Độc y thần nữ: Phúc hắc lãnh đế cuồng sủng thê

Chương 709: Bảo tháp chín tầng (3)

Dưới màn đêm rực rỡ, Dạ Quân Mạc tùy ý di chuyển, nhìn thấy đằng xa có hai điểm sáng nhỏ của y phục trắng đang chạy tới hắn.

"Phụ thân!" Dạ Mộ Vũ cùng Dạ Mộ Bạch nũng nịu gọi, một mạch nhào vào lồng ngực ngài ta.

Dạ Quân Mạc mỉm cười, ngồi xổm người xuống ôm lấy hai đứa bé: "Các ngươi làm sao cũng lọt vào đây rồi?"

"Nhớ phụ thân quá." Mộ Vũ nhỏng nhẽo nói.

Dạ Quân Mạc chỉ chỉ cái mũi nhỏ của Vũ nhi, nhíu mày không tin: "Nhớ ta rồi à? Vì vậy mà âm thầm trốn ra khỏi vương thành tìm ta? Ta làm sao nhớ được hai hài tử đã nhân lúc thấy ta vừa đi khuất bóng liền len lén chạy mất?"

Mộ Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn: "... Phụ thân nhớ nhầm rồi. "

"Đúng vậy không? Các ngươi thực sự hồ đồ! Không biết nguy hiểm sao?" Dạ Quân Mạc nghiêm nghị trách cứ một tiếng.

"Hai hài nhi bọn con muốn ở cùng phụ thân." Mộ Bạch ôm chặt eo ngài, làm bộ ra vẻ có bị đánh chết cũng không buông tay, nhớ nhiều hơn lại ôm lâu hơn. Đã lâu không thấy phụ thân rồi, chúng thật sự cũng có nhớ hắn một chút.

Dạ Quân Mạc không nói nữa, ôm cả hai hài tử một cái, đứng lên đi về phía trước, hai hài tử tay nắm tay, ngoan ngoãn đi theo sau.

Đi không biết bao lâu rồi, lâu đến mức Mộ Vũ không đi nổi nữa, Dạ Quân Mạc bế tiểu công chúa lên tiếp tục đi về phía trước.

Dạ Mộ Bạch ở bên cạnh buồn bực thở dài: "Phụ thân, người xác định người đang đi đúng hướng chứ?"

"Không biết."

"... Vậy sao người vẫn còn đi huớng này?"

"Ta chỉ đang muốn xác định một việc."

"Chuyện gì vậy?"

"Nơi này có phải là mị mị không gian không."

"Ủa? Mị mị không gian không phải ở trong thiên cơ tháp sao? Tòa tháp này... Là thiên cơ tháp?" Dạ Mộ Bạch tò mò hỏi.

"Không biết, chẳng qua ta cảm thấy nó có điểm giống nhau." Dạ Quân Mạc đột nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn xuống dưới mặt đất. Mặt đất giống như được làm từ một khối sắt thép, vô cùng rắn chắc, kiên cố, không hề có một xíu khe hở, thế nhưng Dạ Quân Mạc lại phát giác có một chút kì quái.

"Trên mặt đất có thứ gì à?" Dạ Mộ Bạch nháy mắt mấy cái hỏi.

"Không có thứ gì cả, có điều dưới đất lại thay đổi lần nữa." Hắn ngẩng đầu, ngước nhìn bầu trời trên đỉnh đầu: "Bầu trời cũng... "

Nói cách khác vùng không gian này đã hoàn toàn thay đổi rồi, nhìn không giống hình dạng ban đầu.

"Những cái này mà có thể thay đổi thật sao? Bọn họ đã không tiếc công sức làm cho người không thể tìm ra được nhược điểm của nó?" Mộ Bạch bĩu môi.

"Không phải, mị mị không gian trước đây đã bị cha mẹ phá hủy, loại không gian khép kín này, một khi xuất hiện hư hại coi như đã bị phá huỷ, không thể khôi phục lại được, chỉ có thể xây dựng lại một lần nữa." Dạ Quân Mạc thản nhiên nói: "Nơi này chính là mị mị không gian, bây giờ chúng ta đang ở trong thiên cơ tháp."

"Nhưng thiên cơ tháp không phải đã bị hủy diệt rồi sao?" Mộ Bạch thắc mắc. Ân oán giữa phụ thân và mẫu thân với Sáng Thế Thần Điện lúc trước tiểu hoàng tử này thật sự đã biết rõ ràng tường tận, sự việc qua đi, tiểu hoàng tử vẫn quấn quít bên Ám Lân và Ám Hồ Ly, thúc thúc kể qua rất nhiều lần rồi.

"Thiên cơ tháp lúc đó tan nát, nhưng những thứ vung vãi tứ tung của thiên cơ tháp sau này hoàn toàn có thể xây dựng lại thành một tòa bảo tháp khác." Dạ Quân Mạc ánh mắt trầm lắng.

Tiếng cười Ngọc Ưu Liên bỗng nhiên từ trời vang lên: "Ha ha ha, Dạ Quân Mạc, ngươi nói đúng rồi. Đây chính là lấy thiên cơ tháp làm nền tảng để xây dựng lại bảo tháp một lần nữa, chúng ta đã tốn hết thời gian năm năm, tập hợp trí tuệ của toàn bộ luyện khí đại sư trong Sáng Thế Thần Điện chế tạo ra tòa bảo tháp chín tầng này chính vì để đối phó ngươi, cảm giác thế nào?"

"Rất vinh hạnh." Dạ Quân Mạc bĩu môi khinh thường: "Chế tạo bảo tháp rồi nhốt chính ngươi vào, ngươi cảm giác như thế nào?"

"Hừ, coi như ta không ra được, ở đây cũng có thể dễ dàng đối phó với ngươi và hai đứa bé." Ngọc Ưu Liên vênh váo hung hăng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status