Đoạt hôn 101 lần

Chương 164


Cố Lan San vừa nghe anh nói muốn đánh mình, trong lòng hơi sợ, hai chân không bị anh kiềm chế bắt đầu đá loạn, Thịnh Thế buông tay Cố Lan San ra, hướng về phía mông cô mà nhẹ nhàng vỗ một cái, kỳ thực anh không có dùng lực, chỉ là hù Cố Lan San, ai biết được Cố Lan San lại có phản ứng đặc biệt mãnh liệt như vậy ngay trong lòng của anh mà nâng đầu gối lên, cô được anh ôm ở trên người, đầu gối cô vừa nhấc lên, lập tức đánh thẳng vào người tiểu nhị của anh, mà sức lực của cô lại lớn, tốc độ lại nhanh, một hồi đau đớn trong nháy mắt truyền đến khắp người Thịnh Thế.

Sắc mặt Thịnh Thế trong phút chốc chuyển sang trắng rồi lại xanh, anh rên lên một tiếng, đặt Cố Lan San trên mặt đất, cả người đau đến mức không đứng lên được.

Cố Lan San nhìn thấy vẻ mặt thống khổ như vậy của Thịnh Thế, nghĩ thầm, xong đời, hai sóng chưa yên sóng sau lại tới, theo bản năng Cố Lan San muốn nhanh chân bỏ chạy, Thịnh Thế nhanh hơn một bước túm chặt lấy cổ tay cô, Thịnh Thế cực kỳ đau, bắt được cổ tay Cố Lan San sức lực có chút lớn, Cố Lan San sợ tới mức hét lên một tiếng, giọng nói run rẩy, vội vàng hô một câu: “Tôi sai rồi...”

Thịnh Thế đau đến mức mồ hôi lạnh rơi xuống, nghe được câu sai rồi của cô, lại hừ một tiếng trong cổ họng, nói: “Em còn biết mình làm sai sao, em một ngày hướng về nơi này của tôi tổn thương hai lần, hoàn toàn thương tổn đến nó rồi, em còn nghĩ muốn kiếm tiền nữa hay không đây!”

Cố Lan San chẳng qua chỉ nghe Thịnh Thế dữ với mình, cũng không có đánh mình, liền mở mắt ra, lại thấy Thịnh Thế nhịn đau, miễn cưỡng giơ tay lên, chỉ chỉ vào phòng tắm, gắng gượng nói xong một câu: “Vào phòng tắm, sấy khô tóc đi!”

Cố Lan San ngây ngốc ngay tại chỗ, không hề động.

Chẳng lẽ mục đích liên tục bắt mình của anh ta, là vì muốn dẫn mình vào phòng tắm sấy tóc sao?

Anh ta không có nghĩ đến muốn đánh cô?

Chẳng lẽ anh ta không tức giận sao?

Cố Lan San một mặt vừa nghi ngờ, một mặt đi đánh giá Thịnh Thế, phát hiện vẻ mặt của anh ta từ bỏ vì đau đớn mà trở nên có chút vặn vẹo bên ngoài, căn bản trong đáy mắt không có chút tức giận nào.

Thịnh Thế nhìn Cố Lan San ngây ngốc đứng trước mặt mình, nghĩ thầm, cô gái này phát bệnh gì vậy? Nghe không hiểu anh nói cái gì sao?

Bình thường đối với anh thờ ơ không cảm xúc, anh tức đến hộc máu cũng chưa từng có nửa phần phản ứng, bây giờ ngược đãi, có phản ứng rồi, ngược lại đi theo không dứt anh làm đúng rồi!

Đúng vậy, Thịnh Thế cảm thấy thật sự cao hứng.

Trong lòng âm thầm cảm thấy mình có vẻ như rất hèn hạ, người khác đều muốn vợ của mình đối với chính mình nghe lời, đúng vậy anh lại muốn Cố Lan San chống đối cùng mình, anh thật sự hèn hạ, chính là hiện tại anh cảm thấy được bản thân mình rất vui vẻ, hận không thể cứ như vậy hèn hạ cả đời.

Thịnh Thế rất muốn một phiên mang theo cô tiến vào phòng tắm, nhưng anh lại đau đến không đứng lên được, chỉ có thể hung hăng bỏ tay Cố Lan San ra, sau đó khom người ra khỏi phòng ngủ, đứng ở bên lan can, hướng về phía quản gia phía dưới bắt đầu kêu to: “Quản gia, quản gia!”

Bà quản gia nghe được tiếng kêu của Thịnh Thế, vội vàng trả lời, chạy lên lầu, Thịnh Thế đang cố gắng chống đỡ thân thể của mình, đứng thẳng tắp dậy, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, nửa người duới lại đau đến nỗi hít một ngụm khí, hai mắt anh nhắm lại, hít sâu một hơi, mới chỉ vào cửa phòng ngủ, thở hồng hộc nói: “Đi đi, nhanh đi vào, đưa cô ấy vào phòng tắm sấy cho khô tóc, sau đó nhớ đút cháo cho cô ấy ăn.”

Nói xong, Thịnh Thế liền xoay người đi, vào thư phòng bên cạnh, đóng cửa, ngay lập tức cởi quần áo của mình, cúi đầu, bắt đầu kiểm tra nửa người dưới của chính bản thân mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status