Đoạt hôn 101 lần

Chương 927


Có một loại chua xót không có ngôn ngữ nào diễn tả được, trộn lẫn vào đau đớn long trời lở đất, từ trong lòng bay lên, chui thẳng vào trong hơi thở của cô ta, kích thích tuyến lệ khiến mắt cô ta vô cùng chua xót, làm cho cô ta trong nháy mắt không cách nào khống chế được đã có từng giọt nước mắt rơi xuống.

Cô ta không muốn khóc.

Cô ta thật không muốn khóc đấy!

Ít nhất, nếu như cô ta muốn khóc, cũng phải ra khỏi bữa tiệc này, mới khóc thành tiếng.

Nhưng cô ta thật sự chịu đựng không nổi, thậm chí cảm thấy mình đi không được, bên cạnh ca hát nhảy múa, trên mặt mọi người đều tràn đầy nụ cười sau lễ mừng năm mới, nhưng cô ta lại lệ rơi đầy mặt.

Vương Giai Di giơ tay lên, che miệng mình, cũng không quan tâm đến người bên cạnh mình đang bưng ly rượu, rốt cuộc nghiêng đầu, nhìn cô ta là một ánh mắt như thế nào, cô ta khóc lên như một đứa trẻ.

Cô ta khóc lem hết cả khuôn mặt trang điểm xinh đẹp vì làm nũng với bác mình, vì lấy lòng cha mình.

Ngón tay trắng nõn của cô ta che đi cánh môi, từ run rẩy, biến thành run run, cô ta khóc đến nỗi toàn thân đều không thể khống chế được mà run lên dữ dội.

Bên cạnh có rất nhiều người cũng biết Vương Giai Di chính là cô gái vừa mới bùng nổ lúc nãy, mọi người thấy cô ta khóc đau lòng như thế, cũng không nhịn được dừng chân nhìn một chút, sau đó liền vội vã tránh ra, không có người nào dám đến gần hỏi một câu.

Cũng không biết rốt cuộc trôi qua bao lâu, Vương Giai Di khóc mới cảm thấy trong lòng khẽ thoải mái một chút, cô ta cúi thấp đầu, nhìn dưới mặt đất, còn có từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, cô ta từ từ mở đôi mắt đã khóc đế ướt nhẹp lông mi, nhìn thấy một bàn tay đưa tới trước mặt mình.

Một bàn tay nhỏ bé, mảnh khảnh mềm mại trắng nõn như ngọc.

Trong lòng bàn tay đang để một khăn tay trắng noãn.

Vương Giai Di ngẩn người, liền ngẩng đầu lên, nhìn người đang đứng trước mặt mình, sắc mặt của cô ta hơi đổi một cái.

Cố Lan San đứng một hồi trước mặt Vương Giai Di.

Cô ta một mực yên lặng không lên tiếng nhìn cô gái này, thất thanh khóc rống như thế.

Cô nhớ, thật ra mặt mũi Vương Giai Di rất khá, cũng rất vụng về, mặc kệ trong lòng cô ta không có đầu óc cỡ nào, nhưng trong trường hợp quan trọng như vậy, cũng nhất định duy trì dáng vẻ hào phóng, tao nhã của tiểu thư nhà cán bộ, thậm chí cô ta đã từng tham những cuộc gặp gỡ danh tiếng ở Kinh Thành, dành lấy vị trí tiểu thư đệ nhất danh tiếng, một cô gái chú trọng hình tượng như vậy, lại khóc lóc khổ sở trong trường hợp cô ta quan tâm nhất như vậy, tiếng khóc của cô ta dường như cũng mang theo một chút tuyệt vọng.

Giống như là gặp thế giới này là chuyện khiến cho cô ta không thể chịu đựng được.

Loại cảm giác này, Cố Lan San là đã từng thử, ban đầu cô đều mềm yếu tìm kiếm tự sát.

Bây giờ, tâm trạng của Vương Giai Di cũng giống như cô lúc đó thôi.

Cố Lan San nhìn khuôn mặt khóc lóc đến rối loạn của Vương Giai Di, nhẹ nhàng giơ khăn trong tay mình lên, mở miệng, nói: “Lau nước mắt trên mặt cô đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status