Dị thế lưu đày

Chương 204: Ngày đông cảm động

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

“Lựa chọn đi, chết thê thảm, hay tọa ủng thiên hạ.”
Các chiến sĩ của bộ lạc Nguyên Tế có vài người được cha mẹ đặt tên, có vài người lại được mọi người đặt cho, chỉ là có một số cái tên không thể tùy tiện lấy, tỷ như tên của tù trường, tỷ như tên Chiến, tên Liệp vậy.

Đông Sinh vốn không có tên, nên người ta luôn gọi cậu bằng những cái tên lung tung, sau khi thăng lên cấp hai, cậu nghe người ta nói mình sinh vào mùa đông, nên tự lấy cho mình cái tên Đông Sinh này.

Đông Sinh không biết cha mẹ mình là ai, lúc còn nhỏ xíu đã được bộ lạc nuôi nấng, trong những mùa đông thiếu thốn thức ăn, cậu suýt chút nữa thì bị đẩy ra mổ thịt, ngay lúc đó có một chiến sĩ cấp ba tên Nha dùng số thức ăn định mức của mình trao đổi để cứu cậu về.

Hiện giờ người nọ đã biến thành lão chiến sĩ Khuyết Nha, nói với cậu khi ấy ông ta chỉ muốn trả lại ân tình hồi trước lúc cha cậu ta cứu ông thoát khỏi miệng mãnh thú, Đông Sinh không thiếu nợ ông cái gì, nhưng Đông Sinh vẫn nhớ kỹ phần ân tình này.

“Đông Sinh, con đàn bà của Khuyết Nha lại tới nữa kìa.” Chiến sĩ thủ vệ ở cửa thành tây vừa được mở ra nói với Đông Sinh đang khiêng đồ đi tới.

Đông Sinh gật gật đầu, cậu đã nhận được tin rồi.

Thủ vệ này có mối quan hệ tốt với cậu, thấy cậu gật đầu liền nhịn không được túm lấy tay cậu, có chút không vui nói: “Một hai lần thì không sao, nhưng từ khi mùa đông bắt đầu đến giờ, cậu ngẫm lại xem, ả tới tìm cậu đã bao nhiêu lần rồi? Cho dù cậu nợ Khuyết Nha, thì những gì cậu làm trước đó đã đủ để báo đáp rồi.”

“Tôi chỉ trợ giúp để bọn họ gắng gượng qua được mùa đông này.” Đông Sinh nghĩ nghĩ, giải thích thêm một câu: “Bà ta có bầu, mấy đứa con trước đó của Khuyết Nha không giữ lại được.”

Vị thủ vệ kia không nói nữa, bọn họ cũng rất kính nể lão chiến sĩ Khuyết Nha, bọn họ cũng hiểu Khuyết Nha, biết ông nếu thật sự không thể chống đỡ được nữa, thì đã không buông thả cho người đàn bà của mình tới tìm Đông Sinh, không, nếu không phải vì quá muốn đứa con còn chưa chào đời này, thì cho dù có khó khăn cách mấy, Khuyết Nha cũng sẽ không chủ động tới tìm Đông Sinh.

“Hừ, thấy chúng ta bây giờ sống tốt hơn, kẻ tìm tới không chỉ có một ả đàn bà đó!” Một người thủ vệ khác hừ lạnh.

Mấy người bọn họ cùng nhìn nhau, rồi cùng cười khổ.

Mới đầu, khi người Nguyên Tế tới tìm họ, bọn họ vừa hả giận vừa kiêu ngạo, rất nhiều người dù sau khi bị xin xỏ một hai lần, vẫn cho đám người tới xin không ít thứ.

Nào biết bọn họ cho một lần, về sau liền ngăn không được nữa, không ngừng có người tới xin, trong đó nhiều nhất là phụ nữ và trẻ con.

Đông Sinh chào vị thủ vệ kia một tiếng, rồi khiêng đồ ra cửa thành tây, đi qua nội sông đào, đến bờ sông bên kia.

Nơi đó có một người đàn bà đã chờ thật lâu, lạnh đến mức liên tục xoa tay giậm chân, thấy cậu đi ra, nét mặt liền hiện lên vẻ vui mừng, muốn chạy tới, nhưng tuyết quá dày, bà ta không thể chạy, giẫm trên nền tuyết lún sâu đi về phía Đông Sinh, không ngừng kêu: “Đông Sinh, bên này, tao ở đây.”

Đông Sinh đã sớm nhìn thấy bà ta, nhìn bà ta đi vội như vậy, liền kêu to: “Đứng yên ở đó, đừng có nhúc nhích, tôi tới liền.”

Bụng bà ta đã nhô ra, áo da thô cứng mặc trong mùa đông không che đậy hết được, vẫn có thể nhìn ra bà ta đang mang thai.

Đông Sinh đi nhanh hơn, giẫm trên tuyết đi đến trước mặt bà ta, buông cái bao khiêng trên vai xuống: “Trong này có một khúc thịt muối, nửa túi bột mì, còn có một ít rau khô, bà cầm về đưa cho Khuyết Nha.”

Khuôn mặt già cả của bà ta lập tức đầy vẻ tươi cười niềm nở, ôm lấy cái bao, dùng ngón tay đã sắp đông cứng nhưng vẫn run rẩy mở túi ra, nhìn vài lượt, khuôn mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn, nhưng lại có vài phần tham lam và bất mãn không thể che giấu: “Có chút bột mì như vậy à? Có thể nhiều hơn chút nữa không? Răng chú Khuyết Nha của mày không tốt, thức ăn làm từ bột mì sẽ dễ ăn hơn, ăn cũng được nhiều hơn.”

Cơ mặt Đông Sinh như đã đông cứng, không có chút biểu cảm gì: “Quả thổ nguyên vốn đã không nhiều lắm, mỗi người chỉ được chia có một ít, nhiêu đó đã là tất cả phần bột mì của tôi rồi.”

Bà ta liền nhỏ giọng lèm bèm: “Phần nhiều chắc chắn đều hiến cho tư tế với thủ lĩnh tụi mày cả rồi.”

“Cái gì?!” Đông Sinh giận dữ: “Bà cho rằng Mặc đại nhân cũng tham lam ích kỷ như lão già Thu Thực kia à? Nếu số bột mì này có ở Nguyên Tế, thì ngoại trừ những người cá biệt, đừng ai hòng nghĩ đến! Hơn nữa, nếu không phải nhờ Mặc đại nhân, thì bọn tôi đã không được ăn thứ này.”

“Đó chẳng phải là do Cam Vũ phát hiện sao? Con đàn bà Cam Vũ kia, thấy tụi đàn ông tốt liền bỏ tù trưởng, ngay cả con cũng cõng đi, cái đồ ăn cây táo rào cây sung đó, thật không biết xấu hổ!”

“Đủ rồi!” Đông Sinh liên tục nhắc nhở bản thân thật nhiều lần rằng bà ta đang mang thai con của Khuyết Nha, đè nén cơn giận, nói: “Về sau bà đừng tới nữa, có kêu tôi tôi cũng sẽ không ra.”

Bà ta vừa nghe thấy liền nóng nảy: “Đông Sinh! Mùa đông dài như vậy, chú Khuyết Nha của mày không thể săn thú, số thức ăn được chia cũng ít, mày không giúp ông ta, thì cả nhà tao đây sẽ chết đói! Mày… nếu lúc trước không có chú Khuyết Nha của mày, thì sao mày sống được tới bây giờ? Đã sớm bị bộ lạc đem ra mần thịt rồi! Mày làm người phải có lương tâm chứ!”

Đông Sinh giật lại cái bao đồ, khiêng lên vai bỏ đi, chỉ vứt lại một câu: “Được, vậy bà đi kêu chú Khuyết Nha tới tìm tôi.”

Bà ta không ngờ Đông Sinh lại cướp cái bao, đứng ngây ra hồi lâu, lúc thấy Đông Sinh đi xa, mới chân cao chân thấp đuổi theo, vừa đuổi theo vừa khóc lóc: “Đông Sinh! Mày không thể như vậy! Mấy thứ kia mày đã cho tao, mày không thể lấy lại! Đông Sinh… á, bụng tao, bụng tao đau quá!”

Bà ta ngã nhào trên mặt tuyết, lăn lộn gào khóc.

Đông Sinh quay đầu lại, nhếch nhếch miệng, tay dùng sức, ném cái bao tới bên người bà ta, không thèm quay đầu lại mà đi vào thành.

Bà ta nhìn thấy cái bao được ném tới, lập tức câm họng, không gào khóc nữa, lăn một vòng bò dậy, cái bụng to vướng víu cũng chẳng thể tạo trở ngại cho bà, nhào lên ôm lấy cái bao rồi đi vội như sợ có người tới cướp.

Những việc như thế này, bọn Tranh, Liệp thừa biết, có điều thấy nó không ảnh hưởng gì nhiều, nên bọn họ không ra tay xử lý.

Nếu hơn ba trăm người này của Nguyên Tế sau khi tách ra mà không sống được ngày lành thì không nói, nhưng khi bản thân có thể sống tốt, nhìn lại những tộc nhân trước kia, cho dù có oán hận, nhưng bởi vì loại tâm lý ưu việt kỳ lạ nào đó, khiến bọn họ nảy sinh chút đồng tình và đáng thương đối với người Nguyên Tế.

Kỳ thật, cuộc sống của bộ lạc Nguyên Tế bây giờ cũng không tệ lắm, thậm chí còn tốt hơn so với trước kia một chút, nhưng đó là khi không so sánh với Cửu Nguyên.

Cửu Nguyên và đám người lùn có nhà cửa chắn gió che mưa, cuộc sống tốt hơn bọn họ rất nhiều.

Tuy bọn họ cũng lấy con mồi ra trả để được ở nhà trong ngoại thành, nhưng số nhà đó không giống các người lùn, một căn không thể ở được nhiều người, tường nhà không phải bằng đá, mà làm bằng gạch, vì Cửu Nguyên muốn xây nhà nhanh nên bảo người lùn xây nhà gạch, phụ trách đào móng là các chiến sĩ thần huyết tộc Tức Nhưỡng có năng lực điều khiển đất.

Số nhà gạch này được xây theo kiểu nửa chìm trong đất, tức là căn nhà không nằm trên mặt đất, mà lọt thỏm trong một cái hố, nửa vách tường và nóc nhà trồi lên trên mặt hố, vì để tiết kiệm vật liệu, nên cái hố này được đào vừa to vừa dài, cách một khoảng có một cây cột chống dùng để đỡ nóc nhà.

Kiểu xây nhà gạch trong hố này khiến căn nhà rất ấm áp, nhưng lại phiền ở chỗ ánh sáng không vào được, thành ra trong nhà rất tối, mỗi ngày đều phải quét tuyết đọng ở trước cửa và trên nóc nhà, nếu không sẽ bị chôn trong tuyết.

Hơn nữa, nhiều người ở cùng với nhau, có vài người muốn đi vệ sinh, nhưng trời lạnh không chịu ra ngoài, đặc biệt là lũ trẻ, thế là khiến cả căn nhà chìm trong mùi khai và hôi thối.

Còn nhóm lửa nấu thức ăn trong hố, khói ngập nhà, trời lạnh nên không thể tắm, mà lúc lau người lại không biết cần mẫn, tay chân mặt mũi ai nấy đều bẩn như thằng hề.

Các chiến sĩ Nguyên Tế muốn tự đào hố xây nhà, nhưng bọn họ không có năng lực huyết mạch, mà toàn bộ người tộc Tức Nhưỡng đã chạy hết tới Cửu Nguyên, dù bọn họ có lợi hại cách mấy thì cũng không thể đào hố trong khoảng thời gian ngắn giữa mùa đông lạnh, chưa kể đến việc đất bây giờ đã đông cứng lại như cục đá.

Có vài người nghĩ, cho dù tốn công tốn sức đào hố xây nhà, thì đến mùa xuân sang năm bọn họ đã phải rời đi, nhà vừa mới xây xong không biết ở được bao nhiêu ngày, còn không bằng cứ sống chắp vá như bây giờ.

Loại suy nghĩ ấy lây từ người này sang người khác, không đến mấy ngày, chẳng còn ai muốn xây nhà riêng, tất cả mọi người đều ở trong cái nhà mà Cửu Nguyên cung cấp, sống chắp vá.

Ả đàn bà của Khuyết Nha đi ra ngoài một chuyến liền kéo một cái bao trở về, cho dù bà ta có che giấu thế nào thì vẫn bị không ít người nhìn thấy.

Lúc Khuyết Nha thấy cái bao, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi: “Bà lại đi tìm Đông Sinh? Chẳng phải tôi đã nói bà không được đi tìm nó nữa hả?”

Bà ta lập tức trở mặt, mắng: “Không đi tìm nó, thì chúng ta ăn cái gì? Số thức ăn ông được chia còn chưa đủ cho chúng ta nhét kẽ răng!”

“Tôi đưa hết thức ăn cho bà…” Khuyết Nha bây giờ xanh xao vàng vọt, lúc nhìn đến cái bụng nhô lên của bà ta liền nuốt nửa câu sau xuống.

Bà ta quỳ xuống bên người ông, bắt lấy cánh tay ông, thấp giọng nói: “Ông đi nói với Đông Sinh, bảo nó nghĩ cách đưa chúng ta vào Cửu Nguyên. Chỉ cần ông chịu đi nói với nó, nó nhất định sẽ giúp chúng ta.”

“Không được! Câm miệng!” Khuyết Nha lập tức bịt chặt miệng bà ta: “Đừng có nói nữa, cẩn thận để người ta nghe thấy.”

Bà ta liền nhìn xung quanh, thấy có không ít người đang nhìn bọn họ chằm chằm… bà ta vừa kéo cái bao về, lập tức đặt mông ngồi trên đó, không dám nhắc lại chuyện vào Cửu Nguyên.

Bà ta muốn giấu thức ăn đi, lúc đang loay hoay tìm chỗ, thì trưởng lão và vài tên chiến sĩ đã tìm tới.

“Khuyết Nha, ta không muốn nói nhiều với ông, theo quy củ của bộ lạc, trong mùa đông, dù là ai tìm được thức ăn, đều phải lấy ra để bộ lạc chia đều.” Trưởng lão ho khan một tiếng, ý bảo Khuyết Nha chủ động giao thức ăn ra đây.

Khuyết Nha không muốn, nhưng nhiều người nhìn ông như vậy, ông không dám tàng trữ riêng cho mình.

Ả đàn bà liền nóng nảy, lập tức hô lên: “Mắc gì! Đây là thức ăn tôi vất vả lắm mới kiếm được, mắc mớ gì phải chia cho mọi người? Bọn tôi mà giao ra, thì các người căn bản không chia xuống!”

“Khuyết Nha!” Trưởng lão không đếm xỉa đến ả đàn bà đang khóc la, chỉ nhìn Khuyết Nha.

Khuyết Nha nghiến răng, cơ mặt hơi co giật.

“Khuyết Nha, bộ lạc đã chăm sóc ông rất nhiều rồi, ả đàn bà của ông đã tới lấy thức ăn mấy lần, bọn ta đều làm như không phát hiện, nhưng mùa đông còn rất dài, nếu mọi người đều giống như ông, vậy những người không thể kiếm thức ăn phải làm sao đây?”

“Tôi không phục!” Ả đàn bà hô to: “Các người nói Khuyết Nha không thể săn thú, thức ăn chia cho bọn tôi là ít nhất, thì mắc gì bây giờ bọn tôi tìm được thức ăn phải chia ra, nếu phải chia phần, vậy dựa theo định mức của chiến sĩ cấp ba mà chia cho bọn tôi đi!”

“Khuyết Nha, đừng để ả đàn bà của ông ầm ĩ nữa.” Trưởng lão liếc mắt nhìn cái bụng của bà ta.

Bà ta run lên, mọi kháng nghị đều kẹt trong cổ họng.

Khuyết Nha lập tức bò dậy, đưa cái bao cho tên chiến sĩ đi theo sau trưởng lão.

Trưởng lão gật gật đầu, nói với Khuyết Nha nhưng cũng là nói với những người xung quanh: “Tuy tù trưởng bảo bắt đầu từ năm nay không cho ăn thịt người của bộ lạc mình, nhưng đó là dưới tình huống mọi người đều không bị đói, nếu thật sự không có thức ăn, tù trưởng sẽ không còn cách duy trì quan điểm này. Nếu các người có thể kiếm được thức ăn, vậy thì nghĩ cách đi, người kiếm về sẽ được chia nhiều hơn một chút, sau này có nô lệ cũng sẽ cho người đó chọn trước.”

Trưởng lão nói tới đây liền thở dài: “Ta biết mọi người cảm thấy chúng ta sống không bằng Cửu Nguyên, thậm chí rất nhiều người còn muốn rời khỏi bộ lạc, trở thành người Cửu Nguyên, tù trưởng và tư tế đại nhân đều biết suy nghĩ của mọi người, phải làm sao bây giờ, các chiến sĩ lợi hại nhất của chúng ta bị tư tế tộc khác mê hoặc, vứt bỏ chúng ta, săn thú và thành lập bộ lạc vì tộc nhân khác, vì tư tế tộc khác. Rõ ràng đại đa số chiến sĩ của Cửu Nguyên, ngay cả thủ lĩnh của bọn họ đều là người Nguyên Tế chúng ta.”

Người Nguyên Tế hâm mộ người Cửu Nguyên, phần hâm mộ này khi mùa đông trôi qua được một nửa đã chuyển hóa thành đố kỵ và oán hận sâu sắc.

Đúng vậy! Rõ ràng là người cùng một bộ lạc, vì cớ gì bọn họ lại được sống tốt hơn chúng ta?

Nếu bọn họ không phản bội bộ lạc, thì sẽ không có Cửu Nguyên, chỉ có Nguyên Tế mà thôi, tòa thành này, mảnh đất này, con sông lớn này sẽ là của bọn họ!

Trưởng lão lại thở dài: “Haizzz, tù trưởng đã nói, nếu Đại Chiến đồng ý, ông tình nguyện giao Nguyên Tế cho Đại Chiến, đến lúc đó chúng ta và Cửu Nguyên là một bộ lạc, nhưng… chỉ sợ tư tế của bọn họ sẽ không muốn.”

Lời trưởng lão nói chọc thật sâu vào lòng người Nguyên Tế, đây không phải lần đầu tiên bọn họ nghe thấy những lời này. Đối với việc hai bộ lạc xác nhập, bọn họ rất tán thành, hận không thể ngay ngày mai đã hợp lại thành một bộ lạc, bọn họ cũng có thể vào ở trong nội thành, hưởng thụ việc mỗi người một căn nhà, được chia thức ăn no đủ, nghe nói người Cửu Nguyên bây giờ còn làm ra cái gọi là giường sưởi, buổi tối ngủ trên đó không sợ lạnh.

Có vài người nghĩ, nếu tù trưởng muốn giao bộ lạc cho Đại Chiến, vậy lão tư tế có giao truyền thừa cho tư tế nhỏ kia không? Nghe người Cửu Nguyên nói, Mặc đại nhân rất tốt.

Trưởng lão đảo mắt nhìn từng người, lòng cảm thấy bất an, sợ mình không hoàn thành được yêu cầu của tư tế, vội bỏ lại thêm một câu: “Mặt khác, bởi vì chuyện xảy ra ở khu rừng đen, cho dù chúng ta có thể xác nhập với nhau, chỉ sợ Đại Chiến và tư tế của bọn họ sẽ không tin tưởng chúng ta, các chiến sĩ chúng ta sau khi xác nhập cũng sẽ không được trọng dụng, nói không chừng còn bị xa lánh, bị phái đi làm nhiệm vụ nguy hiểm nhất.”

Đúng vậy, trưởng lão nói không sai. Nếu đổi lại là bọn họ, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho các tộc nhân đã vứt bỏ mình. Người vốn muốn xác nhập lúc này đã có chút thất vọng và oán hận nhàn nhạt.

Ở nội thành Cửu Nguyên, Tranh gặp riêng Nguyên Chiến.

Nghe Tranh báo cáo xong, Nguyên Chiến đang rèn luyện tinh thần lực nâng mí mắt lên: “Lão già đó không có phản ứng mới là kỳ quái đấy, lão thả những lời đồn đó ra, chắc vì sợ sau một mùa đông, người Nguyên Tế sẽ chạy qua Cửu Nguyên hết.”

“Nhưng bây giờ người Nguyên Tế hình như đã từ áy náy đối với chúng ta biến thành đố kỵ và oán hận rồi, hôm trước còn có chiến sĩ Nguyên Tế làm trái với yêu cầu của chúng ta, dám đi săn ở phụ cận, bọn họ còn xảy ra vài lần xung đột với người lùn, đều vì chuyện cướp đoạt con mồi.”

“Hào bây giờ sao rồi? Ông ta không ra mặt ngăn cản các chiến sĩ Nguyên Tế à?”

Tranh nhíu mày: “Tôi cũng lấy làm lạ, Hào không phải người như vậy, với tính tình của Hào, ông sẽ không xâm phạm vào quy tắc của chúng ta, càng không chủ động gây phiền toái cho chúng ta. Lần này ông lại chủ động yêu cầu được vào Cửu Nguyên tránh qua mùa đông, tôi cảm thấy rất kỳ quái.”

Nguyên Chiến cúi đầu nhìn ba quả cầu đất bay lơ lửng trong lòng bàn tay, dùng tinh thần lực điều khiển chúng nó bay một vòng: “Tối nay tôi sẽ tìm Hào nói chuyện.”

Lúc này, Hào đang khoanh chân ngồi trên da thú, lạnh mặt nhìn lão tư tế đã không còn quá già đối diện.

Lão tư tế quấn một tấm da thú thật dày, nhìn Hào.

Hai người không ở trong căn nhà dưới hố, mà ở trong một căn nhà đơn khác gần đó, giữa hai người cách nhau một tấm da thú.

“Mi là ai? Mi không phải Thu Thực.” Hào khẳng định.

Lão tư tế nhếch môi, để lộ ra hàm răng vàng của lão: “Sao ông biết ta không phải Thu Thực?”

“Tư tế của bộ lạc ta, làm sao lại không nhận ra?”

“Ồ, thông minh hơn ta tưởng.” Lão tư tế mở cái túi da nhỏ ra, lấy một miếng thịt từ bên trong nhét vào miệng nhấm nháp.

“Mi muốn gì?” Hào hối hận, ông hẳn nên kết liễu lão ngay khi phát hiện lão có gì đó bất thường, chứ không phải tìm tới dò hỏi, cuối cùng không giết chết được, mà mình còn bị khống chế ngược trở lại. Trước khi mùa đông bắt đầu, lão tư tế xúi giục ông, lấy việc để có thể tới gần Cam Vũ và con ông mà dụ hoặc, đồng ý với ông việc không ăn thịt người của bộ lạc mình, điều đó khiến ông dao động, thế nên ông đồng ý đưa ra đề nghị được tiến vào ngoại thành Cửu Nguyên tránh qua mùa đông, giờ nghĩ lại, có phải tất cả những điều đó đều là âm mưu của người này không?

“Ta còn cần ông, cho nên ông sẽ không chết đâu.”

Hào không chút vui vẻ khi nghe thấy đáp án này, ông sẽ không chết, nhưng sẽ trở thành con rối.

Lão tư tế cũng không giấu diếm ý định của mình: “Ông là người thông minh, vậy hãy tiếp tục thông minh, thứ gì không nên nói ra thì đừng nói, ta muốn Cửu Nguyên, ông muốn người Nguyên Tế không phải lo ăn lo mặc, trong mùa đông được sống ngày lành, chúng ta có thể hợp tác.”

“Hợp tác như thế nào?”

“Ông tiếp tục làm tù trưởng, ta tiếp tục làm tư tế Nguyên Tế, ta sẽ giúp Nguyên Tế giống như Tam Thành, thậm chí còn lợi hại hơn cả Tam Thành, trở thành bộ lạc giàu có nhất, mà ông chỉ cần phối hợp với ta, chứ đừng cản trở ta là được.”

“Tốt vậy sao? Mi cho rằng ta sẽ tin?” Hào cười lạnh.

“Ta giết ông rất dễ, muốn giết chết toàn bộ người Nguyên Tế cũng rất dễ, nếu ông không muốn, ta có thể đổi một tù trưởng khác, thậm chí là đổi một bộ lạc khác.”

“Nếu ta nói chuyện của mi cho Cửu Nguyên…”

Lão tư tế cười quái dị: “Ta không sợ Cửu Nguyên, ta chỉ muốn tòa thành của chúng, cả mảnh đất này nữa. Dù ông nói cho Cửu Nguyên, thì người chết cuối cùng cũng chỉ là người Nguyên Tế các ông, tên Nguyên Chiến kia tuy lợi hại đó, nhưng một chiến sĩ thần huyết cấp bảy vẫn chưa giết được ta đâu!”

Hào trầm mặc.

“Tù trưởng Hào, nếu ông cứ im lặng, ngoan ngoãn nghe theo ta, ông sẽ trở thành tù trưởng của một bộ lạc cường đại mà ông không tài nào tưởng tượng được, thức ăn, đàn bà, vũ khí, quyền lực, ông sẽ có hết thảy! Ả Cam Vũ cũng sẽ trở lại bên cạnh ông, cả con ông nữa. Ngẫm lại mà xem, ông thật sự có thể chịu đựng được việc người đàn bà của mình phản bội sao? Chịu đựng được việc thủ hạ vốn dưới trướng mình nay trở thành chiến sĩ còn mạnh hơn mình sao? Chẳng lẽ ông không muốn vượt qua Nguyên Chiến, không muốn khiến người đàn bà của mình dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình một lần nữa?”

Hào siết chặt hai nắm tay.

“Chỉ cần ông nghe theo ta, ta sẽ cho ông nguyên tinh thích hợp để ông nhanh chóng thăng cấp, trong khoảng thời gian ngắn ông sẽ lợi hại hơn cả chiến sĩ thần huyết, năng lực của ông rất đặc biệt, nếu biết cách dùng, ngay cả chiến sĩ cấp cao cũng chưa chắc đã đánh bại được, còn cùng cấp ư? Ông có thể nghiền nát chúng! Nhưng nếu ông không muốn, kẻ chết đầu tiên sẽ là ả đàn bà tên Cam Vũ kia, kẻ thứ hai sẽ là con ông, ta hứa, không ai có thể cứu được chúng.”

Trong đôi mắt già nua của lão tư tế lộ ra ba phần đắc ý và bảy phần nham hiểm ác độc, lời nói như đang cám dỗ con người trèo xuống địa ngục với ma quỷ: “Lựa chọn đi, chết thê thảm, hay tọa ủng thiên hạ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status