Độc thê của hoạn quan có thai

Chương 187: Ngày tốt, cảnh đẹp, có nàng, có ta!

Edit: Diệp Nhược Giai

Trong hoàng cung Tiêu quốc xa hoa, Mộ Dung Nhược Hồng bịt một cái khăn lụa trênmắt, cùng chơi trốn tìm với vài nữ nhân mặc sa mỏng.

"Hoàng thượng, tỳ thiếp ở đây, mau tới bắt đi…”

"Hoàng thượng, ở đây, ở đây nè…”

Mộ Dung Nhược Hồng giang hai tay, bổ nhào về hướng phát ra âm thanh, nhưngkhông tóm được ai. hắn lập tức cười hì hì nói, “Các nàng tốt nhất đừng để trẫm bắt được, không thì đêm nay trẫm nhất định sẽ ‘trừng phạt’ các nàng thật nghiêm khắc…”

Khi Mộ Dung Nhược Hồng nói chuyện, hai tay đột nhiên quơ trúng một người, hắn lập tức hưng phấn kêu lên, "Xem đi, rốt cuộc cũng để trẫm bắt được một người." Mộ Dung Nhược Hồng cười sang sảng, cởi bỏ khăn lụa trên mắt. Sau khi hắn thấy rõ người bịhắn ôm trong lòng, vui sướng trên mặt đột ngột biến chuyển, trở thành khúm núm kinh hoảng.

"Cửu, Cửu Thiên Tuế..." hắn vội vàng buông Quân Cơ Lạc bị mình ôm ấp ra, cụp mắt nhìn chằm chằm mặt đất.

Ánh mắt u ám của Quân Cơ Lạc lướt qua mấy nữ nhân mặc sa mỏng kia, híp mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường. Quả nhiên hắn không có nhìn lầm, trong đám con của Mộ Dung Long Thịnh, bản chất dâm đãng gần với lão nhất chỉ có Mộ Dung Nhược Hồng mà thôi.

Trước đó không lâu còn đắm chìm trong đau buồn, mấy ngày nay, được giai nhân trong cung "an ủi", một kẻ có "nội tâm thống khổ" như hắn đã hoàn toàn sa vào trong sắc đẹp. E là qua thêm một đoạn thời gian nữa là sẽ con giỏi hơn cha, Mộ Dung Nhược Hồng còn biết cách chơi hơn cả lão cha của hắn.

Mộ Dung Nhược Hồng thấy ánh mắt của Quân Cơ Lạc không tốt, vội vàng quát to, đuổi mấy nữ nhân mặc sa mỏng đi xuống. Chờ đến khi trong điện không còn ai, Quân Cơ Lạc phẩy tay áo một cái, cười đi về phía ghế thái sư ngồi xuống. Mộ Dung Nhược Hồngkhông dám ngồi, chỉ dám đứng đợi bên cạnh như một tên hầu.

"Hoàng thượng, sắp tới bản đốc có một số việc muốn đi ra ngoài vài ngày. Trong khoảng thời gian bản đốc không có ở đây, chuyện đại sự trong triều đình, ngươi phải tự mình xem đấy.” Quân Cơ Lạc tà tứ liếc mắt một cái, gương mặt tuấn mỹ vẫn lộ vẻ khinh thường như trước.

Nghe nói Quân Cơ Lạc phải rời đi, mới đầu Mộ Dung Nhược Hồng cảm thấy hết sức vui vẻ, nhưng một phần vui sướng này lại lập tức bị lo lắng thay thế. Nếu Quân Cơ Lạckhông ở đây, đám người Mộ Dung Quân Thương có thể nhân cơ hội này mà làm khóhắn hay không?

"Cửu Thiên Tuế, ngươi phải rời đi mấy ngày vậy?” Mộ Dung Nhược Hồng thật cẩn thận hỏi.

Quân Cơ Lạc chép chép miệng, suy nghĩ, “Chắc khoảng bốn, năm ngày. Mà tuy bản đốc đi khỏi đây, nhưng đến lúc đó cũng sẽ để Mạc Lương trông coi giúp ngươi. Chỉ cần hai tên huynh đệ tốt của ngươi không làm ra chuyện gì với ngươi, thì cũng không có đại sự gì.” Quân Cơ Lạc nói xong mục đích của mình, liền từ trên ghế thái sư đứng dậy, đi đến bên cạnh Mộ Dung Nhược Hồng.

Quân Cơ Lạc nâng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Mộ Dung Nhược Hồng, trong đôi mắt tối tăm như hồ sâu không hề có một tí gợn sóng nào. hắn lấy khí thế mạnh mẽ đầy áp lực, cợt nhả nói, "Hoàng thượng, bản đốc chỉ đi bốn, năm ngày là về ngay. Chờ bản đốc về rồi, sẽ đánh một trận thật lớn, giúp ngươi xử lý sạch đám người khôngnghe theo mệnh lệnh của ngươi! Từ nay về sau, ngươi có thể vô tư ngồi trên ngôi hoàng đế của ngươi!”

Mộ Dung Nhược Hồng không dám đưa ra nghi vấn gì với lời nói của Quân Cơ Lạc, bởi vì trong lòng hắn cũng tin tưởng, với năng lực của Quân Cơ Lạc, nếu hắn thật sự muốn đối phó với mấy người kia, chỉ sợ cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

Chỉ có điều, chuyện khiến cho Mộ Dung Nhược Hồng cảm thấy buồn bực là, hắn cảm thấy mấy ngày kế tiếp của mình sẽ rất thảm. Tấu chương xếp thành núi, chính sự hỗn loạn, lại còn cả Nhiếp chính vương Mộ Dung Quân Thương chèn ép nữa… Mấy chuyện này thật sự khiến hắn đau đầu.

Quân Cơ Lạc an bài mọi chuyện, sau đó liền tìm một ngày mang theo Đường Tứ Tứ ra ngoài hoàng thành. hắn từng đi với Tiết thần y đến ngôi làng nhỏ kia, cũng đã phái người của mình điều tra nơi đó cẩn thận một phen, hoàn toàn không phát hiện ra điều gì lạ thường.

Hơn nữa nơi đó quả thật là non xanh nước biếc, hắn rất thích, hắn tin là Đường Tứ Tứ cũng sẽ thích. Sau khi hai người rời khỏi hoàng thành, cũng không nóng lòng đi thẳng đến ngôi làng nhỏ đó. Hai người đi một chút lại ngừng, một nửa là sợ Đường Tứ Tứ mệt, nửa còn lại hiển nhiên là vì làm cho đám người âm thầm theo dõi bọn họ lơ là.

Mà khi xe ngựa của bọn họ vừa đi ra khỏi cửa hoàng thành, Yến Mặc từ bên ngoài phong trần mệt mỏi chạy về Nhiếp chính vương phủ. Lúc này, Mộ Dung Quân Thươngđang cùng trưởng công chúa và Hiền vương, ba người ngồi ở một lương đình trong sân. Bên cạnh lương đình trồng một gốc cây phong, gió vừa thổi qua, lá phong liền lả tả rơi xuống.

Yến Mặc vội vã hành lễ rồi lập tức bẩm báo với Mộ Dung Quân Thương, “Chủ nhân, xe ngựa của hai vợ chồng Quân Cơ Lạc vừa mới ra khỏi hoàng thành. Theo phương hướng bọn họ chạy, chắc hẳn là muốn đi về hướng nam. Cũng không biết rốt cuộc bọn họ đang dự tính gì.”

Chỉ mới hơn một tháng mà Mộ Dung Quân Thương đã gầy hơn nhiều. trên gương mặt lạnh lùng của hắn phủ đầy băng sương, cười lạnh ngẩng đầu nhìn trưởng công chúa. Trưởng công chúa cười, tiếp lời Yến Mặc, "Bọn họ có thể tính toán gì được chứ, đơn giản chính là bụng lớn giấu không được nữa, nên mới muốn đi ra ngoài tránh một chút mà thôi."

Mộ Dung Ôn Trạch ngồi im lặng một bên, trong đầu hắn hiện lên tình cảnh hôm đó Đường Tứ Tứ buồn nôn. Hai vợ chồng này, một kẻ cướp đoạt chính quyền, kẻ kia dám sinh con cho một thái giám giả, lá gan của người này còn lớn hơn người kia, quả thực là cực kỳ xứng đôi nha!

"Tam đệ, bản cung thấy ngươi có vẻ như đã định liệu từ trước, nói vậy chắc là đã có biện pháp gì. nói ra cho bản cung nghe một chút xem.” Trưởng công chúa dò xét liếc mắt nhìn Mộ Dung Ôn Trạch ngồi bên cạnh mình một cái, tiếp theo mắt xếch chuyểnđi, lại hướng về phía Mộ Dung Nhược Hồng.

Thở một hơi thật dài trong lòng, nàng không thể không thừa nhận, đệ đệ ruột cùng mẹ với mình thực sự là kém hơn Mộ Dung Quân Thương. Nếu đệ đệ nàng có thể cómột nửa thông minh tài trí của hắn, lại thêm sự trợ giúp của nàng, thì chắc giang sơn Tiêu quốc đã sớm thuộc về tỷ đệ bọn họ rồi.

Đáng tiếc…

Mộ Dung Quân Thương gọi Yến Mặc đến bên cạnh, nhỏ giọng nói với Yến Mặc vài câu. Trong đôi mắt của Yến Mặc hiện lên ánh sáng kinh ngạc, sau đó lập tức khom người lui xuống.

Sau khi Yến Mặc rời đi, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương nheo mắt nhìn ra đằng trước, làm cho người ta có một loại cảm giác sắc bén. hắn mím môi, độ cong nơi khóe miệng có vẻ lạnh lùng lãnh đạm, "Hoàng tỷ, nữ nhân sinh con là chuyện lớn, với tính cách cẩn thận của Quân Cơ Lạc, không có khả năng không tìmmột đại phu quen biết đi theo.”

“Ý ngươi là…” Hai mắt trưởng công chúa sáng ngời, nhưng lại do dự nói, “Quan hệ của lão với Quân Cơ Lạc không cạn, sao có thể giúp chúng ta được chứ?”

Hai tay Mộ Dung Quân Thương đặt trên tay vịn xe lăn, cằm hơi nâng lên, một cảm giác cao ngạo tỏa ra từ trong xương cốt.

"không sao, bản vương có rất nhiều biện pháp làm cho lão ta trở mặt, đầu quân về phe chúng ta!”

Lúc này Tiết thần y đang sửa soạn lại bọc hành lý của mình trong y quán, lão định đến làng nhỏ kia trước đám người Quân Cơ Lạc. Nhưng đến buổi trưa, khi lão đang ngồitrên xe ngựa, vừa rời khỏi cửa thành được một lát thì xe ngựa đột nhiên lảo đảo mộtcái, đầu của Tiết thần y liền bị đụng vào thành xe. Khi lão xốc màn ra nhìn ra bên ngoài, liền thấy được Yến Mặc đang khoanh tay đứng trước xe ngựa, cung kính cười với lão: "Tiết thần y, chủ nhân nhà ta mời ngài đến Nhiếp chính vương phủ mộtchuyến!"

Tháng chín, thời tiết đã có chút lạnh.

Đường Tứ Tứ ngồi trong xe ngựa, vén rèm ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Hai bên đường có rất nhiều cây phong, xa xa nhìn lại, lá phong chồng chất lên nhau như ngọn lửa đỏ rực. Gió nhẹ phất qua, lửa cuộn tròn cháy mạnh, lại thêm trời xanh mây trắng làm nền, đẹp đến nỗi người ta không nỡ dời mắt.

Đường Tứ Tứ rất ít khi nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, lúc này đặt mình trong cảnh đẹp bậc này, tâm trạng nàng cực kỳ tốt. Trong xe ngựa, Quân Cơ Lạc thấy nàng ngắm đến mê mẩn, liền cầm một cái áo choàng đen đến, phủ thêm cho nàng.

Đường Tứ Tứ quay đầu cười ngọt ngào với Quân Cơ Lạc, chỉ vào rừng cây phong đangmúa hát, nói, "Nơi này thật sự rất đẹp, nếu có thể dựng một căn nhà nhỏ trong rừng phong này thì tốt biết bao.”

Quân Cơ Lạc nhìn theo hướng tay nàng chỉ, hiển nhiên là không có hứng thú nồng đậm như nàng. hắn vuốt cằm, dội một chậu nước lạnh, “Cái này không được. Mấy chỗ như thế này đến hè nhiều muỗi lắm, đông thì lại ở ngay đầu gió, sao có thể để cho người ở chứ. Nếu có một ngày ta không còn làm việc trong triều nữa, với năng lực của ta, cũng sẽ không để nàng phải sống ở một nơi kiểu này.”

hắn đảo mắt, ném cho Đường Tứ Tứ một ánh mắt quyến rũ, sau đó nghiêm trang nói, "Tứ Tứ, chờ tướng công nàng có tiền rồi, ta sẽ không làm quan nữa. Đến lúc đó nàngsẽ nhận ra, rừng phong này thực sự không tốt đâu.”

"Đây chính là chàng nói đó nha, không được đổi ý đâu à!” Đường Tứ Tứ cười khanh khách giễu cợt.

Quân Cơ Lạc nhếch miệng cười, nâng tay nhéo nhéo hai má tròn đầy của nàng, “Chuyện này thì có gì mà phải đổi ý, bản đốc là người đã cầm lên được thì cũng có thể bỏ xuống được. Chỉ cần đến lúc đó nàng vẫn còn bằng lòng đi theo bản đốc, đương nhiên bản đốc cũng sẽ thực hiện lời hứa với nàng.”

Dưới bầu trời xanh, có mấy con chim nhỏ bay lướt qua xe ngựa của bọn họ. Đường Tứ Tứ nhoẻn miệng cười vô cùng xinh đẹp, tựa đầu vào trong ngực Quân Cơ Lạc. Tuy nàng không đáp lại lời hắn nói, nhưng trong lòng nàng thật sự mong chờ một ngày như thế.

Mặt trời lặn dần về hướng tây, xe ngựa của bọn họ dừng lại trước một khách điếm. Chủ quán cùng với tiểu nhị tiếp đón bọn họ tuy không biết thân phận thật sự của họ, nhưng nhìn cách hai người ăn mặc cùng với gã sai vặt bên cạnh, liền đoán được thân phận của hai người này không hề đơn giản, vì thế cũng hầu hạ hết sức tận tâm.

Trong đó, tiểu nhị còn vô cùng nịnh bợ nói, "Tục ngữ nói rất đúng, đến sớm khôngbằng đến khéo. Lần này hai vị khách quan đến đây thật sự là vừa hay. Ở đằng sau khách điếm của bọn ta có một vườn trái cây rất lớn, bên trong trồng rất nhiều lựu, mùa này vừa vặn có thể hái xuống ăn. Nếu hai vị rảnh rỗi, có thể tùy tiện đi hái. Hơn nữa đến buổi tối, trong vườn trái cây đó còn có rất nhiều đom đóm nữa.”

Đường Tứ Tứ mang khăn che mặt, ôn hòa cười hỏi, "Nếu bọn ta tùy tiện đi hái, chủ nhân của vườn trái cây không bắt bọn ta sao?”

Tiểu nhị lại nhanh mồm nhanh miệng nói, "Phu nhân, chuyện này thì ngài cứ yên tâm. Trước đó vì chiến loạn mà chủ nhân vườn trái cây đã chuyển khỏi đây rồi, vườn kia cũng thành vô chủ. Người lớn trẻ em ở nơi này của bọn ta đôi khi còn vào trong đó háimột ít hoa quả ăn cho đỡ đói. Chẳng qua ít người thích ăn lựu nên bây giờ vẫn còn thừa. À, còn nữa, mấy nơi khác vào mùa này cũng không có đom đóm, nhưng mà vườn trái cây đó thì có…”

Tiểu nhị thấy Đường Tứ Tứ thích nghe, hắn cũng càng nói càng nhiều, càng nói càng hưng phấn.

Quân Cơ Lạc ngồi bên cạnh nhìn, đường cong trên gương mặt tuấn mỹ cũng nhu hòa vài phần. hắn bưng chén trà trong tay lên, một ngụm uống hết, cong miệng cười.

Ăn xong bữa tối, ánh chiều tà buông xuống, trời đất mờ mịt tăm tối, trên trời thi thoảng còn phát ra tiếng quạ thê lương. Quân Cơ Lạc dẫn Đường Tứ Tứ đi ra ngoài khách điếm.

Hai người đi dọc theo đường mòn gần khách điếm, đi được khoảng hai chén trà thìđến cuối đường mòn, một con đường đá xanh bằng phẳng chợt hiện ra trước mặt bọn họ.

Rẽ vào con đường đá xanh kia, hai người lại đi thêm vài bước, nhìn thấy vườn trái cây mà tiểu nhị miêu tả. Trong hoàng hôn, vườn trái cây sáng rực nở rộ như ngọn núi xa xăm.

Xuyên qua ánh sáng mờ ảo, Đường Tứ Tứ nhìn thấy trên hàng rào của vườn có rất nhiều cây lựu. Gió đêm thổi qua, cây lựu liền tựa vào nhau, cực kỳ đẹp mắt.

Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, Đường Tứ Tứ vừa ra đời đã bị vây hãm trong tường cao đại viện. Hôm nay nhìn thấy được những cảnh đẹp này, khiến tâm trạng nàng đặc biệt thoải mái. Nàng nhấc làn váy, chạy chậm vài bước, vươn tay vui vẻ hái một quả lựu xuống, quay đầu, hai mắt sáng rực, "Tướng công, chàng xem… quả lựu mà thiếp hái có phải đặc biệt xinh đẹp hay không?”

Ánh mắt Quân Cơ Lạc đã sớm dừng trên gương mặt xinh đẹp của nàng, còn quả lựutrên tay nàng, tuy rất xấu, nhưng hắn cũng chỉ có thể dày mặt mà khen. Còn Đường Tứ Tứ thì đã nhịn không được mà bước vào trong vườn trái cây rồi.

đi vào sâu torng vườn, nàng mới phát hiện trong vườn này còn trồng rất nhiều cây. Bóng đêm chậm rãi buông xuống, Quân Cơ Lạc sợ nàng cảm lạnh, đề nghị đi về. Nhưng Đường Tứ Tứ còn muốn ngắm đom đóm ở đây, liền nũng nịu với hắn vài lần. Quân Cơ Lạc bất đắc dĩ, đành phải ở lại với nàng.

Đêm nay vừa vặn là đêm trăng tròn, ánh trăng sáng tỏ treo giữa trời đêm.

Hai người tìm được một lương đình trong vườn, đột nhiên, nàng thấy một con đom đóm mang theo ánh sáng lấp lánh màu xanh vàng từ lương đình bay tới. Đom đóm bay qua bay lại, giống như một chiếc lồng đèn nho nhỏ.

Đom đóm lượn một vòng quanh Đường Tứ Tứ rồi bay đi mất. Đường Tứ Tứ đợi cho đom đóm biến mất, mới phẫn nộ thu hồi tầm mắt. Nhưng Quân Cơ Lạc bên cạnh nàng cũng không thấy đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status