Độc tôn tam giới

Chương 2651: Hắc Yểm sơn mạch (1)

Lần này tuyển bạt, tư cách thi đấu cùng tinh anh thi đấu tổng cộng có hơn ba trăm người, ở lại phủ thành chủ, cũng có hơn hai trăm người.

Trong đó còn kể cả loại thiên tài tinh anh như Giang Trần cùng Tô Hồng.

Hơn hai trăm người được triệu tập cùng một chỗ, thành chủ Tạ Vô Thương tự mình tiếp bọn họ.

Trên mặt Tạ Vô Thương tràn ngập vui vẻ:

- Chư vị, những ngày này, bổn thành chủ biết rõ các ngươi đều đang quen thuộc phủ thành chủ, thích ứng phủ thành chủ, bởi vậy một mực không có triệu tập các ngươi. Hôm nay triệu tập các ngươi tới, là có một tin tức trọng yếu muốn nói cho mọi người!

Nghe nói là tin tức trọng yếu, tất cả mọi người vãnh tai, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.

Giang Trần thấy biểu lộ của Tạ Vô Thương, nhìn về phía trên hẳn không phải là chuyện xấu gì.

- Vừa mới từ chỗ Tổng thủ đại nhân, đã nhận được một tin tức tốt. Một chỗ hiểm địa của Đông Diên đảo, sẽ vì mọi người mở ra, cung cấp mọi người thí luyện. Nhớ kỹ, đây là một cơ hội. Một cơ hội bộc lộ tài năng. Nếu như các ngươi ở trong thí luyện, may mắn bị tổng thủ đại nhân nhìn trúng, vậy bổn thành chủ muốn chúc mừng ngươi rồi, các ngươi sẽ đạt được tổng thủ đại nhân ưu ái, thân phận phạm nhân, một lần hành động biến thành tử sĩ bên người tổng thủ đại nhân. Có lẽ các ngươi không biết cái này có bao nhiêu khác nhau. Nhưng bổn thành chủ có thể nói cho các ngươi biết, trở thành người bên cạnh tổng thủ đại nhân, ý nghĩa, các ngươi không còn là phạm nhân, các ngươi sắp có được tự do. Đạt được tư cách ly khai Đông Diên đảo!

Đối với tu sĩ Đông Diên đảo mà nói, bất kể là lão nhân, hay là thiên tài trẻ tuổi, mơ ước lớn nhất là tự do.

Tự do, là khúc mắc của mỗi một tu sĩ ở Đông Diên đảo.

Coi như là loại cự đầu như Tạ Vô Thương, ở sâu trong nội tâm bọn hắn, cũng khát vọng tự do, khát vọng ly khai Đông Diên đảo. Cho dù bọn họ ở Đông Diên đảo quyền nghiêng nhất thời, cũng không bằng tự do để cho bọn hắn khát vọng như vậy.

Nếu như ai nói có thể dùng tự do trao đổi quyền thế của bọn hắn tại Đông Diên đảo, bọn hắn tuyệt đối sẽ không có bất cứ do dự nào, tất nhiên sẽ một lời đáp ứng.

Có lẽ, quyền thế có thể mang đến khoái hoạt ngắn ngủi, nhưng mà vừa nghĩ tới thân phận của mình, nghĩ đến vĩnh viễn chỉ có thể lưu tại Đông Diên đảo, không có tự do, phía trên vĩnh viễn đè nặng Tổng thủ đại nhân. Hết thảy quyền lực, liền trở nên đần độn nhạt nhẽo.

Mặc dù là Giang Trần, nghe được lời ấy của Tạ Vô Thương, trong lòng cũng khẽ động.

Tổng thủ đại nhân cũng coi trọng như vậy? Chẳng lẽ lần tuyển bạt này, còn cùng tổng thủ đại nhân có quan hệ sao? Nói như vậy, Hồi Xuân đảo vực lại muốn từ Đông Diên đảo tuyển bạt tử sĩ?

Trong lòng Giang Trần nhấc lên một ít hào hứng, nếu như tuyển bạt này có thể cho mình được tư cách ly khai nơi đây, Giang Trần không ngại phát huy ra thực lực chân chính của mình.

Dù sao, hiện tại hắn trọng yếu nhất không phải ẩn dấu thực lực, mà là ly khai nơi đây.

Bất quá, tuy trong nội tâm Giang Trần động tâm, lại không có biểu hiện ra ngoài. Bất động thanh sắc nghe Tạ Vô Thương phát biểu, ý đồ từ trong lời nói của Tạ Vô Thương, đạt được càng nhiều tin tức nữa.

Chỉ là, trong lời nói của Tạ Vô Thương, cũng không có lộ ra quá nhiều thứ.

- Lần trước tuyển bạt, trong các ngươi có lẽ có người cảm thấy tiềm lực của mình không có được phát huy lớn nhất, như vậy cơ hội đã tới. Nhớ kỹ, tầm mắt của tổng thủ đại nhân rất cao. Các ngươi có thể chinh phục bổn thành chủ, nhưng chưa hẳn có thể chinh phục ánh mắt của tổng thủ đại nhân. Có thể trở nên nổi bật hay không, toàn bộ nhìn các ngươi rồi. Trước kia, các ngươi khống chế không được vận mệnh của mình. Hiện tại, thời cơ khống chế vận mệnh của mình đã đến. Có thể bắt lấy hay không, chính các ngươi nhìn xem xử lý a!

Tạ Vô Thương không có nói quá nhiều, nhưng buổi nói chuyện này, lại làm cho những thiên tài kia nhiệt huyết dâng lên.

- Tốt rồi, mọi người trở về chuẩn bị một chút, ngày mai, đúng giờ ở chỗ này tập hợp, bổn thành chủ sẽ đích thân dẫn đội, tiến về Hắc Yểm sơn mạch.

Tạ Vô Thương hạ lệnh.

Hắc Yểm sơn mạch? Trong lòng Giang Trần khẽ động, mấy ngày nay học tập, không có học uổng phí. Hắn tinh tường nhớ rõ, Hắc Yểm sơn mạch kia là một trong ngũ đại hiểm địa của Đông Diên đảo.

Hơn nữa, ở trong ngũ đại hiểm địa, là khu vực địa vực rộng nhất, cũng thần bí nhất.

Trên cơ bản, khu vực hạch tâm của Hắc Yểm sơn mạch, ngay cả thế lực mạnh nhất Đông Diên đảo, cũng không dám đơn giản đi giao thiệp.

Như thế nào lần này thí luyện, lại an bài ở Hắc Yểm sơn mạch?

Trong lòng Giang Trần hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá, tổng thủ đại nhân đã an bài như vậy, nhất định có đạo lý của hắn. Loại sự tình này, cũng không tới phiên Giang Trần hắn quan tâm.

- Tạm thời giải tán, nhớ kỹ, ngày mai đúng giờ tới đây. Nếu như có người tự tiện vắng họp, dùng phản đồ luận xử.

Ngữ khí của Tạ Vô Thương đột nhiên nghiêm nghị lại.

Tuy Giang Trần không có ý định vắng họp, nhưng nghe Tạ Vô Thương cảnh cáo, trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Chỉ là một thí luyện, thật sự muốn gióng trống khua chiêng, trịnh trọng như vậy sao?

Giang Trần ở Đông Diên đảo, cũng không có người quen gì. Cũng không cần an bài cái gì. Hắn gia nhập phủ thành chủ, cũng là cố ý tránh đi kết giao cùng những người khác.

Mặc dù là Ung Bồng Ung thống lĩnh kia, Giang Trần cũng tận lực giữ một khoảng cách với hắn, không có cùng Ung Bồng tiếp xúc quá nhiều.

Không phải Giang Trần trở mặt, mà là Giang Trần không muốn liên lụy quá nhiều nhân tình.

Dù sao, vạn nhất có một ngày hắn chạy trốn khỏi nơi đây, nếu có người cùng mình giao tình qua sâu, khó tránh khỏi sẽ phải chịu liên quan đến.

Giang Trần không muốn liên quan đến người vô tội.

Ngay cả Tinh Huy phụ nữ, Giang Trần cũng không có đi khách sạn tìm bọn hắn.

Mọi người là bèo nước gặp nhau, Giang Trần làm chỉ là tiện tay mà thôi. Không cần có quá nhiều liên lụy, bằng không mà nói, chỉ biết liên quan đến người vô tội.

Cho nên đêm đó, Giang Trần ở đâu cũng không có đi, chỉ dừng lại ở phủ thành chủ, chuyên tâm minh tưởng, chuyên tâm tu luyện.

Sau khi đột phá Đế cảnh, Giang Trần lại mở ra một đại môn, bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới, để cho trong lòng của hắn đối với thực lực tăng lên, càng thêm khát vọng.

- Hôm nay ta là Đế cảnh Sơ giai, cách Đế cảnh Trung giai cũng không xa. Nếu hơi có chút cơ duyên, đột phá đến Đế cảnh Cao giai, cũng không phải xa không thể chạm.

Giang Trần đối với tiến độ tu luyện của mình, rất có tự tin.

Nhất là dây chuyền phong ấn trong thức hải kia, gần đây phi thường sinh động, để cho hắn ở trên tu luyện, cũng được ích lợi không nhỏ.

Giang Trần cảm thấy, bây giờ bất kể là mình tu luyện, hay chiến đấu, luôn luôn có một loại cảm giác thành thạo. Cho dù đối mặt Thiên Vị cường giả, trong lòng của hắn cũng không có bối rối, có một loại cảm giác thong dong như nắm đại cục thiên hạ trong tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.9 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status