Dị giới thú y

Chương 446: Sư huynh và sư đệ


Trận hỗn chiến vẫn đang diễn ra.

Sở Thiên nhờ có thời gian thuận lưu giúp sức liền trốn chạy trối chết, nhất thời không có đối thủ nào đuổi kịp hắn, hai đối thủ mạnh là Ni Nhĩ Sâm và Liên Thành đã có người coi chừng. Tạm thời thì hắn vẫn còn an toàn, hơn nữa vẫn còn thời gian để thăm dò tình hình những người xung quanh, nhưng dù có chạy trốn đến đâu, Sở Thiên cũng không thể thoát khỏi bãi đất trống ở Liệt Diễm cốc, bởi vì hắn không có cách gì để vượt qua biển lửa đó.

A Mạt Kỳ và Liên Thành đánh mãi không phân thắng bại, không phải hắn đánh không nổi Liên Thành, hơn nữa Liên Thành cứ đứng một chỗ để hắn đánh, nhưng dù A Mạt Kỳ đánh thế nào cũng chỉ khiến cho Liên Thành bị tan thành những giọt nước, nhưng chỉ chớp nắt sau, hắn lại hồi phục.

Hồng Nguyệt thành chủ Ba Đế lúc này đã đột phá Cao Vị Thần, đang cùng một Cao Vị Thần của Thái Dương tộc tấn công Anh Cách Lạp Mỗ.

Anh Cách Lạp Mỗ một tay giữ An Kỳ Nhi, tay kia không ngừng chống lại những chiêu thức và lĩnh vực của đối thủ. Một đối thủ của hắn là một Cao Vị hỏa hệ, tay cầm một cây pháp trượng hỏa hồng, đối phó với hắn, Anh Cách Lạp Mỗ không lo lắng gì, loại nguyên tố tự nhiên này hắn chống lại rất dễ.

Nhưng đối phó với Ba Đế lại hơi khó, lĩnh vực của Hồng Nguyệt thành chủ không lớn lắm, hắn chỉ học những vũ kỹ của Quang minh thần tộc do Liên Thành chỉ dạy, nhưng lúc này những vũ kỹ đó lại làm khó cho Anh Cách Lạp Mỗ. Bởi vì đối phó với vũ kỹ không như đối phó với lĩnh vực, chỉ cần thăm dò hư thực của nguyên tố là được, điều kiện cơ bản nhất để khai triển vũ kỹ là người dùng nó phải vận dụng tất cả sức lực vào đôi tay, Thế nhưng một tay của Anh Cách Lạp Mỗ bây giờ đang phải bảo vệ An Kỳ Nhi.

Ba Đế từ phía sau đâm thẳng vào An Kỳ Nhi đang ở dưới nách Anh Cách Lạp Mỗ, hơn nữa hỏa hệ lĩnh vực của Cao Vị Thần ở phía trước cũng đang hướng đến.

Anh Cách Lạp Mỗ bất đắc dĩ phải nghiêng mình, cánh tay còn lại khống chế lĩnh vực ở trước mặt, đưa lưng về phía mũi kiếm của Ba Đế.

Phốc! Dù Anh Cách Lạp Mỗ đã đề phòng, nhưng cũng bị đâm khá sâu.

"A, mặt trắng, ngươi bị thương rồi!" An Kỳ Nhi vội kêu to.

Còn không phải là vì nha đầu nhà ngươi sao. Anh Cách Lạp Mỗ hơi chau mày: "Câm miệng!" Nói xong, hắn phân lĩnh vực vừa khống chế được thành hai phần, một phần dùng để đánh lùi Ba Đế, sau đó hét lớn một tiếng, bay lên, chỉ có duy trì uy thế trong không trung, mới có thể chắc chắn không bị tấn công.

"Hì hì, không ngờ bộ dạng liều chết của mặt trắng nhà ngươi lại đáng yêu đến vậy." An Kỳ Nhi cười, nhìn Anh Cách Lạp Mỗ dùng một cánh tay để đấu với hai người, rồi lắc đầu nói: "Nhưng ngươi vẫn là một tên ngu ngốc."

"Ngươi mới là ngu ngốc!" Anh Cách Lạp Mỗ phản bác, trong nháy mắt, hắn lại suýt bị Ba Đế đánh lén thành công.

"Ngươi không phải là đồ ngốc sao? Ta không cần ngươi bảo vệ. Hừ, đừng quên, ta cũng là Cao Vị Thần!" An Kỳ Nhi vừa nói vừa muốn thoát khỏi tay Anh Cách Lạp Mỗ, "Bỏ ta ra, hai chúng ta cùng liên thủ."

Anh Cách Lạp Mỗ đương nhiên không bỏ ra, thân phận của An Kỳ Nhi rất đặc biệt, là hậu duệ đời thứ ba được sủng ái nhất của Phượng hoàng tộc, hơn nữa còn là một trong những người kế thừa của tộc trưởng tộc Phượng hoàng. Người này không thể bỏ đi được, mà phải được bảo vệ thật tốt, nếu không sau này khi Sở Thiên can thiệp vào Phượng hoàng tộc sẽ gặp nhiều phiền phức.

"Buông ra, ta dùng danh dự của gia tộc để thề không chạy trốn còn không được sao?" An Kỳ Nhi thấy Anh Cách Lạp Mỗ nhiều lần gặp nạn, tâm trạng cũng nóng nảy.

Mặc Phỉ Đặc lúc đó đang ra sức áp chế Ni Nhĩ Sâm cũng nói xen vào: "Anh Cách Lạp Mỗ, nếu cô ta dùng danh dự của phượng hoàng tộc để thề, vậy thả cô ta ra."

"Đúng vậy, nếu ta vi phạm danh dự của gia tộc, gia tộc cũng sẽ không tha cho ta!" An Kỳ Nhi nói.

Có lời nói của Mặc Phỉ Đặc, Anh Cách Lạp Mỗ cũng không do dự nữa, lập tức thả tiểu nha đầu ra. Đồng thời nhẫn không gian cũng mở ra, sợi xích được trả lại.

"Hay lắm, hai người các ngươi chết chắc rồi!" Không bị Anh Cách Lạp Mỗ trông coi nữa, bên mình An Kỳ Nhi hình thành nên một màn sương mù trắng, quơ dây xích về phía Ba Đế, kêu lên: "Giao tên cầm kiếm cho ta, ngươi đối phó với tên kia, còn nữa, băng của ta không sợ lửa, không cần lo ta bị thương đâu."

Anh Cách Lạp Mỗ phục hồi hỏa diệm ở hai tay, còn băng sương của An Kỳ Nhi cũng xuất hiện, khi băng và lửa giao nhau, một tầng dao động màu đỏ trắng như hoa bàn, rất đẹp mắt.

"Ha ha, thật là đẹp mắt! Còn mạnh hơn nhiều so với khi kết hợp với hắc ám lĩnh vực của ca ca ta." An Kỳ Nhi nở nụ cười, căn dặn: "Sau này nhất định phải đến nhà ta chơi cùng ta."

…….

Anh Cách Lạp Mỗ và An Kỳ Nhi thì rất vui vẻ, nhưng A Mạt Kỳ thì đang cực kỳ nguy hiểm, đối mặt với một bán thần thú mạnh, đánh tan, nhưng lại không chết, trong chốc lát trên cơ thể A Mạt Kỳ đã xuất hiện mười mấy vết thương có tụ nước.

Liên Thành dù đã nắm chắc thắng lợi, nhưng vẫn thầm kinh hãi, đối thủ trước mắt chẳng qua là một linh hồn Ưng Thần bình thường, nhưng lại có thể phát huy thực lực vượt cấp! Phải biết rằng sự tiêu hao mỗi khi ra một chiêu của ngũ trọng thần lực, nếu là Cao Vị Thần cũng rất khó chịu đựng, nhưng A Mạt Kỳ liên tục sử dụng hợp thể chiến kỹ, dường như sự cung ứng thần lực không hề bị đứt đoạn vậy.

Thời gian bị lãng phí quá nhiều rồi, Liên Thành thầm nghĩ, những người trong Phượng hoàng tộc đến tham gia cuộc trao đổi này đều đã bị bắt, nhưng gia tộc bọn họ không phải chỉ có chừng ấy người. Một khi những người khác biết xảy ra chuyện để đến ứng cứu, thì hắn và Thái Dương thần sẽ gặp rắc rối. Hơn nữa bây giờ Chủ Thần của thông đạo Huyết Luyện Ngục có thể vào bất cứ lúc nào, nếu lỡ kinh động đến Phượng Hoàng tộc trong Huyết Luyện Ngục…

Nghĩ tới đây, Liên Thành khẽ cắn môi, quyết định dùng sức lực mạnh nhất mà ngay cả chính hắn cũng khó chịu đựng được.

"Hải thần lĩnh vực! Thủy huyễn!" Cơ thể Liên Thành nhanh chóng tách thành hai, một cơ thể tách ra từ chân, bay lơ lửng trên không, chính là dùng công năng mô phỏng bằng thủy nguyên tố, chính là "Thủy hồn".

Hai cơ thể ấy vừa tách ra, tất cả thủy nguyên tố trong Địa Ngục đều hoạt động, mọi người dường như cảm thấy đang ở ngoài biển khơi, nhưng lúc này, mặt biển đang như một dòng thác lớn chảy xiết.

"Thuận lưu, thuận lưu!" Lúc này Sở Thiên còn đang dùng lĩnh vực để tháo chạy, khi dòng thác ấy xuất hiện, hắn cảm thấy có một sức hút cực mạnh bao vây hắn và lĩnh vực của hắn lại.

Trước mắt tối sầm, Sở Thiên không còn biết gì nữa.

……….

Mở mắt ra, Sở Thiên thấy mình đang quỳ dưới đất trong một cung điện màu vàng ánh, khắp nguời bị trói bởi một sợi dây xích màu vàng kim, nhìn quanh, gồm cả Mặc Phỉ Đặc, và tất cả những người khác đều đang ở trong tình trạng như hắn. Nhưng trong đám người ấy lại không có Anh Cách Lạp Mỗ và An Kỳ Nhi.

Không cần suy nghĩ, hắn cũng biết mình đã bị Thái Dương thần và Liên Thành bắt.

"Ca ngợi nữ thần Sinh mệnh! Vinh quang của Ái Lệ Ti miện hạ tỏa sáng khắp Tam giới!" Sở Thiên nhanh chóng đứng lên, bày ra bộ dáng của quang minh thánh đồ, bởi vì cả Thái Dương thần lẫn Hải Thần đều thuộc quang minh thần tộc.

"Ha ha, Long Hoàng bệ hạ tại sao cũng tín ngưỡng Ái Lệ Ti miện hạ?" Một người đang ngồi ngay ngắn ở chính điện đứng lên, mỉm cười bước đến bên Sở Thiên, Liên Thành đi theo sau lưng hắn.

Cơ thể gầy gò, mái tóc dài màu hoàng kim, hoàng bào màu xanh tím, trước đây Sở Thiên chưa từng gặp người này.

"Thái Dương thần Nạp Thập." Mặc Phỉ Đặc lạnh lùng nói ra danh xưng của Nạp Thập, sau đó hỏi: "Hai vị huynh trưởng của ta đâu?"

"Ba Nhĩ và Địch Á Lạc đều còn sống, nhưng còn sống tiếp được hay không,còn phải xem biểu hiện của ngươi!" Liên thành chắp tay với Thái Dương thần, cười nói: "Nạp Thập đại ca, bọn họ giao cho ta đối phó được chứ?"

"Được." Nạp Thập cười nói.

"Nữ thần tại thượng!" Sở Thiên nhắm mắt để cảm nhận, thần lực trong cơ thể đã bị phong ấn, mà nguyên nhân, có lẽ chính là sợi dây thừng trên người. "Hai vị, mặc dù ta là Long Hoàng, nhưng là thánh đồ của Nữ thần Sinh Mệnh, xem ra, chúng ta đều là chúc thần của Ái Lệ Ti miện hạ…."

"Ồ, con người của Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ quả thật không nhất quán, biết ngươi đã lâu, ta vẫn chưa hiểu rõ, rốt cuộc ngươi là thờ thần nào?" Liên Thành trêu chọc Sở Thiên.

"Ha ha, thần nào ta cũng đều thờ một ít!" Sở Thiên cười bí hiểm, ra hiệu bằng mắt cho Thái Dương thần đến bên mình, nhưng Nạp Thập không nhúc nhích.

"Ta đã bị phong ấn rồi, các ngươi còn sợ gì nữa?" Sở Thiên đi tới chỗ Nạp Thập. Hơi cười, sau đó nói thầm bên tai Nạp Thập: "Đại địa phụ thần Đặng Khẳng là đại ca của ta!"

Thái Dương thần bất giác run lên, Liên Thành nghe xong cũng hơi ngạc nhiên, Sở Thiên thầm dò xét rồi không nói gì thêm nữa.

Đã thắng! Sở Thiên cười thầm, không uổng phí mấy năm nay đi đâu cũng kết thân, ít nhất nhìn dáng vẻ của Thái Dương thần và Liên Thành, chắc bọn họ cũng khá thân thiết với Đại Địa Phụ Thần Đặng Khẳng.

"Đưa những người khác đi hết cho ta." Nạp Thập phất tay ra lệnh.

Một đội võ sĩ mặc kim giáp bước vào cung điện, đưa những người khác đi, nhưng thần lực của họ đều đã bị phong ấn, không nghe được những gì Sở Thiên vừa nói với Nạp Thập.

"Đặng Khẳng là đại ca của ngươi?" Liên thành nhíu mày hỏi: "Ngươi có gì chứng minh không?"

"Đương nhiên ta có thể chứng minh!" Sở Thiên mô tả lại dung mạo Đặng Khẳng, và chuyện hắn là bác của nữ thần Tự Nhiên cũng kể ra.

"Rất nhiều thần tộc đều đã từng gặp Đại Địa Phụ Thần, chỉ dựa vào dung mạo không đủ để ta tin tưởng ngươi!" Nạp Thập nói, vẻ mặt đã hơi thay đổi.

"Đúng là dung mạo của Đặng Khẳng đại ca có rất nhiều người biết, nhưng còn một chuyện khác nữa thì rất ít người biết." Sở Thiên cười nhạt, nói: "Hiện nay hắn đang ở trên một tòa tháp!"

Nạp Thập và Liên Thành đều im lặng, sau đó Liên Thành nói: "Việc Đặng Khẳng trấn thủ Tiếp Nguyệt tháp là bí mật của thần tộc, nhưng một số Chủ Thần trong quang minh thần tộc, trong đó có ta, đều biết việc này. Điều này cũng không đủ để chứng minh ngươi quen biết Đặng Khẳng. Càng không thể chứng minh Đặng Khẳng là đại ca của ngươi."

"Hừ." Sở Thiên giả vờ thở dài phiền muộn, nói: "Ba Tái Đông… được rồi, hay cứ gọi ngươi là sư huynh Liên Thành nhé! Những việc này ngươi đều biết, vậy có lẽ ngươi cũng biết, ta không thể xuyên qua thế giới hỗn độn để đến mặt trăng được, đúng không, nhưng ta biết Cách Lý Phân đang bị phong ấn trên mặt trăng."

"Ngươi đã từng gặp Đặng Khẳng…?" Nạp Thập đã hơi tin, bởi vì từ sự kiện ấy, Tiếp nguyệt tháp bị niêm phong, không được Đặng Khẳng đồng ý, thì ngay cả Bào Uy Nhĩ cũng khó mà đi vào được, vì vậy năm đó khi đến Tiếp Nguyệt tháp, Mỹ nhân ngư đã trực tiếp xuyên qua thế giới hỗn độn. Bây giờ Sở Thiên có thể nói ra bí mật này, vậy cũng đã chứng minh, hắn được Đặng Khẳng cho phép đi qua tiếp nguyệt tháp… Như vậy, dù Đặng Khẳng không phải là huynh đệ kết bái của Sở Thiên, thì quan hệ giữa hai người đích cũng không phải đơn giản.

Sở Thiên bày ra dáng vẻ chân thành nhất, tiếp tục nói: "Liên thành sư huynh, thử nghĩ xem giữa chúng ta rốt cuộc có thù hận gì? Năm đó ta lợi dụng ngươi, ngươi cũng lợi dụng ta! Ta cướp Chiến Thần Kích của ngươi, nhưng suýt chút nữa ngươi cũng hại chết ta... Những điều này, thực ra đều có lợi cho cả hai, không thể coi là thù hận! Không đúng sao?"

"Ngươi để Mặc Phỉ Đặc cướp Thần Cách Thần Sức Mạnh của ta…."

"Dừng! Chẳng phải ngươi muốn khôi phục cơ thể nhân thần sao?" Sở Thiên ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: "Vậy còn tìm người ngoài làm gì! Ngươi tìm sư đệ ta đây đi! Ta làm gì ngươi còn không biết sao? Thần ta còn có thể tạo ra được, cải tạo một cơ thể có là gì đâu? Sư huynh, ngươi hồ đồ rồi!"

"Nữ thần tại thượng, ha ha." Liên thành cười lớn, phất tay tháo sợi dây thừng trên người Sở Thiên, ra lệnh: "Người đâu, chuẩn bị tiệc rượu để ta đón tiếp sư đệ!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status