỉ lừa được người khác thôi, cửa nào mà qua được mắt bà đây chứ!”

“Từ đấy dù cô ta có phải hung thủ thật sự hay không thì cũng chẳng thoát khỏi liên can tới chuyện này được đâu!”

Nghe giọng nói sang sáng chắc chắn như chém định chặt sắt của bà ta, Hà Tổ Nghi cười khổ một tiếng, đầu óc bà cô này mà không đi biết kịch bản thì đúng là đáng tiếc nhỉ…

Hoàng Mạnh khẽ nhíu mày, tuy rằng Tăng Ngọc Dung nói rất có đầu có cuối, nhưng mà trong lòng ông ta vẫn rõ ràng rằng xác suất tình huống này có thể xảy ra là quá chừng thấp!

Thấy Hoàng Mạnh vẫn còn đang do dự, Tăng Ngọc Dung bước sấn lên trước, thấp giọng bảo: “Ba, dù có coi như là cô ta không liên quan gì đến việc này, nhưng cậu cả gia tộc Ái Tân Giác La bị đánh lén, đến cả cái bóng của hung thủ chúng ta còn chẳng thấy được nữa là, nếu để chuyện này truyền ra ngoài thì các thế lực ở thiên hạ này lại chẳng cười nhạo gia tộc Ái Tân Giác La chúng ta bất tài vô dụng hay sao?”

“Vì thể diện của cả gia tộc, chuyện này nhất định phải có người đứng ra gánh vác!”

Nghe lời này xong, Hoàng Mạnh như chợt bừng tinh, Tăng Ngọc Dung nói không hề sai, đối với nhà họ Hoàng như nhà bọn họ mà nói thì thể diện, là quan trọng hơn hết thảy!

Nhìn vẻ mặt của Hoàng Mạnh, Tăng Ngọc Dung đã biết lựa chọn của ông ta If thể nào rồi, thể là bèn liếc nhìn Hà Tổ Nghi, cười gần một tiếng: “Mây đữa chúng bay còn định đợi chờ gì nữa, không nghe được mệnh lệnh của bà đây hay sao?”

“Lôi nó ra, móc mắt nó cho tao!”

Hai người đang ghìm Hà Tố Nghi nghe vậy mà đời cả người, tỉnh táo lại thì mới đưa mắt nhìn sang phía Hoàng Mạnh, bọn họ là người hầu của gia tộc Ái Tân Giác La nên phục tùng mệnh lệnh chính là thiên chức, thế nhưng, bọn họ cũng là đàn ông, bản thân làm một người đàn ông mà lại làm ra chuyện đó với một cô gái yếu ớt tay không vũ khí như này thì thực sự là không sao xuống tay cho được!

Hoàng Mạnh nghiêng đầu sang một bên, trong lòng ông ta thực ra cũng hiểu rõ, có thể mọi chuyện có khi sẽ chẳng đến mức như con dâu của ông đã nói, vậy nhưng thể thì có ý nghĩa gi đây, so sánh với thanh danh và thể diện nhà họ Hoàng của ông ta thì có hy sinh một đứa con gái yếu ớt thì cũng nào có ảnh hưởng gì?

Mặc dù đây là xã hội có quyền con người, nhưng mà trong con mắt của hàng quý tộc cao cao tại thượng như bọn họ thì mạng người, bao giờ cũng chỉ là một thứ đồ rẻ mạt mà thôi!

Có trách, thì chỉ có thể trách Hà Tổ Nghi chẳng được tốt số thôi!

Hai người hầu thấy Hoàng Mạnh không bày tỉ động thái gì thì một trong hai người mới nghiến răng, vớ lấy một con dao găm giật ở thắt lưng, lưỡi dao phải chiếu ánh trăng sắc bén lạnh căm, người hầu cúi thấp đầu xuống, sau rốt lầm bầm một câu: “Cô gái, có lỗi với cô rồi!”

Nói đoạn, ánh sáng buốt lạnh đâm về phia Ha lô Nghi, ngay giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên, một tiếng quát sån như tiếng sấm giật, đùng đùng vọng ra: “Mày dám?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status