Dị thế lưu đày

Chương 52: Mười ngày cùng với dự định của Nguyên Chiến

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

“Ong chúa muốn chọn ong chúa mới, nhưng ong chúa chưa có đẻ trứng mà, vậy làm sao chọn?”
Đối với một người đang khỏe mạnh đột nhiên mù mà nói, đừng bảo là mười ngày, mười phút thôi cũng khó mà chịu nổi.

Mười ngày qua đi, Nghiêm Mặc mở to mắt, lần nữa thấy lại ánh sáng, hắn che mắt, mở rồi nhắm rất nhiều lần.

Hắn không gào hét kêu to, cũng không chạy ra ngoài chúc mừng, hắn chỉ yên lặng nói cảm ơn, nhưng không đặc biệt cảm ơn ai cả.

Thượng đế dùng bảy ngày để sáng tạo thế giới, bọn họ tại nơi nho nhỏ này nỗ lực sinh sống cùng hai loài sinh vật, trong mười ngày đã có không ít thay đổi, bao gồm cả hai loài sinh vật nọ.

Đầu tiên, nói về phi nhân loại.

Ông lớn Sơn Thần Cửu Phong là thành viên có giá trị vũ lực cao nhất, cậy mạnh độc chiếm quyền sử dụng phòng đá tạm thời. Nó thậm chí còn không thèm để tâm đến dỗ dành và khuyên nhủ của Nghiêm Mặc, trộm giết không ít ong Ăn Thịt, thậm chí còn ăn luôn.

Mà đàn ong Ăn Thịt dưới dâm uy của Cửu Phong và khuyên bảo của ong chúa, cuối cùng cũng chịu rời khỏi phòng đá, bay vào khu rừng gần đó tìm một cây đại thụ thích hợp để xây tổ cư trú.

Ban đầu, đàn ong chờ ong chúa của tụi nó dọn tới cây đại thụ, tụi nó sẽ lấy ong chúa làm trung tâm để xây tổ mới, nhưng ong chúa lề mề không chịu dọn đến ở, thậm chí còn đưa ra mệnh lệnh cho tụi nó, bảo tụi nó chọn một ong chúa mới.

Đàn ong hoang mang một trận, ong chúa muốn chọn ong chúa mới, nhưng ong chúa chưa có đẻ trứng mà, vậy làm sao chọn?

Phần hoang mang rất nhanh đã bị cái rét của mùa đông biến thành bột phấn, đàn ong Ăn Thịt dũng mãnh tuy có thể vì đuổi theo ong chúa vừa mới ra đời của nó, mà bay ra khỏi tổ ong ấm áp giữa trời đông, còn đại chiến một trận với kẻ địch, chúng nó quả thật có thể chịu rét tốt hơn ong bình thường, nhưng cũng không thể sống một thời gian dài trong thời tiết rét lạnh.

Bởi vì rét lạnh, tính linh hoạt bắt đầu giảm dần, đàn ong nhanh chóng chọn ra trong số ong nhỏ một con khỏe mạnh và cường tráng nhất, để thay thế ong chúa chỉ huy mọi người xây tổ, lúc này đàn ong mới an cư lạc nghiệp trên một cây đại thụ to cỡ vòng tay bốn người.

Chờ khi Nghiêm Mặc nhìn thấy, thì tổ ong đã xây được non nửa, bởi vì hình thể loại ong này lớn, nên tổ ong cũng phải lớn, thành ra cái tổ mà Nghiêm Mặc nhìn thấy không phải dạng tổ treo lơ lửng trên cành, mà là một cái ổ nằm đan giữa những cành cây, tuy rằng chỉ mới xây được một nửa, nhưng đã chiếm diện tích rất lớn rồi, Nghiêm Mặc tin chắc, chờ khi tổ ong xây xong, khu này sẽ có một ngôi nhà trên cây.

Trong lúc đó, Nghiêm Mặc còn ‘tiếp kiến’ con ong cái thay hắn đảm nhiệm chức trách chỉ huy xây tổ, cũng ‘trịnh trọng’ chuyển chức trách quan trọng nhất – kéo dài hậu đại và sinh mệnh đàn ong giao cho nó.

Con ong cái kia thật sầu muộn…… Được rồi, Nghiêm Mặc cảm giác như vậy, hắn cảm giác con ong cái có hơi bất an, có lẽ bởi vì nó biết mình không thể cứ như vậy biến thành ong chúa mới.

Theo lý luận, nếu ong chúa một đàn ong đột nhiên chết, mà không có ấu trùng thích hợp để ấp ra ong chúa, như vậy, sẽ có một con ong cái chủ động gánh vác trách nhiệm sinh sản, mà những ong thợ khác sẽ xây vương đài cho nó, cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng cho nó sinh sản.

Nên đầu tiên ong cái sẽ sinh ra trứng chưa được thụ tinh, cũng chính là ong đực, chờ sau khi ong đực lớn lên, ong cái sẽ giao phối với ong đực trưởng thành, để lại t*ng trùng, cách này có thể sinh ra trứng thụ tinh và trứng chưa thụ tinh, mà trứng thụ tinh sẽ là ong cái, trong số trứng thụ tinh sẽ có một con may mắn được chọn làm ong chúa tương lai để ấp.

Mà ong chúa cũng không chỉ giao phối với đời sau của mình, nó cũng rất hoan nghênh những ong đực khác trong tổ, cho dù chúng nó có thể tránh được việc giao phối cận huyết.

Muốn một con ong cái lúc bình thường không sinh sản bắt đầu sinh sản, dinh dưỡng là vấn đề rất quan trọng.

Nếu con ong cái này không thể tiến hóa thành ong chúa, vậy chẳng phải đàn ong sẽ dần dần suy bại? Nghiêm Mặc nghĩ đến tính nết sách hướng dẫn, tuy không biết một đàn ong chết sạch sẽ khiến hắn tăng hắn bao nhiêu điểm cặn bã, nhưng chắc chắn không thấp hơn 10 điểm đâu, vì để không tăng giá trị cặn bã và trừng phạt, Nghiêm Mặc làm một việc mà trong mắt người khác không thể tưởng tượng được.

Hắn rãi không ít máu trên vương đài, để đàn ong Ăn Thịt hút, đàn ong hút máu hắn, chuyển hóa thành sữa ong đặc biệt của loài ong Ăn Thịt, rồi đem sữa ong đút cho con ong cái.

Nghiêm Mặc vốn chỉ muốn giúp đàn ong kéo dài hậu đại, thuận tiện chiếm chút lợi từ dinh dưỡng của ong đàn, hắn xem nhẹ việc nếu ong chúa ra đời, hắn thân là ong chúa đời trước rất có thể sẽ bị khiêu chiến hoặc vứt bỏ.

Nhưng thực tế thì, bởi vì hành động vô tình này của Nghiêm Mặc, hơn nữa, với tính chất đặc biệt của thân thể hắn, cũng có thể là do trong lúc hắn đút máu cho lũ ong thì trong đầu vẫn luôn niệm kinh mấy câu linh tinh như: “Hút máu ông mày rồi thì phải ngoan ngoãn vâng lời nghe chưa!” Mà ong chúa và hậu đại của nó nhờ uống sữa được chuyển hóa từ máu hắn, nên trong gien chúng nó đều để lại một thông tin, đó là phải thần phục vị ong chúa đời trước này – Nghiêm Mặc.

Mà bấy giờ Nghiêm Mặc vẫn chưa hay biết cái hậu quả ‘tốt đẹp’ đó.

Ấy là phần phi nhân loại, còn về phần bốn tên nhân loại.

Bởi vì Nghiêm Mặc bị mù, trong mười ngày này hắn chỉ phụ trách giao tiếp với Cửu Phong và đàn ong, trên mặt hắn rất nhanh đã xuất hiện hình ngôi sao sáu cánh thứ hai.

Nguyên Chiến có chút giật mình đối với điều này, nhưng Mãnh thì lại cho rằng tư tế của Tổ Thần nên là như vậy.

Nghiêm Mặc thì biết rõ việc năng lực và thân thể hắn được đề cao đều là nhờ thứ hắn ăn vào, nếu không, với thân thể vốn có của hắn tuyệt đối không đủ năng lượng để thăng cấp năng lực, cũng không thể chịu được các loại di chứng mà việc năng lực thăng cấp mang đến.

Còn Nguyên Chiến trong mười ngày này tuy không có thăng cấp, nhưng khả năng ứng dụng năng lực của hắn lại như mở được phần then chốt, không hạn hẹp như lúc ban đầu nữa, hắn dốc sức tập luyện cách dùng tinh thần lực khống chế đất đá một cách trực tiếp.

Nghiêm Mặc vì thế mà vui mừng, thợ đá thăng lên thành thợ ngoã (thợ chuyên xây dựng trùng tu chùa đình), về sau bọn họ không cần phải sầu việc lợp ngói mái nhà hay xây phòng nữa. Tiếc là Nguyên Chiến chỉ cảm thấy hứng thú đối với việc sử dụng đất đá để chiến đấu, chứ không đi theo hướng ứng dụng và phát triển đời sống sinh hoạt như Nghiêm Mặc chờ mong.

Dù sao trong một rừng thông có cả trăm loại thông, Nghiêm Mặc tự an ủi mình rằng tương lai vẫn còn hy vọng.

Mười ngày này Nhị Mãnh có thể nói là người bận nhất trong bốn người, bởi vì Cửu Phong tạm thời không thể đi săn, Nguyên Chiến thì ở trên núi đào hang, Nghiêm Mặc thì không trông cậy được, nên cậu đành phải gánh vác trách nhiệm đi săn và làm đầu bếp, đồng thời còn phải phụ trách trông trẻ và thuộc da.

Cũng may tính tình Mãnh hoạt bát, lúc trước cậu làm việc gì cũng chỉ thui thủi một mình, cảm thấy rất cô đơn, nay nhiều ra thêm một thằng bé cần cậu trông…… Mặc dù cậu không biết khái niệm trông trẻ là gì, chỉ nghĩ có người nói chuyện với mình, có người phụ mình làm việc, tuy rằng cậu hay nạt nộ A Ô, nhưng kỳ thật trong lòng rất vui vẻ, cậu cũng là một trong ba người nhìn A Ô thuận mắt nhất.

Có lẽ do nguyên sinh thái nơi này, nên thể trạng trẻ con rất khỏe mạnh, bị lăn lộn giày vò thảm cỡ nào, ngủ một giấc ăn một bữa thịt, liền không sợ Nghiêm Mặc nữa, người ngợm ốm o mà làm ra bộ dáng như cam chịu số phận bất hạnh nhìn thật khôi hài. Được cho ăn no liền ngoan ngoãn đi theo Mãnh phụ việc, Mãnh kêu nó làm cái gì thì nó làm cái đó, cũng không khóc không la đòi phải về nhà gì linh tinh.

Mãnh vui lắm, vì có người làm bạn, cậu mặc kệ thằng bé có hiểu mình nói gì hay không, muốn nói cái gì thì nói cái đó. Cả ngày lèm bèm.

Mà thằng bé cũng nghe nghiêm túc lắm, thỉnh thoảng còn học nói theo hai ba câu.

Thằng bé thay đổi như thế làm Nghiêm Mặc không biết nên khóc hay nên cười, mất công hắn còn lo thằng bé yếu ớt nhát gan này sẽ gặp phải cú sốc tinh thần chứ, không ngờ nó đã tự thích ứng rồi. Hắn không thấy được vẻ mặt thằng bé, nhưng thằng bé thường hay lén lút muốn thân cận với hắn, chẳng biết đứa nhỏ dã nhân này đang suy diễn cái gì, chắc nghĩ mình là nô lệ của Sơn Thần, mỗi ngày có thể ăn no không bị lạnh đã là cuộc sống tốt đẹp rồi. Mà để không bị ăn thịt, thì phải nịnh bợ người bạn có thể giao tiếp với Sơn Thần.

Kỳ thật Nghiêm Mặc mới là đứa suy diễn quá nhiều, thằng bé ngay cả cái chết là gì nó còn không hiểu, ngày đó nó cũng chỉ sợ hãi theo bản năng khi nhìn thấy thứ gì đó khủng bố mà thôi, lúc này nó đã nhận định những thứ ấy có ở địa bàn của Sơn Thần cũng là bình thường, còn người thiếu niên có thể nói chuyện với Sơn Thần và ong độc, nó căn bản không cần phải sợ hãi người nọ, bởi vì nó chẳng những không bị ăn thịt, mà ngày hôm sau còn được ăn một bữa thịt nướng nóng hổi thơm ngon.

Có thịt ăn, có chỗ ấm để ngủ, thằng bé liền ôm một loại an tâm và vui sướng kỳ lạ mà tiếp nhận hiện thực, bắt đầu thích ứng với cuộc sống mới —— Nhị Mãnh tuy rằng hay nạt nó, nhưng đều cho nó thịt ăn, mà bình thường nó được ăn ít nhất một miếng, vì được ăn no mặc ấm hơn trước kia, nó thậm chí còn muốn người nhà mình đến nơi này sinh sống, nhưng nó tuyệt đối sẽ không dẫn Đại Vu đến!

Hai mắt cuối cùng cũng thích ứng được với ánh sáng, Nghiêm Mặc sờ sờ Cửu Phong đang ủ rũ bên người mình.

Cửu Phong ngột ngạt gần chết, cánh bị thương nên nó không bay được, suốt ngày chỉ có thể đi tới đi lui trên mặt đất giống mấy con quái hai chân, con quái hai chân tên Nhị Mãnh còn dám can đảm dùng con mồi đã chết đút nó ăn, kiệttttt ——!

“Mày mà mổ anh ta nữa, sau này anh ta không đút mày……”

Nghiêm Mặc còn chưa nói xong, Cửu Phong đã phẫn nộ mà ục ục: “Không cần đút! Quái hai chân và chim non mới cần đút! Ta, đi săn!”

Không biết có phải thường xuyên giao tiếp với Nghiêm Mặc hay không, từ ngữ của Cửu Phong cũng phong phú lên, có khái niệm ‘ta’ rồi, nói chuyện cũng biết dùng chủ ngữ.

“Đúng vậy, Cửu Phong của chúng ta sẽ tự đi săn, mày là kẻ đi săn mạnh nhất trên bầu trời, không ai có thể vượt qua mày.” Nghiêm Mặc thật sự nghĩ như vậy, nên cũng nói như vậy.

“Muốn bay! Muốn đi săn! Đút mi!” Cửu Phong dùng đầu cọ cọ Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc khó có khi mềm lòng, vuốt đầu nó, cười: “Được, mày đi săn nuôi tao. Yên tâm, tao đã kiểm tra rồi, năng lực tự lành của mày rất mạnh, cánh đã tốt hơn nhiều, điều dưỡng thêm hai ngày nữa là có thể bay một đoạn ngắn, cùng lắm thì mười ngày là mày có thể lần nữa trở thành bá chủ không trung.”

Nghiêm Mặc nói rồi lấy một cây kim châm ra đâm thủng đầu ngón tay mình, để máu tươi nhỏ vào miệng Cửu Phong.

Đây không phải lần đầu tiên hắn làm như vậy, tối hôm đó, hắn cho Cửu Phong dùng máu mình. Mà linh cảm này bắt nguồn từ chuyện về gã tóc vàng và tác dụng bột xương của gã mà Nguyên Chiến từng kể với hắn, hắn nghĩ tốc độ tự lành của mình nhanh như vậy, chắc hẳn máu sẽ có ít tác dụng, huống chi Cửu Phong còn cho hắn ăn thứ bổ dưỡng nào đó từ chỗ lũ ong —— theo những gì ong Ăn Thịt truyền đạt cho hắn, thứ hắn ăn rất có thể là ấu trùng ong chúa tương lai vừa kết thành nhộng của đàn ong.

Nghiêm Mặc là một tên cặn bã, cho dù người ta tốt với hắn cỡ nào, thì trước tiên hắn vẫn hoài nghi động cơ của đối phương, bởi vì lòng người dễ thay đổi lại còn khó dò, nhưng Cửu Phong trong mắt hắn thì không giống vậy, tuy con chim ngốc này ngây thơ, nhưng nó đối xử tốt với hắn là thật tình, mà hắn cũng không cho rằng một con chim sẽ đa tâm, hắn nghĩ chỉ cần hắn đối xử tốt với nó, đối phương chắc chắn sẽ hồi báo hắn tình cảm y nghĩ vậy, thậm chí còn có thể tốt hơn nữa.

Mà lúc hắn đút Cửu Phong với đàn ong uống máu, chúng nó đã thề sẽ không để lộ chuyện này cho những sinh vật khác, nên hắn không cần phải lo lắng đến việc bại lộ tính chất đặc biệt của thân thể mình. Còn về phần nhân loại, chỉ có khi nào não hắn bị úng nước mới đi đưa máu mình cho bọn họ!

Cửu Phong thấy Nghiêm Mặc lại đâm thủng đầu ngón tay đút máu cho nó, hình như nó biết máu của hắn có lợi, cho nên không cự tuyệt, thậm chí lúc Nghiêm Mặc chìa ngón tay về phía nó, nó còn cố gắng há miệng thật to.

“Ục ục, ục ục.” Cửu Phong phát ra tiếng kêu vui vẻ và tín nhiệm, hai mắt hơi híp lại.

Nghiêm Mặc liếm liếm tay, sờ sờ cái đầu rũ xuống của nó, không quấy rầy quá trình nó khôi phục vết thương, chỉ đứng lên, yên lặng đi ra ngoài.

Thấy đường trở lại, Nghiêm Mặc không cần người dẫn nữa, tự mình đi vào rừng. Lúc trước đều là Nguyên Chiến dẫn hắn lại đây, đưa hắn tới cây đại thụ có tổ ong, rồi lập tức trốn ra xa xa. Nguyên Chiến không biết, sau khi hắn đưa ong chúa của tụi nó lên cây xong liền bị tụi nó tấn công là bởi vì Nghiêm Mặc ra lệnh.

Nghiêm Mặc bò lên trên cây đút tụi nó uống máu, ‘tán gẫu’ với đàn ong một lát, chủ yếu là nhắc nhở chúng nó, nếu không có hắn ra lệnh thì không được làm hại những sinh vật hình người và Cửu Phong.

Đàn ong nghiêm túc tiếp nhận mệnh lệnh, lúc Nghiêm Mặc rời khỏi tổ, còn có không ít ong đực bay theo làm hộ vệ cho hắn.

Đây cũng là chỗ hay ho mà Nghiêm Mặc phát hiện ra về đàn ong Ăn Thịt, ong đực của ong Ăn Thịt ngoại trừ phụ trách giao phối với ong chúa, chúng nó còn phải làm thú cưỡi và hộ vệ cho ong cái, còn phải bảo vệ tổ ong và bắt mồi.

Nói cách khác, ong đực ngoại trừ không phân bố sữa ong để nuôi hậu đại và ong chúa, thì việc phải làm cũng không ít hơn ong cái.

Được hơn trăm con ong đực hộ tống đi ra khỏi rừng cây, tâm tình Nghiêm Mặc quái dị đến mức vẻ mặt biến thành囧.

Mười ngày không thấy đường, hắn còn có thể thản nhiên dẫn theo đàn ong đi tới đi lui, nhưng hôm nay đã thấy, nhìn cả bầy ong con nào con nấy to bằng nắm tay, chính hắn cũng phải nổi gai ốc, huống chi những người khác?

Hắn bắt đầu có hơi bội phục thằng nhóc A Ô, rõ ràng đáng sợ như vậy, nhưng vẫn dám nỗ lực đến gần hắn với cả đàn ong Ăn Thịt vây quanh.

“Bên ngoài lạnh, về sau tao không yêu cầu thì tụi mày không cần đi theo tao đâu, trở về đi.”

Bầy ong đực bay quanh Nghiêm Mặc hai vòng, rồi nghe lời bay đi.

Nghiêm Mặc sờ cằm, mùa đông không thể dẫn đàn ong theo là một vấn đề, nếu gặp phải kẻ địch hay mãnh thú tấn công, không có đàn ong bảo vệ, mà năng lực phòng thủ của hắn cũng không cao. Hắn có nên nghĩ cách làm ra mấy cái túi ấm để dẫn theo một ít ong không?

Nghiêm Mặc vừa suy nghĩ nên lợi dụng đàn ong thế nào vừa chậm rãi đi lên núi đá nhỏ.

“Mắt cậu tốt lại rồi?” Nguyên Chiến đang tự huấn luyện bản thân, không dừng động tác lại, chỉ có chút ngạc nhiên nói.

Nghiêm Mặc ngẩng đầu, giống như gặp phải một kẻ xa lạ đánh giá Nguyên Chiến một phen.

Mười ngày không thấy, tên này hình như cường tráng thêm một chút đúng không? Cơ bắp trông thật cứng chắc mạnh mẽ.

Nghe Nhị Mãnh nói tên này đang khổ luyện phương pháp sử dụng năng lực, nhưng xem ra tên này cũng không quên rèn luyện thân thể.

Vừa rồi Nguyên Chiến làm cái gì thế nhỉ? Duỗi cơ? Mấy động tác đó có phải là một trong những nội dung huấn luyện chiến sĩ không?

“Vết thương trên người anh tốt hết chưa?” Nghiêm Mặc nhìn chằm chằm cái đầu bóng lưỡng của Nguyên Chiến hỏi.

“Rồi.” Nguyên Chiến vừa trả lời vừa tiếp tục rèn luyện: “Bao gồm cả vết thương bị con chim ngu…… bị Cửu Phong đại nhân mổ, thuốc của cậu rất hiệu quả.”

Nghiêm Mặc cười: “Nó không mổ anh mạnh lắm.”

Nguyên Chiến với cái đầu trụi đầy vết cào xước, da mặt co rút: “Đúng vậy, nó chỉ nhổ hết tóc tôi thôi. Tôi rõ ràng là làm theo lời cậu giúp nó mà!”

Nghiêm Mặc cười to, sờ sờ đầu mình: “Nó đau mà, huống chi cánh nó cũng là anh đạp gãy. Hơn nữa trước đó tôi cũng giống anh, Cửu Phong thích giật tóc lắm, anh xem, giờ tôi có khác gì thằng hói đâu?”

Nguyên Chiến vung quyền nhanh như chớp, chân cũng bay lên cách không mà đá, sau đó đáp xuống đất, thuận tiện liếc mắt nhìn đầu Nghiêm Mặc một cái, không nói gì. Bệnh rụng tóc đối với một tên trọc, có làm tên trọc trông đẹp mắt hơn tý nào không?

Bị động tác nhảy cao vô cùng lưu loát của Nguyên Chiến làm cho kinh diễm, Nghiêm Mặc đổi đề tài: “Anh đào hang tới đâu rồi?”

“Hang?” Nguyên Chiến hiểu ra: “Không lớn lắm, nhưng ở ba bốn người thì không thành vấn đề.”

Nghiêm Mặc gật gật đầu: “Bắt đầu từ ngày mai, tôi muốn anh và Nhị Mãnh cùng huấn luyện, một phần là vì chính các anh, một phần là tôi muốn quan sát một chút xem có thể tìm ra quy luật để sửa chữa lại và cho ra phương pháp tốt hơn phương pháp của các anh hay không.”

“Được.” Nguyên Chiến làm động tác thu thế lại: “Tôi có chuyện vẫn luôn muốn hỏi cậu, mấy ngày nay cậu và thằng nhóc kia nói chuyện rất nhiều, cậu hiểu nó nói gì sao?”

Tim Nghiêm Mặc hơi rục rịch, Nguyên Chiến có phải đã phát hiện cái gì rồi không?

“Không có, tôi chỉ đoán rằng trước kia nó sống không được tốt lắm, có thể bộ tộc của nó hoặc tên của nó là A Ô.” Nghiêm Mặc tự cảm thấy vẻ mặt của mình không một chút sơ hở.

“Năng lực huyết mạch mà cậu thức tỉnh là gì?” Nguyên Chiến không nhịn được hỏi.

“Anh muốn biết lắm hả?” Nghiêm Mặc cười xấu xa.

“Cậu là tư tế đại nhân tương lai của tôi, đương nhiên tôi phải biết cậu có năng lực gì.”

Nghiêm Mặc không cười nữa, nghiêm túc nói: “Lưu trữ, năng lực của tôi có thể chứa đựng và lưu trữ một lượng thảo dược lớn và những thứ có thể chữa bệnh, vào trong cái túi này.”

“Đây là năng lực gì?” Nguyên Chiến nghe không hiểu.

“Lần trước chẳng phải anh thấy tôi hái hạt giống cỏ bồng sao? Anh không tò mò tại sao cái túi nhỏ treo bên hông tôi lại có thể đựng được nhiều như vậy à?”

Nguyên Chiến hơi khựng lại: “Trái cây và hạt giống của nó đều rất nhỏ.” Lúc ấy hắn không chú ý tới cái túi da thú nhỏ bên hông Nghiêm Mặc, hắn còn tưởng rằng cái bọc nhỏ kia là đồ mà Nghiêm Mặc tiện tay chế ra trong mấy ngày nay.

“Tôi cũng không để ý, nhưng hôm đó anh nói mặt tôi xuất hiện hình xăm, tôi mới phát hiện thì ra cái túi đó có thể chứa rất nhiều đồ nhưng vẫn không đầy.”

Nguyên Chiến vốn chẳng thèm để tâm, nhưng khi hắn cẩn thận suy nghĩ công dụng của năng lực này, hắn liền biến sắc: “Năng lực này…… cậu có thể chứa bao nhiêu thứ?”

“Không gian không lớn, chỉ có một mét khối.” Nghiêm Mặc phác họa ra một mét khối đại khác là bao nhiêu cho hắn xem. Nghiêm Mặc quyết định sau này mỗi khi năng lực tăng một bậc, hắn sẽ nói năng lực tồn trữ của hắn sẽ tăng thêm một mét khối, như vậy ít nhất cũng có thể lừa gạt được đến cấp năm.

Thấy chỉ nhỏ như vậy, Nguyên Chiến có chút thất vọng: “Chỉ có thể đựng thảo dược thôi à?”

Vì không để đối phương cảm thấy năng lực của mình phế quá, Nghiêm Mặc liền nói: “Muối cũng có thể bỏ vào. Rất nhiều thứ có thể ăn cũng vậy.”

Nguyên Chiến nghe thấy liền hưng phấn, nhưng ngay sau đó hắn lại cau mày: “Tiếc là nó nhỏ quá, nếu cậu đổi một cái túi lớn hơn, thì có đựng được nhiều đồ hơn không?”

“Không được đâu, tôi thử rồi. Hình như năng lực này liên thông với cái túi, ngoại trừ nó, mấy cái túi khác không được.”

“Tình huống của cậu thật quái lạ……” Nguyên Chiến bảo Nghiêm Mặc đưa cái túi cho mình xem thử.

Nghiêm Mặc biết hắn chỉ là tò mò, liền cởi xuống đưa cho hắn.

Nguyên Chiến thử bỏ vài thứ vào trong túi, nhưng không bỏ vào được.

“Chỉ có cậu mới sử dụng được?”

“Đương nhiên.”

“Năng lực này rất hữu dụng, về sau chúng ta đi ra ngoài sẽ không phải lo việc gánh một tảng muối hay thịt làm vướn tay vướn chân nữa.” Nguyên Chiến vui vẻ nói.

“Không phải thịt nào cũng bỏ vào được đâu, phải là thịt có công dụng chữa bệnh hoặc bảo vệ sức khoẻ mới được.” Nghiêm Mặc cẩn thận giải thích một hồi cho Nguyên Chiến nghe cái gì có thể bỏ vào, cái gì không thể, chính thức tìm được lý do quang minh chính đại sử dụng túi thảo dược.

Nguyên Chiến trầm ngâm trong chốc lát: “Về sau cậu dùng cái túi này cẩn thận một chút, tốt nhất là dùng một cái túi lớn hơn để che giấu.”

“Tôi biết, anh cũng nhớ giúp tôi canh chừng.”

“Ừm.” Nguyên Chiến cảm thấy có vẻ mình đã được tín nhiệm hơn một chút, gật gật đầu, nhắc nhở Nghiêm Mặc: “Hình như mấy ngày nay Sơn Thần Cửu Phong không ưa chúng ta, sáng nay tôi còn thấy nó phun lưỡi dao gió với Mãnh.” Sau đó thấy hắn liền quay sang phun vào người hắn!

“Hả? Ai kêu các anh chọc nó?”

Nguyên Chiến lắc đầu: “Ai mà dám chọc? Tôi cảm thấy nó đang bất an, chắc là nó không thích trong địa bàn mình có quá nhiều nhân loại.”

Nghiêm Mặc cũng cảm thấy đau đầu, trong mười ngày này, Cửu Phong rất nhiều lần nói với hắn, kêu gào đòi phá hủy phòng đá, còn không thì muốn đuổi mấy con quái hai chân lớn đi, hắn đã dỗ vài lần, nhưng vẫn không có hiệu quả.

“Nơi này tuy rằng tốt, nhưng cũng không thể ở dài lâu. Bây giờ Cửu Phong còn có thể nhịn chúng ta, nhưng một khi người nơi này tiếp tục nhiều lên, nó nhất định sẽ không nhịn nữa.” Nguyên Chiến rất lý trí: “Trước khi nó chưa thật sự có ý muốn giết chúng ta, vẫn là nên tìm một nơi dừng chân mới, nơi đó tốt nhất không cách Cửu Phong quá xa, nhưng cũng không thể quá gần địa bàn của nó.”

“Muốn chuyển nhà hả?” Nghiêm Mặc có hơi tiếc: “Chúng ta vất vả lắm mới xây phòng xong, anh cũng mới đào xong một cái hang…”

Nguyên Chiến dứt khoát nói: “Phòng và hang cứ để đó, đây sẽ là đường lui cuối cùng của chúng ta, chỉ cần Cửu Phong còn thừa nhận cậu là tư tế của nó.”

Nghiêm Mặc trầm mặc, đột nhiên hắn cảm thấy cậu thanh niên chỉ mới mười bảy tuổi trước mặt này có chút đáng sợ, khi hắn cho rằng rốt cuộc mình cũng tìm được một nơi thích hợp để đặt chân và phát triển bộ lạc, thì người ta đã xem đây là đường lui của mình rồi tìm kiếm một nơi khác để xây dựng địa bàn thật sự thuộc về mình, đồng thời còn không quên giữ chặt quân cờ lớn – Cửu Phong.

Điều này làm hắn không nhịn được mà nghĩ: Về sau hắn muốn lấy thân phận tư tế để khống chế tên thanh niên này, có thể ư? Liệu mọi nỗ lực mà hắn làm ra cho mình cuối cùng có biến thành làm vì người khác không?

Nhưng không có Nguyên Chiến, hắn còn có ai?

Đủ loại sự thật ở cả kiếp trước lẫn kiếp này đều nói rõ, hắn không am hiểu quản lý, không thích hợp đấu chính trị, hắn cặn bã, nhưng không phải loại cặn bã mù mắt, nếu cho hắn quản lý một bộ lạc, nhân số ít còn đỡ, nhân số nhiều thì xác định sẽ xảy ra vấn đề.

Nhị Mãnh lại còn tệ hơn cả hắn, nhưng dưới tình huống hắn không am hiểu quản lý, tìm một người cũng không am hiểu quản lý tới làm thủ lĩnh, vậy thì có gì khác nhau đâu?

Nếu bộ lạc không cường đại, một khi hắn có thứ gì hoặc làm ra cái gì, cuối cùng cũng sẽ bị bộ lạc khác mạnh hơn cướp đi hoặc tiêu diệt, chuyện hắn muốn làm cũng không thể thành công, càng đừng nói chi là nuôi con trai mình, cho con mình ngày lành và cuộc sống tốt nhất.

Cho nên Nguyên Chiến đối với hắn còn có chút ‘tình nghĩa’, trước mắt chính là lựa chọn tốt nhất của hắn, cho dù hắn không tin Nguyên Chiến, nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn người này.

Nghiêm Mặc siết nắm tay. Hắn muốn mình mạnh hơn nữa, không cần dựa vào Cửu Phong và đàn ong Ăn Thịt, chỉ khi giá trị vũ lực của hắn tăng lên, hắn mới có thể đối đầu với người thanh niên này mà vẫn giữ vững cục diện cân bằng.

Nguyên Chiến vươn tay ôm lấy bả vai Nghiêm Mặc, kéo hắn đi về phía trước: “Đợi chút nữa tôi ủi hình xăm nô lệ trên người cậu đi, cậu làm tư tế của bộ lạc, trên người không nên có hình xăm nô lệ.”

Lời này hắn đã ấp ủ trong lòng nhiều ngày, nhưng khi nói ra vẫn làm hắn cảm thấy không thoải mái, không phải hắn không muốn thừa nhận địa vị của Nghiêm Mặc, mà là không muốn dấu ấn đại diện cho quyền sở hữu của mình cứ như vậy mà biến mất. Trong lòng Nguyên Chiến, hắn cảm thấy cho dù trên người Nghiêm Mặc có hình xăm thuộc về hắn hay không, khi Nghiêm Mặc vẫn chưa đủ mạnh đến mức có thể đánh cho hắn nằm sấp thì Nghiêm Mặc vĩnh viễn đều thuộc về hắn!

“Không cần, nó biến mất từ lâu rồi.” Nghiêm Mặc thuận miệng đáp, dù sao bây giờ hắn không nói, chút nữa đối phương cũng sẽ biết.

Một cái tay khác của Nguyên Chiến siết chặt, rồi lại chậm rãi thả lỏng: “Vậy thì tốt, chút nữa cậu chuẩn bị lương khô với nước nhiều nhiều, tôi tính ngày mai đến địa bàn tộc A Ô thăm dò.”

Nghiêm Mặc vừa nghe thế, lập tức quay đầu nhìn: “Anh muốn đến tộc A Ô? Tôi cũng đi.” Nếu cần một nơi đặt chân mới, hắn phải tận mắt đi xem mới yên tâm, hơn nữa nói không chừng trên đường đi còn có thể thuận tay giảm chút giá trị cặn bã.Hậu trường

Nguyên Chiến siết tay, phẫn hận rống lên trong lòng: Phải chuyển nhà, không chuyển không thể ngủ với vợ được!

Nghiêm Mặc: Thằng này, mới bao nhiêu tuổi mà đã có tư chất làm lão đại, suy xét còn chu toàn hơn cả ông già hắn xuyên hồn tới đây.

Nguyên Chiến: Muốn mạnh hơn nữa, nếu có thể khiến đất đá trong nháy mắt biến thành một căn phòng không có cửa sổ bao quanh mình, như vậy là hắn có thể chơi trò ‘vận động trên giường’ với tư tế đại nhân của hắn mà không sợ chim chóc hay ong bọ quấy rầy! Ít nhất cũng có thể lập tức làm ra một cái hang đá, nếu có thể thì lấp kín miệng hang trong nháy mắt càng tốt.

Nghiêm Mặc: Thằng này sao không lo luyện tập, mà đi liều mạng đào hang thế nhỉ? Chẳng lẽ tên này cảm thấy đào hang khó hơn xây phòng sao?

Nguyên Chiến: Sơn Thần Cửu Phong có một cái mặt người, nó còn muốn mỗi đêm ngủ chung với Diêm Mặc, lỡ đến tối nó có thể biến thành hình người rồi ‘ấy ấy ấy’ với Diêm Mặc…… không được!!! Tao tuyên chiến! Chính thức tuyên chiến với Cửu Phong!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status