Dị thế lưu đày

Chương 103: Không phải đàn ông nhất trong số đàn ông…

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

“Tôi chỉ cần làm người đàn ông của cậu là được.”
Lão tư tế dùng quyền trượng mở con mắt thứ ba bắt đầu nhìn về nơi xa, quả nhiên thấy rất nhiều chiến sĩ tộc Trệ và hai tộc khác chạy về phía khe núi, nhưng bọn chúng lại không vọt vào, mà dừng ở ngoài bãi đất trống.

“Chuẩn bị chiến đấu!” Tranh đứng đằng xa quay đầu nhìn lão tư tế và tù trưởng, thấy tù trưởng không có phản ứng gì, nhanh chóng quyết định, hạ mệnh lệnh.

Khi Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc chạy đi tìm tộc nhân, cả hai còn cố tình để lại dấu vết cho người cùng phe, cuối cùng cũng tìm được khe núi nọ, các chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế đã thủ ở đây năm ngày.

Lúc trước, chiến sĩ trong bộ lạc chọn nơi này làm chỗ ở tạm thời khi đi săn thú, là vì trong khe núi có rất nhiều tiện ích, tỷ như nguồn nước sung túc, có thể cung cấp đủ củi và có nhiều khu rừng nhỏ dễ dàng ẩn nấp, chỉ có một cửa ra vào nên rất kín gió, hai bên là sườn núi, tuy không cao nhưng lại dựng đứng, hình thành một bức tường phòng hộ thiên nhiên, điều này giúp bọn họ không cần phần phòng thủ phía sau và hai sườn.

Nhưng bọn họ chỉ suy xét đến việc phòng thủ dã thú, chứ không suy xét đến con người, bởi vì ban đầu khi bọn họ lựa chọn nơi này chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ bị ba bộ tộc liên hợp lại bao vây, càng không ngờ có một ngày bộ tộc của mình sẽ rời khỏi nơi ở của bộ lạc, chạy trốn đến đây.

Các chiến sĩ biết rõ, khe núi này không thích hợp để làm nơi phòng thủ, con người có thể trèo lên cao, có thể đứng trên đỉnh đồi hai bên phóng giáo hoặc chọi đá, cũng có thể lấp kín cửa ra vào duy nhất của bọn họ, nhốt bọn họ tới chết trong sơn cốc.

Nhưng trong đội ngũ kẻ bị thương, người tàn tật và phụ nữ trẻ em đều rất nhiều, tù trưởng vì bảo hộ cho mọi người mà đột phá vòng vây, mở đường máu nên bị trọng thương, bất đắc dĩ, bọn họ đành phải mạo hiểm ở lại chỗ này. Tranh, Liệp và Bộ Nga cùng các chiến sĩ mong mọi người có thể nhanh chóng khôi phục thể lực trong thời gian ngắn, hy vọng thương thế của tù trường sẽ tốt lên sau khi lão tư tế trị liệu.

Nhưng tộc Trệ không cho bọn họ thời gian nghỉ lấy sức, thậm chí Tranh còn hoài nghi lũ tộc Trệ cố ý ép bọn họ trốn vào khe núi để hội hợp với các chiến sĩ.

Nếu không có phụ nữ, trẻ em và người thương tật liên lụy, thì đội chiến sĩ từ cấp hai đến cấp ba của bộ lạc Nguyên Tế, hoàn toàn có thể trở thành một thanh gươm sắc bén và đáng sợ, sự báo thù của bọn họ sẽ trở thành ác mộng của lũ tộc Trệ, tộc Hách Lạp và tộc Hồng Hồ!

Cho nên chiến sĩ của ba tộc biết rõ có cơ hội vây giết bọn họ trong thảo nguyên, nhưng lại không ra tay, mà lùa bọn họ vào đây và coi đây là một cuộc săn thú.

Âm mưu của ba tộc rất thành công, cho dù các chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế có khả năng đột phá vòng vây, thì cũng thể không rời khỏi khe núi này, mà sẽ tử thủ, không ngừng chém giết với ba tộc.

Bọn Tranh cũng hiểu rõ điều này, nhưng bọn hắn không thể vứt bỏ tộc nhân của mình như vậy, không thể vứt bỏ những người bị thương, chỉ giữ chiến sĩ mà không giữ phụ nữ và trẻ em, đây là con đường cuối cùng.

Thủ suốt năm ngày, nếu không phải tộc Trệ và hai tộc khác quý trọng vũ khí của mình, mà đá tảng xung quanh thì không nhiều lắm, chỉ sợ con số tử thương của bộ lạc Nguyên Tế sẽ lớn hơn hiện tại rất nhiều.

Cho dù ba tộc không tấn công từ hai sườn núi, chỉ phái người lấp kín đường ra vào, thì cũng đủ để bộ lạc Nguyên Tế đau khổ.

Động vật trong khe núi có hạn, thứ ăn được không nhiều lắm, cả bộ lạc bọn họ có gần một ngàn người, thức ăn tiêu hao mỗi ngày rất đáng sợ. Không ngừng có người chết đi, kẻ còn sống thì phải chịu đói, bây giờ thức ăn trong khe núi đều ưu tiên đưa cho chiến sĩ, thịt người chết cũng không lãng phí, sau khi tư tế dỗ dành linh hồn của bọn họ, liền chia thịt của bọn họ cho mọi người.

“Không thể cứ tiếp tục như vậy, nhân lúc mọi người vẫn còn chút sức lực, Liệp, anh và Băng dẫn dắt số chiến sĩ còn lại lao ra đi! Không cần trở về!” Trên vai lưng Tranh đã có thêm nhiều một vết đao, anh quả quyết hạ lệnh.

Các chiến sĩ thủ lĩnh không có ai giật mình, ba ngày trước lão tư tế đã nói như vậy, chỉ là các chiến sĩ không cách nào hạ quyết tâm được, ác với người khác là một chuyện, nhưng với tộc nhân của mình, có ai lại thật sự nhẫn tâm vứt bỏ, mặc kệ?

Nhưng bây giờ bọn họ đã đi đến bờ vực sinh tử, tộc Trệ và các tộc khác vì sợ bọn họ trả thù mà phái ra một lượng lớn nhân thủ để truy sát bọn họ, chứ không đơn giản là đuổi bọn họ ra khỏi mảnh đất này.

“Tranh, cậu dẫn mọi người đột phá vòng vây đi, tôi ở lại giữ chân chúng.” Liệp quyết đoán nói, ngữ khí không cho phép cự tuyệt.

“Không, tôi sẽ ở lại với lão tư tế, các anh đi!” Vẻ mặt Tranh rất dữ tợn, hung hãn trong mắt đã trở thành một loại quyết tuyệt.

Bỗng nhiên Băng ngẩng đầu: “Tư tế đại nhân không thể ở lại, chúng ta không thể không có tư tế.”

Tranh nhìn về phía hắn rồi đi tới trước mặt, vỗ vai hắn một cái: “Có, các cậu có Thu Ninh.”

“Nhưng Thu Ninh vẫn chưa có được toàn bộ truyền thừa của tư tế…” Băng nhìn vào mắt Tranh đáp lại.

“Băng, tôi tin tưởng cậu.” Tranh nhìn Băng chăm chú: “Nhưng tôi không tin lão tư tế.”

Băng hé miệng, hơi kinh hãi. Các chiến sĩ khác trầm mặc không nói gì.

“Nếu cho lão đi theo các cậu, cuối cùng sẽ chỉ có tộc Hắc Nguyên, chứ không còn tộc Tức Nhưỡng và tộc Phi Sa nữa, lão sẽ dùng các chiến sĩ tộc Tức Nhưỡng và tộc Phi Sa để bảo toàn huyết mạch cho tộc Hắc Nguyên, tôi không thể để lão làm vậy.”

Băng nuốt nước miếng: “Thu Thực đại nhân sẽ không làm vậy, chúng ta là bộ lạc Nguyên Tế, chúng ta…”

Tranh dùng sức vỗ vai hắn, Băng khổ sở nuốt lời biện hộ thay lão tư tế xuống, bởi vì chính hắn cũng biết có lẽ Thu Thực đại nhân sẽ thật sự làm ra chuyện như vậy.

“Lão tư tế già rồi, nếu lão thật sự suy nghĩ cho bộ lạc, vậy để lão ở lại với chúng ta, với tù trưởng, với sự tồn vong của bộ lạc.” Tranh ngồi về chỗ cũ, sắc mặt lạnh như băng, tiếp tục hạ lệnh: “Bộ Nga, Liệp, Băng, ba người chọn ra năm mươi chiến sĩ cấp hai giao cho tôi, tôi sẽ cùng bọn họ giữ chân bọn tộc Trệ.”

“Được!”

“Tôi sẽ đưa phụ nữ và trẻ con của chúng ta vào sâu trong khe núi, bọn họ sẽ trở thành nô lệ của lũ tộc Trệ, nếu tôi và các chiến sĩ ở lại không chết, thì cũng sẽ thành nô lệ, có điều chắc chắn lũ tộc Trệ không dám giữ bọn tôi lại, chúng hẳn sẽ bán bọn tôi cho một bộ tộc cường đại nào đó ở phương xa. Nếu có một ngày, các cậu có thể trả thù, thì không cần tìm bọn tôi đâu, chỉ cần cứu phụ nữ và trẻ con của chúng ta là được.”

Trong mắt các chiến sĩ tản ra nỗi đau đớn mất mát và cừu hận sâu đậm.

Tranh đảo mắt nhìn mọi người, cầm lấy thanh giáo, trầm giọng nói: “Còn ở đây làm cái gì! Đi ăn cho no, đi mài vũ khí! Khi mặt trời xuống, chúng ta sẽ ra khỏi khe núi!”

“Vâng!” Các chiến sĩ đồng thời dùng nắm đấm đấm mạnh vào ngực mình, đè nén nỗi đau mà chia nhau thi hành mệnh lệnh.

Lão tư tế Thu Thực buông quyền trượng ra, cúi đầu, chậm rãi mở hai mắt.

Lão không thể nghe được, nhưng lão có thể nhìn thấy.

Có lẽ Tranh đã hạ quyết tâm muốn dẫn số chiến sĩ còn lại đột phá vòng vây, lão phải nhanh chóng làm chuẩn bị.

Vừa rồi lão không chỉ thấy Tranh triệu tập các chiến sĩ thủ lĩnh để nói chuyện, mà lão còn nhìn ra xa, phía Tây Bắc mới là hướng đi tốt nhất của bọn họ.

“Thu Ninh, dọn đồ, chúng ta phải đi.”

“Vâng, đại nhân.”

Trong khe núi, những người phụ nữ đang bận nấu nước, nướng thịt và may vá, trên mặt bọn nhỏ tràn đầy vẻ bất an và nôn nóng, đôi khi có tiếng người quát tháo và mắng mỏ trẻ con vang lên.

Các chiến sĩ trọng thương nằm trên mặt đất, người nào tỉnh đều ngửa đầu nhìn không trung, vẻ mặt chết lặng, bọn họ đang chờ chết.

Có một vài kẻ bị bắt về từ ba tộc, những người này phần lớn đều bị xẻo thịt lấy máu ăn, có vài kẻ còn sống, nhưng chết cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

Ngoại trừ lão tư tế, không có một lão già nào.

Nô lệ chết rất nhiều, hiện giờ ngoại trừ nô lệ của chiến sĩ, nô lệ của bộ lạc đã chết hết hoặc trốn sạch. Nô lệ nào còn sống thì vẻ mặt bình tĩnh hơn những người khác nhiều, vì họ đã trải qua nạn diệt tộc như thế này rồi, đây chẳng qua chỉ là lần thứ hai, đối với bọn họ mà nói không có gì khác nhau.

Các chiến sĩ xếp hàng, không có ai trở về nói tiếng tạm biệt với người nhà, không phải không muốn, mà là không được phép.

Phụ nữ và bọn nhỏ vẫn chưa biết chuyện mình sắp bị vứt bỏ, họ vẫn còn mong chờ bộ tộc mình có thể đánh bại kẻ địch, trở về nhà cũ.

Mặt trời lặn, hoàng hôn buông xuống.

Cuối cùng Tranh cũng đi đến bên người tù trưởng Hào.

Hào đã chìm vào hôn mê, phần lớn miệng vết thương trên ngực, bụng và sau lưng ông đã hư thối, toàn thân bốc lên mùi hôi khó ngửi.

Tranh quỳ một gối trước mặt Hào, cầm tay ông, thật lâu mới buông ra.

Liệp đứng ở xa xa gật đầu với anh, các chiến sĩ đã chuẩn bị tốt rồi.

Tranh nhìn tù trưởng một cái cuối cùng, rồi xoay người nhanh chóng rời đi.

Lão tư tế xuất hiện phía sau đội ngũ, lúc Tranh nhìn thấy lão, liền gật đầu với lão một cái: “Thu Thực đại nhân, ông đi theo tôi. Đại Hà, cậu cõng Thu Thực đại nhân, đừng thả ông ta xuống.”

“Được.” Đại Hà bước ra từ trong đội ngũ, đi đến bên người lão tư tế.

Thu Thực đương nhiên muốn đi theo chiến sĩ lợi hại nhất trong bộ lạc sau tù trưởng.

Tranh lại nói với Thu Ninh: “Thu Ninh, cậu đi theo Băng, tôi không thể đồng thời mang theo hai người mà đánh giết.”

“Được.” Nghe nói mình phải đi theo Băng, Thu Ninh không có chút hoài nghi nào, lão tư tế Thu Thực càng không.

Nếu Tranh cho lão tư tế đi theo Băng, để Thu Ninh đi theo anh, đó mới khiến lão tư tế hoài nghi Tranh tính toán để lão và Băng cũng đi chịu chết, sắp xếp như vậy, lão tư tế chỉ cảm thấy Tranh định để Băng đi chịu chết, ít nhất thì lão vẫn có thể sống sót, mà chỉ cần lão còn sống, thì tộc Hắc Nguyên và bộ lạc Nguyên Tế vẫn còn hi vọng. Lúc này lão không ngờ đến việc Tranh định hy sinh bản thân, để các chiến sĩ trẻ tuổi, có nhiều hy vọng khác chạy ra, đồng thời giải quyết cho tộc Tức Nhưỡng và tộc Phi Sa một tai hoạ ngầm, đó chính là lão!

“Đi!” Tranh dẫn đầu, mang đội đi về phía cửa ra vào khe núi.

Đại Hà cũng cõng lão tư tế lên.

Lão tư tế cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao bọn họ lại phải đi tuyến đầu? Còn nữa, vì sao Tranh không để lão chúc phúc lần cuối cho các chiến sĩ? Tăng thêm dũng khí cho các chiến sĩ?



Nghiêm Mặc đứng trên gò đất nhìn về phía xa xa, cái gò đất này là tháp vọng tạm thời mà Nguyên Chiến làm ra.

Có thể thấy trên thảo nguyên phía xa mọc lên rất nhiều… lều trại, lại nhìn về phía trước, liền thấy được một vùng đất trũng để đi vào khe núi, đồi núi hai bên không cao lắm, nhưng sườn thì dốc đứng, rìa sườn lại bằng phẳng, bên trên mọc đầy những lùm cây thấp thấp.

Gió đưa tới mùi máu tanh tưởi.

Cúi đầu nhìn, trong bụi cỏ không xa bên chân hắn có một khối thi thể đã bị dã thú gặm be bét, lại nhìn ra xung quanh, chi gãy và thịt vụn rải rác khắp chốn, còn rất nhiều những bộ hài cốt bị dã thú ăn sạch.

Cỏ cây quanh đây trong năm này chắc chắn sẽ rất xanh tươi.

Nghiêm Mặc cảm thấy thật may mắn khi mình không gặp phải tình cảnh đánh giết ngay trước mắt, nếu không, chắc hắn phải cứu người tới chết, sách hướng dẫn nhất định sẽ bắt hắn tuân theo đạo đức nghề nghệp, đối xử bình đẳng với người thương tật, làm bác sĩ cho cả hai bên địch ta trên chiến trường. Nếu hắn dám thấy chết không cứu, mà số người chết lại nhiều như vậy, thì hơn hai mươi ngàn điểm cặn bã mà hắn cực khổ lắm mới giảm được chắc bị tăng thêm một nửa quá.

Nguyên Chiến đánh giá phạm vi đại khái của khu lều trại một chút, cảm thấy tác động một lần đến toàn bộ nền đất bên dưới có hơi khó, mà một khi làm kinh động chiến sĩ của ba tộc, hắn sẽ không có cơ hội tập trung giải quyết những người này, có lẽ trước tiên hắn nên chuẩn bị bên dưới lòng đất trước, đào rỗng toàn bộ khu đất đó? Như vậy hắn có thể khiến những người đó một lần rơi hết xuống…

“Anh tính chôn sống bọn chúng?” Nghiêm Mặc nói toẹt móng heo ý định của Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến không phủ nhận: “Như vậy là nhanh nhất.”

“Không được.”

Nguyên Chiến nhíu mày: “Bởi vì Tổ Thần sẽ phán tôi lạm sát rồi trừng phạt cậu?” Loại trói tay trói chân này thật không thoải mái chút nào.

“Ừ.”

“Nhưng ba bộ tộc này tấn công tộc nhân của tôi trước!”

“Báo thù, đe dọa, khác với việc khiến kẻ địch diệt tộc. Đừng nói với tôi là anh không nghĩ đến việc giết sạch người của ba tộc này.”

Nguyên Chiến kiếm chế: “Cho dù tôi không định diệt cả tộc bọn chúng, thì cũng phải khiến bọn chúng sợ hãi, sợ đến mức sau này không dám tấn công bộ lạc Nguyên Tế nữa.”

“Cho nên anh muốn giết sạch chúng?”

“Nếu hôm nay tôi không đến, bọn chúng cũng sẽ giết sạch các chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế, biến phụ nữ và trẻ em thành nô lệ!”

Nghiêm Mặc không muốn nói cái câu thánh mẫu rằng: ‘Bọn chúng là súc sinh, chúng ta không thể làm chuyện súc sinh như bọn chúng’, câu đấy không phù hợp với tính cách của hắn, nhưng hắn lại không thể trơ mắt nhìn Nguyên Chiến giết nhiều người như vậy, cho dù hắn cố ý kích thích Nguyên Chiến, bắt Nguyên Chiến đánh hắn ngất xỉu, thì chỉ cần sự việc là Nguyên Chiến chủ động làm, cho dù hắn không thấy, không biết, thì cứ mỗi năm người sách hướng dẫn vẫn sẽ tăng điểm cặn bã cho hắn.

Nhìn quy mô khu lều trại đó, tổng cộng chiến sĩ ba tộc chắc phải một ngàn ba năm trăm người, cứ thế mà tính, hắn sẽ bị tăng hai trăm điểm cặn bã!

Hắn đã chịu đủ mấy cái trừng phạt nặng rồi, nếu không cần, hắn thật sự không muốn ăn trừng phạt nặng một lần nữa!

“Khiến bọn họ chủ động tấn công chúng ta.” Nghiêm Mặc nói.

Nguyên Chiến không chịu lắm: “Như vậy sẽ rất phiền toái. Nếu bọn chúng có chiến sĩ cấp bốn trở lên, sẽ lại càng phiền!”

Nghiêm Mặc cười: “Anh có thể muốn như thế nào thì làm như thế ấy, dù sao trừng phạt chỉ giáng xuống đầu tôi.”

Nguyên Chiến hít sâu một hơi, hắn đã quen việc dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, vì khi đi săn thú, bọn hắn luôn nghĩ ra đủ cách để săn, rất ít chiến sĩ chọn cách đối đầu trực diện với các dã thú hung dữ, ngay cả bắt thỏ, cũng không có ai nhào tới trước mặt con thỏ.

Đi săn, giết địch, thủ đoạn càng đơn giản thì hiệu quả càng tốt!

Nhưng bây giờ tư tế của hắn lại yêu cầu hắn, phải dẹp phương pháp giết địch dễ dàng qua một bên, rồi chọn cái phức tạp, và phiền toái hơn nhiều.

“Anh có thể đi trinh sát trước một phen, nếu trong chúng có chiến sĩ cấp cao khó nhằn, thì chúng ta sẽ nghĩ cách đi vòng qua, trước tiên hội hợp với tộc nhân của anh đã. Còn nếu không, chúng ta có thể trực tiếp đi qua. Là đàn ông đích thực, thì quang minh chính đại mà tới!” Nghiêm Mặc nghiêm trang nói.

“Đàn ông đích thực?”

“Nghĩa là đàn ông nhất trong số đàn ông.”

Nguyên Chiến tự nhận mình chắc chắn đàn ông nhất trong số đàn ông trực tiếp chui vào bụi cỏ, mặc kệ như thế nào, trước tiên hắn phải tìm hiểu thực lực của kẻ địch, nếu chúng quá lợi hại, hắn có thể lén lút xử lý. Chỉ giết một hai tên, chắc Tổ Thần đại nhân sẽ không trừng phạt tư tế của hắn đi?

Chiến sĩ tộc Trệ đang tuần tra ở gần đó bỗng nhiên kéo kéo áo tên chiến sĩ bên cạnh: “Mày nhìn kìa, cái gì vậy?”

“Đâu?”

“Chỗ đó đó! Kìa!”

“Ong đất gì to thế!” Tên chiến sĩ kia kinh ngạc: “Hả? Đằng sau bầy ong đất có người!”

“Ong Ăn Thịt!” Cách đó không xa, chiến sĩ tộc Hồng Hồ bỗng nhiên quay đầu bỏ chạy như điên, vừa chạy vừa gào thét: “Mọi người chạy mau! Cẩn thận ong Ăn Thịt tới! Mau trốn vào lều đi!”

“Ong Ăn Thịt?” Mấy chiến sĩ tộc Trệ không kịp phản ứng liền nhìn nhau.

“Ong Ăn Thịt!” Đây là những người kịp phản ứng lớn họng gào.

“Chạy mau!”

“Nhưng có người…”

Không có ai nghe tên chiến sĩ kia nhắc nhở, kỳ thật cũng có người nhìn thấy một ai đó đứng giữa bầy ong, nhưng bây giờ bọn chúng không rảnh lo nữa, vừa thấy ong Ăn Thịt, việc đầu tiên cần làm là bỏ chạy!

Nghiêm Mặc đứng trên gò đất cạn lời hồi lâu, lúc hắn thấy mấy tên chiến sĩ tuần tra còn có hơi lo lắng đối phương sẽ phóng giáo vào người hắn, đang chuẩn bị tìm chỗ né thì mấy tên chiến sĩ nọ gào to, cả đám chạy như điên vào khu lều trại.

Đám chiến sĩ tuần tra trốn về khu lều, tiếng gào rống báo có ong Ăn Thịt làm cả khu lều nháo nhào, thẳng đến khi thủ lĩnh của ba tộc ra mặt quát bảo, hạ lệnh cho mấy tên lính chỉ biết chạy trốn mau chuẩn bị đuốc để tấn công, chiến sĩ ba tộc lúc này mới bình tĩnh lại một chút.

Tộc trưởng tộc Trệ Bột Ngạc ra khỏi lều, cầm lấy một cây đuốc, đi lên chỗ cao cao, nheo mắt nhìn về phía gò đất xa và đàn ong Ăn Thịt bay quanh gò đất, khoảng cách khá xa, gã không thấy rõ.

Chiến sĩ thủ lĩnh của tộc Hồng Hồ – Xích Đâu và chiến sĩ thủ lĩnh tộc Hách Lạp – Cường Cốt cũng châm lửa vào cây đuốc rồi đi lên chỗ cao.

“Ong Ăn Thịt không nhiều lắm, không giống đàn ong ra ngoài săn mồi, còn cái người đứng trên gò đất là ai vậy? Sao hắn dám đứng giữa đàn ong Ăn Thịt?” Cường Cốt hỏi.

Xích Đâu híp mắt: “Tộc Người Rắn có thể thao túng rắn độc, có lẽ cũng có bộ tộc khác thao túng được ong Ăn Thịt. Vừa rồi chiến sĩ tuần tra nói người đứng giữa bầy ong có một mái tóc bạc, nhưng thoạt nhìn lại không giống người già. Tóc màu trắng, người nọ nhất định đến từ một bộ tộc xa xôi.”

“Có nên giết hắn không?” Cường Cốt nhìn về phía hai người họ.

Xích Đâu liếc nhìn tộc trưởng tộc Trệ Bột Ngạc, không đáp lại.

Bột Ngạc không thích có người sinh ra uy hiếp đối với mình và chiến sĩ của mình, lập tức hạ lệnh: “Dùng giáo phóng chết tên đó! Cẩn thận ong Ăn Thịt tấn công!”

“Vâng!” Chiến sĩ phụ trách nghe lệnh đang định truyền đạt mệnh lệnh của Bột Ngạc, nhưng chân tên đó vừa mới bước ra, mặt đất dưới chân đột nhiên lõm xuống, cả người lập tức biến mất trong lòng đất.

Ba người Bột Ngạc kinh hãi.

“Sao lại thế? Chỗ đó có hố à?” Cường Cốt kêu. Các chiến sĩ quanh đó lập tức chạy đi đào đất đá ở chỗ kia, muốn lôi tên chiến sĩ vừa biến mất ra.

“A!” Bột Ngạc đột nhiên kêu lớn một tiếng, dùng giáo đâm mạnh vào mặt đất dưới chân, sau đó mượn lực nhảy lên, mặt đất dưới chân gã liền sụp xuống.

Xích Đâu là người phản ứng nhanh nhất, gã là kẻ đầu tiên nhảy lên phần đất cao, cảnh giác dùng giáo chọc chọc mặt đất bằng phẳng dưới chân mình.

Cường Cốt cũng nhảy lên.

Bột Ngạc lại không may mắn như hai gã, chân vừa đáp xuống đất, thanh giáo chống đỡ thân thể đột nhiên chìm xuống, làm gã té bò ra đất.

Bột Ngạc muốn xoay người lại, nhưng mặt đất bên dưới lại bắn ra một cọc đất nhọn hoắc!

Không chỉ cọc đất nhọn, mà từ chỗ Xích Đâu đứng còn bắn ra ba mũi tên đất.

Bột Ngạc rống to, da gã lập tức trở nên cứng rắn, nhưng ba mũi tên đất và cọc đất vẫn khiến gã bị thương.

“Xích Đâu!” Sống lưng Bột Ngạc bỗng dưng nứt toác ra, để lộ một chiếc đuôi roi thật dài nhọn hoắc, cầm lấy cái chùy đá, giận dữ bổ nhào về phía Xích Đâu.

“Không phải tôi!” Xích Đâu biến sắc gào lên.

Chiến sĩ tộc Hồng Hồ và tộc Trệ cũng lập tức cầm giáo lên chỉa vào nhau.

Mà đúng lúc này, từ phía sau Xích Đâu lại lần nữa bắn ra một cơn mưa tên đất.

Bột Ngạc điên cuồng gào thét, gã tóm lấy một chiến sĩ đứng gần gã, múa may thân thể tên chiến sĩ nọ để chặn hết mũi tên lại cho mình.

Tên chiến sĩ tộc Hồng Hồ kia phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Xích Đâu và chiến sĩ tộc Hồng Hồ cùng quay đầu nhìn ra phía sau, rồi lại đỏ mắt nhìn gã: “Bột Ngạc! Không phải tộc Hồng Hồ tôi công kích anh! Thả chiến sĩ của tôi ra!”

“Phập!” Một mũi tên đất xuyên qua tim Xích Đâu.

Một chiến sĩ tộc Hách Lạp đột nhiên trồi lên mặt đất, không hiểu sao hắn lại xuất hiện ngay phía sau Xích Đâu.

Tên chiến sĩ tộc Hách Lạp kia còn đang mơ màng không hiểu gì, vừa rồi hắn đột nhiên rớt xuống hố, sau đó, khi hắn muốn giãy giụa lại đột nhiên được thả ra.

Xích Đâu cúi đầu nhìn mũi tên tên đất xuyên qua ngực mình, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía sau.

Tên chiến sĩ tộc Hách Lạp kia trợn to mắt, hắn còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cường Cốt vừa thấy tên chiến sĩ tộc Hách Lạp kia liền điên cuồng gào lên: “Mày làm cái gì? Không ——!”

“Phập!” Tên chiến sĩ tộc Hách Lạp thậm chí còn chưa kịp há mồm biện giải cho mình, thì hắn đã bị ba tên chiến sĩ tộc Hồng Hồ dùng giáo đâm thủng thân thể.

“Bọn chúng giết Xích Đâu! Báo thù cho Xích Đâu!” Các chiến sĩ tộc Hồng Hồ điên rồi.

“Dừng tay! Dừng tay hết cho ta!” Tộc trưởng tộc Trệ Bột Ngạc lúc này mới phát hiện bất thường, nhưng dù gã có hô lớn thế nào, cũng không thể ngăn cản các chiến sĩ tộc Hồng Hồ đánh giết tộc Hách Lạp.

Tộc Hách Lạp bị ép phải đánh trả, Cường Cốt gào lên với Bột Ngạc: “Là anh làm có đúng không? Các anh tiêu diệt bộ lạc Nguyên Tế, rồi muốn nhân cơ hội xử lý bọn tôi và tộc Hồng Hồ đúng không!? Các chiến sĩ tộc Hồng Hồ, kẻ thù của các anh không phải chúng tôi, là tộc Trệ! Bọn họ không muốn đưa muối cho chúng ta, bọn họ muốn tiêu diệt chúng ta như tiêu diệt bộ lạc Nguyên Tế! Giết chết người tộc Trệ!”

Doanh địa của ba tộc đại loạn.

Nguyên Chiến xuất hiện bên cạnh Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc nhìn doanh địa mà ba tộc đang chém giết lẫn nhau phía xa xa, nghiêng đầu dòm hắn: “Anh làm gì chúng vậy?”

“Tổ Thần có trừng phạt cậu không?” Nguyên Chiến cũng đồng thời hỏi.

Nghiêm Mặc theo bản năng nhìn về phía tay phải mình. Tay phải hắn không có sáng lên, trong đầu cũng không hiện thông báo bị tăng giá trị cặn bã.

“Trước mắt thì… chưa.” Nghiêm Mặc chần chờ đáp.

Nguyên Chiến cong môi: “Đàn ông đích thực chết nhanh lắm, không thể bảo vệ cậu đâu, tôi thì có thể.”

Anh trai, anh đang tỏ vẻ anh không định làm một người hành sự quang minh chính đại chứ gì?

Nguyên Chiến còn chưa nói hết: “Tôi không cần làm ‘đàn ông nhất trong số đàn ông’, tôi chỉ cần làm người đàn ông của cậu là được.”

Nguyên Chiến hoàn toàn không ý thức được rằng mình vừa mới đùa giỡn lưu manh với tư tế đại nhân của mình một phen, hắn chỉ nói ra suy nghĩ mà thôi.

“… Nhưng tôi không muốn làm người đàn ông của anh, càng không muốn làm người phụ nữ của anh. Nguyên Chiến, anh mà còn nói với tôi mấy việc này, thì tôi sẽ giết anh thiệt đó.” Vẻ mặt Nghiêm Mặc rất nghiêm túc.

Nguyên Chiến lại nhếch miệng, không đáp, chẳng ai biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.

Hai người bỗng dưng trầm mặc.

Chừng mười phút sau, Nguyên Chiến chỉ tay về phía doanh địa của ba tộc: “Đã yên lại rồi, trước kia tôi vẫn luôn cho rằng tính tình tộc trưởng tộc Trệ rất nóng nảy bộp chộp, là con trâu đực ghiền gái, nhưng hiển nhiên gã không phải. Đi thôi, chúng ta đi vòng qua.”

Bọn họ cũng có thể đi xuyên qua từ lòng đất, nhưng Nguyên Chiến muốn giữ lại sức chiến đấu.

“Này!” Nghiêm Mặc bỗng nhiên giơ tay: “Anh nhìn kìa, đám người đang đi ra từ trong khe núi có phải là chiến sĩ của bộ lạc Nguyên Tế không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status