Đêm ấy, tôi rơi vào...

CHƯƠNG 39: BẠN GÁI CỦA NGÔ DIỆC THÀNH



CHƯƠNG 39: BẠN GÁI CỦA NGÔ DIỆC THÀNH

Sau khi trở về nội thành thì tôi gọi điện thoại cho Trương Ngọc Dung.

Cô ta thực sự là một người phụ nữ không chịu ngồi yên, sau khi nghỉ ngơi ở trong nhà mới có nửa ngày thì buổi chiều lại đến Địa Liệt Hành Tinh.

Tôi trực tiếp chở Ngô Diệc Thành qua đó, trên đường tất cả mọi người đều kêu "anh Phong".

Trước đó thì cũng kêu nhưng mà sau tiếng kêu tràn ngập xem thường, nhưng mà hôm nay đã không giống nữa, có thể nhìn thấy được từ trong ánh mắt của nữ nhân viên phục vụ bị khi dễ vào ngày hôm qua.

Nâng cằm của cô ta lên, tôi nhìn mặt của cô ta, vẫn còn có chút đỏ, nhưng ít nhất thì không đã không nghiêm trọng như buổi tối ngày hôm qua tôi đánh.

"Có còn đau không?"

"Không đau nữa, cảm ơn anh Phong."

Nữ nhân viên phục vụ cuối đầu, trên mặt có chút ngượng ngùng ửng đỏ.

Sau đó tôi liền đi khỏi, Ngô Diệc Thành cũng đi theo ở bên cạnh tôi.

Ở trong thang máy, Ngô Diệc Thành nói với tôi: "Cô gái này cũng được nha, tôi thấy cô ta cũng có ý với cậu đó, dáng người cũng không tệ, làm một nháy thôi."

Tôi cười, cậu ta hỏi tôi cười cái gì, tôi cũng không giải thích, dù sao tôi cũng không có hứng thú.

Sau khi đi vào phòng làm việc của Trương Ngọc Dung, tôi giới thiệu Ngô Diệc Thành cho cô ta, sau đó cô ta với Ngô Diệc Thành đơn giản bắt tay với nhau, thông báo cho quản lý dẫn cậu ta đi làm quen với công việc, thuận tiện thông báo đội trưởng của đội bảo vệ cơ thể xéo đi rồi.

Rót một ly nước sôi để nguội cho Trương Ngọc Dung, sau đó tôi sờ thử lên trán của cô ta, nhiệt độ bình thường.

"Thân thể như thế nào rồi, không thoải mái thì về nhà nghỉ ngơi đi, tiền thì lúc nào kiếm cũng được, với lại cũng có em ở đây mà, em lấy tiền của Vũ Bích Phượng với lại Địch Lệ Ba rồi sau đó nuôi chị."

Trương Ngọc Dung mỉm cười: "Lời này của cậu nói không chừng ngay cả cậu cũng không tin, tuy không tin nhưng mà chị vẫn rất vui vẻ."

Lại nói chuyện một lúc nữa, sau đó Trương Ngọc Dung mới hỏi tôi: "Có biết xoa bóp hay không?"





Tôi đánh giá dáng người xinh đẹp của Trương Ngọc Dung: "Ấn ấn sờ mó thì biết."

Cô ta trừng mắt tôi một cái: "Càng ngày càng không có hình tượng."

Trương Ngọc Dung ngồi trên ghế làm việc, tôi giúp cô ta thả lỏng bả vai, massage xương cổ.

"Nhìn không ra cậu có kỹ năng giấu kín này, tay nghề massage cũng không tệ."

Tôi gật đầu: "Tay nghề sờ mó của em cũng tạm được, chị có muốn thử một chút hay không?"

Trương Ngọc Dung cũng không phản ứng lại tôi, tôi cũng không nói cái gì nữa, chỉ là im lặng nhìn bộ ngực căng tròn trắng nõn trong áo của cô ta.

"Chị?"

"Hửm?"

"Khi nào thì em mới có thể nhìn chị, là các dạng mà mở rộng ra, dáng người của chị rất đẹp, giống như là một tác phẩm nghệ thuật, mà lại là tác phẩm nghệ thuật tự nhiên nhất, đẹp đến nỗi khiến cho trái tim của em đập nhanh, ăn cơm cũng không vào, đêm ngủ cũng không ngon..."

"Ha ha!"

Trương Ngọc Dung cười, tôi cũng không biết cô ta cười là có ý gì.

Đúng vào lúc này âm thanh gõ cửa vang lên, tôi đi đến ghế salon ở bên cạnh ngồi xuống, Trương Ngọc Dung bưng ly nước lên rồi kêu người ta vào.

Sau đó quản lý thường trực đi từ ngoài cửa vào, sắc mặt cực kỳ khó xử

Trương Ngọc Dung hỏi hắn ta có chuyện gì vậy, hắn ta lén lút thăm dò tôi một chút, sau đó ngậm miệng lại không chịu nói.

"Có rắm thì cứ thả, thoải mái một chút."

Quản lý thường trực lên tiếng, sau đó nói: "Đội trưởng đội bảo vệ dẫn theo người của cậu ta chặn Ngô Diệc Thành lại trong con hẻm nhỏ ở phía sau."

Trương Ngọc Dung nhìn tôi một chút, tôi buông tay nói: "Bà chủ chuẩn bị kỹ tiền bồi thường đi."

Trương Ngọc Dung đứng dậy sau đó đi ra khỏi phòng làm việc, dựa sấp trên cửa sổ quan sát hẻm ở đằng sau.

Tôi cũng không có đứng dậy, châm một điếu thuốc rồi ngồi chờ ở trong phòng.

Điếu thuốc còn chưa hút xong Trương Ngọc Dung đã trở lại rồi, sắc mặt của quản lý thường trực xanh cực kỳ, giống như là mới gặp yêu quái.

Trương Ngọc Dung châm một điếu thuốc lá, sau đó ngồi lại trên ghế làm việc hỏi tôi: "Biết Đông Nhị Gia không?"

Tôi cũng đâu phải là Google, làm sao tôi biết được nhiều như vậy.

Trương Ngọc Dung phất tay ra hiệu, quản lý thường trực kéo cửa đi ra ngoài.

"Ba của Vũ Bích Phượng, thủ hạ thường niên đi theo là một người mạnh mẽ, người mạnh mẽ đó đã từng là quán quân của một giải vật lộn tự do thế giới, rất lợi hại. Những năm gần đây ông Vũ gặp rất nhiều chuyện, đều là do Đông Nhị Gia giải quyết, có thể nói nếu như không có Đông Nhị Gia thì bây giờ Vũ Bích Phượng đã sớm không còn ba nữa rồi."





"Cậu cũng biết người của chúng ta nói đen thì không đen, bạch đạo giẫm lên hố của hắc đạo, cũng không có thái bình như vậy, bên cạnh có một người mạnh mẽ thì sẽ an tâm hơn rất nhiều. Người bạn thời thơ ấu này của cậu rất không tệ, sau này cậu ta có thể làm bạn với cậu."

Tôi rất kinh ngạc Trương Ngọc Dung vậy mà lại đánh giá cao Ngô Diệc Thành như thế, dù sao trong mắt của tôi thì Diệc Thành cũng chỉ là một "cẩu vật" ở bên miệng mà thôi, huống hồ gì ý ban đầu của tôi cũng không phải để Diệc Thành bảo vệ tôi.

"Chị, em vẫn tốt mà, hiện tại không có ai đối phó với em, cũng chỉ có một dao của Trịnh Thế Hạo, bây giờ chuyện này đen không nhắc trắng coi như là bỏ qua, chuyện này lưu đến sau này thì lại tính tiếp, em để Diệc Thành đến đây chủ yếu là để bảo vệ cho chị..."

Sau đó tôi lại nói rất nhiều, Trương Ngọc Dung thật sự rất vui vẻ, không phải là cô ta vui vẻ vì có Ngô Diệc Thành bảo vệ cho mình, mà là vui vẻ vì tôi đã nghĩ cho cô ta

Trương Ngọc Dung nhìn tôi, nhẹ nhàng rít một hơi thuốc lá: "Phong Tử, tối ngày hôm qua cậu đã cứu tôi, nếu như không phải do cậu kiên trì mang tôi đến bệnh viện thì có lẽ Hiện tại tôi đã chuyển đến viêm phổi cấp tính mà chết rồi, Hôm nay lại mang Ngô Diệc Thành đến để bảo vệ tôi, cậu nói xem chị đây phải cảm ơn cậu như thế nào nhỉ?"

Tôi không có trả lời, trực tiếp giang rộng hai chân ra.

Sau đó có một cái gạt tàn thuốc bay thẳng qua, tôi vội vàng đưa tay chụp lấy.

"Đừng có đập bể, chị còn chưa có nếm được trai trẻ đâu."

Trương Ngọc Dung mỉm cười, cười rất vui vẻ, giống như là một đứa bé...

Tôi xin nghỉ cho Ngô Diệc Thành, sau đó dẫn cậu ta rời khỏi Địa Liệt Hành Tinh, dù sao cũng đến trước một ngày, chỗ ở của Trương Ngọc Dung cho tạm thời đã sắp xếp xong, nhưng đồ dùng hàng ngày thì cậu ta vẫn phải tự mình chuẩn bị.

Dẫn Ngô Diệc Thành vào siêu thị một chuyến đến trưa, mua bàn chải đánh răng rồi một đống đồ vật khác, sau đó tôi mang về giúp cho cậu ta.

Buổi tối, Ngô Diệc Thành mời tôi ăn cơm, lý do là giới thiệu bạn gái của cậu ta cho tôi biết.

Lúc đó tôi liền thấy giật mình: "Cẩu vật này lợi hại quá nha, mới đến có nửa ngày thì đã có bạn gái rồi, là nữ nhân viên phục vụ trong quán à?"

Ngô Diệc Thành lại còn thần thần bí bí nói là phải giữ bí mật, gặp mặt thì lại nói với tôi sau.

Sau đó, lúc gặp nhau trong bữa cơm tối thì tôi liền giật mình lần thứ hai.

Ngô Diệc Thành đắc ý lôi kéo tay của Diêu Mộc Thanh, sau đó còn trịnh trọng nói: "Tôi long trọng giới thiệu cho cậu một chút, đây là bạn gái của tôi, Diêu Mộc Thanh, xinh đẹp chứ hả?"

Xinh đẹp à? Trên người của cô ta ngoại trừ chỗ để đi tiểu đi ị thì tôi chưa từng dùng qua, còn lại chỗ nào có thể dùng cũng đã dùng hết rồi.

Lúc mà Ngô Diệc Thành giới thiệu với tôi thì biểu cảm của Diêu Mộc Thanh cũng mờ mịt, hiển nhiên là cô ta không hề ngờ tới tôi vậy mà lại là bạn thời thơ ấu của bạn trai cô ta.

Quán đồ nướng ở ven đường, một người một lon bia, tôi với Ngô Diệc Thành ngồi đối diện nhau, Diêu Mộc Thanh thì ngồi bên cạnh của cậu ta, rất là xấu hổ.

Ngô Diệc Thành muốn mời rượu tôi, tôi từ chối.

Suy đi nghĩ lại thì tôi vẫn quyết định mở miệng, sau đó đem chuyện của Diêu Mộc Thanh nói cho Ngô Diệc Thành biết, đương nhiên trong đó cũng không bao gồm chuyện tôi đã từng mượn dùng thân thể mềm mại của Diêu Mộc Thanh.

"Diệc Thành là anh em tốt nhất của tôi, chuyện này cho dù như thế nào thì tôi cũng không thể giấu diếm cậu ấy, cho nên Diêu Mộc Thanh cô đừng hận tôi."

Diêu Mộc Thanh gật đầu, vẻ xấu hổ trên mặt cũng đã tản ra: "Nói ra thì cũng tốt, thẳng thắn một chút, trong lòng sẽ không khó chịu."

Sau đó tôi lại nhìn về phía Ngô Diệc Thành: "Mặc dù Mộc Thanh làm cái nghề này nhưng mà lúc đó cũng là bị người ta lừa gạt, hơn nữa cô ấy vẫn luôn muốn nhảy ra cái đầm nước này. Diệc Thành, tình cảm giữa hai anh em chúng ta thì tôi sẽ không lừa cậu, Mộc Thanh là một cô gái tốt."

Ngô Diệc Thành gật đầu rồi cũng không nói gì thêm, hiển nhiên vẫn còn chưa thoát khỏi được từ trong kinh ngạc dữ dội

Nhìn hai người bọn họ, tôi châm một điếu thuốc: "Thừa dịp tình cảm của hai người vẫn còn chưa sâu, nên dừng lại hay là nên đối tốt với nhau thì sớm đưa ra quyết định, miễn cho sau này đều đau khổ."

Ngô Diệc Thành quay đầu nhìn về phía Diêu Mộc Thanh, mà trong một giây này, Diêu Mộc Thanh cũng nhìn về phía Ngô Diệc Thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status