Dị thế tà quân

Chương 885: Diệt môn

Mọi người của Thánh Địa đều la hét:

- Nhất định phải làm cho đám Huyễn Phủ hỗn tạp này trả giá. Cho dù ngọc nát đá tan cũng không thể nuốt trôi mối hận này được!

Với mâu thuẫn thình lình xảy ra này thì tin tức về Cửu U Thập Tứ Thiếu do Triển Mộ Bạch đưa tới cũng không hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Bọn họ hiện giờ đều đang chú tâm vào tranh chấp giữa Huyễn Phủ và Thánh Địa.

Trong đó có không ít Thánh Giả mới tiến giai, lòng đầy căm phẫn lập tức muốn tìm bảy người Phiêu Miểu Huyễn Phủ gây phiền phức. Cho dù là Huyễn Phủ thì thế nào? Thánh Hoàng thì làm sao? Chẳng lẽ có thể khi dễ người khác như vậy.

Trong lúc đó, Hải Vô Nhai và Hà Tri Thu lúc trước đánh nhau tuy rằng chưa rơi vào thế hạ phong nhưng trong lòng vẫn có chút buồn bực, thần binh mang bên mình hơn nửa đời người lại ra đi như vậy. Khi Triển Mộ Bạch chưa đến, đội ngũ của tam đại Thánh Hoàng đã muốn xuất phát.

Dù sao việc này đã báo cáo lên Thánh Địa cao tầng, sau này thế nào thì đã có cao tầng định đoạt. Hiện tại Huyễn Phủ khi dễ chúng ta như vậy, ngay cả binh khí của chúng ta cũng bị bọn họ dùng thủ đoạn bỉ ổi lấy đi. Việc này nếu để tiếp diễn thì chẳng khác gì: Chẳng lẽ lão phu cứ để cho bọn họ đè đầu cưỡi cổ mãi sao?

Kết quả là mọi người đều muốn đánh một trận.

Nhưng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc thì đột nhiên xuất hiện hai người thần bí mạnh mẽ ngăn cản. Nếu không chỉ sợ Cúc Hoa thành tối nay thật sự sẽ trở thành Cúc Hoa tàn. Đám người này hoàn toàn có thể đem Cúc Hoa thành san thành bình địa chỉ trong chớp mắt. Ngồi một chỗ mà có thể thấy Cúc Hoa thành bay lên trời.

Lúc người thần bí đi tìm người của Huyễn Phủ thì lại phát hiện đám người Tào Quốc Phong đã vô thanh vô tức biến mất. Bọn hắn chắc hẳn đã rời khỏi Cúc Hoa thành rồi.

Ngược lại còn nhận được tin tức Cửu U Thập Tứ Thiếu bây giờ đang ở Hoa Cúc thành làm cho hai người này quên mất trọng trách đang làm.

Bọn hắn rời đi cũng có nghĩa là hiểu lầm giữa Thánh Địa và Huyễn Phủ không thể cởi bỏ trong khoảng thời gian ngắn, hoặc sẽ có thêm vài tình huống xấu xảy ra.

Nhưng lúc này đây, người biết rõ nội tình, Kiều Ảnh lại đang giằng co với Quân Mạc Tà ở một nơi hoang dã. Đợi khi nàng quay lại thì có lẽ đã quá muộn. Hơn nữa chỉ cần Quân Mạc Tà không cùng nàng trở về thì cho dù nàng có giải thích đến mấy cũng chưa chắc có ai tin.

Trong Hoa Cúc thành tạm thời thành nơi đóng quân của Tam Đại Thánh Địa.

Lúc này đây, liên minh hơn mười vạn năm của hai thế lực lớn có thể nói đã hoàn toàn tan vỡ.

Một sự kiện làm cho người của Tam Đại Thánh Địa chịu không nổi đó chính là thái độ của Trần gia, càng ngày càng lãnh đạm.

Trần Khánh Thiên bị Trần Thần tác động. Hơn nữa trong lúc con thứ hai của lão bị chết thảm, thì lão còn bị Triển Mộ Bạch mắng. Tam Đại Thánh Địa chỉ xem gia tộc của mình như là một chỗ tiếp tế, hoặc một con dê béo mà thôi, hơn nữa còn là một con dê béo có vị trí vô cùng thấp kém.

Điều này làm cho Trần Khánh Thiên luôn luôn dựa vào Thánh Địa hoàn toàn nản chí. Mà một sự kiện phát sinh càng làm cho Trần Khánh Thiên bi phẫn tới cực điểm: Lễ tang của con trai hắn không có một người nào của Tam Đại Thánh Địa tới dự.

Quả thật muốn nhẫn nhưng không thể nhẫn.

Con ta chết như thế nào? Còn không phải bởi vì các ngươi và cao thủ bí ẩn nào đó chém giết nhau? Chết không toàn thây, vô cùng thê thảm. Hiện giờ hắn đã chết mà lễ tang thì không thấy các ngươi đến nói một lời an ủi.

Cho dù là một vị Chí Tôn cũng xem như là cấp cho chúng ta chút thể diện.

Chuyện này nếu là trước kia, Trần Khánh Thiên cũng sẽ không để ý: Tam Đại Thánh Địa lần này tới người thấp nhất cũng là Thánh Cấp cường giả. Đây là cấp bậc nào chứ? Con của mình thì tính là cái gì? Người ta căn bản sẽ không để ở trong lòng.

Chỉ là tang lễ của một tên thiếu niên mà kinh động tới Thánh Giả thì khác nào chuyện bé xé ra to? Thậm chí, nếu Tam Đại Thánh Địa quả thực phái người đến thì ngược lại còn nơm nớp lo sợ vì sự quan tâm quá mức này.

Nhưng cũng sự kiện đó trong hoàn cảnh này thì lại khác hẳn.

Chẳng những không có một người tới dự tang lễ mà cũng không có bất cứ người nào đến an ủi mình một câu, một người cha đáng thương, người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Trần Khánh Thiên hoàn toàn nản lòng, thậm chí vô cùng buồn chán, không muốn sống nữa. Cảm giác cái mình nhận được sau mấy trăm năm chỉ là một chuyện cười cho thiên hạ, chuyện cười không tốt đẹp gì.

Thấy tình cảnh của gia chủ lúc này, Trần gia từ trên xuống dưới làm gì còn tâm trí để xử lý việc trong gia tộc. Chính vì Trần gia bận rộn chuyện tang sự nên không có thời gian tiếp đón các cao nhân Tam Đại Thánh Địa. Mà các nhân vật này tuy rằng buồn bực nhưng cũng không biết làm sao, đành chỉ mong cho thích khách Đông Phương Thế Gia mau chóng xuất hiện để giải quyết mọi việc rồi nhanh chóng trở về.

Thế tục càng ngày càng xa lạ... Thật sự là bể khổ.

Đêm xuống, Trần gia gia chủ Trần Khánh Thiên cùng con lớn nhất của mình là Trần Thần bí mật gặp nhau tại thư phòng. Một đời gia chủ ngay cả cùng con trai ruột của mình nói chuyện cũng phải bí mật an bài. Gia chủ Trần Khánh Thiên quả là đáng thương.

- Thần nhi, hiện giờ Trần gia đã xong rồi!

Trần Khánh Thiên thốt ra câu nói đầu tiên làm cho Trần Thần kinh hãi hoảng sợ. Hắn ngẩng đầu nhìn phụ thân sắc mặt trầm trọng, một nỗi buồn khôn tả hiện ra trên nét mặt.

- Cho nên ngươi phải rời khỏi nơi này. Thần nhi ngươi là hy vọng duy nhất của Trần gia. Mau chóng rời xa cơn lốc xoáy này. Chỉ cần ngươi còn, Trần gia chúng ta còn có hi vọng Đông Sơn tái khởi.

Trần Khánh Thiên nản lòng ánh mắt nặng trĩu nói:

- Phụ thân, Trần gia chúng ta tình cảnh tuy rằng gian nan, so với siêu cấp thế gia tuy rằng không bằng nhưng cũng chưa tới nỗi bị diệt vong chứ?

Trần Thần khó hiểu hỏi.

- Hết rồi. Từ khi lão tổ tông Trần Trùng mất đi, Trần gia chúng ta xem như hết rồi. Nhiều năm qua, chúng ta dưới sự che chở của lão tổ tông được bình an vô sự nhưng nếu so với Triển gia thì kém hơn rất nhiều. Chúng ta hoàn toàn phụ thuộc vào Thánh Địa, nhìn tuy cường đại nhưng chỉ cần Thánh Địa bỏ rơi chúng ta thì chúng ta không đáng một xu.

- Hiện tại lão tổ tông đã chết, Trần gia chúng ta đã thành một con mồi, mồi nhử hấp dẫn Đông Phương Thế Gia. Thần nhi, là con mồi... Ha ha, con nên biết con mồi có nghĩa là gì... Vô luận cá mắc câu hay là không mắc câu. Mồi câu đều dùng để bài trí, nếu cá mắc câu thì con mồi cũng đã bị nuốt rồi...

- Ta luôn luôn hi vọng, đây là cơ hội Tam Đại Thánh Địa dành cho chúng ta. Ngay cả hy sinh làm mồi câu thì Trần gia chúng ta cũng được Thánh Địa nhìn bằng con mắt khác. Nhưng ta sai rồi. Thánh Địa vĩnh viễn không để gia tộc chúng ta vào trong mắt. Cho dù là hy sinh toàn bộ, cho dù là hy sinh một trăm gia tộc thì đối với Thánh Địa cũng chẳng có gì khác. Những gia tộc này đã định là phải làm vật hy sinh rồi.

Trần Khánh Thiên sắc mặt trắng bệch thấp giọng nói. Trần Thần ngơ ngác nhìn cha của mình, trong lòng dâng lên những ngọn sóng lớn.

- Nhưng nếu con rời đi, chẳng phải làm cho người của Thánh Địa càng thêm hoài nghi phụ thân?

Trần Thần cau mày lo âu nói:

- Hoài nghi ta... Không đâu!

Trần Khánh Thiên cười ha ha bi thương nói:

- Ta từ lúc bắt đầu thì đã là người chết rồi. Con ở lại, ta cũng chết. Con không ở lại, ta cũng chết. Chẳng lẽ có gì khác nhau sao?

Nói xong câu đó, Trần Khánh Thiên đứng dậy, xoay người chậm rãi nói:

- Đi đi, mang theo nữ nhân của con. Nói cho nàng biết, từ giờ trở đi, nó chính là con dâu của Trần Khánh Thiên ta, là Trần gia chủ mẫu.

Vẫn quay lưng lại, hắn lấy từ trong người ra một cái hộp gấm, đưa về phía Trần Thần. Trần Khánh Thiên nói:

- Đây là tín vật của Trần gia chúng ta. Bên trong còn có trâm ngọc của mẫu thân con, cũng chính là lễ vật dành cho con dâu. Là do cha đã phản đối chuyện của các con làm cho Vân nhi đau khổ. Nói cho nó biết, đừng trách ta.

Hắn phất phất tay:

- Mai danh ẩn tích đi. Sau ngày hôm nay, nếu con có thể gầy dựng lại Trần Gia và trong tộc không có cao thủ cấp bậc Thánh Hoàng xuất hiện thì vĩnh viễn không cần đặt chân vào giang hồ.

- Phụ thân. Con...

- Nếu con không nghe, ta liền tự tay giết con rồi tự sát!

Trần Khánh Thiên quát lên:

Bóng dáng hắn thểu não nhưng âm thanh rất quyết liệt.

Trần Thần nước mắt như mưa. Biết rõ phụ thân đã hạ quyết tâm không thể sửa đổi. Hắn nghẹn ngào quỳ rạp trên mặt đất hướng về phụ thân chậm rãi dập đầu sau đó lui ra ngoài.

Trần Khánh Thiên lẳng lặng đứng cho tới khi Trần Thần ra khỏi cửa. Hắn chậm rãi nói:

- Thà làm nông gia còn hơn phụ thuộc vào người khác.

Trần Thần thân mình chấn động, gật đầu. Hắn cố nén khóc ra thành tiếng, thân mình cấp tốc lui về phía sau, biến mất trong bóng đêm.

Trần Khánh Thiên cả người đứng thẳng, trên mặt chậm rãi lộ ra một nụ cười an ủi. Chỉ cần Trần Thần có thể thoát đi ra ngoài, rời xa cơn lốc xoáy này. Như vậy mặc kệ hắn sống ở đâu thì Trần gia vẫn còn tồn tại.

Hắn ngồi tĩnh lặng trong thư phòng không nhúc nhích.

Rạng sáng, quản gia nhẹ nhàng gõ cửa tiến vào nói:

- Gia chủ, bài vị các triều đại tổ tiên ở Từ Đường đã biến mất.

Trần Khánh Thiên chấn động, trong mắt xuất ra một tia ấm lòng, phất phất tay nói:

- Biết rồi, ngươi lui đi!

Quản gia buồn bực nhìn hắn một chút, rồi lui ra ngoài, trong lòng đầy nghi hoặc: Gia chủ hôm nay sao lạ vậy? Bài vị tổ tông, chuyện đại sự như vậy mà bộ dạng vẫn thờ ơ. Lắc lắc đầu, hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Trong thư phòng, Trần Khánh Thiên thở ra một hơi nặng trĩu, lẩm bẩm:

- Tốt rốt, cục ta đã có thể yên tâm...

Buổi sáng ngày thứ hai, người của Thánh Địa biết tin Trần đại công tử Trần Thần đột nhiên mất tích.

Triển Mộ Bạch biết chuyện này liền lập tức phái người kêu Trần Khánh Thiên tới, còn tự mình gặp hắn. Ở trong nhà đối phương, tự mình tiếp kiến. Triển Mộ Bạch cho là mình đã cấp mặt mũi cho Trần Khánh Thiên rồi, dù sao mình cũng là tôn sư cấp bậc Thánh Hoàng.

Có thể cùng người có địa vị cao cao tại thượng nói chuyện, Trần Khánh Thiên hẳn là hưng phấn vì được sủng ái mà lo sợ mới đúng. Cho nên Triển Mộ Bạch nói chuyện cũng không kiêng kị gì, trực tiếp hỏi:

- Con lớn của ngươi đi đâu rồi?

- Nghiệp chướng này...

Trần Khánh Thiên thở dài một tiếng:

- Một đoạn thời gian trước, hắn coi trọng một thị nữ trong gia tộc, muốn cưới nàng làm vợ nhưng lão phu không đồng ý. Vì thế luôn tức giận ta. Nhưng ta cũng không ngờ tới, nghiệp chướng này lại cùng thị nữ đó bỏ trốn. Thật sự là bại hoại nề nếp gia phong, lão phu hận không thể bắt hắn về xử theo gia pháp.

- Bỏ trốn?

Triển Mộ Bạch hừ một tiếng cười lạnh nói:

- Trần gia chủ, Trần gia các ngươi bỏ trốn đều cần mang theo bài vị tổ tông sao? Sớm không bỏ trốn, muộn không bỏ trốn, lại nhằm vào lúc này. Trần Khánh Thiên, ngươi cảm thấy bổn tọa dễ gạt lắm sao?

Khẩu khí Triển Mộ Bạch càng ngày càng trầm trọng, trên người của hắn một cỗ uy áp nồng đậm tỏa ra, âm thanh trở nên lạnh băng:

- Trần Khánh Thiên, ngươi tốt nhất là thành thật một chút. Lão phu còn có thể cho ngươi sống. Nếu không, lão phu làm cho Trần gia hóa thành tro bụi cũng dễ như trở bàn tay. Nói, ngươi rốt cuộc có mưu đồ gì? Muốn làm cái gì? Có phải sinh tà niệm với Thánh Địa ta? Ta cho ngươi biết, đó là tìm chết!

Triển Thánh Hoàng khẩu khí đằng đằng sát khí, không che dấu chút nào. Trong thời gian qua, nhiều chuyện không thuận lợi xảy đến với hắn, hết Phiêu Miểu Huyễn Phủ rồi đến Cửu U Thập Tứ Thiếu, mỗi chuyện đều như một cái tát vào mặt hắn, mà hắn vẫn chưa có dịp phát tiết, làm cho cảm xúc có chút không khống chế nổi.

Hơn nữa, lúc mình gặp chuyện, tên chết tiệt Trần Khánh Thiên này đã tận mắt chứng kiến, thể diện Thánh Hoàng bị tổn thất nặng nề. Đây mới là nguyên nhân chính làm cho Triển Mộ Bạch mỗi lần gặp Trần Khánh Thiên đều cảm thấy không vừa mắt. Cho nên mỗi lần hắn nói chuyện với Trần Khánh Thiên đều dùng khẩu khí muốn giết người diệt khẩu. Dám nhìn thấy lão phu bị mất mặt, đây quả là tội lớn.

Vì vậy Triển Mộ Bạch sớm đã nổi sát khí. Nhưng dù sao thì Trần Khánh Thiên đối với Thánh Địa vẫn lễ độ cung kính, chưa từng có chỗ lãnh đạm, vả lại lại hậu nhân của hắn sắp có nhân duyên với hậu bối của mình cho nên Triển Mộ Bạch cũng không tìm được lý do thích hợp để xuống tay.

Nhưng lúc này, thái độ Trần gia đối với Thánh Địa dần dần lãnh đạm làm cho Triển Mộ Bạch có một lý do thích hợp. Ngay sau khi Trần Thần bỏ trốn, Triển Mộ Bạch dứt khoát dựa vào chuyện này để kiếm chuyện, đồng thời cũng nhân sự kiện này mà đem toàn bộ người Trần gia giết sạch.

Trần Khánh Thiên nghe ra được sự uy hiếp từ trong lời nói có lẫn sự xúc phạm nặng nề, hắn không khỏi ngạc nhiên đồng thời trong lòng dâng lên sự phẫn nộ mãnh liệt.

Trần Thần sở dĩ bỏ đi hoàn toàn là do Trần Khánh Thiên an bài. Điều này không sai, nhưng Trần Khánh Thiên không nghĩ tới Tam Đại Thánh Địa sẽ có phản ứng với chuyện này. Thứ nhất, hắn không nghĩ quan trọng đến thế, thứ hai, hắn cũng hiểu được chuyện này không tới nỗi không chết không thôi. Trần Thần bỏ đi chỉ là để dự phòng trường hợp vạn nhất mà thôi.

Nhưng không nghĩ tới Triển Mộ Bạch thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi đã gán cho mình tội danh nghiêm trọng như vậy.

- Lão tổ tông, lời này có ý gì? Trần gia chúng ta luôn luôn trung thành và tận tâm, hơn nữa gia tổ là đệ tử đích truyền của ngài thì sao lại có lòng mưu phản được. Thật đúng là oan uổng mà!

Trần Khánh Thiên cố giải thích.

- Có oan uổng hay không ngươi tự mình biết!

Triển Mộ Bạch trên mặt sát khí càng ngày càng đậm. Trần Khánh Thiên cuối cùng cũng hiểu rõ mình chỉ là một quân cờ không hơn không kém, hắn cũng không biết nói gì hơn.

Hải Vô Nhai và Hà Tri Thu lúc biết được toàn bộ Trần gia bị hủy diệt, đến chó gà cũng không tha, đối với thủ đoạn độc ác của Triển Mộ Bạch, sáu vị Thánh Hoàng cùng đi với hắn cũng ngượng ngùng không biết nói gì, chỉ đành thở dài một tiếng: Giết thì cũng đã giết rồi, rồi cũng không có phản ứng gì.

Dù sao cũng chỉ là một gia tộc thế tục, dù có chết đi cũng không có việc gì lớn. Những gia tộc lệ thuộc như vậy, Tam Đại Thánh Địa trong vài năm ngắn ngủi đều có thể tạo ra vô số. Thật sự cũng không tính là chuyện gì lớn.

Ngươi duy nhất nổi giận chính là người thủ hộ Kiều Ảnh. Kiều Ảnh vừa về đến biết chuyện rất tức giận liền tìm Triển Mộ Bạch.

- Ngươi vì sao phải giết bọn họ?

Kiều Ảnh phẫn nộ, sắc mặt có chút trắng bệch.

- Kiều lão nguôi giận, việc này đều do Triển mỗ sơ ý, từ khi vào Cúc Hoa thành tới giờ, việc lạ xảy ra liên tục. Hơn nữa Cửu U Thập Tứ Thiếu vô thanh vô tức xuất hiện làm ta phải đề cao cảnh giác.

Triển Mộ Bạch sắc mặt trầm trọng nói:

- Sau khi điều tra ta mới phát hiện Trần gia không biết vì duyên cớ gì lại trở thành chỗ ẩn thân của Cửu U Thập Tứ Thiếu, ngay dưới thư phòng của Trần Khánh Thiên là một căn hầm bí mật. Bên trong còn có lưu lại hàn khí của Cửu U Thập Tứ Thiếu, hơn nữa còn có dấu vết chặt chém của Cửu U Hàn Nhận.

Hắn dừng một chút tiếp tục nói:

- Sau đó ta phát hiện, hôm nay trong cơm canh Trần gia bị hạ độc, chính là loại đệ nhất thiên hạ tán công độc dược, cực kỳ mãnh liệt. Cho dù là Thánh Hoàng, sau khi trúng phải cũng sẽ không vận nổi huyền khí. Cái này rõ ràng là muốn giăng một mẻ lưới bắt trọn. Hành vi độc ác này làm người phẫn nộ. Nếu không giết thì sao phục chúng được?

Triển Mộ Bạch thần sắc từ phẫn nộ biến thành áy náy:

- Chẳng qua Triển mỗ quá tức giận nên ra tay hơi quá, xin Kiều tiền bối thứ tội. Triển mỗ cũng là vì nghĩa quên thân vì dù sao bọn hắn cũng là hậu nhân của đồ nhi ta. Đã xảy ra loại sự tình này, lão phu cũng không tránh khỏi liên quan trách nhiệm!

Giết cả nhà người ta nhưng theo miệng lưỡi của Triển Mộ Bạch thì mình chẳng qua là vì nghĩa diệt thân khiến người khác khó lòng trách hắn được.

Thần sắc Kiều Ảnh hơi nguội lại nhưng mặc dù thấy Triển Mộ Bạch nói rất có lý nhưng có chút gì đó không thỏa đáng nên cả giận nói:

- Một khi đã như vậy, ngươi giết Trần Khánh Thiên là được rồi. Vì sao còn giết chết nhiều người vô tội như vậy? Giết hại người vô tội nhiều như vậy có phải là tác phong người trong Thánh Địa ta sao?

Triển Mộ Bạch liên tục nhận sai, thần sắc có vẻ hổ thẹn không thôi.

- Triển Mộ Bạch, việc hôm nay ngươi tốt nhất không nên gạt ta. Nếu không, cho dù ngươi là Thánh Hoàng, ta cũng phải vì Trần gia chủ trì công đạo. Sự tình đã xảy ra rồi thì hãy lo xử lý hậu sự cho Trần gia đi.

Kiều Ảnh nói thêm một câu rồi xoay người rời đi. Triển Mộ Bạch nhìn theo hướng nàng rời đi, trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ nhưng rồi lập tức biến mất.

Với địa vị của Kiều Ảnh thì Triển Mộ Bạch hắn không thể làm gì được. Cho dù phải hy sinh mười Triển Mộ Bạch đổi lấy Kiều Ảnh thì Thánh Địa cũng sẽ không chút do dự. Cho nên đối với Kiều Ảnh Triển Mộ Bạch căn bản không có biện pháp gì, huống chi thực lực của Kiều Ảnh cũng cao hơn hắn nhiều.

Khi xảy ra sự kiện Trần gia bị diệt môn, Quân Mạc Tà đang ở trong Hồng Quân Tháp, mồ hôi đổ ròng ròng. Vì sao ư? Vì sau khi hắn và Kiều Ảnh đánh một trận xong thì hắn liền trốn vào Hồng Quân Tháp. Mai Tuyết Yên thấy hắn có chút chật vật liền hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Có một nữ nhân bị điên thì phải, nhìn cô nương đó chỉ cỡ hai mươi tuổi nhưng cứ nói mình sống qua mấy trăm năm. Thật sự là dối trá, chẳng lẽ nàng ta là yêu quái thành tinh?

Quân đại thiếu nói luôn miệng nên không phát hiện sắc mặt Mai Tuyết Yên trong nháy mắt này liền biến đổi, giọng lạnh lùng nói:

- Hai mươi tuổi? Tiểu cô nương? Lão yêu quái?

- Đúng rồi. Nhưng cũng phải nói thật là huyền công của tiểu nha đầu này thật sự rất khủng bố.

Quân đại thiếu nói xong liền nhớ lại trận chiến mới vừa rồi. Nếu không phải mình còn có một chiêu bảo mạng thì đã thua rồi, cho dù là dùng Âm Dương Độn cũng trốn không thoát.

- Nàng đang châm chọc ta sao?

Quân Mạc Giao cảm thấy cái lỗ tai tê rần, thì ra là bị Mai Tuyết Yên nhéo tai.

Mai Tuyết Yên trong mắt lóe lên quang mang nguy hiểm, thản nhiên nói:

- Là một lão yêu quái? Chàng gần đây có nhìn thấy lão yêu quái xinh đẹp không ít nhỉ? Quân đại thiếu gia, chàng nói xem có ý gì đây?

Quân Mạc Tà trong lòng chợt hiểu đã động chạm tới điều cấm kỵ của Mai Tuyết Yên, vội vàng cười làm lành nói:

- Không không, ý của ta là... Nàng ta gạt người, trên thế giới này làm gì có lão yêu quái nào trẻ đẹp vậy chứ. Oách... Kỳ thật ta nói là...ta...ta....

Quân Mạc Tà nói năng lộn xộn làm cho Mai Tuyết Yên càng lúc càng tức.

- Ta thật không phải nói nàng...

Quân Mạc Tà khóc không ra nước mắt nói:

- Hoàn toàn không phải ý đó.

- Chàng rốt cục thừa nhận ta cũng là một lão yêu quái!

Mai Tuyết Yên giận dữ, ngón tay bóp mạnh. Quân đại thiếu cảm thấy lỗ tai của mình sắp rớt xuống, nghiêng đầu kêu:

- Ta không phải.... Không phải. Người khác làm sao so được với Tuyết Yên của ta? Tuyết Yên mỹ mạo trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, so với trăng rằm còn đẹp hơn, ôn nhu, dịu dàng!

Quân Mạc Tà miệng nói thao thao bất tuyệt lời đường mật như sóng Trường Giang cuồn cuộn kéo dài không dứt. Nhưng hắn càng nói cái lỗ tai lại càng đau đến nỗi đổ mồ hôi, hiển nhiên lúc này Mai Tuyết Yên thật sự tức giận. Nhưng Khai Thiên Tạo Hóa Công cũng lợi hại, tai hắn chưa đến nỗi bị ngắt đứt. Quả nhiên tu luyện tới nơi tới chốn thì quả nhiên là tốt a!

Tốn nước miếng giải thích nửa ngày thì Mai Tuyết Yên mới rốt cục buông hắn ra sau khi chà đạp cái lỗ tai đến sưng phồng lên. tuy nhiên, cơn giận còn sót lại chưa hết, nàng tức giận ngồi xuống một bên.

Quân Mạc Tà vuốt cái mũi, ngồi xuống kế bên, mũi thở phì phò, mặt trơ ra nói:

- Tuyết Yên, người nàng thật là thơm a, hương thơm làm tâm hồn ta thật thoải mái, sảng khoái, hắc hắc...

- Ít nói nhảm đi, nói mau chàng gặp chuyện gì.

- Vi phu tuân mệnh.

Quân Mạc Tà vội vàng đáp ứng:

- Chán ghét. Ai thèm chứ.

Mai Tuyết Yên hờn dỗi một câu, đỏ mặt lên.

Quân Mạc Tà trong lòng rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau cơn mưa trời lại sáng, ta chắc có ngày chết yểu mất.

Quân đại thiếu cảm giác trong lời nói mình cũng không có chỗ nào sai sao lại đột nhiên đắc tội với nàng nhỉ? Xem ra nữ nhân tức giận thì không cần lý do.

Tâm thần trấn định lại, hắn bắt đầu kể lại lúc gặp Kiều Ảnh như thế nào.... Quân Mạc Tà chợ nở nụ cười cảm giác tiểu nha đầu này đó thật là ngây thơ a.

- Chàng nói nàng ta tên gọi là Kiều Ảnh?

Mai Tuyết Yên đột nhiên trừng mắt cắt ngang lời kể của hắn.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status