Độc bộ thiên hạ

Chương 168: Nhất chiêu chi ước


Nhìn đến tình hình này, dù là đám người Vạn Pháp yêu vương cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh, bọn họ vốn đều cho rằng Diệp Húc tất sẽ chết không thể nghi ngờ, thậm chí cả cơ hội chạy trốn cũng không có, có ai ngờ được hắn ở thời khắc quan trọng giả chết, liên sát hơn mười người, tạo thành một trận đại loạn, ước trước chết hơn trăm vu sĩ, ầm ĩ cho mọi người mặt xám mày tro.

Càng làm cho bọn họ không ngờ chính là, đám người Hạ Dương Sóc bao vây hắn lại, do bảy vị cao thủ Đan Đỉnh kỳ làm chủ đạo, gần như kết cục phải chết, nào biết Diệp Húc lại như cá nước mặn xoay thân, đưa những người này, một lưới bát hết, giết sạch sẽ!

Uy lực của Viêm Dương hồ lô, đến nay còn hiện ra trước mắt bọn họ. Lôi hỏa trong Viêm Dương hồ lô này, có thể nói là khủng bố, đừng nói đám người Hạ Mộ Bạch không nghĩ tới Diệp Húc sẽ có bảo vật này, ngay cả Vạn Pháp yêu vương cùng đám trùm kia cũng chưa từng đoán được!

"Đáng tiếc, quả Viêm Dương hồ lô này nếu tế luyện một phen, chắc chắn sẽ là vu bảo cấp trấn giáo, cứ lãng phí như thế." Vạn Pháp yêu vương thở dài nói.

Những tên trùm khác yên lặng gật đầu, uy năng của Viêm Dương hồ lô khủng bố như thế, nhưng chỉ có thể phóng ra một lần, nếu rơi vào tay bọn họ, tất có thể dùng hồ lô làm phôi, tế luyện thành một kiện vu bảo trấn giáo, phát huy uy năng của lôi hỏa đến mức cao nhất.

Nếu luyện thành vu bảo, uy năng khi khởi lên có thể ngang cấp với Thất sát tinh thần thanh thiên kỳ của Thất Sát cung, đóa Thủy liên hoa của Bách Hoa cung, và Lục căn thanh tịnh trúc của Lạc Già sơn!

Mà hiện giờ, Viêm Dương lôi hỏa đã bị Diệp Húc mở ra, lôi hỏa bên trong đã phóng ra không còn, chỉ còn lại thân hồ lô, với bọn họ mà nói, tác dụng của quả hồ lô này đã không còn lớn nữa.

"Đang yên đang lành một mô phôi vu bảo cấp trấn giáo, cứ lãng phí đi như vậy!" Mọi người lắc đầu liên tục, cảm thán hàng nghìn hàng vạn lần.

Làm cho bọn họ càng thêm kinh hãi chính là, bảo vật của Diệp Húc không ngờ lại nhiều đến thế.

"Nghe nói tiểu tử này đã từng đi một chuyến tới Vu Hồn giới của Mã Đạp Hồ, xem ra hắn là kẻ được nhiều nhất."

Vạn Pháp yêu vương cùng đám trùm đều thất kinh, với những gì Diệp Húc đã làm thì không thể không bội phục.

Ân oán giữa Diệp Húc và Hạ Dương Sóc không chết không ngừng, cho dù có tha cho hắn một mạng, Hạ Dương Sóc cũng sẽ không cảm kích chút nào, ngược lại sau khi hồi hơi sẽ lại động thủ với Diệp Húc, thậm chí có khi còn kéo thêm nhiều cao thủ Hạ gia Trung Châu đến.

Liễu Thiên Huệ đột nhiên cười khanh khách nói: "Pháp vương, tiểu tử này lại dám tước mặt mũi của ngươi, dám đánh chết người ngay trước mặt ngươi, thật sự đáng giận!"

Vạn Pháp yêu vương thản nhiên nói: "Liễu môn chủ, khi Diệp đà chủ gặp nạn, ta chưa từng ra tay cứu giúp, giờ phút này cầu tình với Diệp đà chủ, là ta lỗ mãng, bất công với hắn, không thể trách hắn được."

Ông ta thân là đảo chủ La Phù chư đảo, thành lập yêu quốc trên biển, khoan dung không phải người thường có thể suy đoán được, Liễu Thiên Huệ tuy muốn châm ngòi, để ông ta ra tay xử lý Diệp Húc, nhưng Vạn Pháp yêu vương độ lượng rộng rãi, căn bản bất động.

Hạ Dương Sóc vừa mới chết, lập tức một tòa Động thiên nguyên hóa hắc ngọc lâu sáu tầng nhảy ra khỏi cơ thể hắn, ầm một tiếng nổ tung, đồ đạc bên trong ngọc lâu như pháo hoa rơi rụng xuống hải dương.

Trong những thứ đó, tài liệu chiếm phần đông, thậm chí còn có một bộ kim thư kinh điển, ở trong đám bảo vật, có vẻ rất nổi bật!

"Hạ huynh, ngươi chết rồi thì tất cả đồ của ngươi về tay ta!"

Diệp Húc quát một tiếng, thu hồi Bàn Long kim trượng, nguyên khí sục sôi phía sau, đại nhật như luân, từ trong nguyên khí như mặt trời nóng rực kia thò ra một bàn tay to tầm mấy trượng, vù một tiếng liền chộp xuống, mò hết những thứ này nhét vào trong ngọc lâu.

Ánh mắt Thiên Âm tông chủ chớp động, đột nhiên cười ha ha nói: "Những thứ cất trong ngọc lâu con cháu Hạ gia, nói không chừng có Cửu đỉnh vu hoàng quyết, môn vu pháp này là một trong những loại vu pháp mạnh nhất trong thiên địa, chẳng lẽ Pháp vương cũng không có hứng thú sao?"

Diệp Húc thu những thứ cất giữ trong ngọc lâu của Hạ Dương Sóc, bộ kim thư trong đó, có khi là Cửu đỉnh vu hoàng quyết, khiến Vạn Pháp cũng không khỏi tim đập thình thịch.

Thiên Âm tông chủ cũng không nói gì sai, Cửu đỉnh vu hoàng quyết thật sự là một trong những loại vu pháp có uy lực mạnh nhất trong thiên địa, loại vu pháp này khắc chế thiên, địa, thủy, hỏa, phong, sơn, lôi, âm, dương, bao gồm tất cả vu pháp, đều khắc chế hết thảy, làm cho người ta không thể không động tâm!

"Thiên Âm tông chủ, ngươi nghĩ cũng không sai, kim thư này đúng thật là Cửu đỉnh vu hoàng quyết."

Diệp Húc khẽ mỉm cười, trong tay liền hiện ra một bộ kim thư, thản nhiên nói: "Nếu tông chủ muốn, cứ việc cầm lấy."

Thiên Âm tông chủ nhìn chằm chằm kim thư trong tay hắn, hầu kết động lên xuống, nhưng lại không dám lấy kim thư đi.

Hắn là một nhân vật cáo già như thế, đương nhiên biết nếu lấy bộ kim thư này đi, liền tương đương với đắc tội Hạ gia Trung Châu, rất nhanh sẽ dẫn tới họa diệt môn!

Hạ gia Trung Châu tuyệt đối không cho phép Cửu đỉnh vu hoàng quyết rơi vào trong tay kẻ khác!

Bởi vậy quyển kim thư này, chẳng những không phải bảo vật mà ngược lại, là một củ khoai nóng, chiếm được nó chẳng khác nào tuyên bố tử kỳ của mình!

"Thiên Âm tông chủ không muốn?"

Diệp Húc khẽ cười một tiếng, nhìn về phía La Sát môn chủ, mỉm cười nói: "Liễu môn chủ có hứng thú hay không?"

Sắc mặt Liễu Thiên Huệ khẽ biến, cười khanh khách nói: "Tiểu đệ đệ, củ khoai lang nóng này, ngươi vẫn là giữ lại cho mình đi."

Diệp Húc lại hỏi liên tục vài vị tông chủ giáo chủ, mấy người này tránh còn không kịp, nào dám lấy, đều cuống quit lắc đầu.

Đạt được Cửu đỉnh vu hoàng quyết, đó chính là đắc tội Hạ gia Trung Châu, cách diệt môn không xa.

"Chư vị đều là đại nhân vật, nếu các ngươi không dám lấy, vậy ta chỉ đành tự mình nhận." Diệp Húc cười nói, lập tức nhét Cửu đỉnh vu hoàng quyết vào trong không gian ngọc lâu của mình.

Thiên Âm tông chủ cười lạnh nói: "Cho dù ngươi đạt được Cửu đỉnh vu hoàng quyết, nhưng không gặp qua cửu đỉnh Hạ gia, cũng không thể luyện thành môn vu pháp này."

Cửu đỉnh vu hoàng quyết là loại vu pháp phải quan tưởng cửu đỉnh mới có thể luyện ra, bởi vậy hắn mới có thể nói ra lời này.

Liễu Thiên Huệ chớp mắt, đột nhiên đi ra La Phù đảo, cười khanh khách nói: "Diệp đà chủ, ngươi giết nhiều người La Sát môn ta như vậy, tuy rằng ngươi là vãn bối, ta không thể ỷ lớn bắt nạt nhỏ, nhưng hiện giờ thể diện La Sát môn ta cũng bị tổn hại, ta cũng không thể không ức hiếp ngươi."

Vạn Pháp yêu vương khẽ nhíu mày, nói: "Liễu môn chủ, đệ tử quý môn khiêu khích trước, không thể trách Diệp đà chủ."

Liễu Thiên Huệ áy náy nói: "Pháp vương, chuyện liên quan đến thể diện La Sát môn ta, mong Pháp vương đừng ngăn cản."

Nàng ta quay đầu nhìn về phía Diệp Húc, mỉm cười nói: "Nếu ngươi có thể tiếp một chiêu của ta, ân oán giữa La Sát môn ta và ngươi sẽ xóa bỏ!"

Môn chủ Thiên Tuyền môn cũng đi ra La Phù đảo, cười lạnh nói: "Đệ tử của chúng ta cũng chết trong tay Diệp đà chủ không ít, bản nhân liền vì thể diện nhà mình, định với Diệp đà chủ nhất chiêu chi ước."

"Thiên Âm tông ta cũng có không ít đệ tử chết có liên quan đến Diệp đà chủ, cải lương không bằng bạo lực, liền giải quyết tất cả ân oán ở nơi đây đi."

Thiên Âm tông chủ đứng dậy, ha ha cười nói: "Mỗ gia cũng muốn định ra nhất chiêu chi ước với Diệp đà chủ, nếu Diệp đà chủ có thể sống, ân oán giữa Thiên Âm tông ta và đà chủ liền tan thành mây khói."

Lại có thêm vài vị môn chủ tông chủ đứng ra, đều mở miệng định ra nhất chiêu chi ước với Diệp Húc.

Bọn họ vốn không có đặt Diệp Húc ở trong mắt, cho rằng hắn chẳng qua chỉ là một con kiến, tùy tay liền có thể bóp chết, nhưng giờ thấy Diệp Húc liên sát mấy trăm người, lập tức tự biết đã khinh thường thiếu niên áo lam này.

Nếu đợi đến lúc Diệp Húc trưởng thành, ắt sẽ sóng vai với bọn họ, loại người như vậy, đã có ân oán, trừ bỏ sớm là tốt nhất!"

Diệp Húc vừa giận vừa sợ, những kẻ đứng đầu nhất phái đó, rõ ràng nhìn đến hắn còn trẻ, muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

"Nếu như Diệp mỗ không chết, sau này nhất chiêu chi ước, tất cả sẽ trả lại cho các ngươi!"

Thiên Âm tông chủ cười nói: "Diệp đà chủ thật hay nói đùa, ngươi không sống được đến ngày đó."

Những kẻ khác đều mỉm cười, lấy tu vi của Diệp Húc, cho dù có thêm một quả Viêm Dương hồ lô đó, ở trên tay bọn họ qua một chiêu, kỳ thật chỉ cần một người ra tay, đã đủ để giết chết hắn.

Bọn họ nhìn về phía Diệp Húc, ánh mắt tràn ngập ý cười, giống như nhìn một con kiến đang khoác lác với một con voi.

Bọn họ sở dĩ định ra ước định với Diệp Húc, chẳng qua là góp vui mà thôi.

"Chư vị, nhất chiêu chi ước giữa các ngươi và Diệp tiểu ca, bản cung thay hắn tiếp." Cách đó không xa bỗng truyền đến thanh âm của Bách Hoa cung chủ, linh linh thanh thanh.

Một bông sen màu phấn hồng từ từ dâng lên từ trong ngực nàng, càng lúc càng lớn, dần dần biến thành cự hình liên hà bao phủ hơn mười mẫu!

Bách Hoa cung chủ lẳng lặng đứng dưới hoa sen, thân sen to chừng mười thước, giống như một cây cột màu xanh!

Trong đóa hoa, một viên minh châu đột nhiên dâng lên, sáng ngời rực rỡ, một cây thâm cốc u lan trong minh châu lay động sinh tư, tản ra hơi thở khủng bố.

Nàng vốn đang động thủ với Phạm Huệ Âm, khi Diệp Húc phóng hỏa giết người kia, hai người liền dừng tay lại đứng xem, lúc này nàng nhìn thấy những tên tông chủ giáo chủ kia mặt dày ức hiếp Diệp Húc, không nhịn được đi ra.

"Nếu tố sư tỷ muốn xuất đầu cho tên tiểu tử này, vậy tiểu muội liền bán cho sư tỷ một cái mặt mũi. Pháp vương, tiểu muội cáo từ!" Liễu Thiên Huệ cười khanh khách, lập tức vươn người lên, bay hướng xa xa.

Nàng ta biết rõ thực lực Tố Tâm Lan, đã tu luyện ra huyễn thai, kéo nguyên thần vào trong huyễn thai, thực lực mạnh gần bằng Vạn Pháp yêu vương, bản thân mình cũng không phải đối thủ, bởi vậy cũng không dám nhắc lại chuyện nhất chiêu chi ước, tức thì bỏ đi.

"Tại hạ cũng không muốn đắc tội cung chủ." Môn chủ Thiên Tuyền môn cười ha ha, cũng cáo từ rời đi.

Lại thêm vài tên tông chủ môn chủ lần lượt rời khỏi, những người này đều biết rõ thực lực Bách Hoa cung chủ, bọn họ định ra nhất chiêu chi ước với Diệp Húc là vì muốn tiêu diệt đối thủ khi còn đang phát triển, nhưng Bách Hoa cung chủ lại thay Diệp Húc tiếp ước định này, bọn họ cũng không muốn không đánh chết được Diệp Húc thì thôi, lại bị Bách Hoa cung chủ đả thương.

Thiên Âm tông chủ chớp mắt, cười ha ha nói: "Cung chủ thứ tội, bản tông lại muốn thử xem sao." Hắn liên tiếp châm ngòi Vạn Pháp yêu vương và Diệp Húc, định dụ yêu vương ra tay xử lý Diệp Húc, đã tiếp nhận lấy mối thù khó hiểu với Diệp Húc, giờ phút này ỷ vào thực lực, quyết định mạo hiểm một lần.

Đỉnh đầu hắn đột nhiên hiện ra một cái trống cực kỳ lớn, toàn thân đen bóng, giống như than đá, một đám nhạc phù tung bay trên mặt trống, là phù văn do thanh nhạc thuần túy tạo thành.

Đó là trấn phái chi bảo của Thiên Âm tông, Hám thiên cổ.

Cái trống này chính là tổ sư khai phái Thiên Âm tông tự mình đúc, từng đánh chết vu sĩ Nguyên Đan kỳ, vô cùng lợi hại!

Hơn nữa, Hám thiên cổ chính là dùng sóng âm công kích, làm người ta khó lòng phòng bị, bên tai nghe thấy tiếng trống, thân thể đã vỡ nát!

Hắn tế khởi nguyên đan, định trên không trung, tản ra từng đợt uy năng khủng bố.

Thiên Âm tông chủ hai tay cầm một cây dùi trống dài đến ba bốn trượng, hắn vốn trông như một văn sĩ, lúc này lại cực kỳ uy phong, quát một tiếng lớn, kêu lên: "Cung chủ, nhận lấy một chiêu Thiên cổ lôi âm của ta!"

Dùi trong tay hắn còn chưa hạ xuống, đỉnh đầu Bách Hoa cung chủ đột nhiên hiện ra một bàn tay chân nguyên to gần một mẫu, bắt lấy cuống sen, quét qua thật mạnh, hung hăng nện lên ngực hắn cùng Hám thiên cổ, lập tức quét bay cả người lẫn trống!

Thiên Âm tông chủ quay cuồng bay ra hơn mười dặm, miệng hộc máu, xương sườn gãy bốn năm cái, mình đầy thương tích, chật vật cực kỳ, trong lòng không khỏi vừa giận vừa sợ.

"Ai nói bản cung đứng ở chỗ này tiếp một chiêu của ngươi?"

Thanh âm của Bách Hoa cung chủ nhẹ nhàng truyền vào trong tai hắn, cười lạnh nói: "Bản cung nói thay Diệp tiểu ca tiếp nhất chiêu chi ước, là bản cung công ra một chiêu, chứ không phải là ngươi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status