Đế sư xuất sơn

Chương 512: Để tôi so tài



Khi càng ngày càng đến gần đấu trường, Diệp Phùng không thể không mim cười trước những tiếng hò reo và cổ vũ từ phía trước. Thật tuyệt khi còn trẻ.

Khi anh đi đến phía trước, một chiếc xe thể thao vừa lao xuống núi, một lúc sau, một chiếc mô tô đua màu xanh lá cây lao xuống.

Một thanh niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi, ăn mặc chạy đua theo mốt huýt sáo: "Mười ba phút năm giây đối với đoàn xe thể thao, mười lăm phút hai tám giây đối với cào cào" "Chậc chậc chậc chậc, trận đầu tiên này còn hai phút hai mươi ba giây, hai trận tiếp theo sẽ diễn ra. Không thắng được thì ít nhất đừng để cách biệt quá lớn!"

Ngay khi anh ta nói điều này, một tràng cười vang lên. Ở phía bên kia, một nhóm những người trẻ tuổi bình thường hơn rõ ràng là thất vọng.

Rõ ràng nhóm người đó chính là nhóm cào cào trong miệng nam thanh niên này. Sợ với dàn siêu xe hàng triệu, hàng chục triệu mỗi lần quay thì dân chơi cào cào nhìn chung không thua kém gì đoàn xe thể thao, dù một số cáo cáo cũng có giá trị nhưng lại kém xa siêu xe,

Nhưng đam mê tốc độ không phải chỉ riêng của các công từ con nhà giàu, giữa những người bình thường vẫn có ước mơ về tốc độ. "Không công bằng!" Một cô gái trong nhóm dân thường hét lên: "Tất cả các bạn đều lái xe thể thao, tất cả chúng tôi đều lái xe mô tô bình thường. So sánh như thế sao được?"

Vừa nói xong, sắc mặt người bên cạnh đột nhiên thay đổi, muốn ngăn cản cũng đã muộn. Và khi nhìn qua giọng nói của cô ấy, Diệp Phùng đã phải sửng sốt. Da vàng, mắt đen, đây có phải là một cô gái cung Thiên Bình không?

Nghe thấy lời người phụ nữ nói, nam thanh niên phụ trách chấm công chế nhạo: "Không công bằng? Tìm hiểu trước khi nói đi nhé! Cuộc đua này vốn là cuộc thi do chúng tôi chơi xe thể thao tổ chức. Các người mang xe đến đấu không nghĩ đến mặt mũi. Sao lại trách chúng tôi? Thay vì kêu oan, tốt hơn là nên nghĩ đến việc chờ thua, nên chọn ai để chơi với chúng Tất cả những người chạy siêu xung quanh đều phá lên cười. Khuôn mặt cô gái đỏ bừng, một vết hối hận thoảng qua trong mắt cô. Nghe họ nói, Diệp Phùng đã hiểu. Có lẽ nhóm người ở phía bên kia là những người trẻ trung, sôi nổi muốn so tài với những chiếc xe sang. Thật tiếc vì tuổi còn trẻ, anh không muốn nghĩ những chiếc xe thể thao do bọn họ chơi là đỉnh cao, thậm chí đã qua chỉnh sửa. Họ là một nhóm giang hồ ham xe nhưng không có xe, không có tiền bạc, vậy họ không thể so sánh với những người khác? 

Nhìn thấy dáng vẻ chán nản của đám thanh niên đối diện, Diệp Phùng đột nhiên nhớ tới khi mình còn nhỏ, không khỏi bước tới cưới cưới: "Xin lỗi, tôi có thể tham gia cùng các bạn được không? Chờ lần thứ hai, để tôi đầu với họ. "

Sự xuất hiện của Diệp Phùng khiến mọi người trong đoàn cào cào choáng váng.

Cô gái nhìn Diệp Phùng ngạc nhiên nói: "Anh đến từ Thiên Triều a?" "Diệp Phùng cười gật đầu:" Đúng vậy, tôi tới du lịch, đột nhiên nhìn thấy người chơi ở đây, ngứa ngáy một hồi làm tôi cũng muốn thử."

Có thể vì cùng là đồng hương, cô gái cau mày nói: "Nói đùa gì vậy, anh là dân ngoài, truyện này rất nguy Sau đó có nói thêm một cầu: "Chỉ cần anh muốn vui, tôi có thể cho anh mượn xe của mình thử"

Vừa nói, cô vừa ném chìa khóa qua và chỉ vào một chiếc mô tô đỏ rực đang đậu cách đó không xa "Những ai muốn đua ở đây thì nhất định phải được cho phép. Đây là toàn bộ đường nổi tiếng của Ả Rập. Con đường vốn rất nguy hiểm. Hơn nữa, nó vẫn đang có người đua. Tiện nhân thấy người cùng quê, anh có thể tự chơi xe của tôi nhưng phải cẩn thận, nhớ đừng phá xe của tôi tiền mất tật mang đấy!" Cô gái này ngay lập tức giành được sự ưu ái của Diệp Phùng.

Nhìn chìa khóa trong tay, anh cười và nói: "Tại sao chúng ta không đặt cước?" "Anh định đánh cược cái gì vậy?" Đôi mắt của cô giải sáng lên, cô ấy rõ ràng cũng là một người vui tươi. "Chỉ cần cá là tôi có thể giúp cô chiến thắng nhóm xe sang đối diện kia " 

Lời nói của Diệp Phùng khiến mọi người choáng vắng.

Sau đó, liên tiếng có tiếng nói: "Đùa gì vậy, tôi chơi xe nhiều năm như vậy cũng không dám khẳng định có thể thắng, Anh là người ngoài lại dám nói ra lời này, Can đảm của anh quá cao rồi đó, Anh muốn chết cũng đừng kéo theo chúng tôi. Chúng tôi thấy anh là đồng hương, có tâm cho anh mượn xe chơi không có nghĩa là có thể bị lừa. Nếu anh có thể thắng, tôi cả đời không đua xe

Mọi người lao vào xem thưởng Diệp Phùng.

Diệp Phùng không có chút ý kiến nào, chỉ nhìn cô gái và nói: "Thế nào, cô dám không?" "Nếu anh thua thì sao?"

Nghiêm Vũ cong môi: "Không phải ai cũng có thể chơi cào cào, nếu không cần thận có thể chết người!" "Nếu tôi chết không phải việc của cô. Nếu tôi thua, tôi sẽ tặng cô một chiếc Kawasaki H2r." Diệp Phùng mìm cười nhìn cô. Kawasaki H2R là niềm mơ ước tột cùng của tất cả các tín đồ chơi xe cào cào.

Nghiêm Vũ rõ ràng hại mắt sáng ngời, sau đó lại bình tĩnh trở lại: "Đừng đùa, anh có thể mua được Kawasaki sao trời?" "Tôi nói là làm!" Lời nói của Diệp Phùng có chút khiêu khích.

Nếu là người bình thường, nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn ra sự kích động trong lời nói của anh, nhưng Nghiêm Vũ là người nóng nảy, bất kể chỗ nào cũng không thể chịu đựng được sự kích động, thậm chỉ còn và một cái vào đùi: "Có chuyện gì mà tôi dám. Sao tôi lại phải sợ anh." Cô đã hối hận ngay khi nói ra điều đó, "Nhiều người như vậy xem, cô không khỏi hối hận đấy chứ." Diệp Phùng lên tiếng trước.

Nghiêm Vũ cả giận nói: "Không phải tôi sợ, anh là một người ngoài, thật sự không hiểu, cái này sẽ giết người!" "Ai nói tôi là người ngoài?" Diệp Phùng nhưởng mày.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, anh đã nhìn về phía đoàn xe hạng sang bên kia, lớn tiếng nói: "Trận thứ hai, tôi cùng các người so tài!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status