Dị thế lưu đày

Chương 227: Nhặt mót

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

“Nhưng so với việc tốn nhiều thời gian đi tìm thì Nghiêm Mặc thà lần này ăn chút lỗ.”
Nếu là một thủ lĩnh đầy quyền lực, lòng tự tôn cao, khi nghe thấy những lời này rất có thể sẽ giận tím mặt, cảm thấy đối phương rất không tôn trọng mình, cho dù đối phương không biết căn nhà kia là do thủ lĩnh của một bộ lạc làm ra.

Nhưng lòng tự tôn của Nguyên Chiến hiển nhiên là không có chỗ lớn, hắn nghe thấy câu hỏi của chàng trai người rắn, hai mắt liền sáng ngời, trong đầu nảy ra một ý tưởng.

Chẳng phải Mặc vẫn luôn suy nghĩ về sau bộ lạc nên làm sao để giao lưu hữu nghị với các bộ lạc khác và tìm hiểu về tình huống bên trong bộ lạc đối phương một chút sao?

Cửu Nguyên có nhiều chiến sĩ tộc Tức Nhưỡng như vậy, bọn họ một khi kích phát được năng lực thần huyết là có thể khống chế đất, dù không thể, thì người Cửu Nguyên thường xuyên xây thành làm gạch cũng biết nhà cửa phải xây như thế nào.

Nếu hắn lập một đội chuyên đến các bộ lạc giúp họ xây nhà, chẳng phải vừa có thể tìm hiểu tình huống trong bộ lạc của đối phương, vừa có thể trao đổi vật phẩm, còn có thể để lại ấn tượng tốt cho đối phương sao?

Nguyên Chiến quyết định chút nữa phải hỏi tư tế đại nhân của mình xem việc này có thể làm hay không.

Mà trước đó, hắn muốn đàm luận vụ giao dịch này trước.

“Tôi muốn xem trước xem các anh có thể lấy thứ gì ra để trao đổi.” Nguyên Chiến không mặn không nhạt nói.

“Vậy các cậu đi theo tôi.” Chàng trai người rắn xoay người, anh ta ra đây là vì muốn tìm hai người này. Người khác không chú ý tới, nhưng anh đã âm thầm quan sát họ, phát hiện ra hai người này là thủ lĩnh của đoàn người kia, lúc ấy có ba người đứng bên ngoài ngăn cản, chỉ có hai người này là ở trong phòng, chứng tỏ người có năng lực khống chế đất xây nhà là một trong hai người họ.

“Đợi chút, chúng tôi đang đói bụng, chờ chúng tôi ăn xong rồi qua tìm anh sau.”

Chàng trai người rắn quay đầu lại, vẻ mặt hiền lành: “Các cậu muốn con mồi? Qua đây, chúng tôi có, các cậu cứ tùy ý chọn.”

Đang lo không biết nên lấy cái gì ra trao đổi, vừa nghe thấy tộc Người Rắn cũng có con mồi, Nghiêm Mặc lập tức bỏ cái đống trong lòng xuống, kéo Nguyên Chiến đi theo chàng trai người rắn.

Ở địa bàn tộc Người Rắn có hai túp lều, ngoại trừ chàng trai người rắn này, còn có vài người rắn khác cũng ở trong lều.

Nghiêm Mặc phát hiện cử động của chàng trai này rất thong thả, cứ từ tốn và chầm chầm, còn có hơi lười biếng, cứ như ngủ không đủ hoặc vừa mới tỉnh ngủ vậy.

“Các anh có ngủ đông không?” Nghiêm Mặc nhịn không được tò mò hỏi.

“Không có.” Chàng trai người rắn cũng không cảm thấy như bị mạo phạm hay bị soi mói, hiền lành trả lời: “Nghe nói trước kia thì có, nhưng chắc là tổ tông của chúng tôi khi đang ngủ đông bị người ta đào hang bắt ăn, nên sau này mọi người không ngủ đông nữa.”

Nghiêm Mặc: “…Thật không dễ dàng gì.”

“Đúng vậy.” Giọng nói của chàng trai người rắn mang theo chút oán giận: “Tuy chúng tôi không ngủ đông, nhưng vào mùa đông, khi đi tới những khu vực có nhiệt độ rét lạnh, chúng tôi sẽ hoạt động rất chậm, nơi này đối với chúng ta mà nói là quá lạnh, tôi đã nói chỉ cần tham gia giao dịch mùa thu thôi là được rồi, nhưng tộc trưởng chúng tôi muốn chúng tôi phải đi hai lần.”

“Nơi này mà lạnh? Vậy anh phải tới chỗ bọn tôi xem thử, tới giờ mà tuyết còn chưa tan hết đấy.”

Chàng trai người rắn quay đầu lại nói, giọng điệu đầy cảm thông: “Các cậu thật đáng thương, chẳng trách các cậu có thể xây nên một tòa nhà nhanh như vậy. Bộ lạc chúng tôi không có nhà cửa, mọi người đều sống trong hang, chúng tôi không cần nhà hai tầng như các cậu, các cậu xem xem có thể giúp chúng tôi đào một cái tầng dưới mặt đất không, trên mặt đất cũng có một tầng.”

Nghiêm Mặc nhìn về phía Nguyên Chiến, vị này mới là người xây nhà.

Nguyên Chiến gật đầu: “Các anh muốn lớn bao nhiêu? Sâu bao nhiêu? Có yêu cầu đặc biệt gì không?”

Chàng trai người rắn lên tinh thần: “Có thể đưa ra yêu cầu nữa à? Thật tốt quá, cậu đợi một chút, tôi hỏi những người khác đã.”

Cái đuôi rắn to vung lên, linh hoạt chui vào trong một túp lều.

Nghiêm Mặc nhìn cái đuôi rắn thô thô dài dài kia, rất muốn sờ thử xem nhiệt độ thân thể anh ta có thấp không, người rắn có nửa thân là rắn, vậy bọn họ chắc chắn cũng có ít nhất một nửa gien di truyền của loài rắn, hắn rất muốn xem thử coi có phải chàng trai người rắn này có hai dương v*t không.

Tiếc là người rắn người ta tuy không bận đồ gì, nhưng bộ phận sinh dục của bọn họ được giấu dưới vảy, người khác có muốn dòm cũng không dòm được.

Các nô lệ của người rắn vừa làm việc, vừa lén nhìn bọn họ.

Người rắn mang theo không ít nô lệ, nhưng hàng hóa thì không nhiều lắm, chỉ có thể nhìn thấy một ít túi da được gói kỹ và xương cốt.

Nghiêm Mặc có chút thất vọng, cũng may xương cốt là vật phẩm trọng điểm trong chuyến ra ngoài lần này của hắn, hắn muốn học thuật luyện cốt thì phải có thật nhiều xương, số xương mà người Cửu Nguyên và các người lùn cung cấp không phải không đủ, nhưng chủng loại không được nhiều.

Nghiêm Mặc đang định đi qua xem đống xương, thì chàng trai người rắn kia đã trườn ra.

“Mọi người đã bàn xong, kích thước thì giống như nhà của các cậu là được, trên mặt đất một tầng, dưới lòng đất một tầng. Tầng bên dưới phải sâu một chút, phải có sườn dốc, cửa ra vào đặt trên tầng một, hai cái. Với lại xây một ít bàn đất như của các cậu.”

Nguyên Chiến sảng khoái nói: “Được. Chừng nào tôi xây xong, các anh có thể tới xem rồi chỉnh sửa một chút.”

“Vậy thật tốt quá. Các cậu muốn trao đổi thứ gì? Da thú hay xương? Nếu muốn, có thể cho các cậu hết.”

Nghiêm Mặc hỏi: “Các anh chỉ có bấy nhiêu đây hàng hóa?”

“Không.” Chàng trai người rắn hơi do dự: “Bởi vì chợ giao dịch phải mấy ngày nữa bắt đầu, chúng tôi vẫn chưa lấy hàng ra. Như vầy đi, chờ các cậu xây nhà xong, chúng tôi liền lấy hàng ra, các cậu có thể tùy ý chọn.”

Nghiêm Mặc cho rằng nhóm người rắn giấu hàng ở trong lều.

Chàng trai người rắn lại trườn sang bên kia, tiện tay chỉ vào nô lệ đang trông coi một khu đất trống: “Chỗ đó là số dã thú mà chúng tôi săn được trên đường tới đây, có vài con còn sống, các cậu thích thì có thể bảo nô lệ bắt ra.”

Ở khu đất trống bên kia có không ít động vật nửa chết nửa sống đang nằm, số lượng không nhiều bằng quầy hàng của Ma Nhĩ Càn, nhưng cũng có gần hai mươi con, chẳng qua toàn bộ đều đã bị thương.

Mới đầu Nghiêm Mặc chỉ tùy ý liếc mắt nhìn một cái, nhưng nhìn xong hắn lại nhìn thêm cái nữa, rồi quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm đống dã thú.

“A Chiến, chúng ta qua đó đi, tôi đói bụng.”

“Được.” Nguyên Chiến nghe ra giọng nói của tư tế đại nhân nhà mình hơi run run.

Lúc này trong mắt Nghiêm Mặc không còn thứ gì khác, chỉ có đống dã thú gần hai mươi con. Không, chính xác mà nói, trong mắt hắn bây giờ chỉ có một con động vật với cái đuôi to, lông dày rậm, vừa giống chó lại vừa giống cáo.

Chàng trai người rắn không nhìn ra vẻ khác thường của Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc cũng đang kiềm chế bản thân, kinh hỉ tới quá đột ngột, hắn sợ mình nhìn lầm rồi.

Các nô lệ quỳ xuống hành lễ với chàng trai người rắn.

Nghiêm Mặc đi vào khu đất trống, đi thẳng tới bên con chồn đang gần chết kia, ngồi xổm xuống, sờ sờ đuôi nó.

Con chồn vô lực xoay đầu, chắc là nó muốn chạy trốn, nhưng tứ chi lại không cử động nổi.

Nghiêm Mặc lấy xuống một cọng cỏ dại từ trên đuôi con chồn, cọng cỏ đã khô vàng, thân biến thành màu đen, bên trên có chứa những hạt lúa đã khô quắt gần non nửa, tay hắn cầm cọng cỏ rất vững vàng, nhưng lòng lại run rẩy.

Vừa rồi khi nhìn ở xa, hắn không dám khẳng định, hiện giờ cầm được trong tay, càng cảm thấy rất giống, nhưng bởi vì bộ dáng khác với những gì trong trí nhớ của hắn, hắn đột nhiên không dám khẳng định.

Đây là lúa dại ư? Hay chỉ là một cọng cỏ đuôi chó bị mang đi lót ổ? Dù sao thì đối với động vật mà nói, chỉ cần có thể dùng để lót ổ, không cần biết là lúa dại hay cỏ đuôi chó, chúng nó đều giống nhau cả.

Kỳ thật hắn cũng không hiểu rõ về hạt thóc lắm, chỉ có một vị thuốc sử dụng lúa dại, bởi vì vị thuốc đó, hắn từng tìm hiểu về việc gieo trồng thực vật.

Mà lúa dại dùng để phối ra vị thuốc đó không có tác dụng chữa bệnh, chỉ bởi vì nó mọc hoang, chịu đựng và vượt qua được các loại tai hoạ cùng hoàn cảnh chọn lọc tự nhiên, có sức đề kháng mạnh đối với nạn sâu bệnh của lúa nước, là giống lúa nước quan trọng làm thay đổi tài nguyên di truyền, nên nó mới được đem đi làm thuốc.

Cái cây đã khô vàng, gần như mục rữa này rốt cuộc có phải lúa dại không?

Hên là hắn có sách hướng dẫn!

——Vật cần tra, thực vật, nằm trong phạm vi điều thứ hai của sách hướng dẫn, muốn tra loại thực vật này, giới thiệu sơ lược cần +5 điểm cặn bã, giới thiệu tỉ mỉ cần +50 điểm cặn bã, chọn một trong hai loại giới thiệu, xin quyết định sau năm giây.

Nghiêm Mặc chỉ muốn xác định, nên chọn giới thiệu sơ lược.

—— Cây lúa dại, thực vật thủy sinh thân thảo lâu năm. Trái sau khi tróc vỏ có thể ăn, có hàm lượng tinh bột cao, ăn vào chắc bụng. Cây có thể chịu được độ ẩm và nhiệt độ cao, chịu được ánh nắng gay gắt và chịu rét, năng suất lúa thấp, giống cây có thể cải tiến.

“Mặc? Cậu muốn ăn con này?” Nguyên Chiến có chút không hiểu lắm, da lông của con dã thú này nhìn cũng được, nhưng quá nhỏ, lại gầy, lột da rồi cũng không có bao nhiêu thịt, sao Mặc lại vừa ý nó? Hay con dã thú này có gì đặc biệt?

Nghiêm Mặc đứng lên, yên lặng nhét cái cây cầm trong tay vào túi không gian: “À, tôi thấy da lông nó không tồi.”

Chàng trai người rắn đứng bên cạnh tốt bụng nói: “Thịt của loài dã thú này không ngon lắm, nếu cậu muốn ăn thịt thì không bằng chọn mấy con kia.”

Nghiêm Mặc quay đầu lại, mỉm cười: “Được, A Chiến, anh tùy tiện chọn hai con đi, con này tôi cũng muốn. Đúng rồi, tôi còn chưa biết nên xưng hô với anh như thế nào, tôi tên Mặc, anh có thể gọi tôi là A Mặc.”

Chàng trai người rắn cũng đáp lại bằng một nụ cười hơi cứng nhắc: “Tôi tên Bạch Lê, trước hang động của tôi ở bộ lạc có cây lê.”

Nghiêm Mặc đoán rất có thể tên của chàng trai người rắn này là do tự anh ta lấy. Họ Bạch, có lẽ thật sự có quan hệ với thành Bạch Hi.

Nguyên Chiến để ý tới động tác cất cọng cỏ của Nghiêm Mặc, nhưng hắn không hỏi gì, quay đầu lại chọn dã thú.

Nghiêm Mặc đi đến cạnh chàng trai người rắn, thân thiết tán gẫu: “Bạch Lê, đám dã thú này đều do các anh bắt được trên đường đi sao?”

“Ừ.”

“Tôi thấy da lông của con chồn kia không tồi, các anh bắt được ở đâu vậy?”

“Chỗ các cậu gọi nó là chồn à? Chúng tôi toàn kêu nó là lửng lông dày, ở gần sơn cốc mà chúng tôi cư trú có không ít loại thú này, nếu cậu thích da lông chúng nó, chúng tôi có thể bắt nhiều một chút, tới mùa thu các cậu lại đây trao đổi với chúng tôi.”

“Con chồn đó các anh cũng bắt được ở gần bộ lạc của các anh hả?”

“Không phải, mấy con bắt được ở gần bộ lạc đã sớm ăn hết trên đường đi rồi, con này là bắt được trên đường tới Ma Nhĩ Càn.”

“Vậy anh có nhớ bắt được ở nơi nào không? Nhớ đại khái cũng được?”

Chàng trai người rắn dù có hơi chậm hiểu thì cũng cảm giác được Nghiêm Mặc không bình thường: “Cậu muốn con chồn đó, không phải bởi vì da lông của nó đúng không?”

Nghiêm Mặc cũng biết mình có hơi cấp bách, như vậy sẽ gây bất lợi cho việc đào thông tin về địa điểm của con chồn kia, việc tìm lúa dại sẽ càng khó hơn. Nếu chàng trai này giảo hoạt chút xíu, anh ta có thể dựa vào điều này để nâng giá giao dịch, khiến Cửu Nguyên bị lỗ nặng.

Nhưng so với việc tốn nhiều thời gian đi tìm thì Nghiêm Mặc thà lần này ăn chút lỗ. Hơn nữa, nếu thật sự tìm được lúa dại, vậy Nguyên Chiến có xây mười cái nhà không công cho đám người rắn cũng đáng!

Mới ngày đầu tiên mà đã có phát hiện lớn như vậy, trước đó hắn còn thấy cây trúc, Nghiêm Mặc rất chờ mong mấy ngày sau sẽ tìm được gì ở chợ giao dịch nữa đây, này cũng có thể xem là nhặt mót của hời ha?

Nghĩ nghĩ, Nghiêm Mặc lấy cây lúa dại đã khô vàng ra khỏi túi: “Anh nói không sai, không phải tôi muốn con chồn đó, mà là loại cỏ này.”

Chàng trai người rắn vươn tay, Nghiêm Mặc đưa cọng lúa dại cho anh.

“Tôi có thể hỏi cậu tìm loại cỏ dại này có ích lợi gì không?”

Nghiêm Mặc quyết định bày ra chút thành ý: “Anh có thấy mấy hạt lúa trên cọng cỏ không? Mấy hạt nhỏ nhỏ ấy, có thể ăn được.”

“Hả? Thứ này ăn được?” Chàng trai người rắn rất kinh ngạc.

Một nô lệ đang trông coi dã thú bên cạnh đột nhiên chen vào: “Đại nhân, đúng là có thể ăn được, tôi từng thấy bọn chim cứ đến mùa thu là bay tới mổ mấy cái hạt này.”

Nghiêm Mặc sửng sốt, sau đó vui vẻ. Nô lệ này cũng biết lúa dại!

Chàng trai người rắn bị chen ngang cũng không giận, còn quay đầu hỏi: “Vậy các cậu đã ăn chưa?”

Nô lệ lắc đầu: “Có người ăn rồi, nói không có mùi vị gì hết, rất khô, nhai ra toàn là bột phấn, không dễ nhai, hơn nữa còn quá nhỏ, muốn ăn phải lột lớp vỏ bên ngoài, rất phiền toái, nên mọi người không ăn.”

Chàng trai người rắn nhìn về phía Nghiêm Mặc, vẻ mặt đầy đồng cảm: “Chỗ của các cậu có phải rất thiếu thốn thức ăn không?”

Nghiêm Mặc thuận thế nói: “Đúng vậy, bộ lạc chúng tôi ở thượng du sông lớn, nơi đó thời tiết rét lạnh, mùa đông kéo dài cả nửa năm, thức ăn rất ít. Chỗ của chúng tôi vốn dĩ cũng có loại cỏ này, nhưng chúng tôi đã ăn sạch rồi, mấy năm nay không tìm thấy nữa.”

Có lẽ Nghiêm Mặc diễn quá thật, chàng trai người rắn cũng nói thật lòng: “Loại cỏ này chỗ chúng tôi có rất nhiều, vùng trũng mà, bên cạnh dòng suối mọc toàn là nó.”

Nghiêm Mặc ghen tỵ, đám người rắn này sống trong núi vàng mà không biết: “Vậy có thể hái một ít cho chúng tôi không? Không cần đến bộ lạc các anh, chỉ cần đến nơi nào có loại cỏ này là được. Tôi muốn mang trở về, để sau này ăn được nhiều một chút, cho dù người không ăn được thì cũng có thể dùng để dụ chim.”

Nguyên Chiến chọn hai con dã thú tương đối có thịt, trực tiếp để Đinh Ninh với Đinh Phi đến khiêng, còn mình thì trở lại bên người Nghiêm Mặc.

Chàng trai người rắn rất thông cảm cho cậu thiếu niên trước mặt, cũng rất thông cảm cho người Cửu Nguyên, đừng thấy những người này ăn mặc đẹp đẽ, nhưng thức ăn lại rất thiếu thốn: “Các cậu cũng nghe rồi đó, hạt giống của loại cỏ này không thể ăn, muốn ăn còn rất phiền toái, nếu các cậu cần, chỗ chúng tôi có một ít cây ăn quả, tới mùa thu có thể mang trái cây đến cho các cậu, chúng ăn rất ngon.”

“Cảm ơn, tôi rất chờ mong mùa thu này được thấy trái cây mà các anh mang đến, nhưng mà tôi cũng rất muốn loại cỏ đó, nhân lúc mùa xuân, bọn tôi có thể gieo trồng.”

Chàng trai người rắn gật gật đầu, vẫy tay với tên nô lệ vừa mới chen lời: “Gần đây có loại cỏ này không? Nếu có, cậu dẫn bọn họ đi hái một ít.”

Nô lệ kia khó xử nói: “Đại nhân, gần đây không có. Mà con lửng lông dày kia chúng ta đã bắt được vài ngày rồi, bởi vì thịt ăn không ngon nên mới để tới tận bây giờ. Chỗ có loại cỏ đó cách nơi này ít nhất cũng năm sáu ngày đường.”

“Vầy đi, chờ giao dịch mùa xuân kết thúc, bọn tôi đi cùng các anh được chứ?” Tuy Nghiêm Mặc bức thiết muốn có lúa dại, nhưng lúc này hắn chỉ có thể nhẫn nại.

Chàng trai người rắn lại dùng vẻ mặt thông cảm mà nhìn về phía hắn: “Xem ra các cậu thật sự thiếu cái ăn.” Chỉ vừa thấy một cọng cỏ mà đã không buông tha.

“Ừ.”

Có lẽ cảm thấy người Cửu Nguyên quá đáng thương, mà loại cỏ này đối với người rắn cũng không có giá trị gì, nên Bạch Lê không có ý lấy cỏ ra làm vật trao đổi, thoải mái đáp ứng nhờ vả của Nghiêm Mặc.

Bạch Lê dễ nói chuyện, Nghiêm Mặc cũng không muốn chiếm hời gì của người ta, chờ Nguyên Chiến xây nhà cho bọn họ xong, hắn sẽ cảm ơn Bạch Lê vì bọn họ chịu dẫn hắn đi tìm lúa, nên căn nhà này tặng cho bọn họ.

Bạch Lê với mấy người rắn khác rất cảm động, bọn họ đưa ra không ít yêu cầu đối với tầng hầm, tuy thời gian ở chỉ có nửa tháng, nhưng ai mà không muốn ở một nơi thoải mái chứ?

“Các cậu khoan đi đã!” Nhóm người rắn rất hài lòng với tầng hầm của mình, cũng không muốn chiếm nhiều lợi lộc của người ta như vậy, một chàng trai người rắn khác gọi hai người Nghiêm Mặc lại, cùng Bạch Lê đồng thời há to miệng.

Nghiêm Mặc với Nguyên Chiến vừa định cự tuyệt thì trợn mắt nhìn, bọn họ vừa thấy cái gì vậy?!

Thế giới quan của Nghiêm Mặc lại lần nữa sụp đổ!

Chàng trai người rắn khôi ngô tuấn tú vừa rồi còn mang chút khí chất u sầu, nay lại há miệng thật to! Cực kỳ to!

Biên độ há đã vượt quá kích thước đầu bọn họ rồi!!

Mà sao miệng họ không nứt ra?

Không, đã nứt ra rồi, nửa bộ phận bên dưới của phần đầu và từ cằm trở xuống bắt đầu biến đổi! Cái miệng kia đã hả lớn tới mức làm Nghiêm Mặc muốn bắt người rắn lại nghiên cứu rồi đó.

Ban nãy đẹp trai bao nhiêu, bây giờ đáng sợ bấy nhiêu.

Nghiêm Mặc cũng phải tự khen mình vì đã không yếu bóng vía tới mức kêu to, còn Nguyên Chiến thì bóng vía nặng, hắn không sợ vì không cảm giác được ý đồ muốn công kích của người rắn.

Nghiêm Mặc còn đang lấy làm lạ tại sao nhóm người rắn lại hả miệng lớn như vậy, bây giờ liền thấy một cảnh càng khó tin hơn nữa.

Một đống rồi một đống quả khô, thịt khô, còn có da rắn lột tuôn ra từ trong miệng chàng trai người rắn.

Nghiêm Mặc nhìn hình thể nhóm người rắn, lại nhìn đống hàng hóa trên mặt đất, không cách nào nghĩ ra được làm sao bọn họ có thể chứa đống hàng hóa đó trong bụng.

Nhóm người rắn ‘ói’ hàng ra càng lúc càng nhiều, nhanh chóng chất đầy cả nửa đại sảnh.

Các nô lệ của người rắn tựa hồ như đã rất quen với việc này, không có chút kinh ngạc nào, còn thuần thục chạy đi thu thập và phân chia hàng hóa, sửa sang chúng nó lại rồi đặt lên mấy cái bàn trước nhà.

Bạch Lê ‘ói’ xong, miệng liền khép lại, chỉ một giây đồng hồ đã khôi phục về trạng thái ban đầu, vẻ mặt anh ta vẫn hiền lành như cũ, nói với hai người Nghiêm Mặc: “Các cậu xem xem có thích cái gì không, cứ tùy ý chọn.”

“Năng lực huyết mạch của các anh là sử dụng không gian?” Nghiêm Mặc không biết mình đã hỏi ra miệng.

“Hả? À!” Bạch Lê gật đầu: “Nếu cậu nói năng lực bẩm sinh có thể nuốt một lượng lớn đồ vật và có thể nhả ra hoàn chỉnh của chiến sĩ thần huyết chúng tôi là sử dụng không gian, thì đúng thế.”

Nghiêm Mặc vỗ vỗ mặt mình, sớm biết vậy, hắn đã không cần làm phiền Cửu Phong đi một chuyến, không gian trữ vật ở thế giới cũ của hắn có lẽ rất thần kỳ, nhưng ở thế giới này cũng chỉ là một loại năng lực hơi lạ mà thôi, hắn có thể làm bộ như khả năng sử dụng không gian cũng là năng lực huyết mạch của mình, dù sao Nguyên Chiến với người Cửu Nguyên đều cho là như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status