Đốt cháy lãng mạn (Cháy hết lãng mạn)

Chương 75


Chu Khởi hai năm này ở trên thương trường lăn lộn, khí thế côn đồ, hung hãn ban đầu trên người đã rất ít lộ rõ ra ngoài, càng nhiều hơn là lấy thái độ người bề trên, từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt, thờ ơ xử lý mọi chuyện.

Nhưng việc có liên quan tới cô nàng nhà hắn vẫn luôn là tử huyệt của hắn, hơn nữa còn là ở trước mặt mọi người ăn nói vô lễ với cô nàng nhà hắn.

Lúc Chu Khởi ấn đầu của đối phương hung hăng trừng trị hắn, cũng làm cho Hứa Nùng đang ngồi ở bên kia giật nảy mình.

Chủ yếu là Chu Khởi rất ít tức giận như vậy, hơn nữa còn là ở trước mặt cô.

Cô nhìn người đàn ông kia giãy dụa kịch liệt, sợ sự tình làm lớn khiến Chu Khởi gặp phiền toái không cần thiết, vì thế nhanh chóng tiến lên kéo chặt cánh tay nhàn rỗi bên cạnh hắn.

"Chu Khởi, chúng ta về nhà đi."

Giống như là chạm đến cái công tắc nào đó, khí thế trên người Chu Khởi giảm đi nhanh chóng, hắn nhàn nhạt quét mắt qua nhà đầu tư đang giãy dụa dưới tay mình, tiếp theo chậm chạp buông tay ra.

Nhà đầu tư kia giống như con cá sắp chết, sau khi nâng mặt lên, hổn hển thở từng ngụm từng ngụm.

Cả khuôn mặt của hắn đều dính đầy nước canh, trong một bên lỗ mũi còn treo một cọng rau thơm, dáng vẻ nhìn nhếch nhác lại buồn cười.

Mà Mạnh Tư Ngữ ngồi ở bên cạnh hắn thì vẻ mặt khiếp sợ đến lúc này cũng chưa phản ứng lại, cô ta ngây ngốc nhìn Chu Khởi, lại chớp chớp mắt ngây ngốc sững sờ nhìn xuống nhà đầu tư.

Nhà đầu tư bị Chu Khởi sửa trị không còn mặt mũi, nhưng lại không dám nổi giận với đối phương, vì thế chỉ có thể đem lửa giận đều trút lên người Mạnh Tư Ngữ.

"Cô mù sao!! Không nhìn thấy tôi như thế này à? Không nhanh lấy khăn giấy lại đây cho tôi lau mặt? Ở đó nhìn cái gì!"

Lúc hắn nói chuyện một chút cũng không khách khí, nước miếng bay tứ tung, Mạnh Tư Ngữ rất rõ ràng cảm nhận được cảm giác chua thối ướt sũng rơi lên mặt cô ta.

Cô ta vô thức nhìn Hứa Nùng một cái, sau khi phát hiện đối phương căn bản ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta, oán hận cắn chặt răng.

Hứa Nùng quả thật không để ý tình huống của Mạnh Tư Ngữ bên kia, cô bây giờ trong lòng trong mắt đều là dỗ dành tốt Chu Khởi.

Cô kéo tay hắn, lắc lắc, nhỏ giọng nói: "Chúng ta về nhà đi? Được không?"

Chu Khởi cũng cảm thấy nơi này không khí ngột ngạt rất khó ở lại, liền ôm bả vai của cô nàng nhà hắn, quay lại chào tạm biệt thầy hướng dẫn. Tiếp đến, ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn một cái về hướng nhà đầu tư bên kia, nói: "Có vấn đề gì có thể đến bệnh viện kiểm tra, tiền thuốc men đến Chu thị tìm tao thanh toán. Về cái khác, mày nếu muốn làm tao cũng gọi đoàn luật sư của Chu thị phụng bồi."

Nói xong, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không lưu lại cho nhà đầu tư, trực tiếp ôm Hứa Nùng xoay người rời đi.

Người đàn ông kia cảm thấy ngực dường như bị chặn một khối gì đó, tiến thoái lưỡng nan, đầy người giận dữ nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài một chút nào.

Sau khi Chu Khởi bọn họ đi rồi, mấy vị đạo diễn và thầy hướng dẫn cũng rời đi, nhìn người toàn bộ đi hết, nhà đầu tư vốn muốn đè xuống lửa giận rốt cuộc nhịn không được nữa, cầm lấy cái đĩa trên bàn bắt đầu ném xuống đất.

Người phục vụ nghe tiếng nhanh chóng chạy tới, sau khi đi vào phòng bao thì giật nảy mình, vội vàng nói: "Ngài..."

Kết quả, lời chưa nói hết, liền trực tiếp bị nhà đầu tư gào lên một tiếng: "Sao nào! Đập vỡ vài cái bát thì đã làm sao! Ông đây đền được!!"

Nói rồi, lại hung hăng đập vài cái đĩa xuống đất.

Hành động này cũng khiến Mạnh Tư Ngữ sợ hãi, cô ta ở dưới ánh mắt xin giúp đỡ của người phục vụ, kiên trì tiến lên phía trước, nói: "Ngài bớt giận, không đáng nổi nóng với loại người kia, ngài... Á!"

Nhà đầu tư ở vào lúc Mạnh Tư Ngữ nói chuyện, túm cánh tay cô ta, đem cô ta ném lên trên tường, cái gáy của cô ta mãnh mẽ va chạm một chút, biểu cảm nhìn đau đớn vô cùng.

"Đàn em kia của cô đến cùng là thế nào! Cô ta và vị đại thiếu gia kia của Chu gia rốt cuộc có quan hệ gì! Cô vừa nãy không phải nói nhỏ với tôi, bọn họ không khác chúng ta là mấy sao! Sao Chu thiếu có thể vì cô ta đối phó tôi như vậy?!"

Mạnh Tư Ngữ cũng nghĩ lại mà sợ, cô ta vạn lần không tin Hứa Nùng tìm được núi dựa còn mạnh hơn cô ta, cho nên liền ra sức đem sự tình bóp méo thành phiên bản mà cô ta muốn nhìn thấy nhất.

Dù sao, người ngốc ở trong cống ngầm lâu rồi, là không muốn thấy người khác tắm mình dưới ánh mặt trời.

Vì thế, cô ta căn bản không dám tin cũng không muốn tin, quan hệ giữa Hứa Nùng và Chu Khởi, là quang minh chính đại!

Nhưng là nhìn Chu Khởi che chở đứa con gái kia như vậy, còn bởi vì nhà đầu tư nói vài câu vô lễ liền trừng trị hắn thảm như vậy, có thể thấy suy đoán của cô ta tám chín phần mười là sai.

Sự đau đớn ở sau đầu vẫn đang lan ra, Mạnh Tư Ngữ cảm giác bên tai như có vô số côn trùng đang đồng thời đập cánh, tiếng vù vù càng ngày càng vang, càng ngày càng vang, làm cho cô ta lại có cảm giác chán ghét buồn nôn.

Cô ta giống như người đã rơi vào trong đầm lầy, không có ai kéo cô ta, cũng không có ai muốn kéo cô ta. Cô ta chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn bản thân, chậm rãi, từng chút một, lâm vào sự ngạt thở giữa bùn đất, mà cũng không có cách nào giãy dụa.

—————————

Sau khi đi ra khỏi khách sạn, Chu Khởi không nói một lời nắm cổ tay của Hứa Nùng, đem cô mang vào trong xe.

Hứa Nùng có thể nhìn ra được, lửa giận trên người hắn vẫn còn chưa tắt.

Im lặng giây lát, cô lấy từ trong túi xách ra một cây kẹo que, mở ra trong lòng bàn tay đưa tới trước mặt hắn.

"Ăn cái kẹo xoa dịu tâm tình một chút?"

Chu Khởi nhàn nhạt liếc cô một cái, "Xem anh là trẻ con mà dỗ dàng hả?"

Hứa Nùng nghĩ một chút, lại nói: "Vậy nếu không... Đánh em một trận trút giận?"

Chu Khởi vừa nghe lời này, nhịn không được, túm lấy cánh tay của cô kéo người vào trong ngực mình.

"Cố ý? Hả?"

Cô nói lời vớ vẩn gì vậy, rõ ràng biết hắn chính là đánh bản thân cũng không có khả năng động đến một đầu ngón tay của cô.

Hứa Nùng ở trong ngực hắn cười cười, "Chủ yếu là sợ anh có hơi mà không thả hết, nghẹn khó chịu mà."

Cô nói thật ra rất bình thường, nhưng cũng không biết sao đến chỗ Chu Khởi, đột nhiên liền biến thành đề tài không quá đứng đắn.

"Biết anh nghẹn khó chịu, hai ngày này còn vẫn luôn kêu "Không muốn"?"

Hai má của Hứa Nùng cũng bị hắn nói đến bốc lửa rồi, vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn, hắn lười biếng siết chặt cánh tay, không cho cô cơ hội rời đi.

"Được rồi, tạm thời không trêu chọc em." Hắn nói xong lại hơi cúi đầu xuống, đôi môi mỏng tiến đến bên tai cô, "Có điều, vợ à, lúc em nói "Không muốn", giọng mềm đến nỗi anh nghe mà lại muốn tiếp tục hung hăng ức hiếp em, nhất là tối hôm qua lần cuối cùng đó..."

Hình ảnh trong đầu Hứa Nùng lập tức liền bị hắn khơi gợi lên, tối hôm qua cô bị người này đè xuống muốn hai lần, lần thứ ba lúc hắn lại thở hổn hển sờ soạng, cả người cô vừa mệt vừa yếu ớt, dư âm lúc trước vẫn chưa tan, căn bản lăn qua lăn lại không nổi nữa.

Lúc đó, cô lên tiếng nói "Không muốn", nhưng bởi vì mới vừa bị hắn hung hăng bắt nạt, giọng nói yếu ớt, lúc mở miệng nói chuyện, ngay cả bản thân cô nghe cũng cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi...

Nhưng mà cũng may, Chu Khởi cũng không có triệt để biến thành cầm thú, cảm thấy cô thật sự mệt mỏi, ôm cô hôn một lát thì nghỉ ngơi.

Lúc ngủ, Hứa Nùng rõ ràng có thể cảm nhận được, bên hông mình có cái gì đó đang đụng vào cô, cô cũng có thể cảm giác được cơ bắp cả người Chu Khởi căng chặt.

Cô thật ra rất không đành lòng, do dự muốn quay lại nói gì đó, kết quả trực tiếp bị Chu Khởi xoay thẳng lại.

"Được rồi, anh nhịn được, ngủ đi."

...

Những hình ảnh trong bóng đêm đó hiện lên trong đầu Hứa Nùng, mặt cô đỏ bừng chọc eo của Chu Khởi, "Anh không được phép nói nữa!"

Chu Khởi cười ôm chặt cô, tiếp đến điều chỉnh sắc mặt, nói: "Vợ à, em nghĩ cái gì anh đều hiểu, anh cũng sẽ ấn theo ước định, cho em thời gian. Nhưng chỉ có một điều, em phải bảo vệ tốt bản thân."

Hôm nay gặp gỡ chính là loại người chỉ biết dùng miệng chiếm chút lợi, ngày mai có lẽ sẽ gặp phải người dám xuống tay với cô. Tuy rằng Chu Khởi hiểu, Hứa Nùng ở bên ngoài luôn rất chú ý, cho dù là người xa lạ hay là người quen đưa rượu cô đều một giọt cũng không uống, trên bàn tiệc, chỉ cần có người không quen biết ở đó, trên cơ bản cô đều chỉ nói chuyện phiếm không động đũa.

Nhưng cho dù tính cảnh giác của cô có cao, Chu Khởi cũng vẫn không thể không lo lắng.

"Về sau, cũng phải giống như hôm nay vậy, gặp phải cái gì cũng ngay lập tức cho anh biết, hơn nữa cũng không được nói quá khó hiểu, nếu anh đoán không ra suy nghĩ của em thì làm thế nào? Nếu là bên anh không liên lạc được, cũng không cần tìm người khác, trực tiếp báo cảnh sát."

Chu Khởi thấy, ngoài bản thân hắn cùng cảnh sát ra, hắn không tin tưởng bất cứ kẻ nào.

Vì thế, hắn muốn lựa chọn đầu tiên của Hứa Nùng là hắn, lựa chọn thứ hai chính là cảnh sát.

Hứa Nùng gật gật đầu, "Ừ, em hiểu."

Cái vòng luẩn quẩn mà cô muốn chọn là cái chảo nhuộm lớn, về sau sẽ gặp được càng nhiều người giống nhà đầu tư hôm nay. Cô thân ở trong hoàn cảnh đó, có thể giảm bớt giao lưu với loại người kia, nhưng lại không thể tránh hoàn toàn.

Chu Khởi sẽ lo lắng cho cô cũng là bình thường.

Nghĩ đến đây, cô quay lại vươn hai cánh tay ra, cũng ôm lấy eo của Chu Khởi.

"Em sẽ bảo vệ tốt bản thân, cũng sẽ càng thêm dốc sưc cố gắng, tranh thủ để anh..." Vừa nói chuyện, cô vừa cọ cọ trong ngực hắn, "Không phải chờ lâu như vậy."

——————————

Tháng sáu năm đó, Hứa Nùng thuận lợi tốt nghiệp.

Cô không có thời gian thương xuân bi thu như những bạn học khác, bên này mới làm xong hết thảy yêu cầu làm tốt nghiệp, bên kia liền tiến vào đoàn phim, bắt đầu khẩn trương quay phim.

Đây xem như là lần đầu tiên Hứa Nùng đảm nhiệm vai trò chính, từ kịch bản đến chọn diễn viên lại đến trang phục, hóa trang, đạo cụ, mỗi một chỗ cô gần như đều cùng với nhân viên phụ trách cùng nhau quyết định, khai thông.

Cho nên, giai đoạn khai máy, người có mặt cũng không có cảm giác xa lạ đối với Hứa Nùng, bất kể là việc công hay tư, đều cảm thấy vị đạo diễn này so với một vài đạo diễn khác dễ tiếp xúc hơn nhiều.

Có điều, Hứa Nùng nhìn rất ôn hòa, nhưng gặp phải vấn đề về mặt chuyên môn, lại một chút cũng không qua loa.

Khai máy ngày thứ tư, cô cũng bởi vì nhân vật nam chính lời kịch đọc không thuần thục, không đủ nhập vai mà hung hăng răn dạy đối phương một phen.

Đó là lần đầu tiên người trong đoàn phim nhìn thấy Hứa Nùng nổi giận, cũng là lần đầu tiên trong đoàn phim không khí căng thẳn, lúng túng.

Nam chính kia không phải người mới, là nghệ sĩ đã được ra mắt dưới trướng của công ty giải trí bên phía nhà đầu tư, kỹ thuật diễn thật ra không tệ, nhưng có lẽ là lần này bởi vì công ty sắp xếp hắn qua đây quay phim của Hứa Nùng, hắn cảm thấy Hứa Nùng loại đạo diễn nhỏ này không đủ để chỉ đạo cấp bậc diễn viên như hắn, nhất thời không phục, liền không hề nghiêm túc, chuẩn bị qua loa ứng phó.

Lúc ấy hắn bị Hứa Nùng nói một trận, còn bị hoài nghi kiến thức chuyên môn, trong lòng vạn lần không phục, còn tuyên bố nói, nếu bàn về kiến thức chuyên môn, đạo diễn người ta đều có thể đọc thuộc toàn bộ kịch bản, Hứa Nùng có thể không? Hắn không yêu cầu cô đọc toàn bộ, chỉ chọn mấy cảnh diễn, đọc lời thoại hắn cần nói là được!

Nam nhân vật chính lúc ấy là đáp lại bằng thái độ khiêu khích, nhưng lại không ngờ đến bản thân làm khó dễ hoàn toàn không gây trở ngại cho Hứa Nùng, ngược lại cho cô cơ hội một lần nữa ở trước mặt mọi người làm hắn mất mặt.

Mấy cảnh hắn nói đều là cảnh diễn lớn, lời thoại của bản thân rườm rà lại có tính chuyên môn rất cao, nhưng sau khi Hứa Nùng nghe đến cảnh đó, ngay cả do dự cũng không có, trực tiếp đọc làu làu lời thoại của hắn.

Nam nhân vật chính lúc ấy tâm tình rất phức tạp, buổi chiều hôm đó phim cũng không quay, trực tiếp quay về khách sạn vùi đầu ngủ.

Sau đó, người đại diện nói chuyện với hắn, để hắn cân bằng tâm lý, cũng để hắn nghiêm túc đọc một lượt kịch bản phim. Người đại diện nói công ty sở dĩ sẽ ép hắn nhận bộ phim điện ảnh này, hoàn toàn là bởi vì xem trọng tác phẩm của Hứa Nùng, bọn họ cảm thấy bộ phim điện ảnh này có thể sẽ mang đến cho hắn độ cao cùng giá trị trước nay chưa có.

Lúc ấy trong lòng nam diễn viên chính thật ra thành kiến với Hứa Nùng đã dần dần giảm đi không ít, dù sao cô cũng từ một cô gái nhỏ hắn cho rằng là dựa vào quan hệ mới lên làm đạo diễn, trở thành một đạo diễn trẻ có thực lực thật sự.

Cho nên đề nghị của người đại diện, hắn yên lặng nghe, đêm đó lại thức đêm đọc một lượt kịch bản.

Lần này cùng với lúc trước có cảm giác hoàn toàn không giống nhau, bỏ đi thành kiến với người ta, chỉ nhìn vào kịch bản, đây đích thật là một tác phẩm có thể làm cho người ta kích động mà vỗ tay.

Ngày hôm sau, cũng không cần người đại diện lại khuyên bảo, nam diễn viên chính liền tự mình quay lại phim trường.

Hắn không còn thái độ đối với Hứa Nùng lúc trước, đối với mỗi một phân cảnh cũng bắt đầu nghiêm túc chịu trách nhiệm, trên mặt Hứa Nùng không thể hiện, nhưng thật ra trong lòng cũng là thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng mà, cũng là từ sau lần đó, người trong đoàn phim đều đã nhận ra, vị đạo diễn trẻ này của bọn họ, chỉ là nhìn ấm áp dịu dàng, trên thực tế trên vấn đề nguyên tắc và vấn đề chuyên môn, cô có thể còn mạnh mẽ cứng rắn hơn một người đàn ông.

Thời gian nhoáng một cái mà qua, Hứa Nùng ở đoàn phim liên tục ngây người hơn nửa tháng. Một ngày nào đó lúc nghỉ trưa phát cơm, cô bởi vì nóng đến buồn nôn, ăn không vào, cho nên một mình một người cầm ghế nằm đi vào trong góc hóng mát.

Cô lúc ấy còn có chút ngẩn ngơ, chính mình mấy năm trước ở trong đoàn phim của Mạnh Tư Ngữ, dường như cũng thường xuyên đi đến góc râm mát nghỉ xả hơi, chẳng qua cô của lúc đó và hiện tại, hoàn toàn không giống nhau.

Đang miên man suy nghĩ, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một đoạn đối thoại không quá vui vẻ.

"Đạo cụ này, tôi có phải đã dặn đi dặn lại rồi hay không, các người mượn thì phải bảo quản cho tốt, trả về phải giống nhau như đúc mới được! Sao lại làm trầy xước rồi!"

"Xin lỗi xin lỗi, đúng là bọn tôi không cẩn thận, nhưng vết xước này cũng không phải rất rõ ràng mà, em liền xem như không nhìn thấy đi, sau này chị mời em ăn cơm!"

"Cái gì gọi là liền xem như không nhìn thấy! Cơm của cô tôi không ăn! Đạo cụ này, nhất định phải cho tôi một lời giải thích!"

"Tôi nói nha, cô cái con bé này sao lại cứng đầu như vậy chứ? Tôi cũng đã nói tôi không cẩn thận! Bây giờ cũng đã có vết xước rồi! Tôi có thể làm thế nào!"

...

Tiềng ồn ào càng lúc càng lớn, Hứa Nùng vốn muốn để người quản lý đạo cụ tự mình giải quyết, nhưng là nhịn không được.

"Tiểu Ý, xảy ra chuyện gì?"

Lúc hai người cãi nhau cũng không nhìn bốn xung quanh, cho nên cũng không biết Hứa Nùng ở bên đó. Lúc này cô đột nhiên mở miệng, người quản lý đạo cụ nhìn về phía sau, nhìn thấy là cô, giống như tìm được một chỗ dựa.

" Đạo diễn Hứa! Cô xem đi! Đạo cụ này bị tổ bọn họ làm xước rồi, về sau chúng ta muốn quay đặc tả cận cảnh, tôi lại mua nguyên liệu làm một cái giống như thế cũng phải tốn thời gian!"

Người của tổ bên cạnh tuy rằng Hứa Nùng chưa từng gặp qua, nhưng là chuyện bọn họ thường xuyên đến mượn đạo cụ cô nhưng vẫn biết, lúc đầu người quản lý đạo cụ tới hỏi cô, cô nghĩ đến thời điểm bản thân rất khó khăn cần giúp đỡ, người khác cũng từng giơ ra một bàn tay, vì thế cũng không để ý, liền đồng ý.

Nhưng cô đồng ý điều kiện trước tiên cũng là, đạo cụ cho mượn đi như thế nào thì phải trả về như thế ấy, không có một chút hư hỏng.

Bây giờ đạo cụ bị xước, người quản lý đạo cụ sốt ruột cũng là bình thường.

Người của tổ bên cạnh cũng theo người làm đạo cụ cùng đi đến trước mặt Hứa Nùng, ban đầu bởi vì cô ở trong bóng râm, trước người lại tản ra không ít ánh nắng giữa trưa, cho nên đối phương không thấy rõ mặt cô.

Lúc này bốn mắt nhìn nhau, đối phương rõ ràng sửng sốt một chút.

"Hứa Nùng?!"

Nói chuyện chính là Mạnh Tư Ngữ, người của tổ bên cạnh thường xuyên đến mượn đạo cụ cũng là cô ta.

Trong lòng Hứa Nùng thật ra cũng rất bất ngờ, nhưng cô không để lộ ra nửa phần, khuôn mặt như trước bình tĩnh, thái độ giải quyết việc chung.

"Đạo cụ hư hỏng rồi nên chiếu theo giá cả bồi thường cho chúng tôi, Tiểu Ý, đem phí nguyên liệu và phí nhân công cùng với phí thời gian đều tính một chút, báo cho vị này."

Thật ra, tiền bồi thường ngược lại không có gì, Mạnh Tư Ngữ hiện tại tuy rằng như trước là đạo diễn nhỏ hạng ba, nhưng tiền một cái đạo cụ vẫn là bồi thường được.

Nhưng cô ta nhìn thái độ ở trên cao nhìn xuống này của Hứa Nùng thì giận run cả người, luôn cảm thấy đối phương là đang nhìn mình chê cười, hơn nữa lấy chuyện bồi thường nhục nhã cô ta! Mạnh Tư Ngữ cực kỳ tức, vốn muốn hung hăng mắng cô một trận, nhưng trong đầu lại không hiểu sao nghĩ tới hình ảnh của Chu Khởi lúc trước, vì để cô hết giận, ấn mặt của nhà đầu tư vào trong bát đồ ăn.

Lời muốn nói ở bên miệng xoay chuyển một vòng, cuối cùng Mạnh Tư Ngữ khẽ cắn môi, chỉ nói: "Hứa Nùng, làm người phải lưu lại cho bản thân một con đường, thế sự xoay vòng! Nói không chừng lúc nào đó vị trí của mọi người liền lại đổi cho nhau đó!"

Hứa Nùng cười cười, như là rất tán thành, gật gật đầu.

"Phải, học tỷ câu nói này rất đúng, tôi nhất định nhớ kỹ trong lòng, đồng thời cũng chuyển lại cho cô."

"Cô của năm đó."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status