Đế sư xuất sơn

Chương 615: Đi ra ngoài



**********

“Làm sao có thể biết được lời nói của ông có đúng hay không chứ?” “Nếu như chúng tôi thả con quái vật ở trong lồng ra ngoài, để rồi sau đó anh lại nói một đằng làm một nẻo, ra lệnh cho nó đối phó với chúng tôi, đến lúc đó, chúng tôi không phải là tự chuốc thêm phiền phức cho mình hay sao?” “Ha ha, không cần phải lo lắng về điều này, chỉ cần các người đồng ý với tôi thì tôi hiển nhiên sẽ nói cho các người biết cách làm thế nào để kiểm soát được con quái vật ở bên trong. Đến lúc đó, tôi sẽ tự sát. Sau đó, các người thả anh ta ra, đương nhiên sẽ không còn gì phải lo lắng nữa!” “Lẽ nào anh không sợ chúng tôi nói một đẳng làm một nẻo ư?” “Nếu tôi đã chấp nhận lấy chính mạng sống của mình ra để trả giá thì đương nhiên sẽ không còn sợ việc các người nói một đẳng làm một nẻo rồi!” “Tôi sẽ dùng chính tính mạng của mình để làm ấn ký với các người, nhưng nếu như các người dám lừa gạt tôi, ấn ký mà tôi để lại sẽ trở thành lời nguyền cần ngược lại các người, đến lúc đó, kết cục cuối cùng của các người chắc chắn sẽ còn tệ hơn tôi rất nhiều!” “Trên đời này nếu như muốn có được một thứ gì đó, làm sao có thể không cần trả giá được cơ chứ?” “Diệp Phùng. “Được! Tôi đồng ý với ông!”

Diệp Phùng thậm chí còn không thèm thương lượng cùng với bọn họ, trực tiếp nói câu trả lời cho Hạ Trường!”

Hạ Trường vui vẻ cười: “Cậu thật sự đồng ý sao?” “Tuy nhiên! Tôi cũng có điều kiện, hiện giờ đã là ngàn năm sau, chưa nói đến việc thế hệ mai sau không biết có thể tìm được không, nếu như trong ngàn năm này mà con cháu sinh sôi nảy nở, e rằng cũng có mấy vạn ng liên quan đến!” “Ý của cậu là gì?” “Tôi cần thêm thời gian!” “Khoảng bao lâu?” “Ba năm!” “Không thể nào!”

Hạ Trường nghe vậy thì ngay lập tức từ chối! Ông ta đã chờ đợi hàng ngàn năm, thật không dễ mới tìm thấy hi vọng, thể nhưng lại bắt ông ta phải đợi thêm ba năm nữa, căn bản là không thể chấp nhận được! “Vậy thì bồn để sư thật sự không thể nào phát triển được thực lực của mình!”

Diệp Phùng lạnh lùng nói: “Nếu như ông không muốn Vậy thì mời đi tìm người tài giỏi hơn tôi nhé! Chúng ta đi!

Trong khi nói, Diệp Phùng không hề có chút dài dòng dây dưa nào, trong nháy mắt quay người rời đi! “Đợi đã!”

Âm thanh vội vã của Hạ Trường vang lên từ phía sau, Diệp Phùng nghe vậy thì dừng bước, quay lưng lại, khỏe miệng hơi câu nhẹ lên, lộ ra một chút ý cười!

Hạ Trường vẫn còn hơi chần chừ, đã phải chờ đợi hàng ngàn năm, cuối cùng cũng có thể tìm thấy hy vọng trả thù, nếu như lần này đám người Diệp Phùng rời đi thì không biết cho đến khi nào, đến năm nào tháng nào, chẳng lẽ lại phải tiếp tục chờ đợi thêm hàng ngàn năm nữa ở nơi mịt mù tăm tối như thế này ư? “Ba năm... thật sự quá lâu!” “Nhiều nhất hai năm! Trong vòng hai năm, bất luận thế nào tôi cũng muốn khiến cho nhà họ Hạ phải chết hết!”

Khóe miệng Diệp Phùng khẽ nhếch, phác họa ra một đường cong hình vòng cung: “Thành giao!” “Đại ca Diệp..

Bắc Minh Vân nhẹ nhàng gọi một tiếng, giọng điệu của cô ta mang đầy lo lắng, phải biết rằng, Diệp Phùng, không phải là người có thể làm những việc giết người như thế!

Liệu anh có sẵn lòng biến mình trở thành một kẻ giết người hay không?

Mặc dù bọn họ không biết được lời nguyền trong khế ước mà Hạ Trường nói đến đáng sợ đến mức nào, tuy nhiên, một quái vật già sống có thể sống tận hàng ngàn năm, chính ông ta đã là một sự tồn tại kỳ quái vượt ra ngoài những lý lẽ đời thường!

Diệp Phùng cho mọi người một ánh mắt an ủi, sau đó, nhìn Hạ Trường nói: “Tất cả những điều ông biết, hãy nói hết cho tôi!”

Môi Hạ Trường khẽ mấp máy, ngoại trừ Diệp Phùng, thì những người khác đều không thể nghe thấy ông ta nói gì cả, sau đó, sắc mặt của Diệp Phùng lặng lẽ thay đổi: “Những điều mà ông nói với tôi đều là sự thật sao?” “Đúng hay sai, chỉ cần nhìn một cái là cậu có thể biết ngay!" “Ha ha, hàng ngàn năm trôi qua, cuối cùng tôi cũng có thể gặp mặt những người trong tộc của tôi dưới suối vàng rồi, anh trai mà em yêu quý nhất, anh có khỏe không? Ha ha..."

Sau đó đột nhiên Hạ Trường thét lên một loạt những âm thanh thể lương não nề, bốn người kia nghe vậy thì đều đưa mắt quay nhìn chằm chằm ông ta, toàn thân từ trên xuống dưới, đột nhiên co rút một cách kì lạ, cuối cùng, toàn bộ cơ thể ông ta đều biến thành một bộ xương khô!

Một luồng ánh sáng chớp nhoáng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bất ngờ bay vụt ra từ bộ xương đó rồi in lên người của Diệp Phùng, sau đó thì dần dần mất hắn, như thể chưa từng xuất hiện, Diệp Phùng ngay lập tức xé đi phần quần áo ở trên ngực, quả nhiên trên đó xuất hiện một vết màu đen, giống như một đóa hoa sen, vô cùng nổi bât! “Ấn ký này có thể xem như là một dấu vết của sự nguyền rủa hay không? Diệp Phùng, anh có cảm thấy có gì không ổn hay không?”

Diệp Phùng lắc đầu, muốn che giấu ấn ký đó: “Không có!" “Anh đang nghĩ cái gì vậy? Tại sao anh lại đồng ý với ông ta chứ, anh cũng thế. "Bây giờ không phải lúc nói về điều này!”

Diệp Phùng ngắt lời của Trương Thành Quân: “Cho dù là điều mà nhà họ Hàn mong muốn ngay bây giờ hay cả trong tương lai, thì nhà họ Dương cũng chỉ còn vài người là chúng ta còn sống sót, nên tất cả đều vô cùng quan trọng “Nếu như có thể nhận được sự giúp đỡ của ông ta để trong tương có thể cho ra đời Thánh giáo, làm xáo trộn cả thế giới, thì đây là một sự trợ lực rất lớn!” “Để Sư Diệp nói không sai!”

Trần Vượng cũng bước đến nói: “Nếu đúng như những gì mà Hạ Trường nói, di sản nhà họ Dương thật sự lợi hại như vậy, vậy thì, chỉ bằng thực lực của mình ông ta cũng đủ để có thể vượt lên nhà họ Dương hiện tại!” “Hơn nữa, mọi người đừng quên danh tính thực sự của ông ta, là người có địa vị cao nhất trong nhà họ Dương từ trước đến nay, nếu có thể đưa ông ta đến nhà họ Dương, có lẽ, có thể khiến toàn bộ nhà họ Dương phải nghe theo lời của chúng ta!” “Ông chủ Trương! Chất độc ở trên cái lồng có thể giải được không?”

Trương Thành Quân khẽ gật đầu nói: “Không vấn đề gì cả!"

Trong lúc nói chuyện, anh ta lấy ra rất nhiều các loại chai, lọ từ cánh tay của mình, sau đó, vô cùng cẩn thận trộn đều từng loại bột trong các lọ với nhau theo một tỷ lệ nhất định, tiếp theo đó, cẩn thận từng li từng tí rải thuốc lên trên mặt lồng, cho đến khi thuốc dính lên trên mặt lồng thì nghe được một âm thanh giống như tiếng bắn tung tóe của axit sunfuric, Trương Thành Quân nhàn nhạt nói: “Chất độc trên bề mặt đã được giải hết rồi!”

Hai mắt Diệp Phùng lóe lên, sau đó là một tia sáng sắc bén, dây xích trên lồng cũng theo đó mà đứt ra, tiếp đó là một trận âm thanh lanh lảnh được truyền đến, cửa lồng đã bị bịt kín hơn hai trăm năm, bây giờ chầm chậm mở ra

Ngay khi cánh cửa của chiếc lồng được mở ra, một cơn ớn lạnh lặng lẽ lan tỏa ra xung quanh, mà chính cơn ớn lạnh này khiến cho Diệp Phùng và Trần Vượng không thể không sử dụng nội lực để ngăn chúng lại

Bắc Minh Vân và Trương Thành Quân cảm thấy lạnh đến mức như cả người mình đang bị rơi vào hầm băng vậy, không thể không tránh xa một chút chỉ để thoải mái hơn một chút.

Mọi người thận trọng hướng ánh mắt về phía chiếc lồng trong bóng tối đang phát ra vài tiếng gầm gừ nho nhỏ, như thể một con mãnh thủ ngủ say đang lẳng lặng thức giấc, lông tơ khắp người Bắc Minh Vân đều dựng đứng vì sợ hãi, không một ai dám chớp mắt dù chỉ một chút!

Đến rồi! Ra ngoài rồi!

Cơn ớn lạnh càng ngày càng tăng lên, cuối cùng thứ trong lồng cũng đã bước ra ngoài, sau đó toàn bộ đồ đạc bên trong cái lồng rơi vãi đầy ra mặt đất, bất thình lình, toàn bộ mọi người đều phải trợn tròn mắt “Cái gì? Con quái vật này đã bị nhốt trong lồng hàng ngàn năm sao?” “Đây là di sản duy nhất còn sót lại của bát đại thế gia sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status