Độc tôn tam giới

Chương 2606: Thiên Thiền Cổ Viện

Cho nên, Giang Trần đối với Tố Hoàn Chân viện chủ, là phi thường tôn trọng. Hơn nữa năm đó Tố Hoàn Chân là người yêu của Khổng Tước Thánh Sơn, giữa hai người, cơ hồ là tiếp cận đạo lữ tu hành.

Quan hệ lẫn nhau, có thể nói là phi thường thân mật.

Tuy cuối cùng bởi vì một ít nguyên nhân, không thể chính thức đi cùng một chỗ, nhưng mà ở trong nội tâm Tố Hoàn Chân, một mực ái mộ Khổng Tước Đại Đế, vẫn đối với Khổng Tước Đại Đế bất ly bất khí, chú ý Khổng Tước Đại Đế.

Lúc trước sau khi Khổng Tước Đại Đế mất tích, Tố Hoàn Chân tinh thần chán nản, như thế nào cũng không chịu tin tưởng sự thật này. Có thể nói, Tố Hoàn Chân đối với Khổng Tước Đại Đế, dùng tình sâu vô cùng.

Cũng bởi vì vậy, Giang Trần mới đối với Tố Hoàn Chân tràn ngập kính ý.

Yêu một người rất dễ dàng, nhưng kiên trì bền bỉ yêu một người, lại không dễ dàng. Nhất là yêu không thành, lại không có từ yêu thành hận, một mực bảo trì phần si tình kia, loại người này thì càng thêm khó được rồi.

Sau khi Giang Trần nhập cảnh, cũng không có đánh rắn động cỏ, phi thường thấp điều.

Thẳng đến tiếp cận Thánh Địa Thiên Thiền Cổ Viện, Giang Trần mới phát một đạo truyền thức phù, liên hệ Tố Hoàn Chân viện chủ.

Giang Trần từng đáp ứng Tố Hoàn Chân viện chủ, sẽ tới Thiên Thiền Cổ Viện làm khách. Nhưng bởi vì sự tình của Lưu Ly Vương Thành liên lụy, không thể phân thân giá lâm.

Lúc này đây, rốt cục đi vào Thiên Thiền Cổ Viện, tự nhiên phải bái phỏng Tố Hoàn Chân viện chủ.

Sau khi đả bại Khổ Man tộc, nguy cơ của Nhân loại cương vực tạm thời giải trừ, tất cả đại tông môn, cũng đều quay trở về địa bàn của mình.

Thiên Thiền Cổ Viện ở phía đông nam, dưới sự bảo vệ của Lưu Ly Vương Thành, so với tông môn khác thì tương đối an toàn hơn một ít.

Bởi vậy, Thiên Thiền Cổ Viện không có gặp bất luận kiếp nạn gì. Mặc dù là lần trước bốn đại bộ lạc của Khổ Man tộc cướp bóc khắp nơi, cũng không có tai họa đến Thiên Thiền Cổ Viện.

Những ngày này, tinh thần của Tố Hoàn Chân viện chủ có chút hoảng hốt.

Nghe được Giang Trần bái phỏng, Tố Hoàn Chân hơi có chút ngoài ý muốn, bất quá lập tức hiện ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Cũng may Giang Trần nhắc nhở nàng, không cần gióng trống khua chiêng.

Tố Hoàn Chân mới lặng yên ly khai tông môn, đến dưới sơn môn, bên cạnh một khe núi yên lặng, thân ảnh cô tuyệt của Giang Trần đứng trước nham thạch, xa xa nhìn lại phía đông nam, bóng lưng lộ ra thập phần cao ngất.

Tố Hoàn Chân xa xa chứng kiến bóng lưng của Giang Trần, tinh thần càng hoảng hốt. Chứng kiến Giang Trần, nàng trong lúc giật mình, phảng phất thấy được Khổng Tước Đại Đế lúc tuổi còn trẻ.

Năm đó, Khổng Tước Đại Đế cũng cao ngạo như vậy, hơn người như vậy. Cho dù là đứng trong trần thế, thân ảnh của bọn hắn, vĩnh viễn là dễ làm người khác chú ý như vậy, làm cho lòng người dao động.

Trong nội tâm Tố Hoàn Chân một hồi ngọt ngào, một hồi chua xót.

Bất quá, nàng lập tức đè nén rung động trong nội tâm. Dù sao, tính toán bối phận, Giang Trần là vãn bối của nàng.

Ở trước mặt một vãn bối, Tố Hoàn Chân cũng không tiện quá mức thất thố.

- Giang Trần Thiếu chủ, Thiên Thiền Cổ Viện ta ngàn trông mong vạn trông mong, cuối cùng trông mong ngươi tới rồi!

Thanh âm của Tố Hoàn Chân thanh thúy dễ nghe, không linh đơn thuần, có đôi khi nghe, càng như là một thiếu nữ trẻ tuổi, có một loại khí chất đặc biệt.

Giang Trần nghe tiếng, cũng mỉm cười xoay người lại.

- Tố viện chủ, lần này ta đến không có chào hỏi trước, có chút đường đột, kính xin rộng lòng tha thứ.

Tố Hoàn Chân mỉm cười:

- Ngươi thật sự giống như Khổng Tước năm đó. Chỉ một câu khách khí tầm thường, cũng muốn nói hào hoa phong nhã.

Giang Trần cũng nở nụ cười:

- Tố viện chủ chê cười.

- Được rồi, ta lại không có ý cười ngươi. Đúng rồi, Giang Trần Thiếu chủ, ta vừa vặn có chuyện, muốn hỏi ngươi một chút.

- A?

Giang Trần có chút ngoài ý muốn.

- Gần đây, ngươi có tin tức của Khổng Tước không?

Tố Hoàn Chân thoải mái, cũng không có nhăn nhăn nhó nhó, đã đến cái tuổi này của nàng, có nhiều thứ, không cần phải che che lấp lấp như thiếu nữ mười sáu.

Giang Trần nao nao:

- Tại sao Tố viện chủ hỏi như vậy?

Tố Hoàn Chân than nhẹ một tiếng, ngữ khí sâu kín:

- Những ngày này, thời điểm ta minh tưởng, tâm thần luôn có chút không tập trung, trong đầu, thỉnh thoảng hiện lên một ít tràng cảnh không hiểu thấu. Mà những tràng cảnh này, đều có quan hệ với Khổng Tước. Ta cảm thấy, có lẽ hắn còn sống!

Ngữ khí của Tố Hoàn Chân, lộ ra cực kỳ kiên định. Trong mắt nàng mang theo ân cần nồng đậm.

- Khổng Tước bệ hạ, khẳng định còn sống. Điểm này, ta chưa bao giờ hoài nghi.

Ngữ khí của Giang Trần cũng rất kiên quyết.

- Vậy sao? Cái kia... Vậy hắn có khả năng tái xuất giang hồ không?

Tố Hoàn Chân hỏi.

- Khổng Tước bệ hạ lòng mang thương sinh, nếu như hắn rời núi, tất sẽ tái xuất giang hồ. Điểm này, Tố viện chủ không cần hoài nghi.

Nghe Giang Trần nói như vậy, trong nội tâm Tố Hoàn Chân phảng phất bỏ đi gánh nặng, sắc mặt cũng dễ nhìn rất nhiều, nhẹ nhàng thở dài:

- Ta chỉ hy vọng hắn bình an. Mấy ngàn năm đi qua, hắn vẫn là hắn, tấm lòng son, đặc lập độc hành, trong nội tâm chứa thiên hạ, lại chứa không nổi mình...

Giang Trần biết Tố Hoàn Chân cùng Khổng Tước Đại Đế năm đó có một đoạn tình cảm. Nội tình trong đó, hắn lại không biết, cho nên không dám lắm lời.

Lập tức nói sang chuyện khác:

- Đúng rồi, Tố viện chủ, lần trước ngươi mời ta đến Thiên Thiền Cổ Viện, nói có chút đồ vật trên trận pháp, muốn cùng ta luận bàn một phen. Lần này ta đến, vừa vặn có chút thời gian, không bằng thừa cơ hội này, luận bàn một phen, được chứ?

Tố Hoàn Chân mừng rỡ:

- Vậy thì tốt quá, ta lập tức triệu tập môn hạ thiên tài, nguyên lão trong môn, cùng một chỗ lắng nghe Giang Trần Thiếu chủ giảng bài, như thế nào?

Giang Trần vội nói:

- Cái này thì không cần. Việc này ta không muốn trương dương, càng không muốn kinh động những người khác. Chỉ ta và ngươi là được.

Tố Hoàn Chân thật không có miễn cưỡng Giang Trần, cười nói:

- Ta đây liền ăn một mình rồi.

Thiên Thiền Cổ Viện này, là môn phái lấy trận pháp tăng trưởng. Lúc trước, Tố Hoàn Chân không tiếc bỏ số tiền lớn, ở trên lôi đài tiền thưởng của Đan Hỏa Thành, treo giải thưởng nhiệm vụ, là cùng trận pháp có quan hệ.

Kỳ thật Giang Trần suy đoán, Thiên Thiền Cổ Viện này, hơn phân nửa cùng Thượng Cổ Đan Tiêu Cổ Phái có chút sâu xa.

Lập tức, Tố Hoàn Chân đem một ít khuyết điểm trên trận pháp của Thiên Thiền Cổ Viện, một năm một mười nói cho Giang Trần. Giang Trần cũng kiên nhẫn, nghe Tố Hoàn Chân không ngừng giảng thuật.

Mấy canh giờ sau, Tố Hoàn Chân mới cơ bản nói xong.

- Giang Trần Thiếu chủ, Thiên Thiền Cổ Viện ta có thể trở thành Nhất phẩm tông môn, hoàn toàn là nhờ trận pháp chi đạo. Chỉ tiếc, trận pháp nhất đạo này, đến cùng vẫn còn có chút khuyết điểm...

Giang Trần cười nói:

- Thiên Thiền Cổ Viện có trận pháp truyền thừa như vậy, đúng là không dễ. Chỉ là, trận pháp truyền thừa của các ngươi, hơn phân nửa là không đủ hoàn thiện. Chỉ lấy được một ít da lông của trận pháp đại tông Thượng Cổ. Phát huy uy lực, cũng cực kỳ có hạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.9 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status