Dị thế lưu đày

Chương 142: Thay đổi của thành Cửu Nguyên

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

“Thứ gì đang sai sử tộc Si?”
Vừa lên bờ, Nghiêm Mặc liền phát hiện ra sự thay đổi.

Đầu tiên, đã có cửa thành, không còn là một cái hang trống hoác nữa, cửa được làm từ những khúc gỗ thô to, dùng đinh tán bằng gỗ và dây thừng gắn lại với nhau, tuy thô, nhưng thoạt nhìn rất chắc chắn.

Cầu treo cũng đã có, trước mắt đang trong trạng thái được dựng lên, dây thừng cố định được bện từ nhiều loại chất liệu mà thành, cột chặt chẽ từng vòng từng vòng.

Mãnh thấy hắn nhìn cầu treo, liền giải thích: “Vốn sẽ không nhanh như vậy, nhưng vì sau đó có người lùn, mọi người liền quýnh lên, thế là làm ra, bọn tôi đang chuẩn bị đào khu đất ở phía tây cho nó cắt ngang qua.”

Nghiêm Mặc không có ý kiến, đối với việc của Mãnh hắn sẽ không cho nhiều đánh giá, đây là chuyện của Nguyên Chiến, một tòa thành hai đầu, nếu muốn đi xa, thì phải phân công rõ ràng chính xác.

Khi các chiến sĩ phòng thủ trên tường thành và cửa thành thấy Nghiêm Mặc, vẻ mặt ai nấy đều kích động, cùng nhau dùng thanh giáo ra sức dộng xuống đất, còn tay phải thì siết thành nắm đấm đặt trên ngực trái.

Điều làm Nghiêm Mặc vui mừng là, các chiến sĩ trên tường thành ngoại trừ thanh giáo trong tay, trên lưng còn đeo bao đựng tên và cung tên.

Nghiêm Mặc đáp lễ với các chiến sĩ, hắn đã sớm nói rõ, hắn không thích lễ quỳ, cũng không muốn thấy con dân Cửu Nguyên hỡ một chút là quỳ xuống, thế là loại lễ nghi thăm hỏi nhau như thế này liền phổ biến khắp thành Cửu Nguyên nhờ các chiến sĩ.

Mà điều Nghiêm Mặc không ngờ là, bởi vì sở thích của mình hắn, về sau, khi con dân Cửu Nguyên phát hiện người của bộ tộc khác cứ hỡ chút là quỳ xuống, liền sinh ra cảm giác tự hào dân tộc. Con dân Cửu Nguyên bọn họ không cần quỳ xuống với bất luận kẻ nào! Tư tế Tổ Thần ban cho bọn họ quyền lực và sức mạnh không cần phải quỳ với ai hết! Mà bọn họ sẽ vĩnh viễn bảo vệ phần tôn nghiêm và quyền lực này!

Linh hồn dân tộc được tích góp từng chút từng chút như thế mà thành.

Lúc Nghiêm Mặc làm vậy vẫn chưa nghĩ xa đến thế, một số quyết sách của hắn cũng giúp đỡ trong việc tạo ra linh hồn cho dân tộc mới, có lẽ chính hắn cũng không nghĩ tới.

Ô Thần nghe được tin, cùng Tát Vũ chạy như bay ra cửa thành, lúc thấy Nghiêm Mặc, Ô Thần nâng nắm đấm đấm mạnh vào ngực trái, vành mắt ửng đỏ hô một tiếng: “Sư phụ.” Sau đó không nói gì nữa, đi ra phía sau Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc thấy Ô Thần, vẻ mặt tự nhiên dịu dàng đi không ít, thuận tay xoa xoa đầu nó.

Tát Vũ hâm mộ nhìn Ô Thần.

Mãnh vỗ vỗ vai Ô Thần, đừng thấy thằng nhóc này tuổi không lớn, nhưng trong khoảng thời gian Mặc và Chiến không có ở đây, chính nó đã giúp cậu không ít.

Tát Vũ cũng hành lễ, nhưng nó không tự nhiên được như Ô Thần, gặp lại tư tế đại nhân đã lâu không thấy nên vẻ mặt có hơi sợ sệt.

“Bài tập anh giao trước khi đi đã làm xong chưa?”

Giọng Nghiêm Mặc nói chuyện mang theo ý cười dịu dàng, Tát Vũ ra sức gật đầu, vì để đuổi kịp Ô Thần, nó và Diệp Tinh đều liều mạng.

Thấy Tát Vũ cường tráng ra không ít, Nghiêm Mặc khá là hài lòng, ít ra đứa nhỏ này không lười biếng rèn luyện thân thể, hắn cũng vươn tay xoa xoa bả vai Tát Vũ, khích lệ một câu: “Rất tốt, buổi tối mang bài tập của nhóc đến cho anh xem.”

Vẫn còn là con nít, Tát Vũ không thể kiềm chế tâm tình sung sướng khi được khích lệ, nó cười đến nhe cả hàm răng trắng không quá đều của mình, tư tế đại nhân cũng rất coi trọng nó đó!

“Diệp Tinh đâu?”

Tát Vũ nhìn về phía Ô Thần, Ô Thần trả lời: “Diệp Tinh qua chỗ của tộc Người Cá, bây giờ việc trao đổi thức ăn với tộc Người Cá đều do cậu ấy phụ trách.”

“Ồ? Là nhóc sắp xếp hả?”

Ô Thần trầm ổn nói: “Tụi con thương lượng với nhau, rồi đến tìm Mãnh đại nhân, Mãnh đại nhân đồng ý, Diệp Tinh mới bắt đầu phụ trách việc này.”

Mãnh đứng bên cạnh chen vào một câu: “Học trò của cậu không tồi, ba đứa nó giỏi lắm!”

Nghiêm Mặc nghe vậy nhưng không khen ngợi cũng không phê bình, chỉ nói với Ô Thần: “Chờ Diệp Tinh về, nhóc bảo nó tới tìm anh.”

“Dạ.”

Đi vào cửa thành, thay đổi bên trong còn lớn hơn nữa.

Chỉ mới hai tháng ngắn ngủi, nơi lúc trước được định là khu dân cư và xưởng nay đã xây lên không ít phòng ốc, bên cạnh đường đi trong thành còn có thể nhìn thấy những đường cống thoát nước đã gần hoàn công.

Mà có một sự thay đổi khác rõ ràng hơn nữa là, trong thành có thêm một con sông nhỏ. Hai bên bờ con sông nhỏ sẽ xây khu mua bán và nhà xưởng, nên về sau nó chính là ranh giới ngăn cách giữa khu mua bán và trung tâm tòa thành.

Con sông nhỏ trước mắt vẫn chưa có cầu, chỉ có mấy khúc gỗ đơn sơ được buộc chặt với nhau đặt trên mặt sông làm lối đi tạm thời.

Người tộc A Ô và các người lùn đang đi tới đi lui trên cầu gỗ, mọi người đi lại rất vội vàng, ai nấy đều cực kỳ bận rộn.

Nhìn cảnh tượng đó, Nghiêm Mặc đột nhiên có một loại cảm giác mới xuyên từ thế giới nguyên thủy trở lại thế giới văn minh, cho dù quần áo của những người trong thành vẫn lấy da lông và vải bố làm chủ.

Vải bố?! Hai mắt Nghiêm Mặc lập tức sáng lên, chẳng lẽ đã nghiên cứu ra máy dệt rồi?

Không đợi Nghiêm Mặc hỏi Ô Thần với Mãnh vấn đề này, thì có người mắt sắc nhìn thấy Nghiêm Mặc, liền hưng phấn điên cuồng hét lên: “Mặc đại nhân về rồi!”

Chỉ một câu, tức khắc đã kinh động cả tòa thành Cửu Nguyên, một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh, tất cả mọi người đều biết tư tế đại nhân đã về.

Lần này Nghiêm Mặc về, bầu không khí của thành Cửu Nguyên hoàn toàn khác với lúc trước.

Không đề cập tới người tộc A Ô vừa thấy hắn liền cười như hoa nở rồi nhanh chân chạy tới hành lễ chào hỏi hắn, ngay cả các người lùn đang đi tới đi lui cũng trộm thở nhẹ ra một hơi.

Nghiêm Mặc giấu nghi vấn vào lòng, nhướng mày cười, thái độ mấy người lùn thật thú vị, áy náy không có bao nhiêu, mà an tâm lại không ít, chẳng lẽ bọn họ cũng không muốn đám người lùn bên ngoài ở lại?

Rất nhiều người tộc A Ô và các người lùn ùa tới chỗ cửa thành, bị đám người Hồ Hồ ngăn lại, nói tư tế đại nhân và Mãnh đại nhân đang bàn công chuyện, bảo bọn họ đừng quấy rầy.

Nghiêm Mặc vẫy vẫy tay với bọn họ, bảo bọn họ đi làm việc đi.

Đội hộ vệ của Nghiêm Mặc nghe tin cũng nhanh chóng chạy tới, có bọn họ ở đây, Nghiêm Mặc không lo bị người khác vây quanh, cũng may thành Cửu Nguyên bây giờ không có bao nhiêu người.

Được bốn hộ vệ và đám người Hồ Hồ mở đường, cuối cùng Nghiêm Mặc cũng có thể cất bước, bọn họ đi về phía sảnh nghị sự, lúc Nguyên Chiến và hắn rồi đi thì nơi này đã xây gần xong, sau hai tháng, sảnh nghị sự và một bên sườn đã hoàn thành.

Sảnh nghị sự rất lớn, chứa khoảng một hai trăm người cũng không có vấn đề gì, bên trong còn được bày biện một vòng khúc gỗ có thể xem như ghế, trên chỗ cao nhất được đặt hai cái ghế dựa.

Mãnh nói với Nghiêm Mặc, từ sau khi sảnh nghị sự được xây xong, mọi người cứ có việc liền tụ tập ở đây nói chuyện.

Nghiêm Mặc tiến vào đại sảnh chưa được bao lâu, đám người lão tộc vu nhận được tin cũng vội vàng chạy đến, tổ vu Tạp Đế của tộc người lùn Mạc Mạc và tộc trưởng Lãng Lãng cùng trưởng lão Tra Tra cũng đến.

“Bảo bọn họ chờ ở ngoài một chút.”

“Vâng.” Một hộ vệ được phân phó xong liền ra khỏi đại sảnh truyền lời.

“Các anh cũng ra ngoài trước đi.” Nghiêm Mặc ra hiệu cho Ô Thần, Tát Vũ và đám người Hồ Hồ đi ra ngoài. Trước tiên hắn phải biết tình huống đại khái từ Mãnh đã, rồi biết thêm tình huống kỹ càng từ những người phụ trách sau, so sánh như vậy mới có thể phát hiện ra nhiều vấn đề.

Biết tư tế đại nhân có nhiều chuyện muốn hỏi Mãnh đại nhân, bọn họ hành lễ xong liền rời khỏi đại sảnh, có điều bọn họ không đi xa, mà đứng ngoài đại sảnh chờ, những người này vừa ra ngoài đã người vây quanh.

Không đề cập tới náo nhiệt ngoài đại sảnh, chỉ nói về chuyện trong đại sảnh.

Đại sảnh rất rộng, bây giờ chỉ có hai người, đại sảnh được xây bằng tường đá nên vẫn giữ được vài phần mát mẻ trong ngày hè, bỗng nhiên Mãnh cảm thấy đại sảnh tựa hồ mát quá, sống lưng cậu phát lạnh rồi.

Nghiêm Mặc trực tiếp đi lên cái ghế bành cao nhất, ngồi xuống, hắn đi nửa ngày rồi nên mệt.

Mãnh ngoan ngoãn đứng ở dưới.

“Con sông kia là người cá làm ra?” Tuy Nghiêm Mặc dùng câu nghi vấn, nhưng trước khi hỏi hắn đã biết rõ đáp án là gì.

Mãnh gật đầu: “Trước khi đi Chiến đã dặn tôi, nếu người cá muốn đào sông trong thành, thì đồng ý với họ.”

Nghiêm Mặc biết vì sao Nguyên Chiến lại dặn dò như thế, người cá trợ giúp xây đường nước trong thành cũng được, còn về vấn đề an toàn, Nguyên Chiến có thể khống chế đất đá, muốn cắt ngang con sông không phải việc khó.

Mà có đường sông đó, không nói đến con dân Cửu Nguyên sẽ tiện lợi như thế nào, bọn họ mạo hiểm cho người cá vào trung tâm thành, đồng thời cũng có thể làm kinh sợ đám người lùn.

“Tốc độ rất nhanh.” Nghiêm Mặc có ý nghĩ khác, nhìn về phía Mãnh nói.

Mãnh cười ngu, gãi gãi đầu xấu hổ nói: “Có nhiều người lùn tới, tới rồi liền không muốn đi, nên Lạp Mông sang đây tìm tôi để đẩy nhanh tốc độ đào con sông. Đám người lùn đó xây nhà, đào cống thoát nước đều rất điêu luyên, có điều ăn hơi nhiều, còn ồn ào nữa.”

Cậu lại bổ sung một câu: “Nếu chỉ có nhóm người lùn đầu tiên, trong thời gian ngắn như vậy sẽ không có nhiều phòng ở đến thế, sau đó đám người lùn mới tới hợp vào hỗ trợ.”

“Anh cho đám người lùn tới sau đào cống thoát nước?” Nghiêm Mặc có chút đau đầu, chờ tên gia súc kia về, nội việc sửa lại mạng lưới cống ngầm thôi chắc phải tốn không ít sức.

“Ừm.” Mãnh vẫn chưa phát hiện mình làm sai chuyện gì, cậu còn cho rằng mình để đám người lùn đến sau làm việc là chiếm lợi của chúng.

“Nhóm người lùn đầu tiên đã vào mấy ngôi nhà kia ở hết rồi?”

“Không có.” Rốt cuộc Mãnh cũng phát hiện ra trong giọng nói Nghiêm Mặc có gì đó không đúng, vội vàng nghiêm mặt nói: “Chiến bảo chỉ cho bọn họ mượn ở, một nhóm vào ở một nhà là được, tôi chỉ chia cho bọn họ hai căn, còn lại đều để cho người của chúng ta. Sau khi người của chúng ta vào chọn nhà xong, số dư còn lại tôi mới cho đám người lùn đó mượn.”

“Ồ? Vậy bây giờ đám người lùn đó xây nhà cho ai ở?”

Tim Mãnh run lên, nhỏ giọng nói: “Trước khi đi Chiến nói xây càng nhiều càng tốt.” Hu hu, cứu mạng, khí thế của tư tế nhỏ càng ngày càng đáng sợ.

“Xây càng nhiều càng tốt là không sai, nhưng vì sao hai khu nhà lại cách xa nhau như vậy?”

“Người lùn nói bọn họ không quen ở cùng chúng ta, người tộc A Ô cũng không thích bọn họ, tôi nghĩ bọn họ tách ra ở thì tốt hơn…” Mãnh càng nói càng lí nhí.

“Vậy ai đồng ý cho bọn họ xây nhà ở phía bắc? Lại còn là nhà tọa bắc triêu nam (nhà quay lưng về phía bắc, nhìn về phía nam)? Tôi nhớ tôi đã để lại sơ đồ quy hoạch tòa thành rất rõ ràng, tất cả nhà cửa phòng ốc ngoại trừ khu mua bán thì đều phải xoay mặt về phía trung tâm thành, mặt khác, nhà cửa phải xây từ phải sang trái thành vòng tròn, giữa hai căn nhà phải có đường xá cách ra, hơn nữa, hai phía phải đối với nhau, nhà phía bắc chỉ có thể quay lưng về phía tây và nhìn về phía đông hoặc ngược lại.”

Nghiêm Mặc cười lạnh trong lòng, đám người lùn đó thấy hắn không có ở đây liền tưởng sơ đồ quy hoạch của hắn có thể tùy tiện sửa ư? Không phải bọn họ thích sống dưới lòng đất sao, còn chọn hướng nhà hứng ánh mặt trời như vậy làm gì? Quả nhiên không có sinh vật nào là ngu ngốc cả, nếu có môi trường sống tốt hơn, thì ai mà từ bỏ? Bọn họ cũng không phải sinh vật sống trong đất thật sự.

“Bọn họ nói người của chúng ta đều ở nhà tọa bắc triêu nam, bọn họ cũng muốn thế, tất cả mọi người đều muốn giống nhau.” Mãnh nuốt nước miếng, trán rỉ mồ hôi, lúc này cậu ta lại thấy nóng: “Phía đông rất quan trọng, cửa thành đông gần hồ Thanh Uyên, tôi bảo người của chúng ta chọn nhà ở phía đông, mà nhà ở đông thì làm theo yêu cầu của cậu, vừa hay cả loạt đều tọa bắc triêu nam, không có cái nào tọa nam triêu bắc.”

Nghiêm Mặc nhìn Mãnh, bỗng nhiên cười: “Không sao, nhà đã xây vẫn có thể đập đi xây lại, dù sao cũng chỉ là khách nhân mướn phòng ở.”

Mãnh lau mồ hôi, xì một tiếng xả giận, để cậu quản lý cả tòa thành, cho dù nhân số rất ít cũng quá khó cho cậu rồi, huống chi còn có ba bộ tộc cùng sống, mà con người là chủ nhân lại có ít nhân số nhất. Cũng may, Mặc và Chiến đã có một người trở về.

Mãnh muốn hỏi chuyện của bộ lạc Nguyên Tế, nhưng vài lần lời ra đến bên miệng lại nuốt trở vào. Cậu sợ, thậm chí cậu còn đoán Mặc thấy cậu mà không hề đề cập đến chuyện bộ lạc Nguyên Tế, Chiến lại chưa trở về, có phải bộ lạc Nguyên Tế đã …

Mãnh không dám nghĩ tiếp, cũng không dám hỏi.

Nghiêm Mặc lại liên tiếp hỏi Mãnh vài vấn đề, bao gồm cả chuyện máy dệt và vải bố mà hắn khá là hứng thú.

Điều khiến Nghiêm Mặc kinh ngạc là, máy dệt không phải do cô gái tên Nặc Mã của tộc Người Cá làm ra, mà do Tát Vân – mẹ của Tát Vũ được hắn lâm thời chỉ định phụ trách chuyện dệt vải.

Mặt khác, cũng nhờ đám người lùn chạy đến Cửu Nguyên làm tu hú chiếm tổ, không khác những gì Nghiêm Mặc đã lường trước, cũng là do đám quái vật lùn tộc Si da xanh bị đuổi ra khỏi rừng, có điều Mãnh nhắc tới một việc, Ô Thần học một chút ngôn ngữ của người lùn, từ một vài chuyện người lùn nói chuyện với nhau mà biết hình như trong đám quái vật đó xuất hiện một tên rất lợi hại, tên lợi hại kia còn biết sai sử chúng.

Nghiêm Mặc nhíu chặt mày.

Thứ gì đang sai sử tộc Si? Có liên quan tới việc lão Tát Mã nói với hắn hay không?

Chúng nó chỉ sống trong rừng, hay sẽ tiến vào thảo nguyên?

Điều quan trọng là, liệu sau này chúng nó có trở thành kẻ địch của Cửu Nguyên không?

Mặc kệ có phải là địch hay không, Nghiêm Mặc không muốn từ bỏ số tài nguyên trong tảng rừng lớn gần đây. Mà nếu không muốn từ bỏ những tài nguyên trong rừng, thì người Cửu Nguyên ắt phải giáp mặt với tộc Si.

Haizzz, giải quyết từng cái một đi, Nghiêm Mặc nhắm mắt lại, xoa xoa ấn đường. Sau này phiền toái của Cửu Nguyên chắc chắn sẽ không ít, quả Vu Vận trong bụng hắn là một trái bom hẹn giờ, nếu lão Tát Mã không nói sai, có trời mới biết sau này bọn họ sẽ gặp phải bao nhiêu kẻ địch!

Mãnh xoay hai vòng tại chỗ, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Mặc, anh hai tôi, Liệp, bộ lạc Nguyên Tế… bây giờ thế nào rồi? Chiến đâu? Vì sao không trở về cùng cậu?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status