Dị thế lưu đày

Chương 209: Cậu có thể khốn nạn hơn nữa không?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

“Nghiêm Mặc vươn tay bế nó lên, để nó ngồi trên đùi mình.”
Nghiêm Mặc bế thằng nhóc đen thùi lùi về nhà mình, ỷ nó còn nhỏ không hiểu gì, cũng không biết nói, nên tăng một ngàn điểm cặn bã đưa vào phòng thí nghiệm, kiểm tra nó từ đầu tới cuối.

Hắn có số liệu thân thể của mình và Nguyên Chiến, nhưng không có của người khác, không phải hắn không muốn đưa những người khác vào phòng thí nghiệm, nhưng vì mở phòng thí nghiệm phải tăng quá nhiều điểm cặn bã, còn yêu cầu bảo mật, nên việc lựa chọn người thí nghiệm phải rất cẩn thận.

Từ sau khi hắn nghi ngờ thằng nhóc đen thùi lùi này có tinh thần lực cao hơn người bình thường, hắn đã mấy lần muốn đưa nó vào phòng thí nghiệm, chỉ là không tìm được cơ hội thích hợp mà thôi, với lại hắn cũng bận quá.

Mà sau khi rèn luyện tinh thần lực trong hơn nửa mùa đông, hắn kiểm tra số liệu của mình lần nữa, liền nảy ra ý tưởng mới trong việc thúc đẩy và cải tạo thân thể người Cửu Nguyên, lúc này hắn cần lắm một số liệu đối chiếu để nghiệm chứng suy nghĩ của mình, đang nghĩ xem có nên lấy thằng nhóc đen thùi lùi ra kiểm tra một phen không, ai ngờ nó lại tự xuất hiện, cho nên hắn mới nói hắn và nó rất có duyên.

Số liệu thí nghiệm của thằng nhóc này so với Nguyên Chiến khá hơn nhiều, khi Nguyên Chiến ra vào phòng thí nghiệm đều trong trạng thái hôn mê, số liệu khi thanh tỉnh hoàn toàn không có, mà thằng nhóc đen thùi lùi thì có thể vào trong trạng thái thanh tỉnh và thí nghiệm một vài hạng mục cần thiết.

Kết quả kiểm tra, tố chất thân thể thằng nhóc này chỉ có một chữ: Mạnh.

Phòng thí nghiệm không có cách nào kiểm tra và đo đạc tinh thần lực, nhưng không sao, Nghiêm Mặc có thể làm vài thí nghiệm, rồi từ đó lấy được một ít số liệu phụ trợ.

Thằng nhóc đen thùi lùi ngồi trên bàn thí nghiệm tò mò nhìn xung quanh, bộ dáng cực kỳ nghiêm túc, như muốn ghi nhớ hết thảy những gì có ở nơi này.

Nghiêm Mặc đội cho thằng nhóc đen thùi lùi một cái ‘mũ’ dùng để cảm ứng sóng điện não, rồi để nó nằm lên cái đài dụng cụ có thể đo các loại đồ hình của cơ thể người, hắn nhìn biểu đồ hiện trên màn hình, ánh mắt say mê.

“Cục cưng, làm vài cái thí nghiệm cho anh nào, rất đơn giản, anh biết nhóc hiểu những gì anh nói, cho anh biết, hình vẽ trên phiến lá này là gì?”

Nghiêm Mặc lấy một xấp lá cây từ trong túi không gian ra, cái này là đồ hắn chuẩn bị để huấn luyện tinh thần lực cho mình, hắn rút một tấm ở giữa, hắn không nhìn thấy đó là gì, dán mặt trái phiến lá trên lòng bàn tay, giơ lên hỏi thằng nhóc.

Thằng nhóc đội cái mũ nên thấy khó chịu, muốn ngồi dậy,

“Đừng ngồi dậy, cứ nằm vậy đi, ngoan lắm, anh cho nhóc một miếng thịt.” Nghiêm Mặc lấy một mâm thịt nướng còn nóng hôi hổi từ túi không gian ra, rồi dùng dao cắt một lát thật dày, bỏ vào miệng mình chậm rãi nhai nhai.

Hai mắt thằng nhóc đen thùi lùi lập tức sáng lấp lánh, nhìn xuyên cái kính trong suốt, vươn tay muốn tóm miếng thịt.

“Hình vẽ là cái gì? Nghĩ ra đi, anh sẽ thấy.” Nghiêm Mặc nhìn chằm chằm màn hình, hắn vừa phải xem sóng điện não trên màn hình khi nó suy nghĩ về hình vẽ, vừa phải lấy máy kiểm tra sự thay đổi của hình vẽ trong đầu nó để đánh giá, rất bận rộn. Đây là nỗi bi ai khi không có trợ thủ, chuyện gì cũng phải tự mình làm.

Thằng nhóc đen thùi lùi nghiêng nghiêng đầu như đang nhìn phiến lá Nghiêm Mặc dán trên tay.

Màn hình biến động, đầu tiên xuất hiện một vài chấm và đường lộn xộn… Không! Nghiêm Mặc ngồi thẳng dậy, đây không phải một biểu đồ lộn xộn, đây là gân của chiếc lá trong tay hắn!

Hình vẽ ở giữa chiếc lá dần hiện ra, một hình tứ giác.

Mà đồng thời khi hình vẽ bên này thay đổi, biểu đồ bên kia cũng thay đổi.

Quả nhiên là thế! Nghiêm Mặc kích động đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Hắn cũng từng làm một thí nghiệm như vậy với mình, trong lòng đã sớm có phỏng đoán, mà số liệu của thằng nhóc đen thùi lùi cùng biểu đồ hiện lên lại lần nữa chứng minh suy nghĩ của hắn.

“Tiếp nào, trên chiếc lá này là hình gì?” Nghiêm Mặc không thèm nhìn hình vẽ trên chiếc lá có chính xác hay không, bởi vì vừa rồi hắn đã dùng tinh thần lực ‘nhìn’ một lần.

Lần này hắn chọn hình tương đối phức tạp, nhưng thằng nhóc đen thùi lùi không muốn, vươn bàn tay nhỏ, dùng sức vỗ tấm kính chắn trong suốt: “A!”

Nghiêm Mặc hơi sửng sốt, nhìn theo tầm mắt nó, liền thấy cái mâm thịt nướng, vỗ đầu một cái, cắt một lát cỡ lát vừa rồi, mở kính ra đưa cho nó.

Hắn cũng không quan tâm thằng nhóc đen thùi lùi dùng cái tay bóng nhẫy đầy dầu mỡ của nó dán lên kính của đài thí nghiệm, đợi nó ăn xong liền giơ phiến lá lên.

Cứ như vậy, thí nghiệm này trông thì đơn giản, nhưng tiến hành được năm lần, tới lần thứ sáu, thằng nhóc đen thùi lùi xuất hiện tình trạng mệt mỏi rõ ràng, Nghiêm Mặc lập tức dừng thí nghiệm.

Nhưng hắn không đưa nó ra khỏi đài dụng cụ, mà tiếp tục nhìn màn hình.

Thằng nhóc đen thùi lùi bắt đầu nôn nóng, số liệu và biểu đồ trên màn hình lập tức thay đổi.

“A!” Thằng nhóc đen thùi lùi vỗ vỗ cái kính, tỏ vẻ mình muốn ra ngoài.

Nghiêm Mặc không nhúc nhích.

Thằng nhóc đen thùi lùi tức giận, kêu lớn hơn nữa.

Nghiêm Mặc vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.

Theo cơn tức giận ngày càng cao của thằng nhóc, số liệu và biểu đồ trên màn hình cũng biến hóa dữ dội.

Nghiêm Mặc đặt tay trái lên một phím ấn, chỉ cần hắn ấn xuống, đài dụng cụ sẽ phóng một dòng điện nhỏ kích thích vật thí nghiệm.

Chỉ là một dòng điện nhỏ mà thôi, thằng nhóc sẽ không bị thương, hắn đã tự mình thử rồi, ngay cả Đô Đô ở trước kia cũng từng làm thí nghiệm giống vậy. Nghiêm Mặc không phân vân gì nhiều, ấn phím.

‘Xẹt.’ Một dòng điện nhỏ lan khắp người thằng nhóc đen thùi lùi chỉ trong nháy mắt.

Thằng nhóc bị điện giật cho run bắn, dòng điện quả thật rất nhỏ, giống như thiết bị bình thường bị rò điện mà thôi, vật thí nghiệm sẽ cảm thấy nơi bị giật tê rần, hơi đau một chút.

Nhưng hình như thằng nhóc đen thùi lùi bị giật toàn thân, điều này làm nó vốn chỉ hơi run liền biến thành co giật, tuy thời gian rất ngắn, nhưng rõ ràng thằng nhóc cảm thấy sợ hãi, nó mở to hai mắt nhìn.

Cơ hồ là ngay khi thằng nhóc đen thùi lùi cảm nhận được cơn đau, tay phải Nghiêm Mặc sáng lên, trong đầu cũng nhảy ra thông báo của sách hướng dẫn:

—— Cảnh cáo! Kẻ lưu đày thí nghiệm phi tự nguyện trên cơ thể người một lần, đối tượng thí nghiệm bị tổn thương trực tiếp, để khiển trách, +10 điểm cặn bã.

“Đây chỉ là loại thí nghiệm bình thường nhất!” Nghiêm Mặc hô to.

Nhưng sách hướng dẫn hiển nhiên không cho là vậy.

——Kẻ lưu đày tăng giá trị cặn bã một lần 10 điểm, nhận một trừng phạt nhẹ. Nội dung trừng phạt: Cảm nhận đau đớn của vật thí nghiệm, thi hành ngay tức khắc.

‘Xẹt.’ Lập tức có một dòng điện chạy qua người Nghiêm Mặc.

“Thịch!” Nghiêm Mặc run rẩy, thân thể giật bắn lên, đầu gối đập vào mặt lưng trái của đài thí nghiệm.

Chỉ thí nghiệm một chút thế này mà cũng không cho á?! Nghiêm Mặc chửi ầm lên trong lòng. Không đúng, hắn sực tỉnh, thí nghiệm phi tự nguyện trên cơ thể người? Vậy nếu tự nguyện thì được đúng không?

Nghiêm Mặc vuốt mặt, nhanh chóng lên tinh thần.

Hắn nhìn chằm chằm thằng nhóc đen thùi lùi, nghĩ xem nên làm sao để nó tự nguyện phối hợp làm thí nghiệm. Điện giật chỉ là bước đầu tiên, phần sau là các loại kích thích dùng để thí nghiệm như đe dọa, trôi nổi, gặp phải kẻ địch, vân vân còn chưa tiến hành đâu.

“Cục cưng, nhìn anh nè, bên này bên này.”

Ánh mắt của thằng nhóc đen thùi lùi khi nhìn Nghiêm Mặc vốn là thân thiết nay trở nên hung ác, bàn tay nhỏ dùng sức đấm vào mặt kính trong suốt.

“Muốn ăn thịt không? Muốn ăn trái cây không?” Nghiêm Mặc lấy ra một cành hắc mai đầy quả, quơ quơ trước mặt thằng nhóc, nụ cười kia nhìn kiểu gì cũng thấy y như con sói trong truyện cô bé quàng khăn đỏ.

Thằng nhóc đen thùi lùi dùng sức đẩy cái kính, còn nhe răng hung dữ với Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc thả cành hắc mai xuống, nhướng mày: “Ê, nhóc quỷ, có cần phải như vậy không? Chỉ là một thí nghiệm nhỏ thôi mà, anh cũng đâu có làm hại gì nhóc, nhóc thật sự không muốn thì thôi.”

Kỳ thật hắn không ngại chịu trừng phạt giống thằng nhóc này đâu, bị điện giật chút xíu mà thôi, chỉ cần có thể hoàn thành thí nghiệm. Nhưng nó rõ ràng không chịu, nếu là người lớn thì hắn còn có thể dùng thiết bị bên trong cố định lại, nhưng đối với trẻ con… được rồi, hắn còn chưa khốn nạn tới mức đó.

Mở lồng kính ra, Nghiêm Mặc không quan tâm tới thằng nhóc nữa, chỉ nhìn chằm chằm màn hình, đối chiếu các số liệu rồi bắt đầu thống kê.

Thằng nhóc đen thùi lùi vừa thấy lồng kính được mở ra, lập tức bò ra nơi cách xa Nghiêm Mặc nhất, mặc kệ đài thí nghiệm cách mặt đất bao nhiêu, cứ thế nhảy xuống, tựa như một con thú nhỏ nhẹ nhàng đáp trên mặt đất.

Thằng nhóc đen thùi lùi rúc trong một góc của phòng thí nghiệm cảnh giác nhìn Nghiêm Mặc chằm chằm.

Nghiêm Mặc làm như đang cho chó ăn, thảy cành hắc mai qua chỗ nó. Trong lòng hắn không có suy nghĩ không tôn trọng hoặc không xem thằng nhóc đen thùi lùi là người, hắn chỉ đơn giản muốn làm hòa với nó, nhưng không nỡ rời khỏi đài thí nghiệm, nên mới làm hành động tiện nhất, nếu là người bình thường, vậy nhất định sẽ sinh ra hiểu lầm.

Cũng may thằng nhóc đen thùi lùi không hiểu được hành vi này bất ổn ở chỗ nào, nó nhìn cành hắc mai được ném đến trước mặt mình, nhìn nhìn một chốc, thấy Nghiêm Mặc không làm gì khác, lặng lẽ thò đầu lại gần ngửi ngửi.

Chắc là đoán xem có độc hay không. Thằng nhóc đen thùi lùi lại duỗi tay chọc chọc quả hắc mai.

Chừng hai phút sau, nó mới bứt một quả nhét vào miệng.

Con nít chỉ nhớ ăn chứ không nhớ đánh, chờ khi ăn hết một cành hắc mai, thằng nhóc đen thùi lùi bò một vòng trong phòng thí nghiệm, rồi bắt đầu bò một đường cực kỳ ngoằn ngoèo đến gần Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc đang xem kết quả kiểm tra của thằng nhóc đen thùi lùi, tâm tình rất hưng phấn, miệng cứ thì thào:

“Tinh khí thần! Thì ra là thế, nếu mình không hiểu sai, tụ tinh dưới đan điền, cái ‘tinh’ này là thứ năng lượng tự do tích góp từ thế giới bên ngoài, có thể tập trung nguồn năng lượng, nguồn năng lượng tự do phải trải qua một quá trình lọc, rồi mới tập trung ở dưới đan điền, mà phương pháp hấp thu năng lượng tự do có thể thông qua việc hít thở bằng miệng và mũi, cũng có thể thông qua toàn thân; còn tụ khí trong đan điền, ‘khí’ này sẽ cung cấp cho thân thể phần sức sống nhất định, khi hít khí, một phần là oxi, cung cấp cho thân thể hoạt động, còn một phần là năng lượng tự do thông qua phương pháp huấn luyện chính xác để tập trung ở đan điền.

Tụ thần trên đan điền, ‘thần’ này có thể hiểu là tinh thần lực. Tinh thần lực có thể xem như một loại năng lượng đơn độc, tinh khí dưới đan điền chuyển lên trên đan điền là để cung cấp năng lượng cho tinh thần lực. Cái này giống như một cái là nhiệt năng, một cái là điện năng, có thể trao đổi, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.”

Nghiêm Mặc cứ lầm bầm mãi, đột cảm thấy cẳng chân đau nhói, cúi đầu liền thấy thằng nhóc đen thùi lùi đang ôm cẳng chân mình gặm gặm.

Thằng nhóc ngẩng đầu, nhe răng với Nghiêm Mặc, trên hàm răng còn có vết máu.

“…Hết giận chưa? Thịt anh ngon không? Anh chỉ chích điện nhóc có tý xíu, mà nhóc đã cắn xém rớt một miếng thịt của anh, thịt anh quý giá lắm nhé, nhóc được lời rồi đấy.”

Thằng nhóc đen thùi lùi cúi đầu liếm liếm chỗ bị nó cắn chảy máu trên chân Nghiêm Mặc, nó cảm thấy máu người này uống rất bổ.

Nghiêm Mặc vươn tay xoa xoa đầu nó, nhẹ nhàng nâng chân: “Qua một bên chơi, đừng quấy rầy anh làm việc.”

Vào lúc tay Nghiêm Mặc đặt trên đầu nó, thân thể nó liền căng ra, rất khẩn trương, đợi một chốc, không thấy có cảm giác đau đớn nào, liền lấy làm lạ mà ngẩng đầu nhìn hắn.

Nghiêm Mặc vươn tay bế nó lên, để nó ngồi trên đùi mình, chỉ chỉ màn hình: “Biết đây là cái gì không? Đây là nhóc. Xem đi, đây là thân thể của nhóc.”

Trong màn hình xuất hiện biểu đồ rà quét toàn thân của thằng nhóc đen thùi lùi.

Thằng nhóc đen thùi lùi chưa từng thấy dáng vẻ của mình ra sao, nhưng nó cảm thấy rất hứng thú đối với biểu đồ trên màn hình, vươn tay muốn chạm vào màn hình.

Nghiêm Mặc không cho nó chạm, ở bên tai dụ dỗ nó: “Cục cưng, chúng ta chơi vài trò chơi được không? Rất vui đó.”

Nghiêm Mặc cầm một quả cầu nhỏ đặt trên đài thí nghiệm nhét vào tay thằng nhóc.

Thằng nhóc đen cúi đầu nhìn, bóp bóp, rất là thích thú.

Nghiêm Mặc nhếch miệng, đây là vật thí nghiệm mà lúc trước hắn chế ra để thí nghiệm những thứ gọi là dị năng, phòng thí nghiệm sách hướng dẫn cho hắn cũng không quên phục chế lại vật nhỏ này, thậm chí công năng của nó còn tốt hơn.

Nghiêm Mặc biểu thằng nhóc đen thùi lùi nhìn màn hình.

Thằng nhóc ngẩng đầu.

Nghiêm Mặc mở giao diện, mở mấy cái hình động về nét mặt để dụ thằng nhóc, thấy nó xem mà nhập thần, hắn liền gõ nhẹ bàn phím, hình ảnh đột nhiên biết mất, trong màn hình nhảy ra một cái mặt quỷ!

“Ô!” Thằng nhóc sợ tới mức bật ngửa ra sau, đầu đập mạnh vào cằm Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng lúc này hắn bất chấp cơn đau, chỉ nhìn về phía số liệu hiển thị trên một cái màn hình khác.

Trên màn hình kia là các chỉ số tương quan sinh ra khi thằng nhóc giật mình bóp quả cầu.

Nghiêm Mặc vừa thấy đám số liệu liền cười đến híp cả mắt, ngay cả cơn đau trên cằm cũng không cảm giác được. Không hổ là thiên tài dị năng ở thế giới khác, sức lực khi bóp quả cầu của nó vượt xa so với bọn trẻ cùng tuổi ở thế giới cũ, mà điện năng nó phóng ra trong nháy mắt đã đạt tới trị số dị năng hắn đặt ra ở kiếp trước.

Sách hướng dẫn không có động tĩnh gì. Rất tốt, Nghiêm Mặc cười vui vẻ.

Hình ảnh trên màn hình lại biến mất, lần này đổi thành ảnh hoạt hình mà bọn trẻ con ưa thích.

Xem được vài phút, thằng nhóc đen thùi lùi không thèm nữa, vỗ tay Nghiêm Mặc: “A!”

Nghiêm Mặc cúi đầu nhìn nó: “Nhóc muốn cái gì?”

Thằng nhóc đen chỉ màn hình: “A!”

Nghiêm Mặc nhìn khuôn mặt nhỏ của nó, suy nghĩ một chốc, rồi lại bật cái hình mặt quỷ.

Thằng nhóc lại sợ tới mức run lên, nhưng lần này phản ứng của nó nhanh hơn lần trước, dùng sức vỗ tay Nghiêm Mặc một cái.

Là sao? Nghiêm Mặc hoang mang, nhưng đồng thời hắn cũng mừng thầm, lần này hắn bật hình quái vật.

Thằng nhóc liền giơ quả cầu trong tay chọi con quái vật.

“Đừng!”

“Ình!”

“Rắc!”

Tay phải sáng lên.

——Thiết bị trong phòng thí nghiệm hư tổn, sửa lại hoàn chỉnh cần +1000 điểm cặn bã, xin lựa chọn sửa ngay bây giờ hay để sau.

Nghiêm Mặc: “…”

Khi Nghiêm Mặc vừa ra khỏi nhà, liền ném thằng nhóc đen thùi lùi cho thủ vệ.

“Đinh Ninh, Đinh Phi.”

“Có.”

“Về sau các anh và đội hộ vệ mỗi khi rảnh rang thì trông đứa nhỏ này, nó là đệ tử của tôi.”

“Vâng, đại nhân!”

Nghiêm Mặc uể oải quay đầu vào nhà, đóng cửa, trong vòng ba ngày hắn không muốn thấy cái mặt của thằng nhóc kia, cũng may việc tăng điểm cặn bã khi sử dụng phòng thí nghiệm không phải chịu phạt, nếu không thì một ngàn điểm đó… giết hắn luôn đi!

Tuy đã giải quyết được một ít vấn đề, nhưng đưa thằng nhóc đó vào phòng thí nghiệm thật mệt quá, về sau hắn sẽ không bao giờ cho nó vào nữa.

Thằng nhóc đen được Đinh Ninh ẵm, vươn tay muốn mở cửa, trong mắt nó toàn là hưng phấn, chỗ đó chơi vui ghê, có ăn có uống còn ấm áp, nó muốn chơi nữa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status