Dị thế lưu đày

Chương 139: Nghiêm Mặc lên chiến sĩ cấp ba

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

“Bất mãn với Đại Vu của mình nên chuẩn bị lừa Mặc về làm Đại Vu có đúng không?”
Bốn ngày sau, Nghiêm Mặc đi ra từ khu rừng đen.

Vừa ra đến bìa rừng liền thấy Nguyên Chiến một thân chật vật mà bò lên từ mặt đất.

“Anh làm cái gì vậy?” Nghiêm Mặc kỳ quái.

Tên đàn ông nào đó sắc mặt đen như mực, nhả ra hai chữ: “Đánh nhau.”

“Với ai?”

Nguyên Chiến ngậm miệng.

Nghiêm Mặc quét mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, chế giễu: “Bị lão Tát Mã đánh? Cho đáng! Ai biểu theo dõi tôi.”

“Con đâu?”

“…Còn đây.”

“À.” Nguyên Chiến hơi thả lỏng một chút, nhưng vừa tới gần Nghiêm Mặc, hắn lại xù lông: “Sao tôi không cảm nhận được nó?”

“Anh có thể cảm nhận được nó?” Nghiêm Mặc nhướng mày.

Nguyên Chiến hừ ra tiếng: “Nó là con tôi, tôi đương nhiên có thể cảm nhận được.”

“Đó là quả Vu Vận, đừng để nó mê hoặc.” Nghiêm Mặc thuận miệng nói một câu.

Cũng một lời như trước, Nghiêm Mặc đã từng nói với Nguyên Chiến rồi, biết Nguyên Chiến nghe nói là một chuyện, còn chấp nhận hay không lại là chuyện khác, nếu không hắn cũng sẽ không nói ra mấy lời ma quỷ u mê này.

Nghiêm Mặc thấy Nguyên Chiến không hở chút là nhắc tới ‘con trai’ nữa, liền cất bước đi, trở về bộ lạc còn cả đống chuyện phải làm, từ giờ trở đi hắn không thể chậm trễ một phút đồng hồ.

Nguyên Chiến vươn tay giữ chặt lấy Nghiêm Mặc: “Hình như cậu…”

Nguyên Chiến đánh giá tư tế đại nhân nhà mình từ trên xuống dưới, cứ cảm thấy người này có chỗ nào đó không giống trước: “A, ba cái! Cậu thành chiến sĩ cấp ba rồi?”

Nghiêm Mặc gật đầu, trong mắt hiện lên chút kiêu ngạo nhàn nhạt, trong bốn ngày này hắn rất tàn nhẫn với bản thân, nếu không phải hắn có một thân thể không dễ chết, cùng với gian phòng thí nghiệm kia, thì nếu là người khác, cho dù có thể sống sót trở ra cũng sẽ biến thành thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Lúc Nguyên Chiến bắt lấy tay Nghiêm Mặc, tim hắn đập loạn xạ, con trai hắn còn sống, hắn không nghe thấy tiếng khóc nữa, nhưng hắn có thể cảm giác được. Hơn nữa, hắn còn cảm giác con trai hắn bây giờ rất yếu ớt.

Mặc đã làm gì con của bọn họ?

Hắn phải làm sao mới giữ được đứa nhỏ này?

“Đi thôi, bây giờ mà không quay về, thì bọn Tranh chắc sẽ trở lại tìm chúng ta đấy.” Nguyên Chiến không nói thêm gì nữa, thu vẻ mặt vừa rồi lại, giấu hết toàn bộ tâm tư vào sâu trong đáy lòng.

“Không biết bộ lạc bây giờ biến thành cái dạng gì rồi, đợi sau khi trở về, phải nhanh chóng xây cho xong ngoại tường thành, mặt khác, chúng ta sẽ khai khẩn vài miếng đất, tôi muốn di dời vài loại thực vật quan trọng, còn có…”

Hai người thương lượng những gì cần làm khi trở về, vừa đi vừa nói chuyện.

Thẳng đến khi hai người đi xa, lão Tát Mã mới hiện thân bằng một nhánh rễ thô, lão chống quyền trượng nhìn theo bóng dáng hai người.

Cuối cùng cũng đi rồi!

Lão Tát Mã không ngờ cậu tư tế thiếu niên kia lại… không giống phàm nhân như thế, nhánh cây đó tiến vào thân thể cậu ta chưa đến nửa ngày đã bắt đầu nảy mầm, mà lúc cậu ta đang trong quá trình dung hợp cây Phản Hồn non lại đột nhiên biến mất, thẳng đến sáng hôm nay mới xuất hiện.

Hỏi cậu ta đi đâu, cậu ta chỉ cười thần bí.

Đột nhiên mất tích còn chưa tính, mà cậu ta biến mất ba ngày, sau khi xuất hiện lại trở thành chiến sĩ năng lực cấp ba, quan trọng nhất là dáng vẻ cậu ta vẫn không có chút thay đổi nào!

Chuyện này chắc chắn nằm ngoài dự liệu của lão Tát Mã.

Những lời lão nói cho Nghiêm Mặc là thật, chẳng qua có vài câu quan trọng lão chưa nói.

Trước kia cũng từng có vài sinh vật với thân thể máu thịt được gieo hạt giống hoặc cành của tộc Trường Sinh, nhưng cực ít người có thể kiên trì đến bước dung hợp xong, cho dù có thể kiên trì đến cuối, thì sau khi dung hợp xong cũng không còn giữ được bộ dáng ban đầu.

Hai chủng tộc hoàn toàn bất đồng dung hợp với nhau, thì sao chỉ đơn giản có được năng lực của một chủng tộc khác?

Phương pháp áp chế quả Vu Vận mà lão Tát Mã đưa ra cho Nghiêm Mặc, bằng cách cấy cây Phản Hồn non vào là không sai, nhưng lão cũng có tư tâm, quả Vu Vận sau khi trở thành đứa con Sinh Mệnh có ý nghĩa rất quan trọng đối với tộc Trường Sinh, nếu đứa con Sinh Mệnh có thể lớn lên trên tay tộc Trường Sinh, đó mới là điều tốt nhất.

Nếu Nghiêm Mặc có thể chịu đựng được đau đớn khi dung hợp, cuối cùng hắn sẽ không còn là con người hoàn chỉnh nữa, nếu giữa lúc đó lão lại làm thêm một số việc, biến Nghiêm Mặc thành nửa người nửa cây, thậm chí cây Phản Hồn non chiếm ngược lại thân thể sinh vật là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

Cho dù Nghiêm Mặc không nề hà bộ dáng của mình, nhưng biến thành như vậy hắn chắc chắn sẽ bị nhân loại bài xích, đến lúc đó hắn chỉ có thể chọn cách sống trong khu rừng đen, càng thân với tộc Trường Sinh hơn.

Nhưng có lẽ cậu tư tế thiếu niên này thật sự được Tổ Thần yêu thương, cậu ta biến mất, đến nơi mà lão không thể tìm được, còn hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt lão.

Bộ dáng không một chút thay đổi, hơn nữa…

“Gien của cây Phản Hồn thật sự rất mạnh, nếu không phải là tôi, đổi lại là bất cứ một ai khác, thì bây giờ đã không thể giữ được cơ thể con người rồi.” Cậu tư tế thiếu niên kia vừa xuất hiện liền vừa cười vừa nói như vậy với lão.

Có vài từ lão Tát Mã nghe không hiểu, nhưng nghĩa thì có thể hiểu. Tuy âm mưu bị chọc thủng, nhưng lão không cảm thấy xấu hổ hay chật vật, lão không nói dối, lão đã cho cậu thiếu niên này cơ hội lựa chọn, cũng đã nói với cậu ta việc dung hợp rất nguy hiểm.

Cậu thiếu niên kia cười, nhưng ý cười lại không hiện trong mắt. Lão Tát Mã cũng không căng thẳng gì, lão không nghĩ cậu thiếu niên sẽ khiêu khích lão vào lúc này, chỉ cần cậu thiếu niên không ngốc, lão nghĩ cậu ta biết việc được tộc Trường Sinh trợ giúp, tốt hơn việc đối địch với tộc Trường Sinh nhiều.

Quả nhiên, cậu thiếu niên kia nói xong câu đó liền chuyển giọng: “Có điều cũng nhờ cơ hội lần này, ngài giúp tôi mở được cánh cửa mới trong việc tìm ra bí mật dung hợp gien giữa thực vật và con người, đồng thời còn nghiệm chứng được suy đoán của tôi lúc trước, tôi đoán không sai, gien của sinh vật trên thế giới kỳ thật…”

Cậu thiếu niên không nói hết, diện mạo cậu ta chất phác hàm hậu, những sau đó lại nói ra lời rất vô lại: “Lão Tát Mã, cha già, thấy tôi biến thành người có nửa huyết mạch với ngài, không đúng, thấy tôi trở thành nửa con trai của ngài, ngài làm cha, có phải nên cho đứa con trai này chút quà gặp mặt không?”

Con trai? Cha?

Thằng nhóc thối này da mặt dày quá rồi!

Lão Tát Mã nhớ đến mớ cỏ mà cậu thiếu niên đòi, cậu ta gọi nó là quà gặp mặt, lão liền nhịn không được mà ứa máu trong lòng.

Lấy ra một ít thực vật, cũng không có gì, khu rừng đen nhiều mà. Nhưng thằng nhóc thối này lại còn dám há mồm đòi hạt Bả Tử của tộc Phong, hơn nữa còn đòi những một trăm hạt.

Lão Tát Mã khó thở, cầm quyền trượng đánh hắn.

Nếu thằng nhóc thối này là nửa con trai lão, thì lão đánh hắn cũng là chuyện bình thường.

Đừng nói một trăm hạt, một hạt lão cũng không cho!

Còn về phần những yêu cầu khác của thằng nhóc thối này, nằm mơ luôn đi! Cho dù điều đó có lợi với tộc Phong đi chăng nữa!

Nghiêm Mặc đi được nửa đường, đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía khu rừng đen.

“Sao vậy?”

“Không có gì.” Nghiêm Mặc nghe tiếng gió thổi qua ngọn cây xào xạc xào xạc, tựa như đang buông lời tạm biệt với hắn, lại tựa như reo hò ăn mừng vì tiễn được ôn thần đi. =)))

Nghiêm Mặc cười, phất tay với khu rừng đen phía xa, rồi lại đưa tay lên miệng làm thành hình cái loa, hát lớn với khu rừng đen: “~ Các anh em, tôi sẽ còn trở lại! ~”

“~ Cút đi, cút đi, đừng có trở lại nữa ~” Sau một thoáng im lặng, tiếng hợp xướng đột nhiên truyền ra từ rừng.

Nghiêm Mặc đắc ý cười to. Lần này hắn dựa vào một tiếng ‘cha già’ mà chiếm được không ít lợi lộc từ chỗ lão Tát Mã và tộc Phong, không vui sao được?

Nguyên Chiến nghiêng đầu nhìn Nghiêm Mặc đang cười, bỗng nhiên cảm thấy Mặc lúc này thoạt nhìn không giống với ngày xưa, như thể… vui sướng khi được mọc cánh.

Mà gương mặt chất phác hàm hậu kia vào lúc này thoạt nhìn hình như càng thêm thuận mắt, hắn cảm thấy Nghiêm Mặc như càng… đẹp hơn?

Nghiêm Mặc bị ánh mắt nóng bỏng của người bên cạnh nhìn có chút chịu không nổi, đang chuẩn bị đá cho một cái thúc giục Nguyên Chiến đi mau mau, thì Nguyên Chiến bỗng nhiên xoay người.

Ào.

Từ trong hồ nước xanh trồi lên một chàng đẹp trai để trần nửa người trên: “Quả nhiên là các cậu!”

Theo sau chàng đẹp trai này, lục tục xuất hiện năm chàng đẹp trai trẻ tuổi cường tráng khác.

“Lạp Mông.” Nghiêm Mặc cười.

Lạp Mông hành lễ: “Tư tế đại nhân.”

“Đã lâu không gặp, không ngờ vừa ra khỏi rừng liền gặp được anh.” Nghiêm Mặc đáp lễ.

“Đoạn thời gian này tôi vừa lúc phụ trách tuần tra ở bờ hồ.”

“Đã xảy ra chuyện gì à?” Nghiêm Mặc quét mắt nhìn mấy gương mặt xa lạ phía sau Lạp Mông, nhạy bén hỏi.

“Cũng không hẳn, chỉ là Đại Vu tộc tôi tăng mạnh nhân lực phòng thủ.” Lạp Mông hàm hồ nói.

Nghiêm Mặc không tiếp tục truy vấn, trong lòng thì âm thầm cảnh giác.

Nguyên Chiến vừa nghe vậy cũng mày nhíu lại, không có ai dám xem nhẹ cảnh báo của tư tế và Đại Vu cả, cho dù Đại Vu kia là của tộc khác.

“Diệp Tinh hứa làm cho Lạp Nhược mười con dê nướng, rồi nó làm chưa?” Nghiêm Mặc chuyển đề tài.

Lạp Mông cười ha ha, lòng thầm cảm kích Nghiêm Mặc không truy hỏi vấn đề kia, chuyện Đại Vu không cho nói ra, bọn anh không dám tùy tiện nói cho người khác: “Tôi thấy nhóc đó mập lên một vòng rồi. Tư tế đại nhân, lần này đi xa có thuận lợi không?”

“Cũng không tệ lắm, tôi nghĩ các anh đã gặp được tộc nhân mới của tôi.”

“Bọn họ vừa ra khỏi rừng, chiến sĩ phụ trách tuần tra bên bờ hồ đã truyền tin về, vốn mọi người còn đang suy đoán xem đây là đội người di cư hay như thế nào? Sau đó Nguyên Chiến đại nhân tới giải thích, chúng tôi mới biết bọn họ đều là tộc nhân của các cậu.” Lạp Mông nhấn mạnh hai chữ ‘giải thích’, hiển nhiên rất bất mãn cách giải thích khi đó của Nguyên Chiến.

Các chiến sĩ tộc Người Cá khác cùng nhìn về phía Nguyên Chiến, ánh mắt không quá thân thiện.

Nguyên Chiến bĩu môi, làm sao hắn biết bên bờ hồ có người cá, muốn liên hệ với bọn họ, đương nhiên phải kinh động bọn họ trước, hắn chẳng qua là tạo chút địa chấn ở đáy hồ gần bờ mà thôi.

“Lần này đi ra ngoài, thu hoạch của tôi không tồi, chờ khi tôi làm ra vài thứ, các anh có thể tới xem xem có thích và sử dụng được không.”

Nghiêm Mặc vừa nói vậy, bất mãn của Lạp Mông và vài người cá khác lập tức biến mất, sắc mặt vui lên không ít, Lạp Mông liền nói: “Tộc nhân các cậu cứ quanh quẩn ở bờ hồ, chúng tôi vẫn luôn ở trong nước xem chừng bọn họ, bọn họ rất an toàn. Tư tế đại nhân, chưa chúc mừng cậu, ra ngoài một chuyến về, cậu đã là chiến sĩ năng lực cấp ba rồi.”

“Cảm ơn.” Nghiêm Mặc thành tâm thành ý nói.

“À, thiếu chút nữa quên mất, Nguyên Chiến đại nhân cũng là chiến sĩ cấp năm, xem ra lần đi xa này của các cậu nguy hiểm hơn bọn tôi tưởng nhiều.” Lạp Mông làm như lúc này mới nhớ tới mà thi lễ với Nguyên Chiến một cái, còn thuận tiện chúc mừng cho một câu.

Nguyên Chiến không giận, những người cá này nói chuyện tùy người, ai mà bọn họ thuận mắt thì cái gì cũng tốt, không thuận mắt thì kệ mẹ mày, dù mày là chiến sĩ cường đại, cũng sẽ không để mày vào mắt.

Cũng may những người cá này biết nhìn người, giống hắn vậy, đều rất tôn trọng Mặc, và hữu hảo nữa. Xem đi, bây giờ tên người cá kia chủ động đề nghị đưa Mặc băng qua hồ Thanh Uyên về thẳng bộ lạc Cửu Nguyên kìa.

Nguyên Chiến lạnh lùng quét mắt nhìn mấy người Lạp Mông, tiếc là hắn không biết câu: ‘Vô sự hiến ân cần, không phải gian thì cũng là trộm’, nếu biết hắn nhất định sẽ nói câu này cho Nghiêm Mặc nghe. Nhìn nụ cười của những người cá đó, bất mãn với Đại Vu của mình nên chuẩn bị lừa Mặc về làm Đại Vu có đúng không?

“Trong bộ lạc thế nào rồi? Mọi người có gặp phải chuyện khó khăn gì không?” Nghiêm Mặc đi đến bờ hồ ngồi xổm xuống, hất nước rửa mặt rửa tay, thuận tiện uống một ngụm, hắn không ngại uống nước tắm của người cá đâu. Chất nước hồ Thanh Uyên rất tốt, trực tiếp uống như uống nước khoáng hoàn toàn không có vấn đề gì.

Lạp Mông bơi tới cạnh Nghiêm Mặc, thần bí cười: “Chờ cậu trở về sẽ biết. Còn về phần khó khăn, bọn họ quả thật gặp chút khó khăn.”

Nghiêm Mặc ngẩng đầu, Nguyên Chiến cũng tạm thời buông bỏ đủ loại ác cảm với đám người cá, đi tới: “Bộ lạc đã xảy ra chuyện gì?”

Lạp Mông nhẹ vẫy đuôi cá, xấu xa không nói cho họ biết.

Nghiêm Mặc cười, vẻ mặt này của Lạp Mông, cho dù bộ lạc có chuyện gì thì cũng không phải việc lớn, dù sao hắn và Nguyên Chiến không có ở nhà, nếu xử lý không tốt, dù chỉ một việc nhỏ cũng có khả năng khiến bộ lạc gặp trắc trở.

“Lạp Mông, anh nói anh có thể đưa tôi băng qua hồ?”

Lạp Mông bảo hắn chờ một lát, xoay người lặn xuống nước, một lát sau lại trồi lên, có điều lần này trong tay anh kéo theo một vật thể trong suốt rất lớn nổi trên mặt hồ, vật thể dài chừng một mét, rộng nửa mét.

Đây là cái gì? Nghiêm Mặc nhìn như thế nào cũng cảm thấy thứ này trông như bong bóng cá.

Lạp Mông đẩy vật thể lên bờ: “Tư tế nhỏ, cậu nằm trên này, tôi có thể kéo cậu tới bờ hồ cách bộ lạc Cửu Nguyên gần nhất.”

“… Phải nằm mấy ngày?”

Lạp Mông nghĩ nghĩ: “Tôi bơi nhanh, cậu lại không nặng, chừng năm ngày là đến nơi.”

Nghiêm Mặc trầm mặc trong chốc lát, quay đầu nói với tên chiến sĩ lại càng thêm cường tráng sau khi thăng lên một cấp đang đứng cạnh mình: “A Chiến, anh chặt giúp tôi mười khúc cây đi, kiếm chút dây mây nữa, tôi cần chúng.”

Khi Nghiêm Mặc bảo Nguyên Chiến chặt cây, dạy hắn và người cá làm bè gỗ, thì Tranh đang nhìn chằm chằm hồ nước.

Bốn ngày trời, anh vẫn luôn cảm giác trong hồ có thứ gì đó đi theo bọn họ, đôi khi còn cảm giác được thứ đó đang nhìn lén bọn họ.

Nếu không phải lúc gần đi Nguyên Chiến nói với anh, trong hồ có người cá sinh sống, có thấy thì cũng đừng sợ, càng không được chủ động tấn công, thì anh đã sớm thọc giáo vào trong hồ rồi.

“Tranh, mọi người đều rất bất an, Chiến và Mặc đại nhân rốt cuộc khi nào mới trở về đây?” Liệp đi đến bên người anh, thấp giọng hỏi.

Tranh thu hồi ánh mắt, anh biết mọi người đã sắp chờ không nổi.

Tuy anh đã nói rõ nguyên nhân với mọi người, cũng nói Chiến và Mặc đại nhân sẽ nhanh chóng tới đây, nhưng đã bốn ngày mà không thấy bóng dáng hai người đâu, các tộc nhân từng bị vứt bỏ một lần bỗng nảy sinh lo lắng bất an.

Ngoại trừ Đại Hà, Liệp là mấy người lớn tuổi chững chạc nên khá trầm ổn, sau khi biết nguyên nhân thì không hỏi nhiều nữa, chỉ là mỗi ngày dùng ánh mắt ưu sầu nhìn anh.

Lam Điệp và mấy tên trẻ tuổi không dám tới làm phiền, nhưng mỗi ngày không có việc gì là cứ vòng tới vòng lui xung quanh anh, bộ dáng muốn hỏi mà không dám hỏi.

Một ngày, hai ngày… Tranh không hạ mệnh lệnh gì, nhưng toàn bộ đội ngũ đều tự động đi chậm lại, tới ngày thứ ba, quảng đường đi chỉ bằng một nửa lúc ban đầu.

Ngày thứ tư, buổi sáng, không ai chịu xuất phát, ngay cả Liệp cũng bị hỏi đến chịu không nổi mà chạy tới tìm anh.

Tranh rốt cuộc cũng nhịn không được, dẫn Liệp cùng đi tìm Đại Hà thoạt nhìn bình tĩnh nhất.

“Mặc đại nhân có nói với anh, khi nào cậu ấy và Chiến tới không?” Hai tên chiến sĩ, một trái một phải ngồi xổm bên người Đại Hà.

Đại Hà lắc đầu, anh đang ngồi trên mặt đất dùng răng tước da dê vừa mới lột, như vậy có thể khiến da trong lúc thuộc mềm hơn một chút.

“Vậy sao anh không lo lắng chút nào vậy?” Liệp giật tấm da dê của anh, tức giận nói.

“Lo lắng cái gì? Mặc đại nhân đã bảo, mượn đường thì phải trả giá, cậu ấy quay lại là để hoàn thành giao dịch với tộc Phong.” Đại Hà đoạt lại tấm da dê, anh phải dùng tấm da dê này làm váy da cho con anh, đứa lớn không muốn suốt ngày phơi mông chạy khắp nơi nữa.

“Chiến cũng nói như vậy, hắn nói hắn không yên tâm đám người cây đó, phải đi theo xem chừng Mặc đại nhân, nhưng đã bốn ngày rồi, bọn họ còn chưa đuổi kịp chúng ta.” Tranh hất hất cằm, ra hiệu bảo Đại Hà đi xem mọi người.

“Dù mọi người không nói, nhưng tâm lý đều đang rất lo lắng. Tuy Chiến bảo đi men theo bờ hồ sẽ không gặp phải nguy hiểm lớn nào, nhưng mảnh đất này cũng quá lớn rồi.” Tranh nhìn về phía xa xa, không thấy được giới hạn của vùng thảo nguyên xanh biếc, vùng thảo nguyên và cái hồ siêu lớn này đại diện cho cuộc sống tốt, nhưng đồng thời nó còn ẩn giấu vô số nguy hiểm.

Nơi này không phải là địa bàn mà bọn họ quen thuộc, mỗi khi đi một bước, bọn họ phải thật cẩn thận. Các chiến sĩ đều rất căng thẳng, mỗi ngày căng dây thần kinh cứng ngắc, nếu Chiến và Mặc đại nhân có ở đây thì tốt rồi, dù đường xá có gian nguy thế nào, bọn họ cũng không sợ, nhưng vấn đề là hai người bây giờ không có một ai ở đây!

“Tranh! Liệp!” Có chiến sĩ chạy như bay đến, vừa chạy vừa hô to: “Có người đến đây! Rất nhiều người! Các chiến sĩ mau cầm vũ khí lên!”

Các chiến sĩ thủ lĩnh nghe thấy tiếng la liền vội vàng đứng dậy, Tranh lập tức nhảy lên một tảng đá lớn, rống to với các tộc nhân: “Tất cả mọi người nhanh lên! Phụ nữ và trẻ con đứng ở bên hồ, chiến sĩ cấp ba đứng ngoài cùng, chiến sĩ cấp hai đứng phía sau, xếp hàng! Mau!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status