Đỉnh phong chí tôn

Chương 230: Tới hồng lưu quốc - Lại nghe ám lâm


Hồng Lưu Quốc là tu chân quốc cấp bốn Cực Pháp Quốc phụ thuộc vào, theo lời Thái Tiêu Diêu giới thiệu Hồng Lưu Quốc tấn cấp lên tu chân quốc cấp bốn vào ba nghìn năm trước, ba nghìn năm đối với tu chân quốc cấp bốn không dài nên Hồng Lưu Quốc được xếp vào hàng ngũ tân tấn tu chân quốc cấp bốn.

Diện tích Hồng Lưu Quốc rất lớn, tính toán sơ bộ Hồng Lưu Quốc phải lớn gấp ba gấp bốn lần Cực Pháp Quốc.

Bất quá sự phân chia khu vực tại Hồng Lưu Quốc rất đơn giản không chia thành nhiều thành thị mà ở Hồng Lưu Quốc chỉ chia thành nội lưu và ngoại lưu, hai khu vực này ngăn cách nhau bởi một con sông nổi tiếng – Hồng Lưu Sa Hà – biểu tượng của Hồng Lưu Quốc.

Ban đầu khi Hồng Lưu Quốc chưa tấn cấp lên tu chân quốc cấp bốn Hồng Lưu Sa Hà ngoại trừ lớn ra không có gì đặc biệt, lúc đó Hồng Lưu Quốc vẫn là một thể chứ chưa có nội lưu hay ngoại lưu, diện tích so với Cực Pháp Quốc hiện tại còn nhỏ hơn một chút.

Sau này Hồng Lưu lão tổ đạt tới Hợp Thể cải biến lại Hồng Lưu Sa Hà lẫn địa mạch Hồng Lưu Quốc phân ra nội lưu và ngoại lưu, phần đất được Hồng Lưu Sa Hà bao quanh chính là Hồng Lưu Quốc ngày trước bây giờ đổi thành nội lưu, ngoại lưu nằm bên ngoài Hồng Lưu Sa Hà thuộc phần lãnh thổ của mấy tu chân quốc cấp ba bên cạnh bị Hồng Lưu lão tổ vượt mặt thu phục mà thành.

Đừng nhìn chỉ cách nhau một con sông liền cho rằng nội lưu và ngoại lưu không khác biệt nhiều, trên thực tế nội lưu và ngoại lưu khác biệt một trời một vực.

Nội lưu được Hồng Lưu lão tổ cải biến mới chân chính đạt tới phạm trù “tu chân quốc cấp bốn”, linh khí dày đặc, linh dược mọc khắp nơi, quy tắc càng nhờ việc Hồng Lưu lão tổ đột phá lên Hợp Thể mà rõ ràng hơn một điểm, ngoại lưu căn bản không thể so sánh với nội lưu được.

Từ đó nội lưu chính là thánh địa tu luyện toàn bộ đều muốn vào.

Nếu nói đám tu sĩ không thuộc Hồng Lưu Quốc khi bị Hồng Lưu lão tổ vượt mặt cưỡng chế thu phục có nhiều người không phục thì việc nội lưu xuất hiện đã khiến tất cả mọi người bỏ qua không phục tự động thần phục dưới trướng Hồng Lưu lão tổ chỉ để bước vào nội lưu tu luyện, mặt mũi thì như thế nào, tu vi mới là quan trọng nhất.

Chiêu này của Hồng Lưu lão tổ đủ độc, bất quá chiêu này không chỉ có Hồng Lưu lão tổ xài mà hầu như tu chân quốc cấp bốn nào xuất hiện cũng làm theo cách này, vừa thu phục lòng người vừa củng cố địa bàn của mình ngu sao không làm.

Có điều Hợp Thể tu sĩ không phải vạn năng, phạm vi cải biến có hạn, số người muốn vào lại quá nhiều căn bản không đủ chỗ cho tất cả mọi người, cộng thêm diện tích Hồng Lưu Quốc quá rộng dù có là Hợp Thể cũng không quản lí hết được nên Hồng Lưu lão tổ xây dựng lên một thế lực gọi là Hồng Lưu Điện quy tụ Hóa Thần về một khối cùng quản lí Hồng Lưu Quốc.

Trải qua thương nghị Hồng Lưu Điện đặt ra quy định ngoại trừ Hóa Thần kì có thể tự do ra vào nội lưu kẻ nào muốn sống ở nội lưu bắt buộc phải có cống hiến, kể cả tu sĩ gốc Hồng Lưu Quốc ban đầu cũng chỉ được Hồng Lưu lão tổ cho ở lại một năm miễn phí, hết một năm phải kiếm đủ cống hiến nộp lên mới tiếp tục được ở lại.

Phương pháp “chính thức” kiếm điểm cống hiến chỉ có một - hoàn thành nhiệm vụ tích lũy cống hiến vào thẻ bài thân phận được Hồng Lưu Điện phát cho toàn bộ tu sĩ ở Hồng Lưu Quốc, cứ qua một đoạn thời gian Hồng Lưu Điện sẽ ban bố vô số nhiệm vụ, kẻ nào hoàn thành nhiệm vụ mới có điểm cống hiến đổi lấy thời gian sinh sống ở nội lưu.

Ngoài ra điểm cống hiến còn có thể đổi lấy tài nguyên từ Hồng Lưu Điện, có thể nói ở Hồng Lưu Quốc điểm cống hiến chính là một loại tiền tệ tương đương với linh thạch.

Bất quá trên lệnh bài không có nói ai là chủ nhân lệnh bài mà chỉ ghi lại cống hiến, nhìn qua đã biết ý đồ của Hồng Lưu Điện là âm thầm khuyến khích mọi người cướp đoạt lẫn nhau, chỉ cần cướp lệnh bài sẽ cướp được cống hiến đồng nghĩa với cướp luôn tư cách ở lại nội lưu.

Cho nên ngoại lưu Hồng Lưu Quốc vô cùng hỗn loạn, mỗi ngày đều có tranh đấu xảy ra, tuy không đến mức nổ ra chiến tranh nhưng số người tham gia tranh đấu rất nhiều dẫn đến tình hình tranh đấu rất khốc liệt, có vài người còn lợi dụng điều này chém giết lung tung chỉ để thỏa mãn thú tính.

Tất cả những thứ này Hồng Lưu Điện đều trông thấy nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, mục đích của Hồng Lưu lão tổ chính là muốn tu sĩ tranh đấu, lão không cần phải đứng ra ngăn cản, đấu càng lớn càng tốt.

Tại sao Hồng Lưu lão tổ lại muốn tu sĩ tranh đấu? Đáp án rất đơn giản, nguyên nhân khởi nguồn từ việc Ngũ Đại Đế Quốc cướp đoạt thiên tài.

Ngũ Đại Đế Quốc không dám trắng trợn ra tay cướp đi toàn bộ thiên tài ở tu chân quốc cấp bốn nhưng mỗi lần Ngũ Đại Đế Quốc tuyển đệ tử đều có một bộ phận thiên tài lựa chọn rời đi, cứ như vậy Hồng Lưu Quốc muốn phát triển đương nhiên phải tìm kiếm càng nhiều thiên tài hơn nữa.

Mà tranh đấu chính là một cối xay tìm kiếm thiên tài, tranh đấu càng khốc liệt tiềm lực bộc phát ra càng lớn, tỉ lệ sinh ra thiên tài theo đó càng lớn hơn, không phải thiên tài bẩm sinh cũng là thiên tài chiến đấu, chẳng có ai lại đi hy vọng vĩnh viễn ở dưới người khác, đã tu luyện liền phải hướng tới đỉnh phong mà đi.

Hồng Lưu lão tổ muốn dùng tranh đấu tìm kiếm người có thể đem Hồng Lưu Quốc vượt qua Ngũ Đại Đế Quốc, sau đó dùng lợi ích cầm chân không cho thiên tài chân chính rời đi, Ngũ Đại Đế Quốc cũng chỉ là tu chân quốc cấp bốn mà thôi.

Tóm lại muốn đi vào nội lưu rất khó khăn, vậy mà hôm nay Hồng Lưu Điện lại mở cửa tự do cho tu sĩ dưới trăm tuổi tiến vào nội lưu, bởi vì hôm nay là ngày chính thức tuyển đệ tử của Ngũ Đại Đế Quốc, vòng một tổ chức ở tu chân quốc cấp ba căn bản không có bao nhiêu ý nghĩa.

Có thể nói hôm nay là ngày náo nhiệt nhất nội lưu Hồng Lưu Quốc trong ba trăm năm vừa qua, chỉ cần là người có đủ cống hiến đều tới đổi thời gian ở lại nội lưu để xem thử “thiên tài nhà quê” rốt cuộc có bao nhiêu điểm mạnh mà dám tham gia khảo hạch.

Bất quá đó chỉ là mục đích phụ thôi, mục đích chính mọi người chạy tới nội lưu là để tham gia bàn đặt cược Hồng Lưu Điện mở ra mỗi khi Ngũ Đại Tuyển đệ tử, có nhiều danh mục đặt cược như người nào giành quán quân, người nào lọt vào top mười, có bao nhiêu người thông qua khảo hạch,... với tỉ lệ vô cùng ưu đãi.

Nói “đặt cược” cho vui chứ thực tế người ở Hồng Lưu Quốc xem đây là cơ hội kiếm chác cực kì tốt thì đúng hơn, bọn họ rất ít khi đặt sai, họ biết rõ thiên tài thiên tài Hồng Lưu Quốc phải trải qua tranh đấu khốc liệt chiếm được cái danh thiên tài chứ không phải đơn thuần dựa vào linh căn hay thiên phú, kiểu thiên tài này mạnh hơn thiên tài khác nhiều lắm, cứ đặt vào “người nhà” liền ăn chắc.

Lúc này đoàn người Cực Pháp Quốc do Thái Tiêu Diêu dẫn đầu thông qua Tiếp Dẫn Điện đã có mặt ở nội lưu Hồng Lưu Quốc, nhìn xung quanh khu vực truyền tống có vẻ đội ngũ Cực Pháp Quốc là đội ngũ đầu tiên đến đây.

Một Nguyên Anh viên mãn chạy tới chào hỏi Thái Tiêu Diêu:

-Vãn bối Tạ Mẫn, chấp sự Hồng Lưu Điện, ra mắt Thái tiền bối. Vãn bối đã thông báo cho Tần trưởng lão biết Thái tiền bối tới, còn mong Thái tiền bối bỏ qua vì sự chậm trễ này.

Câu này Tạ Mẫn không phải nói chơi mà là sợ thật, tuy nói hôm nay là ngày tuyển đệ tử cực lớn của cả Ngũ Hành Tinh nhưng rất ít có Hóa Thần dẫn đội nên Hồng Lưu Điện mới cử Nguyên Anh viên mãn làm người đón tiếp, ai ngờ đâu người tới đầu tiên lại là Hóa Thần kì cơ chứ.

Dùng Nguyên Anh viên mãn đón tiếp Hóa Thần trung kì là không xem trọng Hóa Thần kì, Thái Tiêu Diêu chỉ cần muốn liền có cớ tát chết Tạ Mẫn rồi a.

Thái Tiêu Diêu phất tay:

-Không sao, ngươi lui đi.

Tạ Mẫn như được ân xá vừa lui liền có một lão giả khoác bạch bào, mái tóc bạc trắng phối hợp cây phất trần trên tay rất ra dáng tiên phong đạo cốt xuất hiện, người này chính là Tần Nghiêm – Tần trưởng lão trong miệng Tạ Mẫn, tu vi Hóa Thần sơ kì đỉnh phong. Tần trưởng lão cười nói:

-Đã lâu không gặp Thái huynh, tu vi Thái huynh lại tăng tiến a. Bất quá lần này Thái huynh tự mình dẫn đội có phải hay không trong đội có đệ tử thiên phú xuất chúng đâu.

Thái Tiêu Diêu vui vẻ đáp lại:

-Ha hả, Tần huynh cũng không dậm chân tại chỗ. Tần huynh đoán không sai, lần này ta đem tới ba đệ tử rất giỏi gọi Trấn Hằng, Lục Tiêu Lăng, Dương Huyền, ba người này có khả năng rất lớn thông qua được khảo hạch.

Nghe vậy mấy người đệ tử đứng sau lưng Thái Tiêu Diêu hâm mộ nhìn ba người vừa được viện trưởng nhắc tới, đặc biệt là Trấn Hằng.

Tại học viện uy danh của Trấn Hằng còn cao hơn Lục Tiêu Lăng một điểm, tám mươi điểm cực phẩm kim linh căn, tọa trấn phòng số hai Giáp khu từ lúc Kết Đan hậu kì ở tuổi ba mươi, ba mươi sáu tuổi Kết Đan viên mãn, năm nay Trấn Hằng bốn mươi ba tuổi vẫn là Kết Đan viên mãn bất quá lực công kích đã có thể so với Nguyên Anh sơ kì, kim linh căn là loại linh căn có sức tấn công rất mạnh.

Về phần vị đệ tử chân truyền phòng số một Giáp khu tên gọi Lăng Sương không có tới tham gia khảo hạch, nếu suy nghĩ kĩ càng chuyện này không có gì bất thường, viện trưởng muốn giữ lại thiên tài cho học viện đương nhiên sẽ không đẩy ra chân chính siêu cấp thiên tài được học viện bồi dưỡng.

Mọi người chỉ tò mò một điều không biết Lăng Sương kia nhận được chỗ tốt gì từ Thái Tiêu Diêu, chỗ tốt đó phải rất lớn mới khiến Lăng Sương chịu bỏ qua cơ hội trở thành đệ tử Ngũ Đại Đế Quốc lựa chọn ở lại Cực Pháp Học Viện tu luyện. Tuy nhiên tò mò thì tò mò chứ không ai dám đứng ra hỏi Thái Tiêu Diêu.

Lục Tiêu Lăng bị Trấn Hằng cướp mất vinh quang nhưng ngoài mặt Lục Tiêu Lăng vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, đợi tới khảo hạch hắn sẽ cho mọi người biết Trấn Hằng bình thường thôi.

Tư chất linh căn cao hơn một điểm thì như thế nào, Lục Tiêu Lăng hắn có lá bài tẩy trấn áp được cả Nguyên Anh sơ kì chứ không chỉ như lời đồn chống cự mười chiêu cùng Nguyên Anh sơ kì, lá bài tẩy này ngay cả Lục Minh Hiền cũng không biết, hắn có lòng tin là người mạnh nhất trong mười sáu đệ tử, một mình hắn cũng có thể đoạt lấy bí mật từ Lâm Phong.

Còn Lục Minh Hiền suy nghĩ sâu xa hơn, hắn vẫn tin tưởng vào khả năng Lâm Phong chống lại được Nguyên Anh trung kì, hắn có suy đoán không thể nào Thái Tiêu Diêu lại không có suy đoán, ba cái tám mươi điểm linh căn đấy, vậy mà Thái Tiêu Diêu nói như kiểu không xem trọng Lâm Phong, điều này… có vấn đề.

Tần Nghiêm nhìn qua đám đệ tử phía sau Thái Tiêu Diêu tán thưởng:

-Thái huynh một lần tìm được nhiều thiên tài Kết Đan viên mãn trẻ tuổi như vậy ta rất bội phục, chẳng trách Thái huynh lại là người dẫn đội, đoán chừng Thái huynh sẽ ăn được nhiều từ Hồng Lưu Điện.

Thái Tiêu Diêu khiêm tốn cười cười:

-Ăn nhiều thì không dám, mấy đứa nhỏ này không tệ nhưng nếu so với siêu cấp thiên tài chân chính vẫn còn cách một đoạn.

Trong lúc hai người nói chuyện đã có thêm vài đoàn người nữa tới, có đội ngũ còn có cả thiên tài Nguyên Anh sơ kì dưới trăm tuổi tham gia khảo hạch nhưng chưa thấy thêm có đội ngũ nào được Hóa Thần kì dẫn đội như Thái Tiêu Diêu, tất cả đều được Tạ Mẫn an bài đi tới nơi ở riêng.

Qua một lúc nữa Thái Tiêu Diêu đi vào vấn đề chính:

-Không biết Tần huynh có thể giới thiệu cho ta biết một về quy tắc khảo hạch được hay không.

Nghe vậy Tần Nghiêm không giấu diếm nói:

-Chuyện này không phải bí mật gì, mười hai năm trước Hồng Lưu lão tổ khám phá được một cái tàn phá bí cảnh gọi là Ám Lâm, có điều bí cảnh này chỉ cho phép dưới Hóa Thần đi vào nên lão tổ đã phái vài đoàn thám hiểm đi vào, sau mấy lượt kiểm tra lão tổ kết luận bên trong bí cảnh không có nhiều nguy hiểm lại ẩn chứa một số cơ duyên.

-Bất quá cơ duyên bên trong bí cảnh tác dụng đối với Hóa Thần hay Hợp Thể không lớn cho nên lão tổ quyết định dùng bí cảnh này làm nơi diễn ra khảo hạch, quy tắc cụ thể ta cũng không biết, chỉ biết ba ngày sau lão tổ dùng Sơn Hà Đồ mở truyền tống tới bí cảnh sẽ giải thích quy tắc.

Thái Tiêu Diêu nói:

-Không ngờ lần khảo hạch này lại khiến Hồng Lưu tiền bối sử dụng đến Sơn Hà Đồ, xem ra cái bí cảnh Ám Lâm kia không đơn giản.

Đối với Thái Tiêu Diêu nhận xét Tần Nghiêm chỉ cười cười không có ý kiến, sau khi trao đổi thêm vài câu nữa Tần Nghiêm lôi kéo Thái Tiêu Diêu cùng rời đi bàn chuyện, về phần đám người Lâm Phong được một Nguyên Anh hậu kì đoán chừng là tâm phúc của Tần trưởng lão sắp xếp chỗ ở.

Trên đường đi mỗi người đều nảy lên một ý tưởng riêng, đám đệ tử không hiểu chuyện không biết Ám Lâm hay Sơn Hà Đồ nhưng biết bí cảnh rất thu hút tu sĩ, bên trong bí cảnh thường ẩn chứa cơ duyên đợi người hữu duyên, ai cũng nghĩ mình là người hữu duyên, có ngu mới không đi vào bí cảnh.

Về phần Lục Minh Hiền không để ý tới Ám Lâm, lão để ý tới “ba ngày”, muốn giết Lâm Phong lão chỉ có ba ngày để an bài trước khi Lâm Phong tiến vào bí cảnh, lão phải nhanh lên mới được.

Còn Lâm Phong là người chấn động nhất… mười hai năm… Ám Lâm, đây chỉ là trùng hợp, hay là có kẻ muốn dụ hắn vào tròng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status