Dị thế lưu đày

Chương 117: Cửu Phong đoạt bảo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

“Chỉ kém một bước, chỉ thiếu một chút nữa thôi, là bọn họ đã có được quả Vu Vận trong truyền thuyết.”
Khi mặt trời dần biến mất, Cửu Phong hào phóng ném một con nai xuống trước mặt nhãi con Thiết Bối Long.

“Kiệt ——!” Cho mày đó, ăn đi, ăn xong rồi chúng ta lại chơi tiếp.

Nhãi con Thiết Bối Long xông lên, dùng một chân dẫm lên con nai đang sợ chết khiếp, cúi đầu cắn đứt cổ con nai. Chỉ cần có cái ăn, nó không ngại thứ này do kẻ thù ném cho nó đâu.

Cha mẹ Thiết Bối Long đã sớm phát hiện con chim to trên trời không muốn giết thằng nhãi con nhà mình, liền không thèm để ý đến chúng nó cãi nhau ầm ĩ nữa, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, tâm tình vô cùng thảnh thơi.

Cửu Phong thấy nhãi con Thiết Bối Long không sợ nó giống quái hai chân nhỏ, còn ăn con mồi nó bắt cho, trong lòng rất vui vẻ.

“Kiệt ——!” Nó nhớ Mặc, khặc khặc, tối hôm qua và sáng nay nó còn chưa mang đồ ăn ngon tới cho Mặc!

“Uônggggg ——!” Mày đi đâu? Đừng có chạy, chờ tao ăn no, tao sẽ đánh với mày một trận! Nhãi con Thiết Bối Long ngẩng đầu kêu to, vừa nhấc đầu, nó liền hoảng sợ: “Uông!” Mặt trời không thấy đâu hết!

Mặt trời không thấy đâu hết? Cửu Phong cũng ngẩng đầu nhìn không trung.

“Kiệt ——!” Không thấy thì thôi, dù sao thứ đó cũng không thể ăn. Cửu Phong quay đầu muốn đi tìm Nghiêm Mặc, nó muốn đưa nhãi con Thiết Bối Long tới cho Mặc, nói với Mặc, lần này nó nuôi một con quái đầu to bốn chân da dày, da dày không sợ lưỡi dao gió của nó, gió lốc nhỏ cũng không thổi bay được, nó còn rất vui khi chơi với con quái bốn chân này.

“Uônggggggg!” Nhãi con Thiết Bối Long kêu tía má nó, hỏi xem mặt trời không thấy đâu có phải là trời tối rồi không.

Hai vợ chồng Thiết Bối Long chậm rì rì ngẩng đầu nhìn không trung, lười biếng đáp: “Uông ——!” Con trai, yên tâm, đây là chuyện bình thường, mẹ mày sống đến chừng này đã từng thấy mặt trời biến mất một lần.

Nhãi con Thiết Bối Long yên tâm, tiếp tục ăn thịt.

Cửu Phong vờn quanh không trung, kiên nhẫn chờ nhãi con Thiết Bối Long ăn xong.

Khi mặt trời hoàn toàn bị nuốt mất, Cửu Phong thính tai, nhưng nó không nghe thấy tiếng kèn Nghiêm Mặc gọi nó, bây giờ nó cách khe núi rất xa.

Cửu Phong có ấn tượng sâu sắc với vùng đất bên dưới chân nó lúc này, vì lúc trước nó đã mang Mặc và quái hai chân lớn đáp xuống đây.

Kiệt? Đó là cái gì?

Cửu Phong bay trên không, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một đám quái hai chân đang vừa kêu la vừa nhảy nhót trong một đầm cỏ, động tác rất kỳ quái, sau đó ở vũng nước trung tâm đầm cỏ, bỗng nhiên mọc ra một cái cây.

Cái cây kia mọc lên khỏi mặt nước vào lúc mặt trời bị nuốt mất, sau đó càng lúc càng lớn lên, chờ đến khi mặt trời hoàn toàn bị nuốt, nó đơm hoa kết quả chỉ trong chớp mắt.

Khi mặt trời lại hiện ra bóng dáng từng chút một, cái cây nọ cũng nhanh chóng khô héo theo, chỉ để lại một thứ quả to bằng cái nắm tay màu trắng ngà, nửa trong suốt, rung rung treo trên đỉnh cao nhất của ngọn cây.

Thứ tốt! Trực giác trời sinh của Cửu Phong giúp nó chỉ cần liếc mắt một cái liền biết thứ quả kia là bảo vật, cho dù nó căn bản không biết đó là thứ gì.

Khặc khặc, nó có đồ mang về cho Mặc rồi! Nó muốn mang cái quả đó về cho Mặc ăn!

Cửu Phong gập cánh lại, nhanh chóng lao xuống!

Gã Đại Vu tộc Trệ đang ép tên du tộc kia nói ra mọi bí mật, nhưng tên du tộc kia chỉ thống khổ kêu rên, nói mình chỉ biết có nhiêu đó.

Người tộc Bái Nhật đứng bên cạnh nhìn, tộc vu tộc Bái Nhật đi tới, đây là một người phụ nữ cao to cường tráng, chừng hơn ba mươi tuổi.

Tuy người phụ nữ này cao to, nhưng lại có một gương mặt trẻ con, hơn nữa còn rất hay cười, lúc nói chuyện với người khác đều cười, thấy Đại Vu tộc Trệ tra tấn tên du tộc kia cũng cười.

Hơn trăm người vây quanh đầm cỏ, chờ đợi thần tích xảy ra.

Đại Vu tộc Trệ cũng biết mình bị lừa, kỳ thật người tộc Bái Nhật đã biết đầm cỏ có bảo vật trong truyền thuyết từ lâu, những lần bọn họ đến địa bàn của bộ lạc Nguyên Tế săn thú chính là để chờ đợi thời cơ.

Đại Vu tộc Trệ rất phẫn nộ, tộc bọn họ đã hứa hẹn nhiều lợi ích như vậy, vất vả lắm mới thuyết phục được tộc Hồng Hồ và tộc Hách Lạp, cực cực khổ khổ, mạo hiểm rất lớn mời tìm được thời cơ tốt đánh đuổi người của bộ lạc Nguyên Tế, chiếm lĩnh chỗ ở bọn họ. Kết quả, người tộc Bái Nhật còn giảo hoạt hơn tộc Hồng Hồ, chực chờ cho đến khi bọn họ đánh bộ lạc Nguyên Tế xong, liền nhân lúc gã đi một mình mà bắt gã, muốn không phí chút sức lực nào lấy được di vật của thần – thứ có tác dụng cực lớn đối với các tư tế và Đại Vu trong truyền thuyết.

Đại Vu tộc Trệ tuy rất phẫn nộ, nhưng gã giận mà không dám nói gì, trên mảnh đất này, ai cũng biết tộc Bái Nhật rất mạnh, tuy tộc Trệ không yếu, nhưng liên tục trải qua hai cuộc chiến sự, bọn họ đã không còn sức đối kháng với tộc Bái Nhật nữa.

Gã cũng từng nghĩ tới việc để đám người tộc Bái Nhật này đưa mình về bộ tộc, rồi lặng lẽ giết chết, nhưng gã lại sợ để một hai người trong số họ chạy thoát, một khi người tộc Bái Nhật đào tẩu, sau này tộc Trệ đừng hòng sống an ổn.

Đại Vu tộc Trệ đang rất chờ mong tộc trưởng Bột Ngạc trở về, hy vọng tộc trưởng – chiến sĩ cấp bốn có thể dọa sợ đám người tộc Bái Nhật, thì dù không thể đẩy lùi bọn họ, cũng có thể ngăn cản bọn họ cướp hết lợi ích, nhưng đến bây giờ bọn Bột Ngạc vẫn chưa truyền về chút tin tức nào, gã đã phái người đi tìm Bột Ngạc, nhưng gã không ngờ cái ngày ‘mặt trời biến mất’ lại đến nhanh như vậy!

Khi Đại Vu tộc Trệ trút hết phẫn hận lên đầu tên du tộc kia, thì mặt trời bỗng nhiên xuất hiện dị thường.

Nữ Vu mặt con nít vừa thấy mặt trời thay đổi, liền quỳ xuống ngay lập tức, dập đầu bái lạy với mặt trời, những người tộc Bái Nhật khác cũng làm theo. Bọn họ tựa hồ không chút kinh ngạc khi thấy mặt trời thay đổi, vẻ mặt giống như giây phút chờ mong đã đến.

Sau khi bái lạy, Nữ Vu mặt con nít đứng dậy, giơ quyền trượng lên, nhảy quanh đầm cỏ, vũ đạo là những động tác cực kỳ phức tạp.

Các chiến sĩ tộc Bái Nhật đồng thời bắt đầu vỗ tay, dậm chân, phát ra tiếng hô trầm trầm, phối hợp theo vũ điệu của tộc vu đang nhảy quanh đầm cỏ.

Đại Vu tộc Trệ không cam lòng yếu thế, phàm là người ngồi trên vị trí Đại Vu đều có đầu óc và tốc độ phản ứng không tồi, gã vừa thấy người tộc Bái Nhật không sợ hãi dị tượng trên trời, lập tức giơ cao quyền trượng cầu nguyện với thần của tộc Trệ, rồi cũng nhảy một vũ điệu, ra sức tiếp cận tộc vu tộc Bái Nhật, nhưng để không làm các chiến sĩ tộc Bái Nhật bài xích, hắn duy trì một khoảng cách nhất định.

Cửu Phong bay trên trời, liền thấy cảnh tượng này.

Cái cây kia không có lá, cũng không có cành, trông rất kỳ quái, nó mọc ra từ vũng nước, Nữ Vu mặt con nít nhảy càng thêm điên cuồng, mái tóc thật dài của cô ta quất tới quất lui.

Mà các chiến sĩ tộc Bái Nhật khác thì siết chặt vũ khí, nhìn về phía người tộc Trệ.

Người tộc Trệ bị các chiến sĩ tộc Bái Nhật dọa cho lùi một. bước

Đại Vu tộc Trệ thấy cái cây kỳ quái kia cao lên, đơm hoa, kết quả, nhưng lại không thể tới gần, gã gấp đến độ hai mắt đỏ ngầu.

Điệu múa của Nữ Vu mặt con nít bỗng nhiên ngừng lại, cả người cứng ngắc như con rối, giữ tư thế hai tay vốc nước, gối gập, ngồi xổm.

Một chiến sĩ tộc Bái Nhật đi lên phía trước, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, lấy một thanh cốt đao không lớn lắm, rạch một đường trên bàn tay Nữ Vu.

Lòng bàn tay Nữ Vu mặt con nít nhanh chóng chảy máu, máu loãng nhỏ xuống theo kẽ hở ngón tay cô ta, rơi vào trong nước.

“Lại đây, vào thân thể ta, ta dùng thân thể ta tẩm bổ cho con, ta đem sinh mệnh ta cho con, lại đây, ta cho con hết thảy.” Nữ Vu mặt con nít thành kính nói, từng bước từng bước đến gần cái cây trong vũng nước.

Từ đáy nước đột nhiên bắn ra một chiếc rễ, rễ như roi gai đâm thủng người Nữ Vu.

Nữ Vu run rẩy một hồi, nhưng vẫn không dừng bước.

Lại một chiếc rễ cây bắn ra, mặt Nữ Vu đã vì đau đớn mà biến sắc, cô ta dừng bước lấy hơi.

Quá đau, trong chiếc rễ đó chắc chắn có độc, còn là loại độc mạnh, đây là tra tấn, và cũng là thử thách cho cô ta.

Nữ Vu mặt con nít bước ra nửa bước chân, chiếc rễ cây thứ ba liền đâm xuyên qua bụng cô ta.

Nữ Vu mặt con nít muốn cố nhưng không cố được nữa, cái cây kia chẳng những thương tổn cô ta, mà còn hút máu cô ta.

Không, đã đi tới bước này, thần tích đã xuất hiện trước mắt, truyền thuyết trong tộc không phải giả, cô ta muốn có được nó, muốn tộc Bái Nhật biến thành bộ lạc cường đại nhất trên mảnh đất này, cô ta phải tiếp tục kiên trì.

“Phập phập phập!” Hơn mười nhánh rễ liên tục bắn ra, đâm vào người Nữ Vu.

Nhưng Nữ Vu mặt con nít đã đi đến gần cái cây, cô ta vươn tay, máu trong tay cô ta như có lực hấp dẫn không nhỏ đối với thứ quả màu trắng ngà nửa trong suốt ấy, thứ quả đó run lên, muốn nhảy vào tay Nữ Vu.

“Bộp!” Một bóng đen khổng lồ xẹt qua không trung vũng nước.

Gió làm nước dậy sóng, ào một cái tạt cho Nữ Vu mặt con nít và đám người gần đó ướt như chuột lột.

“Kiệt ——!” Bắt được rồi! Một cái móng vuốt của Cửu Phong quắp lấy thứ quả kia bay lên không trung.

Nữ Vu mặt con nít và người tộc Bái Nhật bên dưới điên cuồng gào to.

Chỉ kém một bước, chỉ thiếu một chút nữa thôi, là bọn họ đã có được quả Vu Vận trong truyền thuyết.

“Cửu Phong mặt người! Đó là chim mặt người Sơn Thần Cửu Phong!” Đại Vu tộc Trệ hô to, đột nhiên gã cười lên điên cuồng, nói: “Người tộc Bái Nhật, đây là ý thần, quả Vu Vận không thuộc về bọn ta, nhưng cũng không thuộc về các người! Thần đã lệnh cho Sơn Thần Cửu Phong lấy nó đi! Ha ha ha! Bất luận kẻ nào cũng không thể chiếm được nó!”

Khóe miệng tên du tộc kia chảy đầy máu, tên đó ngẩng đầu nhìn Cửu Phong đang quắp quả Vu Vận bay đi xa, cười hai tiếng rồi cúi đầu.

Nữ Vu mặt con nít chìm trong thất vọng, chậm rãi quỳ xuống. Hai gã chiến sĩ phía sau cô ta vươn tay đỡ lấy.

Cửu Phong mang thứ quả đó bay đến chỗ nhãi con Thiết Bối Long, ‘phốc’ một cái phun lưỡi dao gió với nó.

“Kiệt ——!” Ăn no không? Đi đây, ta muốn đi tìm Mặc!

“Uông ——!” Không cho chạy!

Khặc khặc! Tới bắt ta đi, bắt ta đi! Cửu Phong giang hai cánh bay tới bay lui trên trời, bay lộn mèo đủ kiểu.

Nhãi con Thiết Bối Long bên dưới không biết có thật sự muốn báo thù không, hay là chơi đuổi bắt vui quá, liền rầm rập chạy theo, thỉnh thoảnh còn thấy mấy con động vật nhỏ hoặc mấy con kỳ lạ chưa bao giờ thấy qua, liền chạy tới ăn hiếp người ta một trận.

Hai con hung cầm mãnh thú vừa to xác vừa lợi hại mà bắt tay nhau ăn hiếp người ta thì sẽ ra sao? Nói chung, suốt đường đi, chúng nó trêu ghẹo không biết bao nhiêu động vật.

Cha mẹ Thiết Bối Long cũng rất ung dung, thấy thằng con bị một ít tên to xác hoặc lợi hại đuổi theo, cũng không sốt ruột hay lo lắng, chỉ chạy theo phía sau, lâu lâu đói bụng liền bắt bừa một con ăn.

Ở khe núi bên này.

Lúc Nghiêm Mặc thấy Cam Vũ, đặc biệt còn chú ý đến tay phải của mình, không thấy tay phải sáng lên.

Tối hôm qua Cam Vũ tới tìm hắn, sáng nay Nguyên Chiến có kể lại, còn kể cả mấy âm mưu của lão tư tế.

Lão tư tế định tách hắn và Nguyên Chiến ra, đồng thời để một người mai phục bên cạnh làm tâm phúc của hắn, muốn nhân lúc hắn yếu ớt nhất sau khi chữa trị cho người bị trọng thương, thì phóng hỏa thiêu chết hắn, lão còn không tiếc để vài tộc nhân bị liên lụy cùng, có lẽ với lão mà nói, tộc nhân nào cách lòng với lão không khác gì kẻ ngoại tộc.

Nghiêm Mặc nghe bảo lão tư tế đã phân phó rất rõ ràng cho người nào người nào phải làm cái gì cái gì để lấy mạng hắn, liền cười lạnh. Theo như cách phán xét của sách hướng dẫn, lúc này hắn ra tay thì không còn tính là chủ động tấn công nữa, sau đó hắn lấy một túi thuốc bột được gói kỹ trong lá và da thú ra, giao cho Nguyên Chiến.

Hắn nói cho Nguyên Chiến biết hiệu quả và cách dùng của bao thuốc bột này, còn dặn thêm: “Không thể không đề phòng, nếu lão tư tế không ra tay với tôi, thì thuốc bột sẽ không phát tác, một ngày sau sẽ mất hiệu quả.” Vì thuốc dẫn phát tác đang nằm trong tay hắn.

Nguyên Chiến nhìn hắn trong chốc lát, liền cười nhe hàm răng trắng, quay đầu đi ra ngoài.

Sau khi Nguyên Chiến trở về, hắn không hỏi Nguyên Chiến xử lý như thế nào, Nguyên Chiến cũng không nói mình tự tay làm hay là giao cho người khác, nhưng hiện tại, Nghiêm Mặc vừa thấy Cam Vũ đến liền biết người ra tay với lão tư tế chắc chắn là chị ta.

Thật là một người xảo quyệt. Nếu Nguyên Chiến tự mình ra tay, lão tư tế tuyệt đối không thể phát hiện. Nhưng hắn lại đưa thuốc bột cho Cam Vũ, lợi dụng hận thù của Cam Vũ dành cho lão tư tế, nói không chừng còn khiến Cam Vũ phải cảm kích hắn.

Nghiêm Mặc cầm thuốc dẫn, cũng không nhất quyết phải dùng nó. Tiếc là hắn không định chấp nhặt với lão tư tế, lão tư tế lại cứ một hai đòi phải giết chết hắn.

Lão tư tế khổ rồi, từ khi lão phát hiện tên tư tế tóc bạc có uy hiếp lớn với mình, lão vẫn luôn muốn giết chết hắn, nghĩ ra một đống kế sách, khi thấy mặt trời bắt đầu biến mất, có một khắc lão còn tưởng đây là ý thần, là Già Ma đại thần giúp lão.

Quả thật dùng là ý thần, nhưng không phải để giúp lão, mà là để trừng phạt lão!

Không có ai dám đến gần lão, ngay cả đệ tử lão cũng đứng cách hai bước, vẻ mặt đầy ghê sợ nhìn lão.

Người duy nhất chịu đến gần lão chỉ có tù trưởng Hào, nhưng Hào lại nhỏ giọng nói với lão, bảo lão mau cúi đầu trước tên tư tế tóc bạc kia.

Không! Tuyệt đối không! Lão thà gãi nát người mình chứ không thừa nhận mình bị Tổ Thần trừng phạt, càng không cúi đầu muốn trước một tư tế khác.

Hào lại nhìn về phía Nguyên Chiến, Nguyên Chiến không hề lo lắng đến vấn đề truyền thừa của tư tế bộ lạc Nguyên Tế, bởi vì Mặc đã nói cho hắn biết, thuốc bột căn bản không làm chết người, chỉ làm người ta thống khổ và trông ghê tởm thôi, Mặc không ra tay trị liệu, thì lão tư tế sẽ phải mang mấy cái bọc mủ ngứa ngáy đó cả đời.

Khi bọc mủ bị bể, da sẽ lành lại, nhưng sau khi lành, nó lại tiếp tục mọc bọc mủ. Mặc còn nói, bọc mủ sẽ không lây cho người khác.

Tư tế đại nhân của hắn như vậy đã rất nhân từ rồi, nhưng tư tế của một bộ lạc lớn mà muốn uy hiếp được con dân, thì chỉ lòng nhân từ thôi vẫn chưa đủ.

Trong mắt Nguyên Chiến, tư tế đại nhân của hắn đã nhân từ hơn các tư tế và Đại Vu khác rất nhiều lần, nếu là tư tế khác, lão tư tế và Đóa Phỉ đã sớm chết không biết bao nhiêu lượt.

“Chiến.” Tranh bỗng mở miệng: “Đây không phải lần đầu tiên người tộc Bái Nhật xuất hiện trên địa bàn săn thú của bộ lạc, tuy tộc bọn họ cách xa nơi này, nhưng bọn họ có ngựa, bọn họ muốn chiếm lĩnh núi muối cũng không phải chuyện kỳ quái.”

“Anh muốn tôi đi thăm dò núi muối trước?”

“Ừ.” Tranh gật đầu: “Lão tư tế nói cũng không sai, cậu là người có tốc độ nhanh nhất trong chúng ta, hành động dễ, ẩn nấp cũng dễ, cậu đi thăm dò trước là việc chỉ có lợi cho bộ lạc Nguyên Tế.”

Nhưng đó là bộ lạc Nguyên Tế chứ không phải bộ lạc… Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn Tranh, người này chắc là quyết tâm muốn đi theo bọn họ đây mà.

Người để ý đến điểm nhỏ này không nhiều lắm, nhưng tù trưởng Hào và Nguyên Chiến đều nằm trong đó.

Nguyên Chiến chờ Tranh nói hết.

Tranh quả nhiên còn câu sau, anh dùng nắm đấm đặt trên ngực, nghiêm túc nói: “Chiến, cậu đi thăm dò. Tôi lấy chiến hồn thề, sẽ bảo vệ Mặc đại nhân an toàn, chỉ cần tôi sống, Mặc đại nhân chắc chắn sẽ không sao hết, từ giờ trở đi, tôi sẽ không rời khỏi Mặc đại nhân một bước.”

Tranh mở miệng, với tư cách là một chiến sĩ thủ lĩnh, đặc biệt là người tộc Tức Nhưỡng và tộc Phi Sa, mọi người đều trực tiếp đứng phía sau anh, bọn họ đều định rời đi cùng Chiến.

Tù trưởng Hào khổ trong lòng, không nói tới Tranh, trong hai trăm người muốn đi theo Chiến, thì hơn phân nửa đã là các chiến sĩ dũng mãnh nhất bộ lạc, mà trong đó còn có vài chiến sĩ thủ lĩnh, điều ấy càng làm ông đau lòng.

Nhưng lòng người đã sớm bị chia rẽ, cho dù ông muốn những người này ở lại, nhưng sau khi họ biết Nguyên Chiến là thủ lĩnh của bộ lạc Cửu Nguyên, chỉ sợ lòng bọn họ đã không còn ở bộ lạc Nguyên Tế nữa, huống chi, tư tế bộ lạc Cửu Nguyên còn có Mặc đại nhân được Tổ Thần tự mình truyền thừa!

Bỗng nhiên Nghiêm Mặc đi đến trước mặt Tranh, vươn tay đặt lên nắm tay anh ta để trên vòng ngực rắn chắc của mình, trầm giọng nói: “Anh là một vị chiến sĩ tốt, cũng là một người tốt, vì anh và các chiến sĩ, còn có tù trưởng đại nhân…”

Nghiêm Mặc chưa nói xong, đã quay đầu nhìn về phía lão tư tế đang quát mắng Thu Ninh dữ tợn: “Tôi sẽ dùng sinh mệnh của mình hiến tế cho Tổ Thần, khẩn cầu Tổ Thần không lấy mạng Thu Thực, nhưng Tổ Thần có làm hay không, tôi không dám cam đoan.”

Tranh và các chiến sĩ đều hiểu, tù trưởng Hào không nói cảm ơn, chỉ gật mạnh đầu với Nghiêm Mặc.

Thu Thực nghe thấy, lúc này lão không ồn ào không cho Nghiêm Mặc cứu lão nữa, lão chỉ phân phó Thu Ninh, bảo cậu ta đi lấy vài loại thảo dược và nước sạch đến, lão muốn thử giải độc cho mình.

Hừ, là tự mày hiến tế cho Tổ Thần, ta không có nhờ mày.

Hào và các chiến sĩ thấy vẻ mặt của Thu Thực, liền quay đầu đi, không phải không dám nhìn thẳng, mà là không muốn nhìn.

Cho dù Mặc đại nhân là tư tế tộc khác, nhưng một tư tế tộc khác có thể làm đến như vậy cho bọn họ, thậm chí còn không tiếc dùng sinh mệnh của mình hiến tế cho Tổ Thần, cứu một kẻ có ý muốn giết mình, mà kẻ đó còn là tư tế của bọn họ.

Bây giờ người nghĩ như thế không chỉ có người tộc Tức Nhưỡng và tộc Phi Sa, mà cả người tộc Hắc Nguyên cũng bắt đầu hâm mộ những ai có thể đi theo Nguyên Chiến và Mặc đại nhân.

Nguyên Chiến cũng dùng nắm tay đấm ngực Tranh một cái, đây là cách bọn họ thể hiện sự kính trọng lẫn nhau.

“Mặc đã triệu hoán Sơn Thần Cửu Phong, chút nữa Cửu Phong tới, tôi sẽ đi cùng nó, như vậy nhanh hơn.”

Nguyên Chiến thấy Mặc thổi kèn, hắn cũng định đi một chuyến. Hắn đã nhớ tới chuyện mặt trời biến mất có liên quan đến thứ trong đầm cỏ, đối với việc này hắn rất tò mò, cũng muốn xem thử xem tại nơi ở trăm năm của bộ lạc Nguyên Tế rốt cuộc ẩn giấu thứ tốt gì.

Nếu bọn họ không kịp đến, vậy hắn sẽ cướp lại từ tay kẻ khác. Nói chung, loại chuyện cướp đoạt bảo vật thế này, ra tay càng nhanh càng tốt.

Nghiêm Mặc giải thích với các chiến sĩ một câu: “Tổ Thần có chuyện quan trọng giao cho tôi, vừa rồi tôi triệu hoán Cửu Phong hỗ trợ. Nhưng Cửu Phong bay tới đây còn phải đợi một chốc nữa, tôi hiến tế cho Tổ Thần trước đã, cầu xin ngài…”

Tranh và chúng chiến sĩ nhìn cậu tư tế tóc bạc, thấy hắn lúc này còn muốn giúp đỡ bọn họ, càng nghĩ càng thấy mình không chọn sai, ngay cả những người tộc Hắc Nguyên – thân tín của lão tư tế cũng không thể oán giận hay tỏ vẻ bất mãn gì.

Nghiêm Mặc thấy Cửu Phong còn chưa xuất hiện, vừa bực vừa buồn cười. Sao lúc không cần thì nó tùy thời đều có thể bay tới bay lui bên cạnh mình tạo cảm giác tồn tại, nhưng tới lúc mình cần thì nó lại chạy đi đâu không biết.

Nghiêm Mặc cũng biết đây là chuyện không có cách nào khác, hắn và Cửu Phong không phải loại quan hệ phụ thuộc lẫn nhau, Cửu Phong nguyện ý giúp hắn đã là cho hắn mặt mũi rồi, người ta có một đôi cánh lớn, muốn chạy đi chơi xa cũng hợp lý, hắn cũng không thể vì để tiện cho mình mà giữ Cửu Phong mãi bên người.

“Tôi cần nước sạch, mặt khác, mời lão tư tế quỳ xuống…”

“Đại nhân! Mặc đại nhân!” Trong khe núi đột nhiên truyền đến tiếng khóc la.

Tiếng khóc la càng ngày càng gần, người nọ là một chiến sĩ cấp hai, anh ta muốn xông tới, nhưng lại bị các chiến sĩ thủ vệ ngăn lại.

Người chiến sĩ cấp hai nọ bắt lấy thanh giáo của chiến sĩ thủ vệ, quỳ mạnh xuống với những người đứng bên này, khóc hô: “Mặc đại nhân! Xin ngài cứu Lục Diệp, cứu Lục Diệp của tôi!”

Mọi người đều cùng nhìn về phía người chiến sĩ cấp hai kia.

Nghiêm Mặc ‘chậc’ một tiếng trong lòng, thật đúng là không có thời gian, càng lúc càng nhiều việc.

“Chuyện gì?” Nghiêm Mặc đi qua.

Thu Thực cũng gấp, chẳng phải vừa rồi mày nói hiến tế sinh mệnh của mình cho Tổ Thần để đổi mạng ta sao? Nhanh lên!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status