Đỉnh phong chí tôn

Chương 203: Tới cực pháp học viện


Từ Tiếp Dẫn Điện ba người Lâm Phong được truyền tống tới một gian phòng tại một đại sảnh khá khang trang, theo lời Hiên Viên giới thiệu thì nơi đây gọi là Cực Pháp Quản Lí Điện chuyên về mảng kiểm tra thân phận tu sĩ ra vào Cực Pháp Thiên Thành, người nào muốn ở lại Cực Pháp Thiên Thành phải đóng thuế thân phận.

Vừa tới nơi Lâm Phong liền cảm thán “một nơi thật tốt”. Nồng độ linh khí ở Cực Pháp Quốc cao hơn Phong Quốc gấp mấy lần có thể so sánh với linh khí ở Lâm gia, bất quá linh khí ở Lâm gia là cưỡng ép tạo thành còn ở Cực Pháp Quốc là tự nhiên nên tu luyện ở Cực Pháp Quốc vẫn tốt hơn một chút.

Ở Cực Pháp Quốc đã như vậy thì tu luyện ở Ngũ Đại Đế Quốc còn ghê gớm hơn nhiều, Lâm Phong đang suy nghĩ liệu có nên thay đổi quyết định đột phá bằng Địa Anh trước để tiến tới Ngũ Đại Đế Quốc đẩy nhanh tốc độ tu luyện hay không.

Thôi, đợi biết quy tắc khảo hạch cụ thể rồi tính tiếp, hiện tại có suy nghĩ cũng không có nhiều ý nghĩa, trước mắt tìm hiểu về Cực Pháp Quốc cái đã.

Bước ra khỏi phòng Lâm Phong thấy Cực Pháp Quản Lí Điện không xa hoa bằng Tiếp Dẫn Điện nhưng nhân khí lại tốt hơn Tiếp Dẫn Điện nhiều, người ra người vô tấp nập xếp thành hàng dài, không khí ở đây có chút huyên náo, âm thanh trao đổi liên miên không dứt.

Thấy nhiều người xếp hàng Lâm Phong không ngại cùng nhị nữ đi tới cuối hàng chờ đợi, đây là phép lịch sự tối thiểu Lâm Phong đã quen khi ở địa cầu.

Nhị nữ xuất hiện lại hấp dẫn ánh mắt của nhiều người, có nhiều người còn trầm trồ khen ngợi thành tiếng, đồng thời đám người không quên nói xấu Lâm Phong, nào là tên này quá bình thường lại có hai nữ nhân xinh đẹp bên cạnh, nào là hoa nhài cắm bãi phân trâu, vân vân và vân vân.

Đương nhiên nói xấu vậy thôi chứ không ai dám đi lên cướp người hay ra oai phủ đầu với Lâm Phong, không nói tu vi ba người Lâm Phong rất cao thì nơi đây là Quản Lí Điện, trừ phi ngươi muốn chết ra chẳng có ai ngu lại đi làm loạn ở chỗ này.

Với chuyện này Lâm Phong đã quen thuộc, hắn tự nhận bản thân khá điển trai, tu vi lại không thấp nhưng khi đi bên cạnh nhị nữ mọi người đều cho rằng hắn không xứng với hai nàng, đây là dối lòng a, đây là ghen tị a, cho nên Lâm Phong không thèm so đo.

Lâm Phong lắc đầu cười khổ:

-Quá xinh đẹp cũng không tốt a, ta không làm gì sai nhưng người ta đều nhìn ta bằng ánh mắt đầy oán khí đây này.

Nhị nữ cười khúc khích nói:

-Huynh (Ngươi) sợ sao.

-Ta đương nhiên không sợ rồi.

Đi được nửa đường thì Lâm Phong bị một nữ tu xinh đẹp Kết Đan hậu kì chặn lại hỏi:

-Ta tên Hiên Phượng, đệ tử Cực Pháp Học Viện, coi như có hiểu biết về Quản Lí Điện, có phải ba người tới từ Tiếp Dẫn Điện hay không.

Lâm Phong nghe tên Hiên Phượng liền nghĩ tới Hiên Viên, nhìn dáng vẻ “cấp tốc” của Hiên Phượng Lâm Phong gật đầu xác nhận:

-Đúng vậy. Ta là Lâm Phong, hai nàng ấy là Liễu Phượng và Mộ Dung Tuyết. Không biết có chuyện gì không.

Hiên Phượng cười giải thích:

-Ba người không cần xếp hàng, những ai đến đây thông qua Tiếp Dẫn Điện đều được ưu tiên làm lệnh bài thân phận trước. Ba người theo ta đi.

Nói xong Hiên Phượng quay người dẫn đường, động tác rất tao nhã, Lâm Phong có cảm giác hắn lại đang kéo thêm thù hận nữa rồi. Bất quá Lâm Phong không để ý tới ánh mắt hình viên đạn người khác nhìn hắn đi theo Hiên Phượng, dù sao không phải xếp hàng là chuyện tốt, có đặc quyền mà không xài không phải tính cách của Lâm Phong.

Còn về chuyện Lâm Phong khai báo tên không phải do Hiên Phượng đẹp mà là làm lệnh bài thân phận thì trước sau gì đều phải báo tên.

Tại Tiếp Dẫn Điện không báo tên vì Lâm Phong sợ người Thủy Quốc chú ý có một cái “Lâm Phong” đến từ Phong Quốc, tuy nói khả năng Thủy Quốc thăm dò hắn là rất nhỏ nhưng cẩn thận vẫn hơn. Còn bây giờ người đến đây không nhất định là Phong Quốc nên báo tên cũng không sao.

Trên đường đi Hiên Phượng cười nói rất nhiệt tình với Lâm Phong, vừa đi nàng vừa giới thiệu sơ bộ cho Lâm Phong biết về Cực Pháp Quốc, đồng thời còn nhắc nhở Lâm Phong mau chóng ghi danh vì đợt đầu tiên của khảo hạch ngày mai sẽ bắt đầu, đợt khảo hạch tiếp theo phải chờ tới tháng sau.

Bình thường Hiên Phượng không nói nhiều nhưng nàng rất có hảo cảm với Lâm Phong nên mới như vậy.

Bởi vì theo cảm nhận của nàng Lâm Phong rất có mị lực, thứ nhất Lâm Phong đẹp trai, thứ hai Lâm Phong là thiên tài, và thứ ba là phong cách hành sự của Lâm Phong vô cùng mẫu mực, nàng là nữ nhân chưa chồng đương nhiên là thích mẫu người giống Lâm Phong rồi.

Bất quá nàng nhìn ra mối quan hệ giữa Lâm Phong và nhị nữ rất thân mật nên không có tấn công quá đáng, nàng chỉ muốn giao hảo với Lâm Phong như một người bằng hữu mà thôi.

Ngoài ra còn một lí do để nàng vội vàng chạy từ Học Viện đến Quản Lí Điện là vì ông nội của nàng báo cho nàng nên quan tâm đến đội hình một nam hai nữ, điều này rất có lợi cho nàng trong tương lai, ông nội xưa nay rất thương nàng chắc chắn không gạt nàng.

Mà một nam hai nữ ở đây tám chín phần mười là Lâm Phong, Mộ Dung Tuyết và Liễu Phượng rồi, cả ba nhìn qua không tầm thường chút nào, tu vi lại cao hơn nàng một bậc, phải biết ba người này xuất thân là tu chân quốc cấp hai chứ không như nàng ở tu chân quốc cấp ba từ nhỏ.

Điều này có ý nghĩa so với nàng được gọi là thiên tài thì ba người Lâm Phong còn thiên tài hơn, theo lời Lâm Phong nàng biết mình trẻ tuổi hơn một điểm nhưng nếu ném nàng vào tu chân quốc cấp hai nàng chắc chắn thành tựu không cao bằng ba người này.

Ngược lại cách nói chuyện có chừng mực của Hiên Phượng khiến Lâm Phong đánh giá nàng khá cao, Lâm Phong nhìn ra ý tứ giao hảo từ Hiên Phượng cũng không chối từ, hắn đang thiếu một người hiểu biết về Cực Pháp Quốc.

Lại nói Hiên Phượng xuất hiện ở đây chắc chắn là do Hiên Viên nhắc nhở, nếu không một học viên của Cực Pháp Học Viện không có lí nào lại nhiệt tình với người tới từ tu chân quốc cấp hai, ý đồ của Hiên Viên là đang nhờ Lâm Phong đào tạo Hiên Phượng a, hắn nhận chỗ tốt từ Hiên Viên bây giờ đáp ứng cái này là chuyện nên làm.

Dưới sự quen biết rộng rãi của Hiên Phượng rất nhanh ba người Lâm Phong đã lấy được lệnh bài thân phận dành cho người tới tham gia khảo hạch nên Lâm Phong không phải đóng thuế chỉ bị tịch thu ba tấm giấy thông hành mà thôi, người bình thường muốn ở lại một năm phải tốn mất một nghìn hạ phẩm linh thạch.

Ra khỏi Cực Pháp Quản Lí Điện Lâm Phong hỏi Hiên Phượng:

-Ta muốn tìm một nhà trọ trước sau đó mới ghi danh khảo hạch, không biết ở đây có nhà trọ nào tốt hay không.

Hiên Phượng suy nghĩ một chút rồi nói:

-Ta biết có ba cái nhưng hiện tại sợ rằng không có chỗ.

Lâm Phong nhíu mày nói:

-Người đến tham dự nhiều như vậy sao, ta mới chỉ đến muộn một tháng thôi mà, lại nói thiên tài đâu ra mà nhiều vậy?

Hiên Phượng giải thích:

-Ngươi có điều không rõ rồi, khảo hạch không chỉ để tuyển đệ tử cho Ngũ Đại Đế Quốc mà còn là cơ hội để Cực Pháp Học Viện và các tông môn khác tuyển đệ tử. Tuy nói mười năm trước Cực Pháp Học Viện đã tuyển một lần nhưng lần này số đệ tử muốn tiến về Ngũ Đại Đế Quốc nhiều lắm, thiên tài rời đi đương nhiên phải tuyển thêm nguồn máu mới bổ sung, không có chỗ cũng là chuyện bình thường.

Lâm Phong gật gù đồng ý với cách giải thích của Hiên Phượng, hắn tính thiếu chuyện này rồi, chẳng lẽ phải dựng lều sống tạm sao. Hiên Phượng thấy Lâm Phong trầm ngâm nói tiếp:

-Hay là ngươi tới Học Viện ghi danh rồi ở tạm luôn, ta có chút danh khí trong học viện nên một phòng hai phòng ta có thể lo được.

-Như vậy không làm phiền ngươi chứ?

Hiên Phượng trừng mắt nhìn Lâm Phong:

-Ta không giỏi bằng ngươi nhưng ít nhất ta cũng có danh tiếng thiên tài đó, một chỗ ở mà còn không lo được thì quá xem thường ta rồi.

Đúng như Hiên Phượng nói, nàng không phải siêu cấp thiên tài nhưng nàng vẫn nằm trong phạm trù thiên tài, mới ba mươi hai tuổi đã tu luyện tới Kết Đan hậu kì, nếu may mắn nàng có thể ở độ tuổi năm mươi đến sau mươi đột phá lên Nguyên Anh kì, so sánh mặt bằng chung thì nàng đã là trung cấp thiên tài rồi.

Lâm Phong xấu hổ nói:

-Vậy ta đa tạ trước.

Hiên Phượng nói tiếp:

-Quyết định vậy đi, bất quá ta nói trước không có phòng tốt nhất đâu, nhiều lắm chỉ có phòng hạng trung thôi, bởi vì ba người không phải đệ tử của Học Viện.

-Có phòng là tốt lắm rồi. Ngươi dẫn đường đi.

Cực Pháp Quản Lí Điện cách Cực Pháp Học Viện không xa, đi bộ chỉ khoảng ba canh giờ là tới nơi hoặc trả mười viên linh thạch hạ phẩm dùng truyền tống trận chuyên dụng là tới ngay, lúc đến Hiên Phượng chính là dùng truyền tống trận.

Bất quá lúc về nàng không dùng truyền tống trận mà lựa chọn đi bộ để kết thân với nhị nữ, nữ nhân thường có sở thích giống nhau… đó là vui chơi ngắm cảnh, Hiên Phượng có thể thấy trong ánh mắt của Liễu Phượng tràn đầy lửa nóng tỏ rõ nàng ấy muốn đi tham quan lắm rồi.

Cuối cùng phải tốn tới sáu canh giờ lúc trời chuyển tối bốn người mới tới được Cực Pháp Học Viện. Khi tới nơi Lâm Phong thấy xung quanh học viện có khá nhiều lều vải dựng lên ở tạm, mỗi một lều vải đều được hộ trận bao phủ, Lâm Phong đoán những người này đều là đến tham gia khảo hạch nhưng không tìm được chỗ ở.

Những lều vải dựng khá xa so với đại môn học viện và không thấy huyên náo cái gì, xem ra lực trấn áp của Cực Pháp Học Viện là rất lớn đấy.

Lâm Phong có Hiên Phượng bảo kê nên tới thẳng đại môn, càng tới gần thì áp lực từ đại môn tỏa ra càng lớn nhưng áp lực này đối với Lâm Phong không có tác dụng, hắn dùng thần thức tản ra bảo phủ nhị nữ là áp lực không xuyên qua được chứ đừng nói làm khó hắn.

Thấy ba người Lâm Phong không có chuyện gì Hiên Phượng kinh ngạc không thôi, nàng hiểu rõ áp lực từ đại môn hơn ai hết, nàng có lệnh bài đệ tử nên không bị ảnh hưởng còn ba người Lâm Phong không có a, nàng còn tính dùng lệnh bài bảo vệ cho Lâm Phong nhưng xem ra không cần nữa rồi.

Lâm Phong nhìn đại môn học viện to lớn cùng hộ trận khủng bố nói:

-Thật có khí thế, không hổ là đệ nhất Học Viện của Cực Pháp Quốc.

Hiên Phượng ưỡn cằm kiêu ngạo nói:

-Cái này chưa là gì đâu, đợi ngươi vào trong mới thấy được thế nào mới là khí thế. A… ngươi nhìn thấy hộ trận sao, lại nói ngươi không nhận thấy áp lực sao.

Lâm Phong tùy ý nói:

-Ta là trận pháp sư cấp ba có thể nhìn ra một chút, bất quá không hiểu lắm, chỉ biết hộ trận rất khủng bố. Còn áp lực đương nhiên là có, ta chỉ đang ra vẻ thôi.

Nghe vậy Hiên Phượng cân bằng hơn một chút, nhưng ngay lập tức nàng lại trợn mắt nhìn Lâm Phong nói:

-Năm mươi tuổi Kết Đan viên mãn kiêm trận pháp sư cấp ba, trời ạ, ta rốt cuộc hiểu được vì sao ông nội lại muốn ta chú ý ba người rồi.

Lâm Phong cùng nhị nữ cười cười thầm nghĩ chưa đâu, đợi ngươi trải qua tập huấn ngươi mới hiểu được dụng ý của ông nội ngươi, lúc đó sợ rằng ngươi sẽ trách mắng ông nội ngươi mấy ngày.

-Ba người đợi một chút ta đi an bài chỗ ở.

Nói xong Hiên Phượng lấy ra một tấm lệnh bài màu tím mở ra hộ trận, sau đó lại thấy nàng lấy ra một cái lệnh bài khác màu cam đặt lên đại môn. Lệnh bài màu cam nháy lên mấy lần Hiên Phượng quay lại vui vẻ nói:

-Ta đã nhờ người sắp xếp được hai phòng trung cấp, bởi vì có người lạ nên ta không tự ý mở đại môn được, hiện tại chờ người tới kiểm tra thân phận là có thể đi vào rồi.

Lâm Phong gật đầu ra vẻ không sao, đợi một chút cũng được.

Một lát sau đại môn học viện mở ra, người đi ra là một đệ tử Trúc Cơ viên mãn. Người đệ tử thấy Hiên Phượng cung kính chào:

-Bái kiến sư tỷ, chuyện sư tỷ bàn giao ta đã làm xong.

Hiên Phượng lấy ra một lọ linh đan nói:

-Tiêu sư đệ vất vả rồi, ở đây ta có một chút linh đan trị thương. Còn đây là lệnh bài thân phận của ta và ba vị này.

Đệ tử được gọi Tiêu sư đệ mau mắn nhận lấy lọ linh đan từ Hiên Phượng, Tiêu sư đệ chỉ nhìn thoáng qua lệnh bài thân phận rồi nói:

-Đa tạ sư tỷ, thân phận không có vấn đề gì. Đây là lệnh bài mở phòng ở Ất khu, hai phòng số bốn mươi chín và năm mươi.

-Không còn chuyện gì nữa ngươi lui đi, ba vị này ta tự tiếp đón.

-Vâng.

Ở học viện chia làm bốn khu nhà ở lần lượt là Bính, Đinh, Ất, Giáp. Bính khu và Đinh khu là dành cho đệ tử bình thường hoặc người tham gia khảo hạch tới ở, Ất khu dành cho đệ tử trung tâm còn Giáp khu là nơi ở của đệ tử chân truyền.

Ngoài ra còn có một vài ngọn sơn phong dành cho trưởng lão và chấp sự, tính ra Ất khu là rất tốt rồi.

Tiêu sư đệ rời đi Hiên Phượng liền dẫn ba người Lâm Phong vào Cực Pháp Học Viện. Lâm Phong không có chút do dự nào đi qua đại môn, dù sao ghi danh khảo hạch chính là ở học viện, trước sau gì mà chẳng phải đi vào.

Khi bước qua đại môn Lâm Phong cảm giác được một luồng thần thức quét qua ngay lập tức Lâm Phong triệt tiêu vòng bảo hộ thần thức của mình tránh gây chú ý, về phần áp lực lúc này đã biến mất không còn nên có triệt tiêu vòng bảo hộ cũng không có vấn đề gì.

Luồng thần thức kia đến nhanh mà đi cũng nhanh, dường như nhận thấy Lâm Phong không có gì đặc biệt nên chủ nhân thần thức không chú ý tới Lâm Phong nữa.

Đúng như Hiên Phượng nói, vào trong mới biết Cực Pháp Học Viện khí thế như thế nào, bằng mắt thường có thể thấy diện tích học viện cực lớn, tính toán sơ bộ sợ rằng học viện phải gấp mấy chục lần thậm chí một trăm lần Lâm gia.

Chưa hết, lượng linh khí trong học viện còn cao hơn ở ngoài gấp mấy lần, từng tòa từng tòa kiến trúc lộ ra ba động đáng sợ có mặt khắp mọi nơi, mỗi một tòa đều có thể so với Tu Luyện Tháp ở Lâm gia, phải biết một tòa Tu Luyện Tháp Lâm Phong phải dùng tới một trăm nghìn linh thạch hạ phẩm mới xây được đấy, ở đây lại có mấy chục tòa, quá giàu có.

Lâm Phong không biết đệ tử học viện chính xác có bao nhiêu người nhưng vào ban đêm mà cũng có tới mấy trăm người đang tu luyện, phần lớn đều là Trúc Cơ kì trở lên, so sánh thì Lâm gia kém quá xa.

Các đệ tử thấy Hiên Phượng liền cung kính chào hỏi, xem ra danh khí Hiên Phượng ở học viện đúng thật không tệ. Hiên Phượng nhìn vẻ mặt bất ngờ của Lâm Phong đắc ý nói:

-Ngươi thấy thế nào, choáng ngợp không.

Lâm Phong thành thật nói:

-So với tưởng tượng của ta còn ghê gớm hơn.

-Ngày mai ngươi còn thấy ghê gớm hơn nhiều.

Đi thêm một đoạn nữa Hiên Phượng nói:

-Tới nơi rồi, ta ở Giáp khu cách Ất khu không xa, có gì ngươi dùng lệnh bài này liên lạc với ta. Hiện tại mọi người nghỉ ngơi đi, sáng mai ta sẽ giúp mọi người ghi danh, bây giờ ta phải trở về báo cáo cho chấp sự về ba người nếu không Tiêu sư đệ liền khó ăn nói.

Trải qua tiếp xúc Lâm Phong nhận thấy Hiên Phượng là người biết suy nghĩ cho người khác, chuyện nàng vừa nói không phải để gây ấn tượng với Lâm Phong mà là nàng thật không muốn liên lụy tới Tiêu sư đệ, Ất khu là nơi không cho người ngoài tới nhưng Bính khu và Đinh khu hết chỗ rồi, Tiêu sư đệ là dựa vào thân phận của Hiên Phượng mới lo được hai phòng Ất khu.

Lâm Phong tiếp nhận hai lệnh bài mở phòng và một lệnh bài truyền tin nói:

-Vậy sáng mai gặp lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status