Đêm ấy, tôi rơi vào...

CHƯƠNG 238: TÔI ĐÊ TIỆN THẬT



CHƯƠNG 238: TÔI ĐÊ TIỆN THẬT

Sau khi trở về phòng khách, Triệu Tĩnh ngồi xuống vị trí của mình, còn tôi lại tùy tiện kiếm một chỗ trong góc mà ngồi.

Vừa mới yên vị đã nghe thấy một giọng nói vang lên: “Trùng hợp ghê ha, không biết có phải là bình hoa di động không.”

Tôi nhìn về hướng phát ra âm thanh bèn thấy gương mặt đẹp trai mà lại giống y như xác chết của Thiên Long.

Vào lúc này, trong tay anh ta cầm một chiếc ipad, tôi có thể lờ mờ nhìn thấy hình ảnh và số liệu của mình trên màn hình, rõ ràng chiếc ipad ấy nối liền với máy phát nhạc trong Đỉnh Phường.

Vào lúc này, giọng nói máy móc vang lên từ chiếc Ipad.

“Số N38, Tiểu Lỗi Tử, phòng A26.”

Rồi sau đó, một thanh niên đứng dậy chỉnh trang y phục, bước ra khỏi phòng khác.

Đột nhiên tôi hiểu ra, đúng là chiếc Ipad này nối liền với mấy chiếc máy phát nhạc thật, chỉ cần có khách hàng trong phòng riêng gọi thì ipad sẽ báo ngay.

Tôi lấy điện thoại ra, lúc chuẩn bị tìm hiểu xem rốt cuộc từ Triệu trong Triệu Tĩnh có nghĩa là gì thì có một cục giấy đập vào tay tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, bèn trông thấy một gương mặt xinh đẹp, đó không phải là vẻ quyến rũ bẩm sinh mà là quyến rũ bởi lớp trang điểm, thật khiến cho người khác nghi ngờ chẳng biết viên đạn có thể bắn xuyên quan lớp trang điểm của cô ta hay không.

“Này, anh Dương Liệt, đêm nay chúng ta có muốn thử hay không? Tôi chưa từng chơi thử anh Thiên Long, chơi thử người dài thứ hai cũng tốt, tiện thể tôi có thể chứng minh anh không phải là bình hoa di động, không phải là tay bắn súng nhanh, cũng không phải là hạng chỉ được cái vẻ bề ngoài, được không hả?”

Tôi nở nụ cười bẽn lẽn, thoáng có vẻ ngại ngùng.

Người phụ nữ bên phía đối diện điên rồi: “Ôi chao, không ngờ lại còn thẹn thùng nữa, mau xem đi này, mấy chị em mau nhìn xem, mặt anh ta đỏ lên rồi kia, anh Dương Liệt, anh không phải là trai tân đó chứ?!”

Tôi vội vàng giải thích: “Tôi không phải, tôi không phải…”

Thế là, bọn họ lại càng thấy yêu thích, cứ xôn xao tranh cãi đòi đi về phía tôi.





Căn phòng lập tức vang lên hai tiếng suỵt, một tiếng phát ra từ nhất ca Thiên Long, một tiếng phát ra từ nhất tỷ Triệu Tĩnh.

Sau khi mọi người im lặng, Thiên Long liếc nhìn tôi rồi tiếp tục đùa nghịch chiếc ipad trong tay.

Anh ta liếc phần anh ta, tôi cũng có mất miếng da miếng thịt nào đâu.

Giọng nói của người phụ nữ bên phía đối diện lại vang lên, lần này cô ta cố ý đè giọng xuống.

“Anh Dương Liệt, đêm nay tôi không thu tiền của anh đâu, chúng ta thử xem, nếu như anh giỏi dùng miệng thì tôi sẽ cho anh tiền.”

Tôi chỉ nở nụ cười thẹn thùng, ngại đáp lại câu nói của cô ta.

Rồi sau đó, giọng nói của Triệu Tĩnh vang lên trong phòng: “Muốn chơi thì ra ngoài mà chơi, đừng có gạ ở trong phòng.”

Người phụ nữ ấy bực bội ‘ờ’ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Tôi mở khóa điện thoại, tìm kiếm chữ ‘Triệu’, trên mạng giải thích rất đơn giản, cũng rất đáng sợ.

“Triệu có ba nghĩa, một là họ, hậu duệ Ái Tân Giác La…”

Hậu duệ của Ái Tân Giác La, triều đại cuối cùng của lịch sử, từÁi Tân Giác La Nỗ Nhĩ Cáp Xích cho đến Ái Tân Giác La Phổ Nghi, vương triều này đã thống trị Trung Hoa hơn hai trăm sáu mươi năm!

Sau khi tôi cẩn thận tìm kiếm mới phát hiện ra một điều, thật ra Triệu Hưng chỉ là một nhánh của Hoàng tộc mà thôi chứ không phải là thế hệ sau của Nỗ Nhĩ Cáp Xích.

Tổ tiên nhà họ Triệu bị Hoàng đế phái đi túc trực bên linh cữu, bởi thế sóng gió trong lịch sử không ảnh hưởng quá nhiều đến bọn họ, cho nên bây giờ còn có rất nhiều hậu duệ họ Triệu của Hoàng tộc còn sống, thống kê sơ sơ cũng khoảng hai ba trăm ngàn người. Nhưng không biết tại sao cả nhà họ Triệu lại chuyển sang bên này sinh sống.

Tôi ngẩng đầu nhìn Triệu Tĩnh, rồi nhìn thấy cô ta đang nhìn tôi nghịch điện thoại, tôi bèn gật đầu với cô ta, cô ta chẳng tỏ thái độ gì mà tiếp tục ngẩn người chờ đợi.

Ha ha, ghê thật, không ngờ cô ta lại là hậu duệ của Hoàng tộc, mặc dù trước kia chỉ là họ hàng mà thôi, không đủ tư cách để thành công chúa nhưng hai ba mươi năm sau cải cách mở cửa, người ta thông qua nỗ lực của mình, dùng một cách khác để thành công bước vào nghề nghiệp ‘công chúa’, hơn nữa còn trở thành nhất tỷ…

Sau khi nán lại trong phòng khách chừng nửa tiếng, liên tục có người được gọi rời khỏi nơi này, có nam có nữ, đi tầm ba bốn mươi người, xem ra Đỉnh Phường làm ăn cũng không tệ.

Lúc tôi đang tính toán xem lợi nhuận của Đỉnh Phường có thể bằng mấy lần trung tâm tắm rửa Đế Vương và quán bar Ma Tính, giọng nói máy móc vang lên từ chiếc ipad trong tay Thiên Long.

“Số N99, Ngô Diệc Thành, phòng B44.”

Tôi ngạc nhiên, má thế còn bị trùng tên Ngô Diệc Thành, thế là tôi nhìn dáo dác bốn phía xem xem tên ngốc nào lại trùng tên Ngô Diệc Thành mới mình.

Thiên Long lập tức nhìn tôi ngay: “Sao hả, cái tên Dương Liệt nghe thuận tai hơn một chút đúng không?”

Mẹ, tôi quên mất mình đã đổi tên thành Ngô Diệc Thành rồi!





Sau khi nở nụ cười xán lạn, tôi vội vàng đứng dậy, đi ra khỏi phòng khách.

Tôi hỏi thăm nhân viên phục vụ rồi đi lên căn phòng B44 trên tầng bốn.

Gõ cửa phòng, có tiếng nói e dè vang lên ở bên trong, hơn nữa còn hơi non nớt, điều này khiến cho tôi thở phào một hơi, dù gì cũng là đêm đầu tiên, vị khách đầu tiên, không gặp phải quý bà có nhu cầu cao là may mắn cho tôi lắm rồi.

Sau khi được cho phép vào phòng, tôi nương nhờ ánh đèn yếu ớt nhìn rõ cô gái ngồi ở trong góc.

Đúng là một cô gái bé nhỏ, xem chừng mới có mười sáu mười bảy tuổi mà thôi, cùng lắm thì mới lên đến lớp mười một.

Nhan sắc của cô ấy bình thường, trông có vẻ rất thanh thuần, nước da trắng ngần, vóc dáng yêu kiều, giống hệt như một đóa hoa sen e ấp, khiến cho người khác cảm thấy cô ấy rất trong trẻo và trang nhã.

Sau khi vào phòng, tôi mỉm cười, cố gắng làm cho mình trông có vẻ hiền hòa gần gũi chứ không phải là ông chú đáng sợ đang ham muốn.

Sau khi ngồi xuống, tôi rót ly rượu, đưa đến trước mặt cô ấy.

Rõ ràng cô ấy hơi căng thẳng, chỉ trốn trong một góc, làm cho tôi có cảm giác mình mới là khách còn cô ấy là bướm đêm tiếp khách lần đầu vậy.

“Xin chào, tôi tên là Ngô Diệc Thành.”

“Chào anh, tôi tên, tôi tên…ừm.”

Cuối cùng thì cô ấy cũng không nói ra tên của mình, rõ ràng ngượng ngùng vô cùng, dù gì đây không phải là nơi thanh cao gì cho ấy, cô ấy cũng không có ý muốn ra ngoài khoe khoang.

Đương nhiên tôi chẳng có hứng thú gì với tên của cô ấy cả.

Sau khi chuyện chuyện trò đôi ba câu, cô ấy dần dần bớt căng thẳng, rồi sau đó tôi hỏi cô ấy: “Sao cô lại chọn tôi, đêm nay là đêm đầu tiên tôi đi làm.”

“Hả, đây là lần đầu của anh sao, tôi cũng thế. Tôi…” Cô ấy đột nhiên im bặt, rồi sau đó thăm dò tôi: “Anh hỏi vì sao tôi lại chọn anh, có phải anh chê bai tôi không?”

Nói chuyện một hồi bỗng dưng lạ lùng thật, xem ra cô ấy không nhận thức được mình đang là thượng đế.

“Tất nhiên không phải rồi, không những là thế, tôi còn phải cảm ơn cô nữa, cô nghĩ đi, nếu như lần đầu tiên tôi đi làm mà gặp phải một bà lão chín chục tuổi thì phải làm sao đây, chẳng phải rầu chết hay sao?!”

Cô ấy bật cười: “Anh cứ nói bừa, làm gì có bà lão chín mươi nào đến nơi này.”

Sau khi nói cười một hồi, cô ấy đã thả lỏng người ra: “Lý do tôi chọn anh là vì nơi này có bảng xếp hạng, anh nhìn này, người lớn nhất là Thiên Long…”

Tôi đi đến máy phát nhạc nhin thử, má ơi, đúng là có bảng xếp hạng thật, hơn nữa không chỉ một bảng, có bảng xếp hạng những người tiếp khách nhiều nhất, cũng có bảng xếp hạng những người được khách đánh giá cao nhất, còn có rất nhiều bảng. Nhưng bảng xếp hạng mà cô ấy nói lại là bảng xếp hạng độ dài.

“Tôi muốn chọn Thiên Long vì anh ta dài nhất, nhưng tiền tiếp khách của anh ta mắc quá, đến sáu chục triệu một tiếng lận, tôi đâu có nhiều tiền như thế, anh là người lớn thứ hai, rồi giá cả cũng rẻ nên tôi mới chọn anh!”

Má, nói tôi rẻ hả?

Tôi híp mắt nhìn giá tiền chữ ‘bận xanh lục’ hiển thị trên tấm hình.

Đm, đúng là rẻ thật!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status