Đế sư xuất sơn

Chương 246



Chương 246

Ứng ực!

Lâm Bách Tường nuốt nước bọt, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi!

Tịch Triều Mạnh là nhân vật như thế nào, ông ta biết quá rõ!

Ông ta được biết đến với danh xưng Bàn tay thần, kỹ năng của đôi tay ông ta xuất quỷ nhập thần, được cà giới y học biết đến, không có ca phẫu thuật nào mà ông ta không thể làm được!

Giống như cuộc phẫu thuật của Thi Nguyệt ngay cả bàn thân đường đường là trường khoa cũng phải tổn nhiều công sức, nhưng đối với Tịch Triều Mạnh, đó là một điều dễ dàng!

Đường đường là một nhân vật khác biệt về đằng cấp y học tại sao lại xuất hiện ở đây?

Làm sao có thể tự mình phẫu thuật cho một đứa trẻ nhà nghèo được?

Lúc này, ông ta đấy bang hoàng và khó hiểu, thậm chí còn quên mất cơn đau do gãy ngón tay.

Tổng Chính Đăng nhìn Lâm Bách Tường, khit mũi khinh thường rối chậm rãi nói: “Viện trường Vương, loại người không có y đức này có thể làm bác sĩ điều tri trong bệnh viện chúng ta. Điểu này khiến tôi hơi lo lắng về tố chất làm nghề y ở bệnh viện này.”

Câu nói của Tổng Chính Đăng khiến Vương Đại ngay lập tức đổ mồ hôi hột. Lâm Bách Tường không biết anh ta là ai, nhưng Vương Đại biết rằng Tổng Chính Đăng là người giàu ở Hồng Bắc, đến đây vì muốn mua bệnh viện này làm bàn đạp để bước vào giới kinh doanh ở Thủ đô.

Đối mặt với vị Thần Tài tương lai này, Vương Đại không dám lơ là, ông ta cúi đầu khiêm tốn nói: “Giám đốc Tổng, làm ơn… xin hãy cho bệnh viện của chúng tôi một cơ hội nữa, tôi… tôi hứa, chúng tôi sẽ hoàn toàn chấn chỉnh lại nề nếp ở bệnh viện !”

Nói xong quay đầu nhìn Lâm Bách Tường nghiêm nghị nói: “Lâm Bách Tường, tôi chính thức thông báo ông đã bị đuổi việc khỏi bệnh viện!”

“Hơn nữa, tôi sẽ báo cáo đến các doanh nghiệp mà ông sẽ xin vào, ở Thủ đô này ông đừng hòng làm bác sĩ nữa!”

Lâm Bách Tường lúc này đã hoàn toàn hoàng loạn, chạy đến chỗ viện trường van xin: “Không! Viện trường! Hãy cho tôi thêm một cơ hội, đừng đuổi việc tôi!”

“Tôi cũng đã cống hiến rất nhiều cho bệnh viện, lần này tôi đã sai! Xin hãy cho tôi một cơ hội khác, đừng sa thài tôi…”

“Cả nhà tôi già trẻ lớn bé vẫn trông cây vào tôi mà sống…”

Lúc này, Diệp Phùng ở một bên lạnh lùng nhin ông ta: “Chủ nhiệm Lâm, nhà ông đều trông cậy vào ông để sống, vậy ông có bao giờ nghĩ đến những bệnh nhân bị ông từ chối, họ sẽ sống ra sao?”

“Những bệnh nhân đến với ông với niềm hy vọng vô hạn đã vì ông mà buộc phải đóng cửa sinh tồn. Ai chịu trách nhiệm cho cuộc sống của họ đây!”

Giọng nói nhò nhẹ nhưng đầy trọng lượng!

Tổng Chính Đăng nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt Diệp Phùng, lạnh giọng nói: “Viện trường Vương, ông vẫn còn không dọn loại sạch cặn bã này đi sao?”

Lâm Bách Tường ngồi phịch xuống đất, mặt mày như tro tàn.

Về mệnh lệnh của Tổng Chính Đăng, viện trường Vương không chút do dự, ngay lập tức ra lệnh cho một số nhân viên bảo vệ: “Các anh, mau ném mây con sâu một này ra khỏi bệnh viện!”

truyện gì vậy ? Lâm Bách Tưởng đâu! Tai sao người tôi đang tìm vẫn chưa đến?”

Đúng lúc này, cuối hành lang vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, Lâm Bách Tường vui mừng khôn xiết khi nhin thấy dáng vẻ của người đó, thàm hại đứng dậy chạy đến bên người đó với vẻ mặt nịnh hót: “Trương Vô Kỵ, tôi ở đây! Tôi ở đây!”

Trương Vô Kỵ khẽ cau mày, Lâm Bách Tường mặc áo khoác trắng lấm lem, ông ta né sang một bên: “Làm sao mà ông lại thành ra thế này?”

Nghĩ rằng sẽ có chỗ dựa, Lâm Bách Tường lập tức có được tự tin, lập tức nói: “Trương Vô Kỵ, tôi nghe nói rằng cô cả bị bệnh, sự việc đang rất cấp bách!”

“Tiếc là tôi không thể bay đến chỗ cô cả trong nháy mắt, tận tay chữa trị cho cô ấy!”

“Nhưng… họ!”

Lâm Bách Tường chỉ vào Diệp Phùng và những người khác: “Họ chiem xà phòng phẫu thuật, sống chết không chịu nhường! Tôi cổ gắng phản đối, họ còn đánh tôi và còn nói…”

Trong mắt Trương Vô Kỵ thoáng hiện lên một sự on lạnh, nghiêm nghị nói: “Nói cái gì?”

“Nói cô cả là cái gì chú, một đoạn ruột thừa nhỏ nhỏ, cứ để cổ ta chịu đau ở đó di!”

“Nói láo!”

Nghe Lâm Bách Tường đảo ngược trắng đen, Hà To Nghi nhìn Lâm Bách Tường một cách hoài nghi: “Chúng tôi hoàn toàn không nói những điều như vậy! Chủ nhiệm Lâm, ông… làm sao có thể nói lung tung như vậy được?”

Diệp Phùng ánh mắt càng lúc ởn lạnh, nhìn chằm chằm Lâm Bách Tường, giọng điệu giống như mùa đông lạnh lẽo tháng mười hai âm lich: “Lâm Bách Tường, ông đã nói chuyện, thì phải chịu trách nhiệm!”

Lâm Bách Tường sửng sốt trước ánh mắt của anh, lúc sáu nghĩ đến người chống lưng bên cạnh, lập tức tự tin, tự đắc nói: “Tôi nói sai sao? Không phài là cậu đang chiếm phòng mổ sao?”

“Chủ nhiệm Lâm, con gái tôi… nó!”

“Đủ rồi!”

Giọng nói của Trương Vô Kỵ vang lên, mang theo chút kiêu ngạo trịch thượng nhìn Hà Tổ Nghi: “Chuyện giữa các người, chúng ta giải quyết sau!”

“Bây giờ, cho những người bên trong ra khỏi phòng phẫu thuật ngay lập tức, chù nhiệm Lâm, ông đi chuẩn bị cho ca mo!”

“Vâng!”

Lâm Bách Tường vui mừng khôn xiết: “Tôi sẽ lập tức chuẩn bị phẫu thuật!”

Lúc này, cô y tá nhận được thông báo liên quan tâm hỏi: “Chù nhiệm Lâm, vết thương trên ngón tay của anh…”

Lâm Bách Tường lập tức làm ra vẻ đứng đắn và kinh ngạc: “Ngón tay bị gãy thì làm sao! Nỗi đau này làm sao có thể so với tình trạng của cô cả cơ chứ!”

“Chuẩn bị phẫu thuật ngay!”

“Còn nữa, mời hết những người bên trong ra ngoài!”

Ting!

Diệp Phùng bước ra, giống như người gác cổng, đứng trước phòng phẫu thuật, lạnh lùng nhìn lướt xung quanh: “Trước khi ca mổ bên trong hoàn thành, không ai có thể bước vào!”

“Ha ha…”

Trương Vô Kỵ cười hà hê: “Thật sự không ngờ ở Thủ đô lại có người dám thách thức Tập đoàn Ngọc Hải của chúng ta!”

Diệp Phùng không chút sợ hãi, lạnh lùng đáp: Mọi chuyện đều phải chú ý sống chết trước sau. Hơn nữa vết thương trên mặt của con gái tôi là chuyện khẩn cấp. Còn cô chủ nhà các anh mới là đau ruột thừa. Chỉ cần một bác sĩ có kinh nghiệm lâm sàng đều có thể làm một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi, hà tất phải tranh với chúng tôi.”

“Tranh với anh? Anh xứng sao?”

Trương Vô Kỵ nhìn Diệp Phùng quần áo cổ hủ, ánh mắt khinh thường, kiêu ngao nói: “Tôi nói cho anh biết, Thủ đô, tập đoàn Ngọc Hải chính là trời đất đấy!* “Cho dù cháu gái của tôi mới chỉ ho khan hai lần, muốn các bác sĩ ở toàn bộ Thủ đô chăm sóc cho cô ấy thì cũng phải chăm sóc!”

“Còn tính mạng của những người khác? Ha ha, một lũ quỷ nghèo hèn thấp kém, mỗi mạng đều không quý bằng sợi tóc của cháu gái ta!”

Cuộc tranh giành đã thu hút sự chú ý của rất nhiều bệnh nhân, nghe được lời của Vô Kỵ trên mặt không ít người lộ ra vẻ tức giận, nhưng không ai dám nói lời nào, ngay cả một người cầm điện thoại di động quay cũng không có. Tập đoàn Ngọc Hải quà thực khét tiếng kinh thiên động địa!

“Các người!”

Trương Vô Kỵ phất tay, bốn năm người áo đen chạy tới: “Lôi người bên trong ra hết cho tôi!”

“Ai càn trở, cử việc đánh!”

“Đây là bệnh viện. Nếu bị đánh tàn tật thì sẽ được đưa đến khoa chỉnh hình, nếu bị đánh chết thì sẽ được đưa đến nhà xác!”

Một nụ cười khát máu thoáng qua trên mặt Trương Vô Kỵ: “Tôi sẽ tặng cho đám nghèo hèn các người một câu nói, có tiền mua tiên cũng được!”

Những tên áo đen bắt đầu hành động, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng cười lạnh: “HÌ hi, nói nhàm nhiều như vậy, chỉ có một câu là đủng mà thôi!”

Tổng Chính Đăng chậm rãi bước về phía trước, ông ta là người đã tồn tại ở thương trường một thời gian dài, mang theo vẻ uy nghiêm tự nhiên của bậc bề trên.

Chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng hơi cong lên: “Có tiền, mua tiên cũng được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status