Dị giới thú y

Chương 509: Thì ra có tới sáu nữ nhân (2)


Khi Sở Thiên dẫn theo bốn vị thần khổng lồ Thái Thản đến Hồng Nguyệt phế tích thì nơi đây đã máu chảy thành sông rồi.

"Phất Lạp Địch Nặc, sao chàng lại quay về đây?" Sắt Lâm Na đang chỉ huy quân đội dưới sự bảo vệ của thần tộc hộ vệ.

"Ở nhà không có việc gì nữa rồi! Ở đây quan trọng hơn. Bây giờ thế nào rồi?"

Sắt Lâm Na chỉ lên trên trời nói, "Chủ thần đều ở trên trời, biểu tỷ bị ba Chủ Thần bao vây, ta đã bảo tỷ ấy không được dùng đến thất tầng thần lực."

Sở thiên nhìn theo hướng mà Sắt Lâm Na đã chỉ, nhưng trận chiến đấu cấp Chủ Thần như thế này thường là ở độ cao mấy vạn mét trên không, nhãn lực của Sở Thiên không thể nhìn thấy được, hắn thu hẹp tầm nhìn, nhìn quét một lượt bãi chiến trường trước Hồng Nguyệt phế tích, rồi kinh ngạc thốt lên, "Những thứ đó là gì thể?"

Đối thủ mà Hải tộc và Bố Lôi Trạch liên thủ chống đỡ giờ lại thêm vô số những quái vật, nửa người nửa thú, chúng đánh như chưa bao giờ được đánh vậy, chỉ biết tấn công, không hề biết đến đau đớn.

"Bác Đức và biểu tỷ cũng không biết, xem ra những quái vật đó là thần tộc mới do Huyết Luyện thú hình thành, nhưng thần trí của bọn chúng không rõ, chỉ biết chém giết mà thôi! chàng nhìn kia." Sắt Lâm Na chỉ một cây quân kì màu đen ở phía xa trên Hồng nguyệt phế tích, "Bọn chúng đều hành động theo sự chỉ huy của quân kì đó."

Quân kì không ngừng lắc lư, hình ảnh chiếc liên chùy liêm đao ở trên đó chính là hình dạng vũ khí của tử thần.

Quân kì hạ xuống, Liên Thành đang mỉm cười với một thống soái giấu mình trong chiếc áo nặng trịch và nói: "Cáp Địch Tư miện hạ, cuối cùng ngài cũng đến, tại hạ đã may mắn làm tròn bổn phận, thay ngài cố thủ cho đến ngày hôm nay."

Bộ giáp trên người Cáp Địch Tư rất dày, nhưng dù áp giáp có dày như vậy thì người ta vẫn có thể thấy, hình thể của cô ta đã thay đổi rất nhiều.

"Ngươi thay ta làm việc như thế này sao?" Cáp Địch Tư cười nhạt nói, "Sáu góc của Lục ngự tỏa hồn trận đều bị Phất Lạp Địch Nặc chiếm hết rồi. Hừ, còn dám nói thay ta cố thủ nơi này?"

"Chẳng qua chỉ là sáu góc thôi mà, bây giờ trận nhãn vẫn do đại quân của ngài khống chế!" Liên Thành nhìn lên mặt trăng đỏ trên trời, cười nói, "Vẫn còn thời gian mấy tiếng, ngày Thần Ân cũng sắp tới rồi. Miện hạ ngài đích thân tọa trấn, cố thủ mấy giờ nữa không phải là dễ dàng lắm sao, khà khà"

Cáp Địch Tư liếc nhìn vị trí của mặt trăng, đột nhiên cười nhạt nói, "Hải thần, sáu tòa thạch đài đó có phải là do ngươi muốn bảo toàn thực lực nên có ý nhường nó cho Phất Lạp Địch Nặc không?"

"Miện hạ nói thế thật oan uổng cho ta quá, ta lúc nào cũng tận tâm tận lực làm việc cho ngài, chưa bao giờ có suy nghĩ gì khác."

Cáp Địch Tư bỗng nở nụ cười, "Khi ngày Thần Ân đến, bất luận là chết bao nhiêu người, món nợ này đều tính lên đầu ngươi, bởi vì ngươi không bảo vệ được sáu tòa thạch đài."

Khố Khoa Kì vừa cười nhạt vừa xuất hiện bên cạnh Liên Thành, cơ thể hắn đã ngưng kết thành thực thể, nhưng ảm đạm hơn trước rất nhiều, "Hải Thần, không phải ngươi vẫn luôn muốn biết vì sao ta nhất định phải có được sa mạc này sao? Hà hà, giờ ta nói cho ngươi biết cũng không sao, mỗi năm vào thời khắc ngày Thần Ân đến, sáu cây tỏa hồn trụ mà Tư Đặc Ân dùng để phong ấn Cách Lí Phân sẽ chiếu thẳng vào trận nhãn này, đến lúc đó chỉ cần lấy Lưỡi đao Phán Quyết để mở trận nhãn, ngươi sẽ thấy được một niềm vui cực lớn!"

Liên Thành cười cười hỏi lại, "Sẽ có niềm vui gì? Khố Khoa Kì miện hạ có thể cho tôi chút gợi ý được không?"

"Niềm vui ấy ngươi sẽ sớm thấy thôi, nhưng trước đó ta phải nói với ngươi một chuyện!"

Khố Khoa Kì chỉ vào quân đội của Sở Thiên ở phía đối diện cười nói: "Khi đao Phán Quyết cắm vào trận nhãn sẽ có một biến động thần lực cực kì lớn! Nếu không có biến cố gì, sáu thạch đài xung quanh trận nhãn sẽ làm suy yếu sức mạnh của biến động này, nhưng bây giờ…. khà khà, ngươi đã để sáu tòa thạch trụ rơi vào tay Phất Lạp Địch Nặc, hơn nữa hắn còn di chuyển vị trí của thạch đài, chà chà, ngươi biết sẽ phát sinh cái gì rồi chứ?"

Liên Thành dùng hai tay khoát một vòng tròn lớn trong không trung, ý là sẽ có một vụ nổ lớn, "Là thế này hả?"

"Đương nhiên là thế rồi. Thử tưởng tượng xem, một vụ nổ với sức mạnh bát trọng thần lực của Phán Quyết thần lực của Thần Hoàng sẽ tạo nên một cục diện như thế nào?" Tử thần cười nói.

Liên Thành cười phụ họa, hắn nói: "Vụ nổ đó sẽ không làm ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta chứ? Chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?"

"Yên tâm đi, ở trong trận nhãn thì rất an toàn."

"Ha ha, nghĩ lại ta cũng thật là ngu xuẩn, ta và Không Gian Thần kiến tạo nên Hồng Nguyệt không gian ở đây, sống cũng một vạn năm rồi, thế mà lại không biết phía dưới có một niềm vui lớn như thế!"

"Ngươi không biết, không có nghĩa là Không Gian Thần cũng không biết! Được rồi, Liên Thành ngươi cũng thật nhiều lời, mau đi chỉ huy quân đội đi, hãy cho ta và Cáp Địch Tư miện hạ xem xem ngươi có đáng để bọn ta trọng dụng không!"

Liên Thành mỉm cười cáo lui.

Khố Khoa Kì nhìn xuống cát vàng dưới chân rồi cười nói: "Cáp Địch Tư, chúng ta đã chờ hơn một vạn năm, cuối cùng cũng chờ được ngày này."

"Sự việc vẫn chưa kết thúc!" Cáp Địch Tư lắc đầu nói: "Bào Uy Nhĩ và Phất Lạp Địch Nặc vẫn còn ở phía đối diện!" Nói rồi Cáp Địch Tư đột nhiên đổi giọng, chuyển sang chất giọng ngọt ngào của nữ nhi, "Tiểu muội của ta, hôm nay ta mới phát hiện, ngươi thật vô sỉ!"

Là giọng của Tiểu Bạch.

Cáp Địch Tư nói tiếp: "Tỷ tỷ của ta, ta chọ tỷ quyền được nói, nhưng không phải là để tỷ mắng ta đâu nhé! Đừng quên, ngươi bây giờ là một phạm nhân!"

"Ôi, phụ thần tại thượng! Phu quân tại thượng! Phất Lạp Địch Nặc đồ khốn ngươi mau đến cứu ta!" Tiểu Bạch đột nhiên nhỏ giọng nói.

"Câm miệng, cái tật hay cằn nhằn của ngươi đến bao giờ mới bỏ được?"

"Thế nào? Không được à? Ta gọi tên phu quân ta có gì sai sao? Hừm, dù thế nào đi nữa, ta cũng còn có một tướng công vì cứu ta mà đang phải liều mạng ở bên kia chiến tuyến, còn ngươi, muội muội quái vật của ta, ngươi có gì chứ?"

Tử Thần giận dữ, nhưng chẳng biết làm thế nào, cô ta có thể giam Tiểu Bạch, nhưng cũng chỉ có thể làm đến thế mà thôi.

Nén giận, Cáp Địch Tư cười nhạt nói: "Đợi đến khi ta lấy được thứ mà Thần Hoàng để lại thì lúc đó ta cái gì cũng có!"

"Phụ thần tại thượng! Cha ơi, cha đang ở đâu? Mau quay về mà xem muội muội đi! Nó điên rồi!" Tiểu Bạch chọc giận nói: "Con nha đầu chết tiệt này vẫn không bỏ được cái thói cướp càn đồ của người khác!"

"Ngươi câm miệng cho ta!" Hai chị em Cáp Địch Tư bắt đầu to tiếng cãi vã, "Kể cả Phụ thần có quay về thì cũng làm gì được ta chứ! Ông ấy dựa vào cái gì!? Dựa vào cái gì mà lại đem Trái tim Sáng Thế Thần giao lại cho Tư Đặc Ân! Vì sao không để lại cho đứa con ruột này? Ta không sai, người sai là phụ thần."

"Hứ." Tiểu Bạch cười nhạo nói: "Cha muốn cho ai thì cho, ngươi tức giận cái gì? Hơn nữa, Lưỡi đao Phán Quyết đang ở trong tay tướng công của ta, không có nó, ngươi căn bản không mở được lục ngự tỏa hồn trận thực sự! nếu không năm xưa Khố Khoa Kì nhân lúc Tư Đặc Ân bị trọng thương và trục xuất hắn thì Khố Khoa Kì hẳn đã lấy được thứ đồ đó từ lâu rồi."

Mắt Cáp Địch Tư sáng lên, cuối cùng cô ta cũng tìm được cái mà phản bác lại tỷ tỷ mình, "Tỷ tỷ yêu quý a, Lưỡi đao Phán Quyết quả thật rất lợi hại, ta thừa nhận, cho dù ta chiếm được nó, thì cũng không dùng được…, nhưng ta không dùng được, không có nghĩa là người khác cũng không dùng được."

………….

"Ta chạy, ta chạy!"

Khách Thu Sa vẫn đang chạy lung tung trên mặt trăng, "Chết rồi, ta không tìm được đường rồi, mọi người đạp chết ta đi cho xong."

Nghe xong những lời Cáp Địch Tư nói, Tiểu Bạch sửng sốt, cười duyên nói: "Muội muội, ngươi lại lừa ta rồi, ngoài tướng công của ta và tên Tư Đặc Ân bị trục xuất đó, trong tam giới này chẳng còn ai có thể sử dụng Lưỡi đao Phán Quyết! Hì hì, nha đầu thối, ngươi không lừa được ta đâu!"

"Tỷ tỷ chết tiệt, bây giờ ta còn cần phải lừa ngươi sao? Hà, ngươi còn chẳng thể chạy đi mật báo với anh rể nữa là!"

Tử Thần cười đến nỗi hai vai rung lên bần bật, rồi giọng nói bỗng chuyển sang nghiêm túc, "Ái Lệ Ti, phu quân của ngươi làm sao có thể dùng được Lưỡi đao Phán Quyết!"

"Ngốc thế! Ngươi không phát hiện ra là sức mạnh linh hồn của ta khôi phục rất chậm sao? Đó là vì ta dùng hắn để giúp hắn đấy!" Tiểu Bạch mỉm cười, giọng nói có phần e lệ, "Muội muội, ngươi đừng nói cho người khác biết nha, sáng nào ta cũng cắn tai anh rể ngươi, hì hì, ta dùng sức mạnh linh hồn của mình truyền qua lỗ tai để giúp đỡ hắn!"

Hai chị em họ dùng một cái miệng để nói chuyện, rõ ràng Tiểu Bạch yêu cầu Cáp Địch Tư giữ bí mật, nhưng giọng của nàng, đến Khố Khoa Kì đứng bên cạnh nghe rõ mồn một.

"Ừm, ngươi cũng không ngây thơ đến thế chứ, tỉ tỉ!" Cáp Địch Tư cười nhạt nói: "Ngươi tưởng rằng sức mạnh linh hồn của ngươi có thể trung hòa sự thôn tính trong thanh Lưỡi đao Phán Quyết sao? Lẽ nào ngươi không phát hiện ra rằng linh hồn của anh rể ngày càng giống với Long Thần ư?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status