Đế sư xuất sơn

Chương 452: Anh xác định hôm nay người chết nhất định sẽ là tôi sao?



Gió ban đêm có chút lạnh lẽo.

Tưởng Anh ngồi ở trong xe, nhìn cảnh vật xung quanh càng lúc càng hoang vắng, bàn tay khép chặt quần áo trên người lại, tò mò nói: “Anh Diệp, anh muốn đưa tôi đi nơi nào vậy?”

Khóe miệng Diệp Phùng khẽ nhếch lên, không trả lời vấn đề của cô ta, nhẹ giọng nói: “Cô Tưởng, cô tin tưởng tôi không?"

Tưởng Anh hơi nhíu mày do dự một lát, sau đó gật đầu thật mạnh, giọng điệu chắc nịch nói: "Đương nhiên tôi tin tưởng anh Diệp rồi!” "Nếu cô đã tin tưởng tôi, vậy thì đêm nay tôi cho cô một cơ hội nằm giữ vận mệnh của mình một lần nữa.”

Vạn Xuân Garden là một làng du lịch bỏ hoang, trong phạm vi mười lăm ki lô mét xung quanh không hề có người ở.

Đột nhiên, trong màn đêm bao trùm có một ánh đèn chói mắt truyền đến, sau đó một chiếc xe ô tô sang trọng lướt qua, lặng lẽ dừng ở cổng khu du lịch này.

Cửa xe mở ra, Tưởng Anh xuống xe, thật cẩn thận quan sát đánh giá xung quanh, sau đó tò mò nhìn Diệp Phùng, hỏi: “Anh Diệp, đây... đây là nơi nào vậy?” "Chúng ta đến nơi này làm cái gì?”

Cô ta vừa dứt lời, đột nhiên tựa như nghĩ đến cái gì đó, cô nam quả nữ lại đến nơi hoang vu hẻo lánh như thế này, chẳng lẽ anh muốn làm truyện đó với mình ư?

Nghĩ đến điều này, trong nháy mắt lồng ngực Tưởng Anh phập phồng lên xuống, trái tim giống như con nai đụng loạn, môi hé ra một nụ cười, nhất thời cả khuôn mặt đỏ bừng không thôi.

Mà giờ phút này Diệp Phùng đương nhiên không biết suy nghĩ của Tưởng Anh, con ngươi thâm thúy, sâu kín quan sát xung quanh, sau đó khóe miệng anh khẽ nhếch lên, mở miệng nói: “Người tôi đã đưa tới rồi, đi ra di!"

Màn đêm yên tĩnh, giọng nói của Diệp Phùng truyền ra mấy tiếng vọng lại.

Vài giây sau, tiếng bước chân sột soạt vang lên, bảy tám người bịt mặt mặc áo đen quần đen chậm rãi xuất hiện vây quanh anh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ hồng hào trên khuôn mặt Tưởng Anh trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.

Nhất là khi cô ta nhìn thấy những người mặc áo đen này trong tay đều cầm lưỡi dao sắc bén sáng chói, cả người cô ta run lên, trong ánh mắt mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Phùng, khó nhọc mở miệng: "Diệp... Anh Diệp, anh... anh...

Đôi môi run rẩy muốn lên tiếng nhưng cô ta làm sao cũng nói không nên lời.

Cô ta thông minh nhạy bén, trong nháy mắt đã hiểu rõ nguyên nhân và kết quả của chuyện này, trong đôi mắt của cô ta xẹt qua một tia tuyệt vọng. “Cuối cùng vẫn là tôi nhìn nhầm người rồi sao?"

Giờ phút này cô ta cảm thấy cả người giống như không còn sức lực dựa vào thân xe, trên mặt Tưởng Anh lộ ra một nụ cười xinh đẹp có vài phần thê lương: “Anh Diệp, mấy ngày nay có anh làm bạn, tôi rất vui vẻ, thật sự hy vọng giấc mơ này vĩnh viễn không cần tỉnh lại.” “Nếu như có kiếp sau, anh có thể đối xử tốt với tôi một lần không?”

Mà lúc này những người bịt mặt kia chỉ còn đứng cách Diệp Phùng không đầy năm bước, một tên cầm đầu trong đó liếc mắt nhìn Diệp Phùng một cái, lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi, anh có thể đi.” "Di? Di noi nào?"

Hai tay Diệp Phùng đan chéo ở trước ngực, vẻ mặt trêu tức nhìn bọn họ, giọng điệu trào phúng. "Hả?"

Tưởng Anh vốn cho rằng bây giờ mình chắc chắn sẽ chết trong vô vọng, đột nhiên vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Diệp Phùng.

Tên cầm đầu nheo mắt lại thật sâu, ánh mắt lộ ra tia tàn nhẫn: “Anh có ý gì?” “Các anh còn không xứng đàm phán với tôi, gọi Vu Thiếu Bảo tới đây đi.”

Một câu ngắn ngủi đã khiến trong lòng Tưởng Anh lại chấn động sâu sắc.

Vu Thiếu Bảo, thật sự là anh ta sao? Quả nhiên là anh ta muốn giết mình!

Nghe thấy vậy, con ngươi của kẻ cầm đầu chợt co rút lại, sau đó vội vàng lên tiếng: “Thằng nhóc, mày muốn giở quẻ phải không?” “Hừ! Mặc dù ông đây làm là thủ đoạn giết người phóng hỏa, nhưng từ trước đến nay đều thẳng thắn vô tư. “Giết các anh là ông chủ Cao – Cao Tuấn Hùng, không có quan hệ với người khác." “Chậc chậc! Cũng đã đến lúc này rồi, còn muốn đánh yểm trợ thay ông chủ của các anh à. Không thể không nói, bản lĩnh bồi dưỡng người làm của nhà họ Vu thật sự rất tốt nha. “Nói lời vô ích làm cái gì! Thắng nhóc này đã muốn đâm đầu vào chỗ chết, vậy thì chúng ta cùng nhau làm thịt anh ta đi.”

Bảy tám người gào thét muốn xông lên, Diệp Phùng không hề mảy may sợ hãi, lông mày hơi cau lại, khẽ mở miệng: “Một phút đồng hồ!”

Anh vừa nói dứt lời, chỉ thấy một bóng đen toàn thân toát ra hơi thở tàn nhẫn nhảy vào trong đám người, ngay lập tức tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, vang vọng cả bầu trời đêm.

Khoảnh khắc kim phút chỉ về số không kia, một người bịt mặt cuối cùng cũng không còn sức lực ngã xuống trên mặt đất. Truyện hay luôn có tại || trumtr uyen.CO M ||

Diệp Phùng làm động tác hơi vươn vai, giọng điệu lười nhác nói: "Một phút đồng hồ, vừa đúng!” "Diệp... Anh Diệp, chuyện này rốt cuộc Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?”

Thật lâu sau đó, giọng nói sợ sệt của Tưởng Anh mới run rẩy truyền đến.

Đến lúc này, Diệp Phùng cũng không giấu diểm cô ta nữa, mở miệng nói: “Suy đoán của cô lúc trước không hề sai, những lá thư đe dọa kia thật ra là do nhà họ Vu viết, mục đích chính là để giá họa cho Cao Tuấn Hùng. “Mà những sát thủ này cũng là nhà họ Vũ phải đến. Bởi vì bọn họ cho rằng so với việc kết quan hệ thống gia với một nhà họ Tưởng, chẳng bằng bởi vì cái chết của cô biến nhà họ Tưởng và Cao Tuấn Hùng trở thành kẻ thù một mất một còn, nhà họ Vu ngồi làm ngư ông đắc lợi." “Mà tôi lại bị Vu Thiếu Bảo mua chuộc, mục đích chính là chịu trách nhiệm dẫn cô đến nơi này, thần không biết quỷ không hay giết chết cô.”

Cho dù đã sớm đoán ra được chân tướng, nhưng từ trong miệng của Diệp Phùng nói ra lại giống như một cái tát với sức lực thật lớn đánh vào Tưởng Anh. “Ôi, đúng rồi, cô Tưởng, cô vừa mới nói cái gì ấy nhỉ? Cái gì giấc mơ cơ, cái gì nửa đời sau hả?"

Đột nhiên, Diệp Phùng cảm thấy tò mò, lên tiếng hỏi cô ta.

Tưởng Anh nghe anh hỏi vậy ngay tức khắc khuôn mặt đỏ bừng lên, hung hăng ai oán liếc nhìn anh một cái.

Cái người đàn ông sắt thép không hiểu phong thổ nhân tình này, bây giờ là lúc anh nói cái này sao?

Bị Tưởng Anh trừng mắt, Diệp Phùng cảm thấy hơi rùng mình, ngượng ngùng gãi gãi đầu. Làm sao vậy nhỉ? Chẳng lẽ là oán trách tôi không nói trước một tiếng cho cô ta biết à? “Anh Diệp, chúng ta mau đi thôi, trở về nhà họ Vu.” “Tôi muốn nói tất cả mọi chuyện xảy ra cho ba nghe."

Ai ngờ Diệp Phùng không chỉ không hề động đậy, ngược lại ánh mắt còn liếc về một góc tối tăm, khóe miệng khẽ cong lên: “Chỉ sợ bây giờ vẫn còn có người không muốn để cho chúng ta đi.”

Anh vừa dứt lời đột nhiên nghe được một tiếng huýt gió xuyên qua màn đêm truyền đến. Diệp Phùng ôm chặt lấy vòng eo của Tưởng Anh chợt né sang phía bên cạnh.

Cùng lúc đó, một bóng đen bất ngờ rơi xuống, chỉ nghe “bịch” một tiếng, thân xe được sản xuất bằng nhôm trực tiếp bị va đập tạo ra một lỗ thủng thật lớn. Tưởng Anh nhìn thấy một màn này nhất thời trợn mắt há hốc mồm.

Cái này. Vết tích này là sức người có thể tạo thành sao? "Chậc chậc, thật sự không nghĩ tới bên cạnh Vu Thiếu Bảo vẫn còn có cao thủ bậc này.” “Xem hơi thở của anh hẳn là mới vào Tiên Thiên không bao lâu đúng không?”

Bóng đen hơi dừng động tác, xoay người nhìn lại, đúng là người thanh niên bên cạnh Vu Thiếu Bảo, Tác Thiên.

Chỉ thấy anh ta hiếu kỳ quan sát Diệp Phùng, sau đó mở miệng nói: “Anh cũng biết Tiên Thiên?" “Võ sĩ Tiên Thiên, mở núi phá đá, cái này có gì hiếm lạ sao?" “Ha ha... Có chút thú vị. “Tôi đã sớm cảm thấy anh không phải là một người bình thường, may thay mình có chuẩn bị đường rút, bằng không toàn bộ kế hoạch này đều sẽ bị hủy ở trong tay anh rồi.” “Thằng nhóc, cho anh giàu sang phú quý anh không quý trọng, cũng đừng tự mình tìm đường chết chứ. Lẽ nào anh không biết trên thế giới này kẻ phản bội là đáng hận nhất sao?" "Ha ha, phản bội? Cho dù kết quả như thế nào, ngay từ đầu các anh đều không định để cho tôi sống sót đúng không?” "Dù sao, kế hoạch quan trọng như vậy chỉ có người chết mới có thể giữ kín được bí mật nhất, không phải sao?" "Ha ha..." “Thằng nhóc, anh rất thông minh, tôi thật sự càng ngày càng thích anh rồi đấy. “Đáng tiếc nha, người thông minh thường không sống lâu!”

Tác Thiên nhìn Diệp Phùng với vẻ mặt tiếc hận, giọng điệu từ trên cao nhìn xuống, khinh thường nói với anh: “Có điều nếu anh đồng ý đưa những số vàng kia cho tôi, tôi có thể cân nhắc một chút giúp anh hoàn thành lời trăng trối của mình." "Ha ha... Bây giờ cao thủ Tiên Thiên đều tham của như vậy sao?"

Diệp Phùng hơi lắc đầu, sau đó, khí thế trên người thoáng cái liền thay đổi, uy nghiêm giống như quân lâm thiên hạ, từ từ đông lại.

Anh chắp hai tay ở sau lưng, đôi mắt giống như sao trời mênh mông, mang theo vẻ sâu xa vô tận, nhìn thẳng vào Tác Thiên, sâu kín mở miệng nói: “Nhưng anh xác định hôm nay người chết nhất định sẽ là tôi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status