Độc tôn tam giới

Chương 1214: Ngươi cầu hắn không bằng ngươi cầu ta

Lâm Minh hiển nhiên vô cùng cẩn thận, tuy rằng hắn không biết Vi Kiệt muốn nghe ngóng tin tức gì, đối mặt với thù lao lớn, vậy mà có thể trực tiếp cự tuyệt, ngay cả một chút hứng thú nghe ngóng cũng không có.

Hành vi cẩn thận như vậy khiến cho Vi Kiệt sững sờ. Hắn vốn cho rằng nghe ngón một ít tin tức, loại chuyện này cũng không phải là chuyện bí mật gì lắm. Một vạn Thánh linh thạch, có thể nói là phi thường hậu hĩnh.

Thế nhưng lại không nghĩ rằng, Lâm MInh này không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

- Lâm huynh, nếu như là vấn đề giá cả, còn có thể đàm bán. Ngươi cứ việc mở miệng.

Lâm Minh đặt chèn trả nhỏ trên tay xuống, nói:

- Vi thiếu gia, đã nói tới đây Lâm mỗ cũng không gạt ngươi. Cho dù hôm nay ngươi ra nhiều tiền hơn nữa cũng không có khả năng moi được bất kỳ tin tức nào từ trong miệng Lâm mỗ. Người làm sinh ý như chúng ta, người khác ta không biết. Lâm mỗ tuyệt đối không phải là người phá hư luật lệ. Nói không dễ nghe một chút, người như chúng ta đều đi trên con đường sinh ý của mình, nói hợp pháp là hợp pháp, nhưng nói nguy hiểm, nguy hiểm cũng rất lớn. Chỉ cần hơi chút không cẩn thận sẽ xương cốt tan nát. Kính mong Vi thiếu gia hiểu cho, đừng làm cho Lâm mỗ khó xử.

Làm sinh ý nô lệ, kiếm tiền rất nhiều, nhưng quả thực nguy hiểm rất lớn. Bọn họ bình thường đều không muốn nói tới vấn đề này, thậm chí cũng không đi đào móc thân phận của đám nô lệ mà trực tiếp dán lên nhãn hiệu của mình, trực tiếp bán đi.

Như vậy mới có lợi, tin tức về lô lệ cũng không lưu truyền ra ngoài, tránh việc kết thù.

Chỉ bán nô lệ, mặc kệ nô lệ có địa vị gì, thân phận gì, đều không hỏi qua. Đây là phương pháp tự bảo vệ mình của bọn họ.

Đây cũng là vì ngăn ngừa vạn nhất ngày nào đó buôn bán nhân vật có bối cảnh cường đại, rước vào đại họa.

Tuy rằng Lưu Ly vương thành không sợ bất kỳ thế lực nào, nhưng mà Lưu Ly vương thành cường đại không có nghĩa là mỗi một người buôn bán trong Lưu Ly vương thành đều cường đại.

Làm sinh ý này, chỉ cần bán sai một người cũng sẽ dẫn tới tai họa ngập đầu, chuyện này không phải nói chơi.

Cho nên làm cái gì cũng có luật lệ, tuy rằng là món lợi kếch xù, thế nhưng nguy hiểm rất lớn, tin tức ít truyền ra bên ngoài thì hơn.

Lâm Minh thoáng cái nói như vậy khiến cho Vi Kiệt không phản bác được. Tất cả mọi người như thế nào, Vi Kiệt hắn làm sao không hiểu được cơ chứ. Lâm MInh nói như vậy cơ hồ chẳng khác nào là hạ lệnh đuổi khách.

Hắn có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn qua Giang Trần.

Sau khi đi vào Giang Trần không nói gì, vẫn ung dung nhấm nháp nước trà. Lúc này nhìn thấy Vi Kiệt đang nhìn mình, hắn mới khoan thai buông chén trà nhỏ xuống.

Hắn lạnh nhạt nhìn Lâm Minh:

- Lâm lão bản, gần đây ngươi ngủ không tốt lắm đúng không? Mỗi khi tới giờ Tý, bả vai bên trai lại đau buốt giống như có vạn con kiếm gặm nhấm đúng không? Có phải cái má bên trái cũng xuất hiện nốt ban màu trắng đúng không? Cho nên không thể không thoa phấn che giấu?

Vi Kiệt khẽ giật mình, cũng không biết tại sao Giang Trần bỗng nhiên nói những thứ này.

Nhưng mà khi Giang Trần nói ra những lời này, toàn thân Lâm Minh kia chấn động, trong mắt đột nhiên bắn ra quang mang khó có thể tin được.

- Ài, đáng tiếc Lâm lão bản làm nghề như vậy, lợi nhuận nhiều như vậy, chưa hẳn đã còn nhiều thời gian để hưởng thụ a.

Giang Trần khẽ than nhẹ một tiếng, đứng dậy rồi nói:

- Lâm lão bản, quấy rầy rồi, đa tạ khoản đãi.

Nói xong hắn nháy mắt với Vi Kiệt, chuẩn bị đi ra ngoài.

Ánh mắt Lâm Minh phức tạp, cắn nhẹ môi, hiển nhiên đã bị những lời này của Giang Trần nói cho rung động, trong lòng hiện tại đang cực kỳ mâu thuẫn.

Nhìn thấy Giang Trần muốn đi, hắn giậm chân, đuổi theo nói:

- Trinh huynh, dừng bước.

- Lâm lão bản còn gì chỉ giáo?

Giang Trần cố ý hỏi, chỉ là hắn giả ngu.

Lâm Minh bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng:

- Kính mong Trinh huynh ngồi chơi thêm một lát.

- Chuyện này ngại quá, trên người chúng ta còn có chuyện quan trọng, thừa dịp hôm nay khởi hành sớm, đi nhiều thêm mấy nhà. Nói không chừng còn có thể nghe ngóng được một ít tin tức nha.

Trong lòng thì lại âm thầm mỉm cười, Lâm Minh này đã bị hắn nói cho lo lắng, hiện tại hắn muốn đi, chỉ sợ Lâm Minh này sẽ toàn lực giữ lại.

Quả nhiên, Lâm Minh kia dùng vẻ mặt cầu xin nói:

- Trinh huynh, một chuyện không phiền hai người. Huynh tới nơi này của ta, lại đi nhà khác chỉ sợ cũng không nghe ngóng được gì.

Giang Trần cố ý nói:

- Lâm lão bản tuân thủ luật lệ, chúng ta làm sao có thể làm cho Lâm lão bản khó xử được cơ chứ?

Lâm MInh hiện tại ngay cả ý nghĩ muốn khóc cũng có, hắn liên tục khoát tay nói:

- Không làm khó xử, không làm khó xử.

Vừa rồi hắn đã bị một câu của Giang Trần đánh trúng vào bệnh những năm này, có cảm giác giống như bị sét đánh. Những vấn đề này trên người đã làm khổ hắn nhiều năm qua.

Hơn nữa, Đan Vương nổi danh trong Lưu Ly vương thành hắn cũng từng bái phỏng qua vài người, trả một cái giá lớn, thế nhưng cũng không có chuyển biến gì tốt đẹp.

Ngay cả những Đan Vương kia cũng bó tay.

Tuy rằng Lâm MInh kiếm tiền không ít, thế nhưng thân phận địa vị chỉ có vậy, Đan Vương đẳng cấp cao hắn cũng không thể nào bái phỏng nổi, cũng không có tư cách để cho người ta chuẩn đoán bệnh trạng cho hắn một hồi.

Cho nên vấn đề này đã làm hắn chịu khổ, canh cánh vài năm, nhưng vẫn không thấy khá hơn. Ngược lại còn có xu thế càng ngày càng không xong.

Lúc này Giang Trần bỗng nhiên vạch trần bệnh trạng của hắn, hắn có cảm giác như trong bóng tối vô tận đột nhiên phát hiện ra một đạo ánh sáng, thật giống như người đang lênh đênh giữa biển đột nhiên bắt được một tấm gỗ.

Sao hắn có thể cam lòng buông tay được cơ chứ?

Vi Kiệt cũng bị biến cố đột nhiên xảy ra làm ngây người, thế nhưng phản ứng của hắn cực nhanh, nhanh chóng đi ra khuyên nhủ:

- Trinh huynh, Lâm lão bản đã nhiệt tình như vậy, hay là ngồi thêm một lát a. Người buôn bán trong Ngư Long quảng trường này rất nhiều, thế nhưng người trượng nghĩa như Lâm lão bản lại không nhiều lắm.

Mặt Lâm Minh có chút xấu hổ, cũng không biết là vì những lời này của Vi Kiệt giống như đang nói đỡ cho hắn hay là châm chọc hắn. Nhưng mà hiện tại hắn cũng không quản nhiều như vậy.

Sau khi một lần nữa ngồi xuống, Lâm Minh lại tự rót cho Giang Trần và Vi Kiệt một chén trà.

- Vi thiếu gia, những lời nói lúc trước kỳ thực cũng là những lời tâm huyết của Lâm mỗ. Luật lệ là như thế, mà loại tiểu nhân vật như Lâm mỗ, nói thật, tiếp đó sẽ là cảnh tượng gà bay trứng vỡ. Cho nên Lâm mỗ phải cẩn thận từng ly từng tí, cũng không phải là không nể mặt nhị vị, mà là bất đắc dĩ tự bảo vệ mình mà thôi.

Vi Kiệt cười cười, từ chối cho ý kiến. Hiện tại Giang Trần nắm quyền chủ động trong tay, hắn cũng không tiện nói gì.

Giang Trần chỉ cười cười mà không nói, loại lời này mặc dù hắn biết có vài phần chân thật, thế nhưng mà chuyện là do người làm, không có khả năng chỉ nói ra một vài tin tức nội bộ mà dẫn tới tai họa ngập đầu đó chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.9 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status