Đoạt hôn 101 lần

Chương 827


Edit: Ngọc Hân

Mặc dù như thế nhưng bầu không khí vẫn có chút lúng túng, so với tình huống bình thường gặp được người quen thì cuộc nói chuyện lúc này có vẻ hờ hững và cứng nhắc.

“Nhị Thập, sao em ở Hongkong? Không phải nói đi Maldives sao?”

“Từ Maldives về, rẽ qua Hongkong mua ít đồ.”

Thịnh Hoan nhìn lướt qua túi đồ cao cấp Cố Lan San đã mua, liền gật đầu không hỏi thêm gì nữa.

Ngày trước Cố Lan San cà thẻ của Thịnh Thế đó là đạo lý hiển nhiên.

Vì cô là người vợ anh cưới hỏi đàng hoàng.

Nhưng giờ khi cô nhìn thấy Thịnh Hoan lướt nhìn những túi hàng hiệu kia, cả người cô có chút chột dạ của kẻ trộm, cô cảm giác mình giống như một tiểu tam không thể lộ ra ngoài ánh sáng, bị người đời dùng ánh mắt khinh thường khi nói chuyện, ánh mắt kia giống như một cây gai hung hăng đâm vào trái tim cô, rất khó chịu.

Có lẽ vì có Cố Lan San ở đây mấy người kia chỉ đứng tùy tiện nói mấy câu, hơn nữa mấy lời đó cũng nói đứt quãng thật sự không khí càng lúc càng lúng túng. Cố Lan San đứng bên cạnh, nghĩ tới mình đã từng hôn môi với Hàn Thành Trì, đứng trước mặt những người đối xử tốt với Nhị Thập theo đó cũng tốt với cô, thật sự có chút không ngẩng đầu lên được, cô rất muốn cứ như thế biến mất không dấu vết.

Người bạn nhỏ Chung Trạch vì tuổi còn nhỏ cũng không biết chuyện gì xảy ra giữa người lớn với nhau, cho nên thấy Cố Lan San thì lập tức nhào tới trước mặt Cố Lan San.

Chung Trạch đội một chiếc mũ lưỡi trai, khi nâng đầu lên nhìn Cố Lan San mũ lưỡi trai hơi rộng che nửa ánh mắt cậu bé, giọng non nớt lên tiếng: “Mợ nhỏ, xin chào mợ, lâu lắm rồi Tiểu Trạch không gặp mợ nhỏ, con rất nhớ mợ.”

Chung Trạch một câu gọi mợ nhỏ mợ nhỏ, Cố Lan San càng vô cùng lúng túng.

Cô ừ cũng không được, không ừ cũng không được, chỉ có thể cúi người giơ tay sờ đầu nhỏ Chung Trạch, nói: “Mợ cũng rất nhớ con.”

“Mợ nhỏ, lâu lắm rồi mợ không qua chỗ ông ngoại ăn cơm, mai mốt lại qua nhà ông ngoại ăn cơm nhé, mợ nhỏ mợ có đi không, con mua rất nhiều đồ ăn ngon ở Hongkong, mợ nhỏ mợ sẽ tới đúng không? Con sẽ chia thức ăn ngon cho mợ!”

Trẻ em nói không kiêng kỵ, ngây thơ hồn nhiên, ngược lại khiến tất cả mọi người ngượng chín mặt.

Cũng may vào lúc này có tiếp viên hàng không đi tới, rất khách khí nói: “Anh Thịnh, cô Thịnh bây giờ có thể lên máy bay rồi, xin mời đi theo tôi.”

……..

Mọi người bay cùng chuyến, lại còn đều là khoang hạng nhất, cũng may chỗ ngồi hơi xa nhau, điều này khiến trong lòng Cố Lan San thoải mái hơn một chút.

Có lẽ vì Cố Lan San khó chịu, cũng có thể là không có mặt mũi đối mặt cho nên vừa lên máy bay liền nhắm mắt lại muốn giả vờ ngủ.

Hongkong bay qua Bắc Kinh chỉ mất hơn hai tiếng đồng hồ, xuống sân bay lúc Thịnh Thế đang đứng đón lấy những túi đồ hàng hiệu kia Thịnh Hoan đi tới, nhìn Cố Lan San nói: “Lan San, lát nữa có thời gian rảnh không? Chúng ta nói chuyện một lát.”

Thịnh Thế cau mày nhìn Thịnh Hoan, giọng nói mang theo vài phần không vui: “Chị cả!”

Cố Lan San vội vàng vươn tay ra kéo vạt áo Thịnh Thế, nhìn Thịnh Hoan nói một chữ “Được.”

“Sở Sở!” Thịnh Thế nghiêng đầu nhìn về Cố Lan San la lên một tiếng, Cố Lan San gửi cho Thịnh Thế nụ cười trấn an, hạ giọng nói: “Không có gì đâu, Nhị Thập.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status