Dị thế lưu đày

Chương 299: Ông già Nghiêm gặp nguy hiểm!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

“Xương cốt tôi già rồi, anh không thể mạnh tay như vậy.”
Bốn người trọng thương, trong đó có một người hẳn phải chết, nhưng đều được cứu về.

Người Đại Áo vừa chuẩn bị bên đống lửa của mình, vừa nhịn không được nhìn lén người Cửu Nguyên cách đó không xa, ánh mắt cả đám đều phức tạp.

Trưởng lão Hạo đã trở lại chỗ của người tộc mình, thấy vẻ mặt của các tộc nhân thì xoa xoa cái mặt đầy râu: “Xem bọn họ như khách quý là được.”

“Những người đó tâm địa không xấu.” Tử Minh tự nhận mình đã bình thường trở lại, lấy thịt đông mà họ đã chuẩn bị ra để lên lửa xả đông, chờ khi máu trong thịt bắt đầu tan thì dùng dây thừng cỏ cột lại, mớ thịt tươi này rất quý giá, chút nữa sẽ dùng làm mồi dụ cá bò cạp rắn ra.

“Đúng vậy. Tôi còn tưởng bọn họ sẽ giết chúng ta, các quý tộc và chiến sĩ cấp cao của thành Hắc Thổ đều như vậy.” Một chiến sĩ Đại Áo trung niên nói, vẻ mặt như gặp được may mắn: “Không ngờ bọn họ chẳng những không giết chúng ta, mà vị Đại Vu kia còn ra tay cứu những người bị thương của chúng ta.”

“Vị Đại Vu kia rất lợi hại!”

“Nhưng hình như ông ấy không sử dụng vu pháp, nghe nói tư tế của thần điện thành Hắc Thổ có thể dùng chú ngữ giúp người sắp chết hoàn toàn khôi phục lại.”

“Nhưng mấy thứ ông ấy dùng chúng ta chưa từng thấy bao giờ, ở thành Hắc Thổ cũng không có!”

“Tôi cảm thấy tư tế ở thần điện thành Hắc Thổ lợi hại hơn, có điều, lão Đại Vu này tốt bụng hơn tư tế của thần điện nhiều, không hung dữ chút nào.”

“Rốt cuộc bọn họ tới đây làm gì?” Tử Chân vẫn rất cảnh giác đối với đoàn người này.

Trưởng lão Hạo thuật lại mục đích của Nguyên Chiến cho hắn nghe.

Tử Minh hơi dừng tay: “Bọn họ muốn giao dịch với chúng ta? Vậy bọn họ có muốn theo chúng ta về bộ lạc không?” Cậu ráng không nhìn người kia, nhưng cậu đã trộm nhìn hết lần này tới lần khác.

Tử Chân phản đối: “Không thể dẫn họ về trong hôm nay, bọn họ ăn nhiều cá bò cạp rắn như vậy, chút nữa nhất định sẽ chịu không nổi, tôi cũng không muốn dẫn họ về gieo tai họa cho phụ nữ con gái của bộ lạc chúng ta.”

Vẻ mặt trưởng lão Hạo lại có chút quái dị, lúc ấy ông ngồi ở bên đống lửa, hoàn toàn có thể ngăn cản người Cửu Nguyên để họ đừng ăn nhiều cá bò cạp rắn, nhưng ông không nói gì hết, bởi vì ôm tư tâm, ông định chờ khi những người này không chịu nổi nữa thì đưa ra đề nghị dẫn họ về bộ lạc, sau đó dùng nữ nô giao dịch với họ, để họ giúp mình bắt nhiều cá bò cạp rắn hơn một chút. Cũng qua một thời gian khá lâu, chắc đã sắp có tác dụng rồi.

Khi người của bộ lạc Đại Áo thảo luận về lai lịch và mục đích của đám người Nghiêm Mặc, thì Nguyên Chiến đang mát xa eo cho tư tế đại nhân của mình.

Nghiêm Mặc nằm trên tấm da thú thật dày, bên cạnh là đống lửa ấm áp, bên miệng là thịt cá nướng thơm phức đã được rút xương, chỉ cần hắn hé miệng, là chiến sĩ của hắn sẽ đút hắn một miếng thịt.

Có điều, bắt đầu từ mười phút trước, chiến sĩ gia súc của hắn chỉ lo mát xa cho hắn, mà quên đút hắn ăn cá.

“A… Nhẹ chút nào.” Bàn tay đang mát xa eo hắn nóng như lửa, rất thoải mái, nhưng cũng có gì đó bất thường.

“Không thoải mái sao?” Người nọ có vẻ như đang kiềm chế cái gì đó, tiếng thở hơi nặng nề.

Nghiêm Mặc nghiêng đầu: “Xương cốt tôi già rồi, anh không thể mạnh tay như vậy.”

“Tại sao cậu lúc thì quá nhỏ, lúc thì quá già chứ?” Nguyên Chiến cảm thấy mình bị lỗ nặng: “Lúc trước lẽ ra tôi không nên chờ cậu tới khi mười tám tuổi, cậu xem, mới đợi có hai năm mà cậu đã thành lão già.”

“Anh có thể ngủ với người khác, tôi sẽ không cản anh. Này! Tay anh sờ đâu đó? Tôi đau eo đau vai, chứ không có đau mông.”

“Tôi không có sờ mông cậu, mà là đánh mông cậu.” Người nọ hung hăng nhéo một cái, cúi đầu, dán sát tai hắn rù rì, sau đó miễn cưỡng dịch tay ra, lại đặt lên trên eo, lúc này, hắn lại thầm thì: “Trên người cậu chỉ có cặp mông là có chút thịt, mấy chỗ khác toàn là xương, tôi sợ hơi mạnh tay tý là làm gãy xương cậu.”

Nghiêm Mặc biết gia súc mình nuôi lại nghĩ cái gì trong đầu, nhưng hắn không định chìu theo ý tên đó, cố tình dùng giọng điệu như thể mình chả phát hiện ra gì nói: “Vậy anh đừng có mạnh tay. Còn nữa, anh cũng đừng xoa nắn mãi, phải đấm bóp nữa, dùng nắm tay ấn lên chỗ nhức mỏi một cách không nặng không nhẹ, di chuyển tay theo đường xoắn ốc… Ưm!”

“Như vậy?”

“Đúng thế, cứ như vậy đi. Ưm, thật thoải mái, a…” Nghiêm Mặc nheo mắt lại, vẻ mặt như đang sướng muốn chết.

Nguyên Chiến cảm thấy ông già khốn nạn này đang cố ý quyến rũ mình! Lập tức làm bộ vì để tiện mát xa, cưỡi hẳn lên người ông già.

Nghiêm Mặc kháng nghị không có hiệu quả, cảm thấy đôi bàn tay thô ráp và nóng như lửa kia đang vói vào áo mình.

“Như vậy sẽ càng thoải mái hơn, mặc đồ không dễ ấn.” Người nọ nói thật nghiêm túc, nhưng…

“Khụ khụ!” Băng lớn tiếng ho khan, hắn nhìn thôi cũng cảm thấy cả người nóng bừng, nhưng ở đây không có người cho hắn xả. Hắn không thoải mái, nên cũng không muốn cho Nguyên Chiến thoải mái. Lạ thật, vừa rồi hắn còn cảm thấy nơi này quá lạnh và ẩm ướt.

Đinh Phi đỏ mặt, làm bộ như mình đã ngủ. Đinh Ninh thì đang cố học theo Đại Hà, nỗ lực làm như mình không thấy gì cả, nhưng anh lại nhịn không được mà vãnh tai nghe ngóng, trong lòng như có cái gì đó đang đánh trống reo hò.

Đáp Đáp thì tròn mắt nhìn chằm chằm, Cửu Phong ngồi xổm trên đầu gã cũng ngoẹo cổ dòm.

“Ngao!?”

“Kiệt! Đúng vậy, bọn họ đang giao phối.” Cửu Phong nói rất chắc chắn, lúc trước nó đã thấy rất nhiều lần rồi.

“Ngao!”

“Khặc khặc!” Chim mặt người nhỏ cười quái dị, làm bộ như mình là chuyên gia, nói: “Bọn họ đã giao phối rất nhiều lần, đa số lần đều sẽ lột da trước. Xem đi, Đại Chiến bắt đầu lột da nửa người dưới của Mặc.”

Đáp Đáp rùng mình một cái, lột da nghe đau quá đi: “Ngao!”

“Kiệt? Ta biết đó không phải da của họ, thứ họ lột ra là da của loài dã thú khác. Quái hai chân thật kỳ lạ, bọn họ có da rồi mà còn lột da các dã thú khác. Đúng rồi, trước kia Mặc từng sinh thật nhiều quái hai chân nho nhỏ, có điều Mặc nói những quái hai chân nho nhỏ đó sắp sửa dọn đi, trông cái dáng vẻ này có lẽ bọn họ định sinh thêm một đám quái hai chân nho nhỏ nữa.”

“Ngao ngao!” Đáp Đáp cúi đầu nhìn nơi nào đó đã dựng lên của mình, tỏ vẻ mình cũng muốn tư tế đại nhân sinh cho mình mấy Đáp Đáp nho nhỏ.

Cửu Phong sửng sốt: “Kiệt! Đúng vậy, ta có thể để Mặc sinh cho ta mấy chú chim nho nhỏ, quái hai chân đã đủ nhiều rồi!”

Phạch! Cửu Phong bay qua, tỏ vẻ nó cũng muốn tham gia lần giao phối này.

Đáp Đáp liếm liếm môi, nhìn Nghiêm Mặc bị Nguyên Chiến cưỡi dưới thân, lại nhìn nhìn Đinh Phi đang nằm một chỗ, không có bất cứ đề phòng gì, nhanh chóng chọn được mục tiêu.

Nghiêm Mặc nghe Cửu Phong nhảy tới nhảy lui trên người mình nói muốn giao phối với mình để sinh trứng chim nhỏ, mà tên khốn Nguyên Chiến kia không biết bây giờ đang mát xa cho hắn hay đang động dục nữa, dán dính lên người hắn cọ tới cọ lui.

Cái đệt! Còn có nhiều người đang nhìn đó!

“Nguyên Chiến! Anh đứng lên cho tôi!”

Nguyên Chiến bỗng nhiên bế hắn lên, quăng lại một câu cho Băng: “Canh chừng bọn họ, có việc gì thì gọi tao!” Rồi ôm người chạy mất.

Cửu Phong, Băng, Đinh Ninh, còn có Đinh Phi đang lén mở mắt dòm đều sửng sốt.

Đáp Đáp đã bổ nhào đến trước mặt Đinh Phi, đang định bò lên trên cọ cọ cậu thì ngẩng đầu nhìn động tác của thủ lĩnh, không cần thầy dạy cũng hiểu, nhân lúc mọi người đang nghệch mặt ra bế Đinh Phi lên bỏ chạy!

“Đáp Đáp!” Đinh Ninh rống to.

Tử Minh vẫn luôn ngó trộm bên này là người đầu tiên phát hiện ra nhóm Cửu Nguyên thiếu mất hai người: “Trưởng lão Hạo, vị Đại Vu kia và chiến sĩ của ông ấy biến mất rồi.”

Trưởng lão Hạo ngẩng đầu, quả nhiên, bên kia đã không thấy bóng dáng của hai nhân vật quan trọng đâu.

“Bọn họ đi đâu?”

“Không biết.”

Một chiến sĩ Đại Áo đi tới, vẻ mặt vô cùng quái dị: “Trưởng lão Hạo, hình như bọn họ ăn hết đống cá bò cạp rắn kia rồi…”

“Ăn hết?” Tử Chân thất thanh kêu lên: “Cái đống đó có hơn mười con đấy! Năm người bọn họ vậy mà ăn hết á?”

Cùng lúc đó, tiếng rống của Đinh Ninh truyền đến.

Người Đại Áo tập thể quẫn bách: “Ặc, cái gã rậm lông có thể biến thành dã thú kia cũng ôm người bị thương chạy mất. Trưởng lão Hạo, đừng nói bọn họ sẽ… khụ!”

Khi bọn họ ra ngoài mà không có phụ nữ hoặc phụ nữ quá ít có khi cũng sẽ ‘giúp đỡ lẫn nhau’ làm cái gì gì đó, mọi người đều hiểu mà, ha ha!

“Nhưng vị Đại Vu kia, thoạt nhìn, thoạt nhìn đã rất già rồi…” Tử Chân bật thốt.

Đám quý tộc thành Hắc Thổ, người nào càng lớn tuổi thì càng thích ăn cá bò cạp rắn, có lẽ vị Đại Vu kia cũng giống những lão già quý tộc đó, thân già nhưng tâm không già, có điều, ông ta và vị chiến sĩ thoạt nhìn vô cùng cường tráng kia của ông ta cùng biến mất, hai người họ rốt cuộc là ai đè ai?

Tử Chân càng nghĩ càng cảm thấy khó mà tưởng tượng được, dù là vị Đại Vu tóc bạc đè vị chiến sĩ cao lớn cường tráng, hay vị chiến sĩ cao lớn cường tráng đè Đại Vu, hắn đều cảm thấy ‘không thể nào!’.

“Có lẽ bọn họ có chuyện nên mới đi?” Tử Chân chỉ có thể nghĩ như vậy.

Trưởng lão Hạo cũng không ngờ những người đó lại có phản ứng như thế, không tìm bọn họ đổi nữ nô mà giải quyết trong nội bộ.

Tử Minh nhìn chằm chằm Đinh Ninh không hiểu sao lại phẫn nộ, đột nhiên vô cùng lo lắng và mất tự nhiên, còn một người đeo cung tên ở lại cùng anh ấy, đừng nói chút nữa hai người này sẽ bỏ chạy luôn nha? Cậu có nên đi qua nhắc nhở một chút không?

Cuối cùng Băng mới phản ứng lại: “Lũ cá rắn này có vấn đề, Đinh Ninh, có phải anh cũng cảm thấy thân thể rất nóng, muốn làm chuyện đó không?”

Trước đó Đinh Ninh vẫn luôn chăm cho Đinh Phi, sau lại vội vã đi giúp Nghiêm Mặc, ngoại trừ Nghiêm Mặc, anh là người ăn ít nhất, nên phản ứng không quá rõ: “Cá rắn không có độc, tôi cảm thấy thứ này giống như thịt và máu hươu đực, có tác dụng tráng dương.”

Băng hiểu ra, mặt liền đen đi, hắn biết thủ lĩnh bọn họ ôm tư tế đại nhân đi làm cái gì rồi!

Đinh Ninh cũng hiểu ra, lòng đầy căng thẳng: “Gã khốn Đáp Đáp kia! Gã ôm Đinh Phi đi là muốn làm gì? Em tôi còn đang bị thương đó!”

Băng đi qua vách động, tạt nước lạnh lên mặt.

Đinh Ninh thì nhìn Cửu Phong với ánh mắt cầu cứu.

Cửu Phong đang tức giận: “Kiệt! Chạy hết rồi! Vậy mà không đứa nào mang ta theo chơi cùng!” Được rồi, vị này vẫn chưa trưởng thành, cá bò cạp rắn trên cơ bản không có tác dụng gì với nó.

“Cửu Phong đại nhân! Giúp tôi tìm Đinh Phi em tôi được không? Bây giờ cậu ấy rất nguy hiểm!” Đinh Ninh thề, chờ khi tìm được Đáp Đáp, anh nhất định phải đánh gã một trận nhớ đời, rồi ngắt đứt hai hòn trứng của gã!

Lúc này, bên ngoài hang động đá vôi, ở phía trên, trong một cái hang nhỏ trên vách động.

Nghiêm Mặc cũng kịp phản ứng lại, đập vào trán Nguyên Chiến một cái: “Tỉnh táo một chút! Có phải thuốc kích dục đâu, chỉ cần anh không nghĩ tới chuyện đó là có thể kiềm chế được.”

Nguyên Chiến không muốn kiềm chế chút nào, hơi thở nóng như lửa, hai mắt đầy ham muốn, dục vọng như một ngọn lửa mãnh liệt bùng cháy, một tay ôm tư tế của mình, một tay vừa ngang ngược vừa nôn nóng xé đồ của hắn, giật đứt cả đai lưng.

Nghiêm Mặc cũng gấp, nếu tên này mà cưỡng ép, bây giờ hắn thật đúng là chịu không nổi.

“Nguyên Chiến! Tôi không muốn. Anh có nghe không hả? Tôi không muốn!”

“Nhưng tôi muốn, tôi muốn cậu. Cho tôi, Mặc, cho tôi!”

Kỳ thật Nghiêm Mặc cũng không để ý việc làm một trận với tên này, nhưng bây giờ thật sự không phải lúc một thằng già với một thằng trẻ vật lộn đâu: “Bây giờ không được, cá rắn có tác dụng tráng dương, nếu anh không kiềm được, thì bọn Đáp Đáp và Băng sẽ càng không thể giải quyết, mặt thú tính của Đáp Đáp nặng, lại không biết nặng nhẹ, nếu chúng ta không có ở đó, bọn họ nhất định sẽ xảy ra chuyện. Buông tôi ra, tôi phải phối thuốc để thanh lọc cơ thể, anh đi khống chế bọn họ đi.”

Nguyên Chiến vội vàng gặm cắn cổ và bả vai của người trong lòng.

“A Chiến! Đây không phải chuyện của riêng chúng ta! Đừng quên anh là thủ lĩnh!”

Nguyên Chiến tỏ vẻ mình đã quên mất rồi.

Nghiêm Mặc tức giận, giơ tay sờ lên mặt người nọ, nhéo thật mạnh: “Nếu bây giờ anh mà không ngừng, về sau đừng hòng tôi làm với anh! Nhưng nếu bây giờ anh có thể kiềm chế, tôi sẽ thưởng cho anh. Nghe không?”

Miệng người nọ đã lướt đến ngực Nghiêm Mặc, lập tức dừng lại.

“Thưởng?” Nguyên Chiến gian khổ ngẩng đầu lên.

“Đúng vậy, thưởng, phần thưởng đủ để anh hài lòng.” Nghiêm Mặc cảm nhận được gia súc mình nuôi đã rất cấp bách rồi, nên chỉ có thể dỗ theo kiểu này.

“Không gạt tôi chứ?” Giọng Nguyên Chiến khàn khàn, trên trán và cổ nổi đầy gân xanh, hắn đã nhịn tới sắp chết rồi, hắn cũng sợ làm Mặc bị thương vì thân thể Mặc bây giờ còn yếu hơn cả trước kia, không biết là do cá rắn có tác dụng mạnh với hắn, hay còn do nguyên nhân nào khác, hắn phát hiện mình rất khó khống chế ham muốn.

Nghiêm Mặc nhìn thằng vào mắt hắn: “Không gạt anh.”

“Cậu có thuốc à? Đưa cho tôi!” Nguyên Chiến gần như khổ sở mà gầm nhẹ.

Nghiêm Mặc nhìn vẻ mặt Nguyên Chiến, liền đoán lũ cá rắn không chỉ có tác dụng tráng dương. Hắn hối hận rồi, hắn hẳn nên hỏi sách hướng dẫn về lũ cá rắn trước mới đúng, chứ không phải tin vào lời nói mơ hồ của Cửu Phong và Đáp Đáp như vậy. Nếu biết loài cá này có tác dụng mạnh đến vậy, thậm chí còn ảnh hướng tới thần trí của Nguyên Chiến, hắn nhất định sẽ không cho họ ăn.

“Anh khoan biến thành đá, cho tôi lấy chút máu của anh trước đã, tình trạng của anh chỉ sợ không tốt hơn khi trúng thuốc kích dục là bao đâu.”

“Mau!”

“Anh thả tôi ra trước đã.”

Nghiêm Mặc có được tự do lập tức lấy dao giải phẫu ra rạch một đường nhẹ trên người Nguyên Chiến. Hắn không lãng phí số máu đó, lấy hết toàn bộ để xét nghiệm. Sau đó tạm thời tìm một ít thảo dược có tác dụng thanh nhiệt giải độc để Nguyên Chiến nhai, rồi lấy thuốc mỡ ra bôi lên vết thương để cầm máu cho hắn.

Sau khi xử lý, ngọn lửa trong mắt Nguyên Chiến hình như giảm bớt một chút, hắn không dám nhìn Nghiêm Mặc, cũng không dám tới gần Nghiêm Mặc, bây giờ chỉ ngửi thấy mùi hương trên người Nghiêm Mặc là hắn lại muốn nhào lên.

“Cậu chờ một chút, tôi đi kiềm chế mấy tên kia, sau đó đưa cậu về.”

“Được, đi nhanh lên. Tôi sợ Đáp Đáp đã…” Còn chưa dứt lời, Nguyên Chiến đã biến mất.

Lúc này Nghiêm Mặc mới thở phào một hơi, lần nữa chỉnh đốn lại trang phục, ôm đống da lông, ngồi dựa vào vách động.

Cái tên đó… Nghiêm Mặc dùng một tay che nửa mặt mình, trong lòng có một tư vị nói không nên lời.

“Hình như hồi nãy tôi nghe thấy một tiếng rống.”

Nghiêm Mặc đột nhiên ngồi thẳng dậy, có một giọng nói xa lạ vang lên.

“Hình như tiếng rống truyền đến từ bên trên.” Một giọng nói khác có hơi loáng thoáng.

“Bọn Đại Áo trông coi sơn động đã bị chúng ta giết hết rồi.”

“Có khi nào là đám người tới sau không?”

“Đi lên bắt chúng! Một kẻ cũng không tha!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status