Đế tôn

Chương 1504: Đáp vào hắc động

- Bảo bối đặt ở trước mắt, nếu như không lấy, thiên lý không tha.

Nguyên Hội Đại Tôn vuốt cằm, sâu sắc đồng ý:

- Bệ hạ nói chúng ta không có Chứng Đế chi tư, cuộc đời này cao nhất cũng bất quá thành tựu Thần Quân, nhưng nếu có một Tiên duyên, nói không chừng chúng ta cũng có thể Chứng Đế.

Mà ở phía xa, Kiến Vũ Thần Tôn, Thánh Thiên Đại Tôn lạnh lùng nhìn hai người Giang Nam cùng Tiềm Long Đạo Nhân, chờ đợi một khắc bọn hắn rời đi Đạo Vương Đại Thế Giới kia.

Cũng không lâu lắm, Giang Nam cùng Tiềm Long Đạo Nhân liền đi ra Đạo Vương Đại Thế Giới, vừa nói vừa cười, trò chuyện với nhau thật vui, dọc theo thế giới kiều hướng Trung Thiên thế giới bay đi.

- Từ biệt mấy năm, đạo huynh phong thái như cũ. Vừa vặn ta cũng tính toán đi Ngọc Hoàng Thiên, dễ dàng cùng đạo huynh đồng hành, một đường lắng nghe dạy dỗ.

Trên thế giới kiều, Giang Nam cười nói:

- Trường hạo kiếp này, không biết huynh có tính toán gì không?

Tiềm Long Đạo Nhân phất phất tay, Kiến Vũ Thần Tôn mới vừa thò đầu ra, đột nhiên kêu rên hộc máu, phảng phất bị một thủ chưởng vô hình đánh bay, cả người hư không tiêu thất không thấy, không biết bị đánh bay đi bao xa.

Đợi đến Kiến Vũ Thần Tôn ngừng thân hình, mọi nơi nhìn lại, trong lòng không khỏi hoảng sợ, chỉ cảm thấy bốn phía không có bất kỳ ánh sáng, không gian kịch liệt vặn vẹo, thôn phệ vạn vật, ngay cả quang cũng chạy trốn không ra, rõ ràng là một cái hắc động.

Kiến Vũ Thần Tôn chỉ cảm thấy pháp lực bản thân bị không gian vặn vẹo này không ngừng hấp thực thôn phệ, trong lòng chấn động.

Hắc động này chính là cũi trấn áp hết thảy đầu sỏ, một chút tồn tại dị thường cường đại, thường thường bị khóa ở trong hắc động, để cho hắc động thôn phệ tu vi, luyện hóa pháp lực, theo Kiến Vũ Thần Tôn biết, Quang Vũ Thần Triều liền trấn áp qua không ít tồn tại như vậy.

- Hoàn hảo không có đem ta trói lại, để cho ta còn có cơ hội chạy ra hắc động.

Kiến Vũ Thần Tôn chống cự áp lực, cố gắng hướng ngoài hắc động bay đi, vào lúc này, đột nhiên một tiếng kêu đau đớn truyền đến, một bóng người nhanh chóng đập tới, đập trên người hắn, cùng nhau vào chỗ sâu trong hắc động.

Kiến Vũ Thần Tôn giận dữ, chỉ thấy người tới đứng dậy, xóa đi vết máu ở khóe miệng, rõ ràng là Thánh Thiên Đại Tôn!

- Thánh Thiên Đại Tôn, làm sao ngươi cũng...

Kiến Vũ Thần Tôn ngạc nhiên, mới vừa nói ra lời này, đột nhiên lại có một người nhanh chóng rớt xuống, điền đến trong hắc động, tiếp theo lại là một người, sau đó là người thứ năm, người thứ sáu, người thứ bảy...

Kiến Vũ Thần Tôn há to mồm, ngơ ngác nhìn hơn mười Thần Tôn cùng Phụ Triều, Đế Thiên hai tôn Thần Quân này trước sau ngã vào trong hắc động, trong lòng rung động vạn phần:

- Phụ Triều Pháp Vương, Đế Thiên Pháp Vương, Chấp Pháp Thiên Vương, Ngũ Hành Đại Tôn... Lão Thiên, lão Thiên, Quang Vũ Thần Triều cường giả, cơ hồ bị một lưới bắt hết! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, người nào đem chúng ta vô thanh vô tức đưa tới đây...

Không chỉ có hắn, trong hắc động tất cả mọi người có buồn bực cùng sợ hãi đồng dạng, bọn họ lao ra Đạo Vương Đại Thế Giới, đang muốn đuổi giết Giang Nam, trong lúc bất chợt bị người hung hăng vỗ một cái, tiếp theo thiên toàn địa chuyển, lúc mở mắt liền đến trong hắc động này.

Nếu như một Thần Tôn bị vô thanh vô tức đánh bay cũng thôi, mấu chốt là nhiều Thần Tôn cùng nhau chịu khổ ám toán như vậy, để cho bọn họ thật sự không biết là người phương nào gây nên.

- Chẳng lẽ là trung niên đạo nhân kia ám toán chúng ta?

Phụ Triều Pháp Vương lẩm bẩm nói.

- Trung niên đạo nhân này xuất từ Đạo Vương Đại Thế Giới, chẳng lẽ là Đạo Vương tự mình xuất thủ?

Thánh Thiên Đại Tôn rùng mình một cái nói.

Mặc dù bọn họ bị ném vào hắc động, nhưng cũng không bị khóa ở nơi này, chạy trốn đi ra ngoài không khó, chẳng qua là kinh nghiệm lần này, để cho bọn họ không khỏi sinh lòng sợ hãi cùng kính sợ đối với không biết.

- Tính toán sao?

Tiềm Long Đạo Nhân lắc đầu, không trả lời, mà là cúi đầu nhìn bàn tay của mình, đột nhiên cười nhạo nói:

- Thực lực của ta lại so sánh với trước mạnh một bậc, không biết là may mắn hay là bất hạnh...

- Thực lực càng mạnh, tự nhiên là càng tốt, đối mặt trường hạo kiếp này liền có nắm chặc lớn hơn nữa.

Giang Nam buồn bực, cười nói:

- Tiềm Long đạo huynh tại sao lại nói bất hạnh?

- Ngươi không hiểu, nếu ngươi đứng ở vị trí này của ta, ngươi mới có thể hiểu được.

Tiềm Long Đạo Nhân không có làm nhiều giải thích, đột nhiên có chút tiêu điều nói:

- Trường hạo kiếp này, trong sống sót không biết có mấy người là người ta quen...

Giang Nam thấy tâm tình của hắn trầm trọng, cũng không biết nên an ủi Bổ Thiên thần nhân này như thế nào. Hắn đối với Tiềm Long Đạo Nhân quan cảm chính xác, dù sao Tiềm Long Đạo Nhân đã từng trợ giúp qua hắn mấy lần.

- Vì sao đạo huynh không lưu ở Đạo Vương Đại Thế Giới luyện hóa phân giải tiên phù?

Giang Nam nói sang chuyện khác, nghi ngờ nói.

- Ta trời sanh tính lười nhác, không có chịu khó như bọn người Đạo Vương, phiền toái vô tích sự bực này, tự nhiên là giao cho người chịu khó đi làm.

Tiềm Long Đạo Nhân cười nói:

- Bọn họ biết ta trời sanh tính tản mạn, chỉ đành phải mặc ta. Ngươi nhìn Đạo Vương người này như thế nào?

Hắn đột nhiên toát ra lời như thế, trong lòng Giang Nam rùng mình, suy tư nói:

- Đạo Vương sâu không lường được, lại có Nhân Quân chi tướng, lộ ra vẻ rất là trung hậu.

- Người ta sợ nhất không phải là Ứng Long không có đầu óc chỉ lo đánh nhau kia, ta sợ nhất đúng là Đạo Vương.

Tiềm Long Đạo Nhân thở dài, cười nói:

- Ngươi nói hắn trung hậu, vậy thì sai lầm rồi. Hắn một chút cũng bất trung, hắc hắc, người này rất thông minh, chung quy giỏi về lợi dụng hết thảy đồ có thể lợi dụng, hắn là đại trí tuệ, mà ta là tiểu thông minh. Ta thậm chí cũng hoài nghi, hắn là cố ý dung túng lần hạo kiếp này, cố ý để cho hạo kiếp liên lụy được càng lúc càng lớn, sau đó mình mới có thể giải thoát...

Giang Nam trầm mặc, Bổ Thiên thần nhân trong lúc đó cũng không phải là bền chắc như thép, lẫn nhau trong lúc đó cũng thường có chuyện tình bình luận đối phương, chỉ là hắn người nhỏ, lời nhẹ, loại chuyện này không thích hợp xen mồm.

- Lúc này, người nhảy được càng vui, bị chết càng nhanh. Tên khốn Đạo Vương này bây giờ nhìn lại giống như là người hiền lành, đoán chừng cách thời điểm hắn giương nanh múa vuốt cũng không xa.

Tiềm Long Đạo Nhân cước bộ cực nhanh, không có mấy ngày liền dẫn Giang Nam tới Thần Giới, hai người trải qua Trường Sinh Thiên, trong lòng Giang Nam khẽ nhúc nhích, trong mi tâm đi ra một người, thẳng bay vào Hậu Thổ Thiên.

Tiềm Long Đạo Nhân liếc người này một cái, lắc đầu nói:

- Tiểu hữu, ngươi đừng gây chuyện.

- Đạo huynh yên tâm, ta chỉ là hoài nghi, sẽ không sanh sự.

Giang Nam cười nói.

Trong mi tâm hắn đi ra kia chính là Tử Hư Thượng Nhân, đã bị hắn luyện thành phân thân, giờ phút này giả dối phân thân đi vào Hậu Thổ Thiên, cũng là Giang Nam muốn thừa dịp Thánh Phật còn không biết Tử Hư Thượng Nhân chết đi, nhân cơ hội tìm kiếm một chút bí mật của Thánh Phật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status