Đích trưởng nữ

Chương 143: Hiển thị rõ tài hoa, mọi người ghen tỵ

Đối mặt với tình cảnh như thế, Triệu Khả Nhiên nhíu mày. Lúc này mình làm một bài từ, sẽ không có cái gì không ổn chứ! Tại sao vẻ mặt của mọi người đều như nhau thế này? Hơn nữa, nàng cảm thấy mình làm một bài từ, thật ra thì cũng không phải là hết sức kém! Về phần vẻ mặt của mọi người như thế là sao?

Kế đó qua một lúc lâu sau đó, mọi người mới phục hồi lại tinh thần. Nhất là Tư Đồ Lăng Chí, càng thêm lập tức đứng lên từ trên long ỷ, xem ra hết sức kích động: “Hay, hay, thật sự chính là thật là khéo. Một bài từ của Văn Quận chúa đây, có thể có thể nói này là tác phẩm kiệt tác rồi.”

Lúc nghe được Tư Đồ Lăng Chí nói xong, Triệu Khả Nhiên mới thở dài một hơi, thì ra không phải là bởi vì mình làm một bàu từ thật sự là quá kém, cho nên mọi người mới có thể nói không thốt nên lời. Chỉ là đối với đánh giá của Tư Đồ Lăng Chí đối với một bài từ này của mình, Triệu Khả Nhiên cười lắc lắc đầu, chỉ sợ là hoàng thượng nhìn trên mặt mũi của Húc mới có thể nói như vậy!

Mà lúc này, mọi người cũng bắt đầu phục hồi tinh thần lại rồi. Mọi người đều hết sức kinh ngạc nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, căn bản cũng không dám tin tưởng, một bài thơ tốt như vậy, thật sự do nữ tử trước mắt sang tác sao? Lúc bình thường, tất cả mọi người chỉ biết muội muội song sinh Triệu Khả Nhân của nàng mà thôi. Dù sao, Triệu Khả Nhân ở bên trong kinh thành vẫn tính là hết sức nổi danh. Có rất nhiều lúc, mọi người thậm chí đã quên mất, trong phủ Thái Sư còn có một vị đại tiểu thư. Dung mạo của nàng cũng không phải hết sức xuất chúng, tài học cũng không phải là hết sức xuất sắc, rất ít xuất hiện ở trước người khác.

Nhưng mà hôm nay Triệu Khả Nhiên, cũng phá vỡ nhận thức ban đầu của mọi người. Lạnh nhạt đứng ở giữa đại điện ấy, nữ tử chậm rãi nói ra một bài từ có thể xem như kỳ tài có một không hai, thật sự là Triệu Khả Nhiên sao?

Một bài từ vận dụng hình tượng miêu tả thủ pháp, buộc vòng quanh một loại trăng sang trên trời, mỹ nhân ngàn dặm, vùng không khí cao ngạo xa xăm trống trải, làm nổi bật thế giới dư lại mình lẻ loi cao ngạo và dung hợp một chỗ với thần thoại xưa kia, ở trăng tròn giữa tháng, ngấm đượm nồng đậm ý vị triết học, có thể nói là một tác phẩm đem tự nhiên và xã hội rất phù hợp.

Từ nghệ thuật thành tựu thượng khán, bài ca này cấu tứ kỳ rút ra, huề kính độc tích, vô cùng phong phú chủ nghĩa sắc thái lãng mạn. Từ biểu hiện phương diện mà nói, từ nửa trước viết phóng túng, phần sau nói ngang tàng. Trên bức họa mạnh như thác đổ, dưới bức họa quanh co khúc khuỷu. Nửa trước là đúng lịch đại thần thoại sửa cũ thành mới, cũng là đối với Ngụy Tấn lục triều tiên thơ lần lượt thay đổi phát triển. Phần sau tinh khiết dùng tranh thuỷ mặc, người trăng song cùng. Nó được đặt tên là diễn dịch vật lý, kì thực giải thích nhân sự. Phong cách viết thác tống quanh co, chập chờn nhiều vẻ. Từ bố cục phương diện mà nói, thượng phiến bay bổng lên, vào nơi tựa như hư; hạ phiến gợn sóng trùng điệp, phản hư chuyển thực. Cuối cùng hư thật lần lượt thay đổi, chậm chạp làm kết. Toàn bộ từ thiết Cảnh Thanh lệ hùng vĩ, lấy vịnh tháng làm trung tâm biểu đạt Du Tiên”Trở về” cùng thẳng vũ”Nhân gian”, cách muốn cùng nhập thế mâu thuẫn và khốn hoặc, cùng với khoáng đạt thanh thản, cuộc sống lâu dài lạc quan rộng lượng tốt đẹp tốt nguyện vọng, vô cùng phong phú triết lý cùng người tình. Lập ý Cao Viễn, cấu tứ mới mẻ độc đáo, ý cảnh mát mẻ như vẽ. Cuối cùng lấy khoáng đạt tình hoài kiềm chế, là tác giả tình hoài tự nhiên lộ ra. Tình vận kiêm thắng, cảnh giới tráng lệ, có rất cao thẩm mỹ giá trị. Này từ toàn bộ thiên đều là câu hay, điển hình thể hiện ra này một bài từ thanh hùng khoáng đạt phong cách.

(mình thề là mình không thể edit đoạn giải nghĩa thơ, đọc đã ngán… ahuhu)

Tất cả mọi người dùng hết sức kinh ngạc ánh mắt một lần nữa xem xét kỹ lưỡng nữ tử đứng nghiêm trong đại sảnh. Không biết vì sao, tất cả mọi người cảm thấy, bây giờ thoạt nhìn Triệu Khả Nhiên cao quý thanh lịch, cực kỳ thoát tục, thoạt nhìn liền giống như là tiên tủ thánh khiết trăng sáng. Hình như nữ tử trong đại, không có người nào là so ra mà vượt nàng.

Tư Đồ Húc ngồi ở phía dưới, trong ánh mắt nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, càng thêm tràn đầy kiêu ngạo. Một nữ tử xuất sắc như vậy, là của hắn. Rất nhanh, nữ tử này sẽ đến đứng ở bên cạnh hắn, đến lúc đó, hắn muốn tất cả mọi người biết, nữ tử này, nữ tử đủ để rất xứng đôi với hắn, rút cuộc là có bao nhiêu xuất sắc.

Qua một lúc lâu sau, một vị đại thần đứng lên, bái một cái về phía Triệu Khả Nhiên sau đó mới mở miệng nói: “Văn Quận chúa, cựu thần Văn Tư, xin hỏi Quận chúa một câu, một bài từ là Quận chúa làm, có đúng không?”

Thấy được người đứng lên tóc đã trắng bệch, thoạt nhìn hơn năm mươi tuổi, sau đó Triệu Khả Nhiên cũng không biết người này là ai, nhưng mà từ tên, nàng vẫn có thể biết, người này đương triều Văn Tư Đại học sĩ, cũng có thể nói là người học vấn tốt nhất trong Đại Lịch hoàng triều.

Mặc dù ý tứ trong lời nói của hắn có chút kỳ quái, hơn nữa, thời điểm người này hỏi chính mình, mặc dù nói không biết rút cuộc hắn là muốn hỏi gì, nhưng mà giọng nói cũng là tràn đầy tôn kính, cho nên, đối với Văn Tứ này, Triệu Khả Nhiên cũng không ghét.

Triệu Khả Nhiên cười cười, mở miệng nói: “Văn đại học sĩ, không phải ngươi cũng vừa mới ở đây sao? Làm sao sẽ hỏi ra lời như vậy đây? Một bài từ đích xác là ta làm, xin hỏi có vấn đề gì không?”

”Không có bất cứ vấn đề gì” Văn Tứ hỏi tiếp: “Cựu thần cả gan, xin hỏi Quận chúa, kế nghiệp thầy nơi nào đây?”

Lúc này Triệu Khả Nhiên, còn chưa ý thức được, một bài từ của nàng đã khiến cho toàn trường kinh hãi, cho nên hắn tự nhiên cũng không có chú ý tới mọi người nhìn về phía ánh mắt của nàng rút cuộc là có thâm ý dường nào. Nàng cười cười, mở miệng nói: “Thật ra thì, tài học của ta đều là cùng ông ngoại của ta, cũng chính là học Tần quốc công đã qua đời. Cũng chỉ là đơn giản một hai mà thôi.”

”Ha ha ha, khó trách, khó trách.” Sau khi nghe được Triệu Khả Nhiên trả lời, cấu tứ đột nhiên bật cười:“Khó trách văn Quận chúa mới vừa từ trong một bài từ, không chỗ không thể hiện ra ý chí rộng lớn, cùng với khí độ siêu phàm, thật sự chính là một bài thơ tốt. Đã Tần quốc công qua đời chính là một người khí độ xuất chúng như vậy, hơn nữa tài hoa cũng vô cùng tốt, khó trách có thể dạy dỗ ra văn Quận chúa như ngươi vậy một vị tài hoa, khí độ cũng xuất chúng kỳ nữ tử như này. Hôm nay, ngươi làm một bài từ, ngay cả có thể nói, chỉ là lão phu hôm nay nghe được một bài từ xuất sắc. Văn Quận chúa quả nhiên là không phụ phong hào Văn này. Tài hoa của ngươi đích xác là hết sức xuất chúng.”

Nghe được Văn Tư khen ngợi mình, Triệu Khả Nhiên cũng không phải hết sức để ý, bởi vì nếu là thật tốt như vậy, mới vừa mọi người cũng sớm đã lên tiếng khen ngợi rồi. Tựa như mới vừa Tần Y Miểu ngồi được một ít bài thơ một dạng, vừa mới nói xong, mọi người liền rối rít lên tiếng khen ngợi rồi. Nhưng mà một bài từ của mình vừa ra, tất cả mọi người không có phản ứng gì. Vốn là, mình đối với mình văn thải vẫn có nhất định lòng tin, bây giờ nhìn lại, mình thật sự chính là xem trọng mình.

Vì vậy, Triệu Khả Nhiên cười cười: “Văn đại học sĩ khách khí, Khả Nhiên không dám nhận.”

Thấy Triệu Khả Nhiên hình như không phải đặc biệt tin tưởng lời của mình, Văn Tư tiếp tục mở miệng nói: “Văn quận chúa, lão phu nói, đều có thể lời tâm huyết. Đối với tài hoa của ngươi, lão phu thật sự là bội phục. Mới vừa rồi thời điểm thơ của Tần đại tiểu thư vừa ra, lão phu xác thực cũng cảm thấy đó là một bài thơ hay. Trong từng người nữ tử, đã có thể cũng coi là đứng đầu chế tác được rồi. Nhưng mà không ngờ, Văn quận chúa, một bài từ của ngươi vừa ra, lão phu đầu tiên cảm thấy đúng là khiếp sợ. Bởi vì, một bài thơ tốt như vậy, trong đó biểu hiện ra ngoài khí độ, thế nhưng từ chỗ nữ tử làm. Thậm chí lão phu có thể nói, sợ rằng tại chỗ không có người nào có thể làm ra một bài từ, có thể so sánh với mội bài từ vừa mới của ngươi. Thậm chí lão phu có thể nói không khoa trương chút nào, Văn quận chúa, chỉ bằng một bài từ vừa rồi của ngươi, ngươi coi như Đệ nhất tài nữ Đại Lịch hoàng triều rồi.”

Lời của Văn Tư vừa nói ra, mọi người đều là hết sức khiếp sợ nhìn về phía Triệu Khả Nhiên. Phải biết, Văn Tư chính là người có học vấn nhất trong Đại Lịch hoàng triều. Đối với tài học của hắn, ngay cả Đương kim hoàng thượng đều là khen ngợi có thêm, nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, Văn Tư thế nhưng đối với Triệu Khả Nhiên sẽ có đánh giá cao như thế.

“Ha ha ha.” Nghe Văn Tư nói xong, Tư Đồ Lăng Chí ngồi ở trên ghế rồng cười to: “Xem ra ánh mắt của trẫm thật sự đúng là không tệ! Cho Văn Quận chúa một phong hào này, thật sự chính là xứng đáng cái tên! Hiện tại ngay cả Văn đại học sĩ đương triều của chúng ta cũng nói như vậy. Xem ra, Văn Quận chúa đích xác là nữ tử có tài văn chương hơn người của Đại lịch hoàng triều chúng ta!”

Vừa mới nghe được Văn Tư nói xong, Triệu Khả Nhiên cũng không biết nên có phản ứng gì mới tốt nữa, nhưng không ngờ hiện tại ngay cả hoàng thượng cũng nói như vậy. Hiện tại Triệu Khả Nhiên vẫn còn cảm thấy rất khó xử.

Mà Văn Tư và Tư Đồ Lăng Chí trước sau lên tiếng, khiến cho tất cả mọi người cực kỳ khiếp sợ, ai cũng không nghĩ tới, hoàng thượng và Văn đại học sĩ sẽ có đánh giá cao về Triệu Khả Nhiên như vậy. Nhưng hiểu ra một chút, sau khi Triệu Khả Nhiên vừa mới làm một bài từ, dường như lại cảm thấy tất cả ấy đều là chuyện đương nhiên.

Triệu Khả Nhiên vừa mới làm một bài thơ đứng đầu, đích xác là hết sức xuất chúng, đã không thể đơn giản dung hai chữ xuất sắc mà có thể hình dung. Trên khung cảnh trăng rằm, trong lòng đã bắt đầu tang niềm nhớ, hay nhận thấy không rõ, mà lại làm đến nơi đến chốn, từ có độ lượng rộng rãi cao thượng. Dưới khung cảnh nhớ người, bởi vì trung thu trăng tròn liên tưởng đến nhân gian ly biệt, đồng thời cảm động và nhớ nhung cuộc sống hợp tan vô thường.

Nhất là giữa hai câu cuối bài từ: “Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết (người có vui, buồn, ly, hợp, trăng có mờ, tỏ, đầy, vơi), xưa nay đâu có vạn toàn.” Người tất nhiên có vui buồn lẫn lộn, mỗi tháng trăng cũng có lúc tròn khuyết, nó có lúc bị mây đen che kín, có khi hao tổn không trọn vẹn, nó cũng có tiếc nuối của nó, từ xưa tới nay trên đời đã khó có chuyện thập toàn thập mỹ. Đã như vậy, cần gì phải vì tạm thời ly biệt mà cảm thấy ưu thương đây? Nhưng tác giả dù sao cũng là khoáng đạt, lập tức nghĩ đến ánh trăng cũng là vô tội. Đã như vậy, cần gì phải vì tạm thời ly biệt mà ưu thương đây? Này ba câu từ người đến trăng, từ cổ chí kim làm rất khái quát. Từ trong giọng nói, dường như là trả lời rõ ràng thay câu hỏi phần đầu, từ trên kết cấu, vừa đẩy ra một cái khác, theo người, trăng đối lập chuyển qua người, trăng dung hợp. Vì trăng sáng giải vây, trên thực chất vẫn là vì cường điệu đối với việc đời lạc quan, đồng thời ký thác hi vọng đối với tương lai. Bởi vì, trăng có tròn thì người cũng có lúc gặp nhau. Rất có ý vị triết lý.

(edit đoạn giải nghĩa thơ này mình muốn ngất, ai đọc không hiểu chỉ cần hiểu là bài thơ này của Khả Nhiên rất hay, hay đến mức người ta khó tin là do một nữ tử chỉ mười bốn tuổi làm ra)

Một bài thơ như vậy, mang lòng dạ rộng đến như vậy, thật sự là nữ tử trước mắt chỉ có mười bốn tuổi này làm sao? Tất cả mọi người không muốn tin tưởng, Nhưng mà lại là không thể không tin tưởng.

”Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết (người có vui, buồn, ly, hợp, trăng có mờ, tỏ, đầy, vơi).” Thái hậu thở dài một cái: “Văn quận chúa không chỉ có tài văn chương xuất chúng, hơn nữa trí tuệ khí phách như vậy, sợ là rất nhiều nam tử cũng so ra kém, cũng không biết, người nào có phúc khí tốt như vậy, có thể lấy được Văn quận chúa mà thôi.”

Nghe được mọi người hết sức khen ngợi đối với mình, Triệu Khả Nhiên cũng không hề cảm thấy có một chút tự mãn nào, ngược lại hết sức khiêm tốn thi lễ, cười nhạt, mở miệng nói: “Thái hậu nương nương, thật ra thì cũng chỉ là trăng sáng cũng tốt, người cũng được, sao có thể cả đời đều là thập toàn thập mỹ! Ngay cả thần nữ chẳng qua cũng chỉ là xúc động mà biểu đạt thôi, thái hậu nương nương thật sự chính là quá khen.”

Sau khi nghe được một câu nói nhàn nhạt này của Triệu Khả Nhiên, hảo cảm của mọi người đối với nữ tử này lập tức ngoại lệ liền trở nên hết sức cao. Một nửa tử có tài văn chương xuất chúng như vậy, cũng khiêm nhường như vậy, thật đúng là khó có được!

”Các ngươi nhìn, xem ra lời đồn đãi trước đó đều là thật, ở trên thọ yến của Tần lão phu nhân, một bài vịnh thơ về cây mai kia của Văn quận chúa làm toàn trường khiếp sợ. Thì ra là tài học của Văn quận chúa tài học thật đúng là cao như thế!”

”Ngay cả Văn đại học sĩ cũng đánh giá đối với văn Quận chúa cao như này, xem ra Văn quận chúa thật sự chính là không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng ai nấy đều kinh ngạc!”

”Tài học của Tần đại tiểu thư mặc dù cũng rất tốt, nhưng mà dường như đối với Văn quận chúa mà nói, thật sự chính là gặp sư phụ. Ngay cả Văn đại học sĩ cũng nói, người ta Văn quận chúa chính là Đệ nhất tài nữ của Đại lịch hoàng triều!”

Nghe được mọi người nghị luận ầm ĩ về mình, Triệu Khả Nhiên cũng không có bất kỳ phản ứng nào, mà là hết sức bình tĩnh thi lễ sau đó lại trở về chỗ ngồi của mình.

Mà các gia tiểu thư các đại thần vẫn ở dưới không ngừng quan sát, đều ở đây rối rít nhìn về phía Triệu Tùng chúc. Có thể có một nữ nhi tốt như vậy, thật sự chính là tam sinh hữu hạnh! Mặc dù Triệu Tùng không hiểu tại sao Triệu Khả Nhiên lại lập tức trở nên xuất chúng như vậy, nhưng mà đối với lời chúc của mọi người, trên miệng ông mặc dù đang khiêm tốn, nhưng nụ cười trên mặt cũng là không lừa được người. Ông vẫn là hết sức hả hê, ông chưa từng nghĩ đến, đại nữ nhi khiêm tốn này của mình, thậm chí có một ngày sẽ mang đến cho ông vinh dự lớn như vậy. Lấy được tán thưởng của hoàng thượng, Thái hậu, còn có Văn đại học sĩ. Xem ra trước kia mình thật sự chính là coi thường người nữ nhi này.

Lúc này Triệu Tùng, tựa như có lẽ đã quên mất một người nữ nhi khác của minh. Hiện tại, trong mắt của ông cũng chỉ có đại nữ nhi có thể mang đến cho ông vô hạn vinh dự. Thật ra thì cho tới nay, Triệu Tùng đều là cái bộ dáng này, đứa con nào có thể mang vinh dự đến cho ông, ông sẽ chú ý tới đứa con này. Thực tế ông chính là một người phụ thân như vậy. Triệu Khả Nhiên cũng sớm dã nhìn rõ điểm này, cho nên đối với phụ thân như vậy, Triệu Khả Nhiên cũng đã sớm không hề ôm bất kỳ hy vọng gì nữa.

Thấy mọi người đều đang khen ngợi Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhân vẫn đứng ở dưới quả là tức giận đùng đùng. Nàng ta không biết tại sao hiện tại chuyện lại biến thành cái bộ dáng này, tại sao tài hoa của Triệu Khả Nhiên lại tốt như vậy chứ? Lúc trước, rõ ràng tài hoa của Triệu Khả Nhiên cũng không xuất chúng, nhưng mà hiện tại vì sao tài hoa của Triệu Khả Nhiên lại trở nên tốt như vậy đây? Một bài thơ tốt như vậy, dù so với bài thơ vừa rồi của Tần Y Miểu, đó cũng là hơn gấp trăm ngàn lần. Hiện tại vì sao chuyện phải biến thành cái bộ dáng này chứ? Lúc trước trên thọ yến của ngoại tổ mẫu, mình có thể liều lĩnh so sánh tương xứng với Triệu Khả Nhiên, nhưng mà lần này đây? Lần này lại nên giải thích như thế nào đây?

Triệu Khả Nhân thật rất không hiểu, trước được mọi người khen ngợi, người lấy được khích lệ của phụ mẫu nhiều nhất rõ ràng chính là nàng ta, tại sao hiện tại lại phải thay đổi người cơ chứ? Không được, lúc này mình tuyệt đối không thể mất đi tất cả, mặc kệ là yêu thích của phụ mẫu, ánh mắt của mọi người, hay là khích lệ của mọi người, mình cũng không thể mất đi. Nghĩ đến đây một chút, trong lòng của Triệu Khả Nhân liền hết sức kiên định, nhất định phải trở thành thái tử phi. Bởi vì chỉ có như vậy, nàng ta mới có thể kéo lực chú ý của mọi người về đến trên bản thân.

Mà Tần Y Miểu ở bên kia. Thấy mọi người khen ngợi đối với Triệu Khả Nhiên, trong lòng cũng là hết sức bất mãn. Nàng ta cũng không hiểu, một bài từ vừa rồi của Triệu Khả Nhiên, rút cuộc là so với mình tốt ở chỗ nào, tại sao tất cả mọi người nói như vậy. Nhất là khi nghe được mọi người đem nàng ta so sánh với Triệu Khả Nhiên, thì trong lòng của nàng ta càng tức giận. Vốn là chính mình vẫn có thể lấy cái danh hiệu Đệ nhất tài nữ kinh thành này mà cảm thấy tự hào. Nhưng mà không nghĩ tới, hôm nay, thật không ngờ Văn Tư đánh giá cao về Triệu Khả Nhiên. Đệ nhất tài nữ Đại lịch hoàng triều, đây là vinh dự biết bao!

Chỉ là, mặc kệ trong lòng có nhiều tức giận, Tần Y Miểu cũng sẽ không mất lý trí, nàng ta rất rõ ràng mục đích cuối cùng của hôm nay là cái gì. Không khỏi khiến lòng của nàng ta thật rất bất mãn đối với khen ngợi của mọi người về Triệu Khả Nhiên. Nhưng mà trong lòng nàng ta rất rõ ràng, hôm nay kẻ địch lớn nhất của nàng ta không phải Triệu Khả Nhiên, mà là Triệu Khả Nhân. Cho nên, nàng ta vẫn là cố đè xuống bất mãn của mình đối với Triệu Khả Nhiên, chuyên tâm nhìn về phía Triệu Khả Nhân.

Trong lòng của Tần Y Miểu rất rõ ràng, hôm nay, nếu nàng ta muốn làm thái tử phi, vậy kẻ địch lớn nhất của mình nên là Triệu Khả Nhân mới đúng, mình hoàn toàn không nên ở chỗ này so đo với Triệu Khả Nhiên. Cho nên, nàng ta rất nhanh đã thu thập xong tâm tình của mình.

Trừ Triệu Khả Nhân và Tần Y Miểu ra, hiện tại còn có một người thống hận Triệu Khả Nhiên nhất, đó chính là Lâm Tú Tú. Từ lúc vừa mới phát hiện thì ra cho tới nay Triệu Khả Nhiên đều lừa gạt mình, một mực vụng trộm có liên hệ với Húc vương, sau đó Lâm Tú Tú cũng đã hận Triệu Khả Nhiên rồi.

Mới vừa thấy được Triệu Khả Nhiên ở tại chỗ biểu hiện xuất sắc, sau đó trong mắt của Lâm Tú Tú tràn đầy ghen tỵ và oán hận. Ả rất thích phương diện tri thức gì đó, nhưng bất đắc dĩ bản lãnh có hạn, vẫn luôn học không tốt. Đã từng, mình thích Triệu Khả Nhiên, cũng là bởi vì tài hoa của nàng hết sức xuất chúng. Nhưng mà không ngờ, thì ra là Triệu Khả Nhiên vẫn luôn gạt mình. Cho nên sau khi thấy được biểu hiện của Triệu Khả Nhiên, trong lòng của ả hiện lên không phải thưởng thức, mà là thù hận.

Nhất là mới vừa thấy trong mắt của Húc vương lúc nhìn về phía Triệu Khả Nhiên không tự chủ bộc lộ ra ngoài dịu dàng, còn có kiêu ngạo, oán hận trong lòng Lâm Tú Tú càng thêm sâu, ả không nhịn được suy nghĩ, nếu khi người xuất chúng ở chỗ đó là của mình, Húc vương có phải cũng sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn mình hay không? Nhưng khi thấy ánh mắt của Húc vương một mực lưu luyếnTriệu Khả Nhiên, oán hận trong lòng ả càng thêm sâu.

Bây giờ Lâm Tú Tú đối với Triệu Khả Nhiên đã sớm không còn tình nghĩa trước kia. Bây giờ đối với ả mà nói, Triệu Khả Nhiên lại chính là một kẻ địch, một kẻ địch luôn nhìn ả châm biếm. Cho tới nay, Triệu Khả Nhiên đều ngụy trang. Trước có hảo cảm về Triệu Khả Nhiên, hiện tại cũng đã sớm chuyển hóa thành oán hận.

Triệu Khả Nhiên đang đứng ở trên chỗ của mình đột nhiên cảm thấy một cỗ ý lạnh, nàng nhìn sang phía chỗ phát ra ý lạnh, cũng không thấy gì cả. Vừa nghĩ tới hình như hôm nay mình luôn cảm thấy hình như có một trận gió lạnh thổi không giải thích được, Triệu Khả Nhiên không nhịn được chau mày.

Một bài từ của Triệu Khả Nhiên làm đó rất tốt, mặc kệ các vị tiểu thư làm thơ trước đó, hay là đằng sau mấy cái kia, cũng không có bài thơ nào có thể so với được bài từ của Triệu Khả Nhiên. Đối với kết quả này, thật ra thì người ở chỗ này cũng không kỳ quái. Dù sao Triệu Khả Nhiên làm ra một bài từ, cơ hồ có thể được xưng là tác phẩm kiệt tác, nào có dễ dàng như vậy vượt qua chứ!

Mà Triệu Khả Nhiên? Đối với các tiểu thư làm thơ sau, thật ra thì nàng cũng không có cảm giác quá lớn. Dù sao nếu là thật mà nói nâng nữa lời nói, lần tranh tài này lại không không tỉ số, mọi người cũng không hề quá quan tâm.

Chỉ là, vẫn có một người không thể không nói, đó chính là Triệu Khả Bình. Triệu Khả Bình mới vừa biểu hiện một cái, Triệu Khả Nhiên cũng không nhịn được muốn lắc đầu. Cũng không phải Triệu Khả Bình làm thơ rất kém cỏi, mà là lá gan của Triệu Khả Bình thật sự là quá nhỏ, lúc vừa mới đứng ra, có lẽ là bởi vì khẩn trương! Thậm chí ngay cả hành lễ cũng đã quên rồi, hơn nữa lúc đang ngâm thơ, âm thanh nhỏ đến ngay cả con muỗi đều nghe không được. Đối mặt với Triệu Khả Bình như vậy, ngay cả Triệu Khả Nhiên đều thở dài, dáng vẻ tính tình như vậy, Lý Phỉ Nhi vẫn vọng tưởng có thể gả vào Hoàng thất, thật đúng là chuyện cười.

Sau khi thấy biểu hiện của Triệu Khả Bình, Thục phi ngồi ở phía trên nhịn không được chau mày. Chỉ là, đồng thời trong lòng của nàng ta vẫn hết sức may mắn, cảm thấy may mắn ban đầu nàng ta không đồng ý đề nghị của mẫu thân, bằng không, nếu như cưới một nàng dâu như vậy, cả đời con trai của nàng ta có lẽ đã thật sự kết thúc rồi.

Rất nhanh, tất cả tiểu thư cũng đã đem thơ của mình làm đọc ra. Kết quả, cũng hoàn toàn ở bên trong dự đoán của mọi người, không có bất kỳ một bài thơ của người nào có thể vượt qua Triệu Khả Nhiên. Cho nên, mặc dù thắng bại trong lần tranh tài này không đáng nói, nhưng mà trong lòng mọi người đều hiểu, tại lần đấu thơ này, người xuất sắc nhất chính là Triệu Khả Nhiên rồi.

Cũng là trải qua lần làm thơ này, mọi người biết cái người Triệu Khả Nhiên này lần nữa. Hơn nữa, sau lần tuyển phi yến, gần như danh tiếng của Triệu Khả Nhiên truyền ra giữa toàn bộ tầng lớp thượng lưu ở kinh thành. Tất cả mọi người biết, trưởng nữ Triệu Khả Nhiên của phủ Thái Sư đã được phong làm Văn quận chúa, tài hoa hơn người, khí độ siêu phàm, thanh lệ thoát tục, có thể nói tài nữ đệ nhất thiên hạ. Mà sau khi nghe được tin tức này, cũng có người cảm thấy hết sức tiếc nuối, đó chính là Trung Nghĩa hầu phủ đã từng có hôn ước với Triệu Khả Nhiên. Nhất là Lâm Khê Nhiễm, lúc nghe tin tức này thì nắm tay càng bóp chặt. Chỉ cần khi hắn vừa nghĩ tới mình bỏ lỡ một nữ tử xuất sắc như vậy, liền cảm thấy hối tiếc không thôi, nhưng thôi, chỉ có thể thở dài vô ích. Dĩ nhiên, những thứ này đều nói sau.

Sauk hi thi xong vòng thứ nhất, Tư Đồ Lăng Chí quyết định để cho các tiểu thư gia nghỉ ngơi một lát trước, sẽ tiến hành biểu diễn tài nghệ. Cho nên các tiểu thư gia đều ở đây phân phó hạ nhân, cho người đem những gì cũng đã sớm chuẩn bị xong, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng tiến hành biểu diễn mục tài nghệ tiếp theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status