Đồng nhân đấu la đại lục: Ta là đệ tử của đào hoa phái

Chương 50: Phòng Đấu Giá 2


Đi vào phòng đấu giá. Cũng không phải là huy hoàng, mặt đất là đá "Đại Lý" màu trắng nhũ, bốn phía vách tường có các loại phù điêu trang sức, màu sắc phù điêu cũng không nhiều lắm. Nhìn qua đơn giản nhưng cực kỳ trang nhã. Ngoài các bức tranh, phù điêu thì phòng còn xây thêm một số cửa sổ. Bên trong phòng có để một ít đồ sứ, khôi giáp, và một loạt các vật phẩm.

Nếu không phải đã biết nơi này làm gì, sợ rằng Đường Tam, Huyết Tử cùng Tiểu Vũ lại tưởng rằng nơi này là một nhà bảo tàng. Cô gái dẫn đường là một người rất có tác phong nghề nghiệp, mỗi khi đi mười bước lại dừng lại một chút, đưa tay ra mời, chỉ dẫn đúng phương hướng, giúp Đường Tam, Huyết Tử cùng Tiểu Vũ đi tới đại sảnh, hướng tới phòng có tiêu đề hai chữ "Kiểm Nghiệm".

Trong phòng có một dãy bàn, phía sau bàn là tám gã chuyên gia kiểm chứng có độ tuổi khác nhau nhưng đều mặc trường bào màu đen. Họ đang vội vàng tiến hành xem xét, kiểm nghiệm một ít vật phẩm.

Cô gái hướng Đường Tam, Huyết Tử cùng Tiểu Vũ nói:" Nơi này là phòng kiểm nghiệm vật phẩm. Làm phiền ba vị tới đây khai báo một chút về vật phẩm vừa rồi." Vừa nói xong, nàng dẫn ba người đi tới một vị phía bên trái, đem cái hộp nhỏ đưa qua.

"Nhất Hiệu xem xét sư, phiền toái ngài một chút. Ba vị khách quý đây hy vọng có thể đem vật này tham gia đấu giá. "

Xem xét sư ý thức tiếp nhận hộp sắt, khẽ liếc lướt qua, ánh mắt lập tức tỏ ra vẻ kinh ngạc, xem xét một chút, rồi nói: "Thứ lỗi cho ta con mắt vụng về, xin hỏi đây là vật gì? Làm ra thật phần tinh xảo thế này, không biết là có tác dụng gì? "

Đường Tam mỉm cười, nói: "Ta gọi nó là: Hàm sa xạ ảnh, là một loại vũ khí. "

"Vũ khí? " Xem xét sư càng thêm kinh ngạc hơn nữa, vũ khí nhỏ như vậy hắn là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng chứng kiến Đường Tam, Huyết Tử cùng Tiểu Vũ chỉ là ba thiếu niên thì hắn lại có chút khinh thường, một lúc mới thu hồi sự khinh thường trong lòng, "Ngài có thể biểu diễn một chút được không?"

"Ở chỗ này sao? " Đường Tam thu hồi Hàm sa xạ ảnh từ trên tay xem xét sư, _ "Vật này có độc. Ở chỗ này sợ rằng không tốt lắm. "

Nghe được hai chữ "có độc". Sự chú ý không còn chỉ là của vị xem xét sư trước mặt nữa, bên cạnh hắn bảy vị xem xét sư còn lại cũng không khỏi hiện ra thần sắc kinh ngạc, ánh mắt đều hướng lại đây.

Nhất Hiệu xem xét sư có chút khó khăn nói: "Nếu ngài không có cách nào chứng minh tác dụng của nó, chúng ta cũng không có biện pháp tiến hành đánh giá đối với nó. Phòng đấu giá chúng ta có địa phương chuyên môn thí nghiệm uy lực vũ khí, chúng ta tới nơi đó kiểm tra, ngài thấy thế nào? "

Đường Tam gật đầu nói: "Có thể. "

Cô gái phụ trách tiếp đãi lúc trước cũng không có vội vã mà rời đi, vẫn như trước đi theo bên cạnh, đồng thời cùng Nhất hiệu xem xét sư mang theo Đường Tam, Huyết Tử cùng Tiểu Vũ đi vào cánh cửa phía sau của phòng Kiểm Nghiệm.

Đợi đến khi kiểm nghiệm xong, ba người thông qua chứng nhận đi tới phòng đấu giá. Trung tâm Phòng đấu giá có hai tầng, từ đại sảnh có chừng tám lối phân biệt có thể đi vào. Trước khi tiến vào phòng đấu giá, cô gái tiếp đãi đưa cho ba người ba cái mặt nạ, nói cho bọn họ sau này tiến vào tham gia đấu giá phải...trước tiên mang mặt nạ vào, đây là biện pháp khiến cho khách nhân không phải lo lắng về sự an toàn. Tiếp theo, sẽ không còn có người tiếp đãi bọn họ nữa.

Cô gái đi cùng hai người đến lối vào phòng đấu giá trung tâm mới xoay người rời đi, phòng đấu giá trung tâm có người bán hàng khác.

Cùng cô gái dẫn đường lúc trước so sánh với, nơi này quần áo người bán hàng mặc không khỏi làm Đường Tam có chút mặt đỏ tới mang tai.

Cũng là trang phục màu trắng, cũng quần áo giống như lúc trước, nhưng lại làm cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Người bán hàng đấu giá trung tâm tất cả đều là nữ, chiều cao cùng cô gái dẫn đường lúc trước không sai biệt lắm, chỉ là vóc người lại càng thêm gợi cảm hơn.

Quần áo trên người các nàng đều là màu trắng, ngực hở rộng, không có tay. Chiếc quần ngắn ngủn vừa qua khỏi bên hông bẩy tấc, lộ ra bắp đùi trắng nõn cùng với đôi chân dài càng hết sức hấp dẫn. Trước ngực nở nang, quần ngắn hở ra cặp mông tròn trịa khiến những kẻ nhìn đều phải nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.

Mặc dù Đường Tam tâm chí kiên định nhưng cũng không nhịn được liếc nhìn vài lần. Dù sao, hắn cũng là một nam nhân như bao nam nhân khác.

Huyết Tử mặt vẫn cứ đơ ngay cả liếc mắt cũng không, tâm vững như kiền ba chân, xin lỗi cô chỉ thích loli còn cái này cô không hứng thú. Tại hạ xin cáo lui!

Đấu giá trung tâm làm cho người ta cảm giác như một quảng trường, bố trí cùng phòng đấu hồn trung tâm của Đại đấu hồn tràng cũng cùng loại, trung ương là một lễ đài hình vòng tròn, chung quanh bố trí một vòng chỗ ngồi.

Tổng cộng chia làm năm đại bộ phận....gần lễ đài nhất là ba hàng ngồi màu đỏ, hướng dần ra phía ngoài, theo thứ tự là màu đen, màu tím, màu vàng và màu trắng. Hiển nhiên là căn cứ các cấp bậc bất đồng của mỗi người đấu giá mà bố trí.

Lúc trước cô gái tiếp đãi nói qua cho bọn họ. Tận cùng bên trong chỗ ngồi màu đỏ là phải thông qua thông đạo đặc biệt mới vào được, ở đó có nhân viên chuyên môn bảo vệ. Đó là khu khách quý cấp bậc trăm vạn, phải có thân phận cực cao mới có tư cách ngồi ở khu khách quý màu đỏ. Có tiền cũng chưa chắc có thể tiến vào.

Phía ngoài là hàng ghế màu đen, chính là khách quý cấp trăm vạn, chỉ cần có tiền, là có thể tiến vào.

Phía ngoài chỗ ngồi màu đen, chính là hàng ghế màu tím dành cho khách quý cấp năm mươi vạn, màu vàng là mười vạn giành cho khách quý cấp bình thường, bên ngoài nhất là màu trắng, cũng là dãy chỗ ngồi có diện tích lớn nhất, cũng giống như Đường Tam, Huyết Tử và Tiểu Vũ, đều là khách bình thường.

Người bán hàng mang hai người tới khu vực màu trắng. Ý bảo hai người có thể tự do lựa chọn. Không biết là bởi vì Đường Tam, Huyết Tử cùng Tiểu Vũ nhìn qua tuổi quá nhỏ, hay là tư cách khách quý quá thấp mà người bán hàng cũng không nhiệt tình, chỉ là đưa bọn họ tới chỗ ngồi, thậm chí ngay cả một cái mỉm cười như cô gái tiếp đãi lúc trước cũng không có.

Đường Tam cùng Huyết Tử thì không sao nhưng Tiểu Vũ đã có chút nhũng nhiễu bất mãn, "Hừ, dùng mắt chó mà nhìn người, thanh tao như vậy nhưng cũng chỉ như lũ chó chuyên môn dụ dỗ người có tiền. Việc gì mà phách lối như vậy?"

"Nơi này người bán hàng đều như thế cả, tất cả đều không phải nhằm vào các ngươi." Một âm thanh nhu hòa từ bên cạnh truyền đến. Đường Tam, Huyết Tử cùng Tiểu Vũ quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một người mặc bạch y, một trung niên tướng mạo nho nhã đang mỉm cười hướng bọn họ gật đầu.

Kỳ quái chính là, hắn cũng không có mang mặt nạ, cũng không có phục vụ nhân viên lại hỏi hắn.

Tiểu Vũ nhịn không được hỏi: "Đều là như thế? Tại sao? "

Trung niên nhân mỉm cười nói: " Những người bán hàng này thân mình đều là thuộc về phòng đấu giá, Kể cả tánh mạng của các nàng. Họ đều là nữ tử bình dân được phòng đấu giá mua về từ nhỏ rồi sau đó được bồi dưỡng. Các nàng chẳng những là nhân viên phục vụ đồng thời cũng là một bộ phận để đấu giá. Nếu có người nguyện ý xuất tiền, thì các nàng sẽ được đem ra mua bán. "

"Vậy chẳng phải là biến thành nô đãi rồi sao? Chính là, hai đại đế quốc không phải cấm mua bán nô đãi hay sao? " Huyết Tử có chút kinh ngạc nói.

Trung niên nhân lạnh nhạt cười, nói: " Ở trên cái thế giới vốn là có rất nhiều bất đắc dĩ, nơi này là phòng đấu giá Thiên đấu. Đừng nói là nô đãi, nơi này sẽ không có chuyện không dám bán cái gì. Cô gái đó sở dĩ vẻ mặt bình thản, đó là bởi vì các nàng sớm không còn tâm hồn của chính mình nữa, càng không quyết định được vận mệnh chính mình. Cái các nàng có khả năng làm, cũng chỉ có phục vụ mà thôi. Diện mạo tuy đẹp, nhưng lại như không có linh hồn, đối với các nàng, chỉ có ba chữ... thật đáng buồn "

Huyết Tử chỉ có thể thở dài, đúng là cho dù ở nơi nào tiền cũng luôn là thứ quyết định tất cả. Lúc này,phòng đấu giá trung tâm người tham gia đấu giá cũng không nhiều,số người ngồi ước chừng một phần năm số ghế.

Trên đấu giá đài đang tiến hành đấu giá một kiện đai lưng hồn đạo khí, giá đấu đã lên tới bốn vạn kim hồn tệ.

Tại bên cạnh chỗ ngồi mỗi một người, đều có một cái nút bấm yêu cầu giá cả, mặt trên có một trăm, một ngàn, một vạn, mười vạn bốn cái nút bất đồng, đại biểu cho mỗi lần bổ xung giá đấu.

Trung niên nhân tựa hồ đối Đường Tam cùng Tiểu Vũ cảm thấy rất hứng thú, chuyển biến đề tài, hỏi: "Các ngươi nhỏ như vậy tới phòng đấu giá, là muốn mua đồ vật hay sao? "

Huyết Tử thản nhiên nói: "Chúng ta không phải tới mua vật,mà là bán vật. "

"Nga? " Trung niên nhân mỉm cười nói: "Bán vật, nhìn không ra, các ngươi còn nhỏ tuổi đã đấu giá rồi. "

Tiểu vũ nói: "Người nào quy định tuổi còn nhỏ sẽ không tham gia đấu giá. Nói không chừng, sau này chờ chúng ta có tiền, còn mua mấy cái hồn cốt nghịch chơi ấy chứ. Di, ngươi như thế nào biết chúng ta tuổi còn nhỏ, chẳng lẽ ngươi có mắt nhìn xuyên thấu sao? " Từng người đều mang theo mặt nạ, Tiểu Vũ, Huyết Tử cùng Đường Tam vóc người mặc dù so với người trưởng thành còn kém một ít, nhưng cũng kém không nhiều vậy mà trung niên nhân lại nói như thế.

Trung niên nhân khen: "Hảo, có chí khí. Khó trách tuổi còn nhỏ mà đã có thực lực như vậy. Mặc dù các ngươi mang theo mặt nạ, nhưng con mắt ngây thơ trên người không cách nào giấu diếm tuổi của chính mình, người sáng suốt tự nhiên có thể nhìn ra được. "

Nghe xong những lời này, Đường Tam cùng Huyết Tử không khỏi trong lòng rùng mình, chẳng lẽ người này có thể nhìn ra thực lực của bọn họ? Chính là, tại sao từ trên người hắn họ lại không cảm giác thấy một tia uy hiếp?

Lúc này, trên lễ đài kiện Hồn đạo khí đã đấu giá thành công với giá bốn vạn ba nghìn kim hồn tệ.

Oáp! Coi mấy cái này thật sự làm cô rất buồn ngủ, phải chi có cái máy chơi game thực tế ảo ở đây thì tốt biết mấy. Đợi đến khi Hàm Sa Xạ Ảnh của Đường Tam được bán đi, một sự kiện đã diễn ra. Buông người sống, chỉ cần nghe người ở dưới giới thiệu, cùng với hình ảnh một cô gái bị nhốt trong lồng sắt là Huyết Tử tỉnh ngủ ngay lập tức.

Ngay khi cô còn đang ngẩn ngơ thì gã trung niên vừa nãy đang cùng Tuyết Tinh Thân Vương đấu giá. Cuối cùng gã trung niên thắng, có thể khiến thân vương lùi bước tên này cũng không tầm thường.

Vật đấu giá kế tiếp là món đồ của Đường Tam, người trung niên kia biết được rất hào phóng mua nó tới 1 vạn kim hồn tệ rồi mới ngồi dậy rời đi. Thật là phung phí nhiêu đó tiền có thể mua rất nhiều đồ ăn, bỏ đi ai bảo người ta giàu kia chứ, cô không có quyền phán xét người kia như thế nào.

Người chủ trì trên đài nhìn thấy hắn đi, thần sắc rõ ràng buông lỏng nhiều.

Ba người cùng người trung niên kia rời đi khu trung tâm của phòng đấu giá, mới vừa ra khỏi cửa, lập tức đã có một gã bán hàng đi đến, cùng với người bán hàng mà Đường Tam, Huyết Tử, Tiểu Vũ gặp qua lúc trước rất khác biệt, người bán hàng này quần áo cũng không có quá lộ liễu, hơn nữa ống quần trên người là màu bạc, tướng mạo lại càng rất đẹp. Mặc dù không thể nói là tuyệt sắc, nhưng cũng là tương đương tiêu chuẩn mỹ nhân rồi.

"Khách quý, xin hãy theo ta. " Cô gái mặc quần mầu bạc cực kỳ cung kính hướng trung niên nhân hành lễ sau đó làm động tác mời đi trước.

Người trung niên phất tay, ý bảo nàng đi trước dẫn đường. Đường Tam, Huyết Tử cùng Tiểu Vũ đi theo phía sau người trung niên, bốn người dưới sự chỉ dẫn của Cô gái quần bạc đi vào bên trong một tòa phòng bên cạnh trung tâm khu đấu giá.

Tiểu Vũ không chút khách khí nhảy đến ghế sa lon ngồi, hai tay đã cầm lấy một thủy quả cắn một miếng, "Rất ngọt, mùi vị không tệ. Hai người có muốn ăn không? "

Đường Tam mỉm cười lắc đầu, tiện tay đem mặt nạ hạ xuống. Tiểu Vũ thấy Huyết Tử cùng Đường Tam bỏ mặt nạ, tự nhiên cũng không che dấu nữa, đem mặt nạ ném qua một bên, cùng Huyết Tử chăm chú ăn thủy quả.

Trung niên nhân ngồi xuống ghế sa lon. Cũng không nói gì, chỉ là lẳng lặng chờ đợi. Một lúc sau, vài tên đại hán đẩy đến một cái lồng sắt thật lớn. Bên trong không chỉ là Miêu nữ kia. Còn có vài cô gái khác, đều là cực phẩm. Rất là xinh đẹp. Đương nhiên, đưa tới còn có Hàm sa xạ ảnh.

Trung niên nhân cầm qua Hàm sa xạ ảnh. Xuất ra thẻ tiền màu đỏ, "Giúp ta tính tiền, đem mấy vị cô nương này đưa đến chỗ của ta đi. "

"Vâng. " Cô gái mặc quần mầu bạc tiếp nhận thẻ, lập tức cho phép mấy người trong lồng sắt đẩy cửa đi ra.

Trung niên nhân lúc này mới chuyển hướng nhìn Đường Tam, mỉm cười nói: "Tiểu bằng hữu, cái vũ khí này nếu là của các ngươi thật, có thể dạy cho ta cách sử dụng một chút được không? "

Đường Tam gật đầu, nói: "Đương nhiên có thể. "

Huyết Tử không xen vào chuyện của họ tập trung ăn uống, cô mệt rồi. Mặc dù cô khùng khùng thật nhưng cái gì nên nói sẽ nói, cái gì không nên thì bỏ qua một bên.

Lúc lâu sau bọn họ cũng đã nói chuyện xong, Đường Tam nói: "Cám ơn ý tốt của ngài, bất quá chúng ta còn có chuyện riêng phải làm, có duyên sẽ gặp lại. Tử nhi, Tiểu Vũ, chúng ta đi. "

Trung niên nhân cũng không có ngăn trở, mỉm cười nói: "Ngươi nói đúng, có duyên nhất định sẽ gặp lại. Thật cao hứng khi biết các ngươi. "

Đường Tam mỉm cười hoàn lễ, "Chúng ta cũng vậy. "
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status